Chương 2
Trời Sài Gòn ngày hôm ấy âm u, vài cơn gió nhẹ luồn qua những hàng cây cổ thụ trước căn nhà của bà Kim. Cánh cửa chính đóng kín, nhưng không ngăn được tiếng rì rầm của những người chủ nợ vừa rời đi sau cuộc đụng độ ngắn ngủi với Thoại Mỹ. Cô gái trẻ với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc buộc gọn sau gáy, vẫn còn giữ vẻ căng thẳng trên khuôn mặt khi thấy chiếc xe hơi bóng loáng dừng ngay trước cổng.
Từ trong xe bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, Kim Tử Long. Anh khoác trên mình chiếc áo sơ mi tay ngắn đơn giản nhưng đầy phong thái, gương mặt điển trai toát lên vẻ tự tin. Đi cùng anh là Cường, tài xế trung thành. Thoại Mỹ ngập ngừng, ánh mắt thoáng hiện sự nghi ngờ khi thấy hai người đàn ông lạ xuất hiện.
"Cô là người nhà của cô Kim?" Kim Tử Long lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng không kém phần lịch sự.
"Phải... nhưng anh là ai?" Thoại Mỹ đáp, ánh mắt dò xét không giấu được sự lo lắng. Cô vẫn nghĩ anh có thể là một chủ nợ khác.
"Tôi là Kim Tử Long, đến tìm cô Kim để bàn một việc quan trọng. Cô có thể cho tôi biết cô ấy có ở nhà không?" Anh hỏi, giữ thái độ điềm đạm.
"Cô Kim không có ở nhà. Nếu là chuyện tiền bạc, tôi không thể giúp được gì đâu," cô trả lời, giọng pha chút căng thẳng.
"Cô hiểu lầm rồi. Tôi không phải chủ nợ. Tôi đến đây để gặp cô Kim theo lời hẹn của gia đình," Kim Tử Long giải thích, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.
Thoại Mỹ nhìn anh đầy nghi ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu, chỉ vào chiếc bàn gỗ ngoài sân. "Vậy anh đợi ở đây. Cô Kim chắc sớm về thôi."
Kim Tử Long ngồi xuống, ánh mắt lướt qua khu vườn nhỏ, nơi vài chậu cây nhỏ. Thấy không khí có phần nặng nề, anh bắt chuyện: "Cô tên gì?"
Thoại Mỹ ngập ngừng, nhưng trước khi kịp trả lời, chuông điện thoại bàn reo lên. Cô quay người đi vào nhà, để lại anh và Cường chờ đợi trong im lặng.
Từ trong bếp, Thoại Mỹ liếc nhìn ra sân, thấy hai người đàn ông vẫn kiên nhẫn ngồi đó. Trong lòng cô dấy lên sự tò mò xen lẫn bất an. Cô quen với việc chủ nợ đến tìm, nhưng hai người này có vẻ không giống. Thay vì bận tâm, cô quay lại với việc nấu cơm, xào rau trong gian bếp nhỏ. Hương thơm từ chảo rau xào tỏa ra khắp nhà, len lỏi đến tận nơi Kim Tử Long ngồi.
Chờ quá lâu, lại thấy khát, Kim Tử Long quyết định bước vào trong. Tiếng bước chân anh nhẹ nhàng nhưng đủ khiến Thoại Mỹ giật mình. Cô quay lại, hai tay cầm chặt chiếc xẻng xào rau, giơ lên phòng thủ.
"Anh vào đây làm gì? Đi ra ngay!" Cô hét lên, mắt ánh lên vẻ cảnh giác.
Kim Tử Long khựng lại, nhưng sau đó bật cười trước phản ứng của cô. "Thơm quá, tôi chỉ muốn xin một ly nước thôi. Cô đừng lo, tôi không có ý gì đâu."
"Anh đi ra đi! Tôi sẽ mang nước ra sau." Cô vẫn giữ tư thế phòng thủ, giọng đầy căng thẳng.
"Nếu tôi muốn làm gì, thì cái xẻng trên tay cô cũng không cản được tôi đâu," anh nói, nửa đùa nửa thật, rồi quay người bước ra. Nhưng bất ngờ anh quay lại hù một cái, khiến cô giật mình làm rơi chiếc xẻng xuống sàn.
"Anh..." Cô tức tối, cúi xuống nhặt chiếc xẻng, còn anh thì cười lớn.
"Xin lỗi nhé, tôi chỉ đùa chút thôi." Kim Tử Long mỉm cười, đưa tay nhặt chiếc xẻng lên và đặt lại trên bếp trước khi quay ra ngoài.
Về lại sân, anh vừa cười vừa kể với Cường. "Kỳ lạ thật. Mẹ nói Mỹ Mỹ không biết nấu ăn, nhưng cô ấy xào rau thơm thế này thì sao có thể không biết nhỉ?"
Cường ngơ ngác. "Cậu chủ, cô gái đó không phải là Mỹ Mỹ sao?"
"Nhà chỉ có mình cô ấy, vẻ ngoài tính thì cũng giống như tuổi Mỹ Mỹ," Kim Tử Long lẩm bẩm, nhưng vẫn giữ nét cười trên môi.
Một lúc sau, Thoại Mỹ mang ra một mâm cơm đơn giản, mời cả anh và Cường. Khi đi ngang qua anh, cô nở một nụ cười xã giao, nhưng ánh mắt vẫn thoáng nét bực bội. Kim Tử Long vừa đói vừa tò mò, nhanh chóng thử món cô làm. Một miếng rau xào đưa lên miệng, anh lập tức khen: "Ngon thật đấy! Cường, anh ăn thử đi."
Sau bữa ăn, cảm thấy đã đợi quá lâu và không muốn làm phiền thêm, Kim Tử Long viết một lá thư, để lại trên bàn và đi về khách sạn. Trong thư, anh ngỏ ý muốn gặp bà Kim vào ngày hôm sau và nhắc lại lời hứa hôn năm xưa cùng chiếc nhẫn hứa hôn giữa hai gia đình.
Thoại Mỹ nhìn theo bóng anh khuất dần, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc khó tả. Cô không hiểu tại sao một người lạ lại để lại thư từ như vậy, nhưng quyết định giữ lại để đưa cho bà Kim khi bà về.
Trời Sài Gòn dần tối, gió mát thổi qua căn nhà. Thoại Mỹ ngồi trong phòng, tay vuốt nhẹ lá thư, ánh mắt thoáng chút mơ hồ. Cuộc gặp gỡ với Kim Tử Long đã để lại ấn tượng đặc biệt trong lòng cô, dù ban đầu đầy hiểu lầm và căng thẳng. Cô bất giác cười vô tri nhưng phải công nhận anh ta cũng đẹp trai thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro