Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

"Cái gì? Moonlight?!" Khiết Tâm sững sốt reo lên.

Cô chợt nhận ra mình có hơi to tiếng khi xướng cái tên của quán rượu khá quen thuộc ở Tây thành. Cô kéo mạnh cánh tay của Triệu Bân, khẩn trương thì thầm: "Cậu có nhầm không? Vào đó để làm gì?"

Triệu Bân mím môi, đôi mắt linh hoạt nhìn quanh rồi thấp giọng: "Ngày mai là sanh thần của mình, chiều mình một lần không được sao?"

"Nhưng...nhưng tại sao lại phải chọn nơi đó?" Giọng Khiết Tâm thắc mắc, lí nhí cất lên.

Bàn tay Triệu Bân gõ gõ lên mặt bàn, khẽ nói: "Vì muốn thử cảm giác mới lạ. Mình nghe bảo ở đó có món cocktail rất ngon, thực sự mình rất muốn thử....Mười tám tuổi, không còn nhỏ để e dè đâu! Hơn nữa, đã bao lâu rồi cậu không tự thưởng cho bản thân một ngày vui vẻ thật sự cơ chứ. Vào đó nghe một bản nhạc, nhâm nhi một ly cocktail. Chẳng phải khá tốt sao?"

Vừa nói, cánh tay của Khiết Tâm vừa bị Triệu Bân lắc lư đến sắp đứt lìa. Vẻ mặt đáng thương, giọng điệu cầu khẩn tha thiết làm cô thoáng mềm lòng. Nghĩ cũng đúng, qua ngày mai là Triệu Bân tròn mười tám. Cô ấy đủ trưởng thành thì có thử nhấp môi một ly cocktail cũng không có gì nghiêm trọng. Với cả, nghe đến việc vừa thưởng nhạc vừa có món ngon. Cô thực lòng cũng rất muốn trải nghiệm cảm giác thoải mái tự do tự tại ấy một lần.

Nghĩ đến đây, Khiết Tâm gật gù: "Được được! Moonlight thì Moonlight! Sợ cậu thật đấy!"Triệu Bân hai mắt sáng rỡ, biểu diện hào hứng hẳn ra. Cô ôm siết Khiết Tâm, phấn khởi ríu rít.

"Nhất rồi! Cậu là nhất! Chỉ vào đó một chút rồi đi, cậu yên tâm. Nào! Bây giờ mình giúp cậu trực lớp."

Buổi học thấm thoắt trôi qua, mới đó đã đến giờ tan lớp. Tiếng chuông đánh lên vang rền cả khu trường, kèm theo đó là tiếng bước chân nô nức ùa ra khỏi lớp của hàng nghìn học sinh trong Quách Hoa.

Khiết Tâm thu dọn sách vở, cô nhìn lên đồng hồ đã điểm 5 giờ 30 phút. Còn không đợi Triệu Bân, cô đã vội vàng ôm balo chạy ù đến cửa mà nói: "Hẹn gặp cậu sau, mình đến nhà hàng trước."

"Ok! Được rồi! Mình đến sau..." Triệu Bân đưa tay đồng ý.

Cô cùng với Khiết Tâm làm chung trong nhà hàng Mạc Nhan Hoa. Công việc của cả hai là phục vụ, mỗi tháng lương nhận được chỉ vỏn vẹn gần một nhìn Nhân dân tệ.

Triệu Bân cô thì ổn cả, nhưng còn với Khiết Tâm - cô vừa phải chi trả tiền sinh hoạt hàng tháng. Còn phải đóng tiền học, tiền chi tiêu. Và hơn nữa, đó là lo cho người cha già lắm tật nghiện ngập trong cờ bạc của mình. Khiết Tâm là một cô gái trẻ sống với một bầu nhiệt huyết sôi sục không bao giờ tắt. Trải qua bao nhiêu tháng ngày cơ cực với người cha cờ bạc, đã bao nhiêu lần chạy đây chạy đó, trốn chui trốn nhũi để trốn các chủ nợ vây quanh khắp phía. Vậy mà cô chưa một lần mở miệng than trách gì người cha tồi tệ ấy.Bây giờ, hai cha con cô sống ẩn nấp dưới một mái nhà cũ trong một con phố nghèo nhỏ hẹp.

Nơi đây cách biệt với sự phồn hoa của đô thị bên ngoài, nó là một nơi dành cho những mảnh đời cơ cực bần cùng.Khiết Tâm sống với cái nơi mà người thượng lưu hay miệt môi gọi là "ổ bần hèn" cũng đã được năm năm. Vốn dĩ bao nhiêu khó khăn cô cũng đã đều trải qua rồi, nên dù có cực khổ thêm cô cũng chẳng hề khua môi than thở.

Thay vì ngồi đây than trời trách đất, chi bằng đứng dậy tự mình đi tìm giải pháp!

Đó chính là những gì Khiết Tâm nghĩ đến mỗi khi cảm thấy bản thân buồn tủi. Vừa đến nhà hàng, Khiết Tâm nhanh chóng thay ra bộ đồng phục học sinh để mặc vào bộ đồng phục của nhà hàng. Chiếc áo sơmi trắng khoác bên trong, phối hợp với áo gile đen cùng chân váy ôm cùng tông màu. Chân đi gót vuông năm phân, tóc búi cao gọn gàng.

Bước khỏi phòng thay đồ, ngay lập tức đã có tiếng của quản lý lớn giọng gọi vào: "Khiết Tâm, phòng VIP 1, nhanh lên!"

"Vâng ạ!" Nói rồi cô một tay cầm khay, một tay cầm khăn nhanh chân tiến về phía khu vực phòng vip.

Cửa nhung sang trọng mở ra, cô tiến vào trong lịch sự cúi đầu: "Quý khách cần gì ạ?"

"Dọn gọn chúng cho tôi." Một người đàn ông tướng tá trông dữ tợn lên tiếng.

Khiết Tâm gật đầu rồi tiến về phía trước, cô khom người thu dọn những chiếc ly đang nằm trên bàn.

Lúc này, trước mặt cô là có sự hiện diện của hai người. Dù không trực tiếp nhìn, nhưng cũng đủ biết một phía là đàn ông trung niên dáng vẻ mập mạp với phần bụng hơi căng ra của chiếc áo vest. Còn một phía lại là người đan ông trẻ tuổi hơn. Dù không rõ là bao nhiêu, nhưng nghe qua giọng nói có vẻ lại đầy khí chất, thậm chí còn có chút mê hoặc.

Bỗng dưng trong một lúc, người đàn ông trung niên kia nói điều gì đó làm đối phương không hài lòng. Giọng nói trầm thấp lại có phần lãnh khốc đều đều truyền đến, nghe qua khá bình thản nhưng lại đầy giận ý.

"Điều kiện mà ông vừa đưa ra với tôi, có thể sẽ khiến ông phải hối hận trong vài giây tới thôi đấy Nhiệm tổng. Sống hay chết là tuỳ ở ông...khôn ngoan hay dại dột, đều do ông chọn!"

Chẳng hiểu là vì sao, nhưng ngữ khí của người này dường như chỉ nghe qua thôi cũng đủ làm người khác thoáng thấy kính sợ. Đó là một sự uy quyền bức người, lại vô cùng thâm sâu hiểm ý. Đoán chắc người kia dù không rõ là ai, thì anh ta cũng có thân phận cao quý hơn người. Dòng suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu làm sự tập trung của Khiết Tâm bị sao lãng. Ngay khi cô vừa bê chiếc khay đứng dậy, sự mất cân bằng trên cánh tay cô khiến ly rượu trên đó bị ngã.

Thứ rượu vang màu tím văng lên trên áo của người đàn ông trẻ tuổi kia, ướt cả áo vest lẫn áo sơmi."Xin lỗi quý khách! Tôi không cố ý...Thành thật xin lỗi!"

Khiết Tâm bối rối, cô vội vàng rút nhanh chiếc khăn tay trong túi áo mà cố gắng lau khô vết rượu đang dần thấm vào lớp vải.

"Muốn chết sao? Bất cẩn như vậy..."

Một tên khác đứng cạnh tức giận gắt lên càng làm Khiết Tâm thêm căng thẳng. Bọn người xung quanh đây, có vẻ ai cũng rất hung tợn.

Khiết Tâm lần nữa cúi mặt thành khẩn: "Thành thật xin lỗi...Nếu được, tôi xin phép giặt sạch áo cho ngài."

Trong một vài khắc ngắn ngủi vụt qua, đột nhiên trong lòng người đan ông ấy rộ lên chút hiếu kỳ. Anh đưa tay ngăn lại tên đàn em phía sau lưng khi hắn ta có vẻ quá khích mà tỏ ra lớn tiếng. Bản thân anh đang bận quan sát một hoa dung tuyệt sắc trước mặt. Dù là cô gái ấy không ngẩng cao đầu để anh thấy rõ mặt. Nhưng chỉ qua một đường sóng mũi thẳng tấp, chóp mũi nhỏ nhắn gọn gàng trông xinh xắn. Lại thêm làn da trắng mịn, nhìn vào đã thấy mềm mại như nhung. Dưới tầm mắt sành sỏi của anh, cũng phần nào đoán được đây thực sự là một mỹ nhân khó gặp.

Cộng thêm tình cảnh hiện tại khá đỗi quen thuộc. Dường như cũng một sự việc này, cũng một câu nói ấy, cũng một động tác tỉ mỉ kia. Tất cả đã diễn ra cách đây một vài năm về trước. Chỉ là, địa điểm đã hoàn toàn khác. Con người cũng vậy, cô gái trước mặt anh đây có lẽ anh cũng chẳng quen.

Thầm nghĩ rất nhiều thứ, buộc miệng anh mới lên tiếng, giống như đang muốn ngầm làm một phép thử với đối phương vậy: "Tôi thì không sao, nhưng áo thì bẩn rồi."

"Tôi sẽ giặt nó cho ngài...Xin lỗi!"

Khiết Tâm đột ngột ngẩng mặt, bất chợt khoảng cách khá gần khiến mặt đối mặt với cự ly không mấy thoải mái. Trước mắt cô, là một gương mặt quá đổi cương nghị. Nhất là ánh mắt quá mức sắc bén, tản ra khí lạnh đầy bức ép mỗi khi nhìn vào. Khiết Tâm chợt thấy hơi thở mình dường như tắc nghẽn trong cổ họng, khó khăn nhả ra từng chút một.

Đầu lông mày khẽ nhíu, anh nghi ngờ hỏi: "Cô là...."

"Khiết Tâm!"

Tiếng của một nữ nhân viên khác từ bên ngoài gọi vào, cắt ngang sự ngẩn ngơ của Khiết Tâm.  Cô đứng ngay ngắn, vội cầm chiếc khay lên rồi cúi gập người: "Ngài...có thể để chiếc áo lại đây. Sau khi giặt xong tôi sẽ gửi...."

"Vậy phiền cô rồi! Nhờ cô giặt sạch một chút, tôi vốn rất kĩ tính." Người đàn ông còn không đợi Khiết Tâm nói hết đã xen vào, giọng điệu thoải mái vô cùng, sau đó anh đứng dậy, cởi áo vest đặt lên tay cô. Nhìn cô, trong đáy mắt từ lúc nào đã rộ lên hàng vạn lần hứng thú khi vừa phát hiện ra điều gì đó.

Khiết Tâm vẫn cúi mặt, cô gật gù lần nữa: "Tôi nhất định sẽ giặt thật kĩ thưa quý khách!"

Lúc này, dường như mọi thứ đã bàn bạc xong. Họ bắt đầu có ý muốn rời khỏi phòng.

Khiết Tâm đứng nép sang một phía nhường đường cho người trước mặt. Cô theo thói quen làm việc tại nhà hàng nên mới vội lên tiếng: "Cảm ơn quý khách! Tạm biệt và hẹn gặp lại!"

Người đàn ông vừa lướt đến vị trí của Khiết Tâm thì chợt dừng. Nhìn cô, anh trầm giọng: "Chắc chắn sẽ gặp lại!"

Bóng lưng cao lớn vừa khuất sau cửa, Khiết Tâm mới ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn vào chiếc áo trên tay, cô khó hiểu: "Gặp lại để lấy áo sao?"

Bên ngoài, người đàn ông ấy dẫn đầu trong nhóm người, vừa bước ra đến sảnh lớn thì nam quản lý của nhà hàng đã vội đi đến.

Cúi đầu nói: "Cảm ơn Tô Mặc thiếu gia, rất hân hạnh đươc đón tiếp ngài!"

Nhưng Khả Phong không để ý đến lời nói hiếu khách kia, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ở đây có một nữ nhân viên tên Khiết Tâm, có đúng không?"

Quản lý có chút ngập ngừng, sau đó cũng nói: "Vâng thưa ngài! Cô ấy là Tử Khiết Tâm, nữ sinh cao trung Quách Hoa."

Nghe câu trả lời của nam quản lý, sự toan tính trong mắt Khả Phong ngay lập tức đã dậm dần. Anh quay sang một tên thuộc hạ bên cạnh, nói như ra lệnh: "Tôi muốn mọi thông tin từ Tử Khiêt Tâm, ngay bây giờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro