Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

Trác Thành và Vu Bân vào khách sạn thuê tạm 1 phòng nằm trên tầm 50 - cái nơi mà hai người nghĩ cậu và những người còn lại bị nhốt

- Trác Thành mày nghĩ tầng này có không ? - Vu Bân

- Bố ai biết cứ tìm đi - Trác Thành

- Ừ - Vu Bân

Tiêu Chiến chán nản lăn qua lăn lại trên giường

Cạch... Cửa phòng mở ra hắn bước vào

- Tôi về rồi - Nhất Bác

- Ừ - Tiêu Chiến

- ( Nhíu mày ) - Nhất Bác

- Vâng chào mừng ngài về thưa Vương Tổng - Tiêu Chiến

- Thế mới ngoan - Nhất Bác

- Ngoan con cốc khô - Tiêu Chiến

- Tôi có thể hỏi anh một câu được không - Tiêu Chiến

- Em hỏi đi - Nhất Bác

- Kim...Kim.... kim Nhã Nghiên là ai ? - Tiêu Chiến

Nghe đến đây mặt hắn liền đổi sắc không còn gương mặt ôn nhu lúc nãy mà lại là 1 khuôn mặt lạnh đến đang sợ khiến Tiêu Chiến không dám nhìn hắn

- A... Nếu anh không muốn nói thì thôi - Tiêu Chiến

- Cô ấy... Là ánh sáng của tôi - Nhất Bác

- Ánh sáng ư ? - Tiêu Chiến

- Đúng... Lúc nhỏ tôi là 1 đứa nhóc bị cô lập với tất cả mọi người , không có ai chơi với tôi ở trường , tôi cũng chả hỏi chuyện được với ai , nhưng... Nghiên nhi đã xuất hiện ... Cô ấy đã cho tôi thấy tình bạn là như nào và cả... Tình yêu là như nào - Nhất Bác

- Nhưng ... Chị ấy đã bỏ anh ? - Tiêu Chiến

- Nếu như tôi nói thêm với cô ấy 1 câu nữa có lẽ... - Nhất Bác

- Người đi thì cũng đã đi rồi anh cũng không nên níu kéo kí ức quá , chị ấy ở trên trời thấy anh như vậy nhất định sẽ không vui a ! - Tiêu Chiến

- Em nói đúng... Vậy em... Có thể đừng như cô ấy được không ? - Nhất Bác

- Hả... À... Ờ cái này... Tôi... - Tiêu Chiến ái ngại lại không dám nhìn hắn

- Em cứ suy nghĩ... Tôi cho em thời gian - Nhất Bác

Thì ra có được Vương Nhất Bác - Vương tổng như ngày hôm nay đều là nhờ vào Kim Nhã Nghiên cả , nhưng thực ra cô ấy vẫn còn sống thì vẫn tốt , Vương Nhất Bác có Kim Nhã Nghiên bên cạnh sẽ không như bây giờ " lãnh đạm vô năng " nhưng Tiêu Chiến cũng tự hỏi nếu như Kim Nhã Nghiên còn sống thì cậu bây giờ như nào ? Vương Nhất Bác có đến buổi đấu giá hôm đó không và ... Hắn có thực sự ôn nhu với cậu như lúc nãy không . Nhưng cũng phải cảm ơn Vương Nhất Bác vì đã cứu cậu ở buổi đấu giá đó , tuy rằng hắn có chút bá đạo nhưng thực sự lại rất ôn nhu , không giống với vẻ ngoài của người khác nhìn vào theo Tiêu Chiến nghĩ , nhưng cậu chắc chắn rằng hắn không có bạn vì Nhất Bác đã nói đấy thôi , ở trường hắn không nói chuyện được với ai cũng chả ai chơi với hắn đến khi Kim Nhã Nghiên xuất hiện cư nhiên là hắn không có bạn trước đó , có điều người này hồi nhỏ đã bị cô lập vậy sao ? Nhan sắc của hắn là không thể đùa , có thể nói hồi bé cũng rất soái nhưng vì sao lại không có bạn ? Trường hắn học chắc cũng phải trường thuộc tầng lớp thượng lưu, lẽ nào là đối với các nhà khác lại không cùng đẳng cấp sao ? Huống chi Vương Thị lại hùng mạnh như vậy .... Tại sao nhể ?

- Tôi vẫn có chút thắc mắc tại sao anh lại không có bạn chứ , không lẽ vì cái tình cục súc và lãnh đạm của anh sao ? - Tiêu Chiến

- Tôi không chắc nhưng có lẽ em nói đúng - Nhất Bác

- Ồ... - Tiêu Chiến

- Ngày mai về lại Trung Quốc - Nhất Bác

- Ơ... Nhưng còn bạn tôi - Tiêu Chiến

- Sẽ về cùng - Nhất Bác

- Được a ! - Tiêu Chiến

- Mau đi tắm đi quần áo tôi đã chuẩn bị cho em rồi - Nhất Bác

- a... Cảm ơn - Tiêu Chiến nố xong lao vội vào phòng tắm

Xẹc ... Xẹc ...

Rầm.... Cánh cửa mở toang trước cửa là xác hai tên vệ sĩ

- Vương Tổng... Vương Nhất Bác

- Thì ra là Vu Thiếu và Trác Thiếu sao ?

- Tiêu Chiến của bọn này đâu - Trác Thành chĩa súng đã lên sẵn đạn về phía Vương Nhất Bác

- Cậu nói xem - Nhất Bác

- Mẹ kiếp Tiêu Chiến đâu - Vu Bân

- Kiếm bảo bối của tôi làm gì ? - Nhất Bác

- Để mang đi chứ làm mẹ gì , mẹ kiếp mau giao Tiêu Chiến ra đây - Trác Thành

Cạch.... Cửa phòng tắm mở Tiêu Chiến bước ra

- A Thành , A Bân - Tiêu Chiến

- A Chiến - Trác Thành vội bỏ súng xuống chạy lại kéo cậu về phía mình

- Giết.... Giết... Giết người.... Anh.... Anh giết người - Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác

- Em nhìn xem tay ai có máu hơn nữa tôi có hung khí sao ? - Nhất Bác

- A Thành... A Bân ... - Tiêu Chiến

- Là do nó cản đường ... Giết - Vu Bân

- Nhưng... Nhưng không nên , sẽ bị công an bắt đó - Tiêu Chiến

- Được rồi... Sẽ không như vậy nữa - Vu Bân  xoa đầu Tiêu Chiến

- Tôi là bóng đèn của các cậu à ? Tiêu Chiến qua đây - Nhất Bác

- Nhưng... - Tiêu Chiến

- Đây là LỆNH... - Nhất Bác

Tiêu Chiến liền chạy qua chỗ Nhất Bác như 1 đứa trẻ chạy về chỗ mẹ

- A Chiến mày không được nghe lời anh ta , hắn là người xấu - Trác Thành

- Đúng Vương Nhất Bác có gì tốt đâu , mau qua đây - Vu Bân

- Nhưng... Nhất Bác không xấu như chúng mày nghĩ đâu - Tiêu Chiến

- Vậy như mày nghĩ chắc mày bị hắn bỏ bùa mê thuốc lú rồi đúng không ? - Trác Thành

- Không... Không có - Tiêu Chiến

- Nghe rồi chứ , tôi bỏ tiền mua thì bây giờ Tiêu Chiến là Người của tôi , các cậu có quyền động vào sao ?- Nhất Bác

- Anh... - Trác Thành

- Về đi đừng để tôi phải nhốt hai cậu như mấy nhóc kia - Nhất Bác

- Chúng nó đang ở đâu ? - Vu Bân

- Tay phải... Từng phòng một - Nhát Bác

- Bảo bọn vệ sĩ kia mau biến nếu không ... - Trác Thành

Vương Nhất Bác nhướng mày qua tên vệ sĩ bên cạnh , tên đó cũng hiểu mà đi bảo mấy tên ở phòng khác không cần canh

- Tiêu Chiến cẩn thận hắn - Vu Bân

- A... Được... Không sao đâu - Tiêu Chiến

- Được - Trác Thành và Vu Bân rời đi ngay sau đó

- Cảm ơn em - Nhất Bác

- Cảm ...cảm ơn tôi ? - Tiêu Chiến

- Đúng... Vì em đã tin tưởng tôi... Có thể sau này cũng như vậy được không ? - Nhất Bác

- Sau này ... - Tiêu Chiến

- Sau khi về lại Trung Quốc em sẽ vẫn đi học lại , nhưng phải về nhà tôi , ăn uống cái gì tùy em , em thiếu tiền tôi cho , em thiếu cái gì tôi cho cái đó , chỉ cần... Đừng bỏ tôi - Nhất Bác

Đây là những lời thật lòng từ tận trong tâm hắn sao ? Có chắc là hắn sẽ đối tốt với cậu ? Hơn nữa ... Lại cho cậu tất cả chỉ cần cậu không bỏ hắn sao ? Ồ quao Tiêu Chiến bây giờ là không khác gì ông chủ nhỏ là mấy đâu nha , nếu như cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ lỡ được chỉ là... Cậu vẫn đang do dự rằng nhỡ hắn lừa cậu thì sao ? Nhỡ hắn không cho cậu đi học mà bắt về làm ô sin thì sao ? Tiêu Chiến sẽ sống làm sao được khi không có Trình Hâm , không có Vương Nguyên , Thiên Tỷ và Hoành Nghị , sẽ không được gặp lại bạn ở trường nữa...  Điều này là chắc chắn không chịu được rồi .Nhưng biết đâu hắn nói thật ... Cậu sẽ từ gà hóa Phượng , lại còn được ngồi lên cái ghế Vương Phu Nhân được nuông chiều , sủng nịnh thế thì quá tốt rồi . Nội tâm Tiêu Chiên đang đấu tranh mãnh liệt , cậu thật sự rất... À không cực kì hoang mang với những lời của Vương Nhất Bác . Sợ rằng hắn sẽ nói một đằng làm một nẻo và điều quan trọng nhất là sợ hắn sẽ làm điều tồi tệ đó 1 lần nữa với cậu

- Này ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro