Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mua dong

Ở Thành phố Hồ Chí Minh này, giờ đây phố đêm tấp nập cùng những ánh đèn đường vàng óng từ trên cao tỏa xuống. Không khí se lạnh làm lòng người cảm giác như mùa đông đã về. Thu vẫn chưa đi qua nhưng dường như ta đã chạm vào đông. Sài gòn cũng có ngày đông. Dù thoáng qua, nhưng cũng đủ để cảm nhận chút sắc màu và hương vị, đất nước và con người của miền nắng gió phương nam. Sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu khi không có mùa đông. Mùa của những cơn gió lạnh, nhưng lại là cái cớ để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn - mùa của những ấm áp. Mùa đông cũng là mùa của những người phụ nữ đan dệt yêu thương. Cho những chiếc kim đan, đan cài sợi len làm nên áo ấm. Cho những bàn tay đan cài bàn tay, làm nên tình yêu. Và cho tình yêu đan cài tình yêu, làm nên hạnh phúc...

Sáng nay đi dạo ven hồ, tôi ngạc nhiên vì đàn én hàng trăm con đang chao lượn trên mặt hồ. Lần đầu tiên thấy hồ nước mênh mang và tĩnh lặng với những hàng cây xanh soi bóng ven bờ đẹp đến vậy. Những chiếc đuôi hình chữ V hân hoan bay lượn trong cơn gió lạnh đầu tiên của mùa đông. Có đúng là én không? Loài chim luôn trú đông để tìm đến những miền nắng ấm? Mùa đông, hay là én không có thật?

Chiều. Đám đông trôi trên phố. Những thanh âm ồn ào trốn dưới những áo, những mũ, găng tay và bốt. Thi thoảng có kẻ chơi ngông ăn mặc phong phanh, mũi đỏ ửng hít hà như thèm mùa đông lắm.

Thèm mùa đông lắm. Thế nên nghe Đăng Khôi hát " Cô bé mùa đông" mới thấy buồn da diết. Mới thương những đêm lạnh gió luồn qua kẽ tay và buốt trong lồng ngực. Thế nên những kỷ niệm nồng nàn nhất luôn là món quà tặng của mùa đông.Thèm mùa đông lắm. Mặc dù thời tiết hơi lạnh lạnh thế mà mình vẫn thích ngồi với đám bạn trong quán Trà Sữa nghe những bài hát mới nhất. Để cuộn mình trong chăn như một con cún bông nghe mưa đêm rả rích buốt lạnh trên mái nhà, ôm một cuốn sách hay và bật mấy đĩa rock mới nhất. Một số người nói họ nhớ mùa đông vì đã xa Hồ Chí Minh. Sao cứ phải đi xa để nhớ? Có giống như ta đã mất một người tình không?Những đôi lứa cũng thi nhau chờ đợi buổi chớm đông cho ngày hôn lễ. Trẻ con xuýt xoa đón rét. Bố mẹ chúng bảo qua tiết đông hàn, mùa xuân sẽ tới. Bởi vậy mùa đông luôn là cái cớ cho những trái tim yêu. Để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn nữa. Mùa đông - mới là mùa của những ấm áp.Thương mùa đông quá.

Cứ mỗi mùa đông về, khi cái lạnh bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, từng con đường nhỏ, lại thấy lòng nao nao khi được lang thang khắp nơi để tận hưởng cảm giác gió lạnh táp vào mặt. Mùa đông mang đến cho ta thật nhiều xúc cảm...Nhớ cái gió lạnh đầu mùa trong trang văn của Thạch Lam, nhớ cái ấm áp của tình người, nhớ những tấm lòng bao dung, và còn biết bao nhiêu điều khác trong cuộc đời khiến ta cảm thấy lòng mình không buốt giá. Mùa đông lạnh để thử thách lòng người nhưng cũng chỉ ở mùa đông mới cho thấy ta cần biết bao nhiêu một ngon lửa ấm, một trái tim nóng biết yêu thương, biết vỗ về.

Hồi còn nhỏ, tôi thường được mẹ đan cho những chiếc áo len, những đôi bao tay bé và những chiếc khăn rực rỡ sắc màu. Cứ mỗi mùa đông đến, tôi lại háo hức để được mẹ đan cho đồ đẹp và để được diện vào trường khoe với bạn. Bây giờ dù đã có nhiều thứ đẹp hơn nhưng đến giờ, mỗi khi nhìn lại những đồ vật ấy, tôi vẫn thấy lòng mình ấm áp một cách kì lạ. Đã có biết bao mùa đông đi qua. Đã có biết bao chiếc khăn, chiếc áo được đan dệt từ yêu thương và cũng đã có biết bao trái tim được sưởi ấm.Tự ngàn xưa, người chinh phụ mòn mỏi chờ chồng đi chinh chiến đã ngồi đan áo ấm gửi ra nơi sa trường sương giá, với tất cả tình yêu thương của mình. Kháng chiến trường kì, các mẹ các chị cũng tặng cho các chiến sĩ những tấm áo, những chiếc khăn đủ để sưởi ấm lòng những khi lạnh giá. Nơi chiến trường lửa đạn, các anh vẫn luôn cảm thấy một điểm tựa, một niềm tin vững chắc chốn quê nhà, có thể giữ chặt cây súng trên vai bảo vệ sự yên bình của Tổ quốc.Cứ tưởng rằng trong nhịp sống hối hả thời hiện đại hôm nay, sẽ chẳng còn ai có thời gian ngồi đan khăn đan áo. Khi hàng hóa tràn ngập khắp mọi nơi với đủ loại phong phú, đa dạng, ai cũng có thể nghĩ đến chuyện mua hàng hiệu vừa nhanh vừa tiện. Thế nhưng, mẹ tôi hàng năm vẫn đan khăn và áo cho bố tôi, cho các con, các cháu. Tấm áo ấy có thể không đẹp bằng một chiếc áo được dệt bằng máy nhưng lại khiến người mặc ấm lòng và hạnh phúc vì cảm nhận mình được yêu thương biết nhường nào.Và còn có biết bao phụ nữ khác vẫn đang âm thầm dệt nên những mùa đông ấm áp. Những chiếc khăn, chiếc áo ấm đã trở thành cầu nối của tình yêu thương, nối những tâm hồn của những đứa con...

Mùa đông cho tôi biết thật nhiều điều. Tôi có thể hiểu được mũi kim của mẹ thức suốt đêm để đan áo rét dài, nặng biết bao nhiêu. Tôi biết rõ vì sao câu ngạn ngữ "quạt nồng, ấp lạnh" lại gợi nhớ một tuổi ấu thơ ấm nồng và yêu thương nhiều đến thế. Chỉ có với mùa đông, tôi mới nghe được cái khô khốc nặng nề trong tiếng ho của cha và tiếng trở mình não nề khi thở dài của mẹ. Đó cũng là mùa mà cây bàng, cây xoan vẽ lên nền trời xám những khẳng khiu, tội nghiệp của những chiếc cành không lá. Trước khung cảnh ấy có thể đủ khả năng để hiểu, dù một lần thôi, giá trị của khát vọng?Nếu không có những nỗi đau thì ta chưa sống đủ một kiếp người. Mùa đông đoan chắc điều này. Mọi cái mới mẻ, ngọt ngào chỉ có thể được sinh ra từ những nỗi đau. Chưa hết, mùa đông phương nam còn khá lạ nữa. Cây phố như bị một cây cọ nghịch ngợm vung vẩy hắt những đốm màu vàng lẫn vào màu xanh ngắt, thỉnh thoảng theo làn gió, vài chiếc lá bay xuống, nửa vàng nửa xanh, ngơ ngác hè phố. Và những cơn mưa rắc bụi nước mát lạnh, như có như không, chưa thành cơn mưa phùn, chỉ đủ ướt tóc mai, chẳng đủ ướt phố, đến thật mau, đi cũng thật mau. Mọi người ngỡ ngàng và mỉm cười. Mùa đông có lẽ là như thế.

Mùa đông được coi là mùa của lãng quên. Người ta quên tiếng sóng, quên luôn cả mặt trời, quên cái mịn màng và xót xa của cát; quên luôn cả vị hanh nồng của gió nồm, cái lồng lộn của những đợt gió Lào bỏng rát; quên cả tiếng ve nhức nhối, quên cả sắc đỏ của phượng hồng. Thế nhưng mùa đông bắt ta phải nhớ rằng còn vẫn có thật nhiều điều không thể nào quên.

Hình như chỉ có thể hiểu được cái ấm nồng của màu mắt e thẹn và ngại ngùng của ai đó trong một ngày đông. Một ly rượu cay trong một chiều mưa lạnh cho ta hiểu rõ hơn thế nào là tình bằng hữu và tình đồng nghiệp. Đợi ai đó trong một cơn mưa giá buốt chắc hẳn là đáng để nhớ hơn rất nhiều sự đợi chờ trong tiếng ve ngân. Sau một cơn mưa bị lạnh ướt, được trở về với một mái nhà, được nhìn để thấy thế nào là một ánh mắt khát, mong, được sưởi ấm bằng sự tin cậy và thông cảm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duydct