Chương 9
Chương 9
Đại hội thể thao năm nay, được chia thành hai ngày. Ngày đầu tiên là thi đua các môn bóng (bóng rỗ, bóng bàn ...), buổi chiều là thi chạy điền kinh, buổi sáng hôm sau là thi bơi lội. Các lớp trong ba khối chia làm hai đội đỏ trắng (lớp 10, lớp 11, lớp 12 chỉ chia thành hai đội), các học sinh tham gia hạng mục đều do giáo viên quyết định, cũng có đặc biệt chỉ định, còn cái khác chính là tương ứng y theo học sinh tham gia đoàn đội nào mà quyết định chính mình muốn tham gia hạng mục thi đấu. Giống như Giang Chính Lâm là đội bóng rổ, thì thi đấu bóng rổ. Mà tôi cùng La Nhạn Lâm là ở đội điền kinh, thì thi chạy là chính. Tuy rằng năm nay tổ chức so với mấy năm trước còn muốn long trọng, tôi lại không có hứng thú.
"Ai, cậu không cảm thấy năm nay hạng mục thi đấu biến rất ít sao?" Giang Chính Lâm hỏi.
"Có khác sao? Dù sao vốn dĩ cũng là thi đấu mà thôi." Tôi cúi đầu viết lại những điều quan trọng của bài giảng hôm nay.
"Xem tôi sẽ vì đội đỏ đem lại vẻ vang cho môn bóng rổ, oa ha ha!" Giang Chính Lâm một bộ dáng chí khí tràn đầy.
"Chỉ mong sẽ không bị lớp của Trương Sĩ Luân đánh đến hoa rơi nước chảy, bọn họ là đội trắng." La Nhạn Lâm lạnh lùng nói, như tạt một gáo nước lạnh.
"Thật hay giả? Bọn họ là đội trắng." Hắn tức khắc giống cái bóng cao su xẹp xuống.
"Không phải là tôi thích giội nước lạnh, nhưng tôi cho rằng lần này đội đỏ phần thắng không lớn." La Nhạn Lâm nói.
"Vì sao?"
"Chính cậu nhìn xem! Năm nay cao thủ thể thao cơ hồ đều ở đội trắng, giống năm hai (khối 11) liền lấy Trương Sĩ Luân cùng Từ Tử Kiệt làm đại diện!"
"Đúng nha! Từ Tử Kiệt cũng là chung lớp với Trương Sĩ Luân, xong rồi xong rồi......" Giang Chính Lâm bắt đầu buồn rầu.
"Tại sao phải nói như thế? Có lẽ năm nay học trưởng tỷ(anh chị lớp trên) hoặc học đệ muội (các em lớp dưới) của đội đỏ rất lợi hại nha." Tôi mở miệng, đầu cũng không nâng một chút.
"Ai? Nói ra nghe một chút?" Bọn họ đồng thời hỏi.
"......Tôi cũng không biết, bất quá nhất định sẽ có mà!" Tôi nói có lệ.
"Chỉ hy vọng như thế." Biểu tình của Giang Chính Lâm, đại khái cũng nhận định đó là cơ hội xa vời.
Hiện tại trường học đã bắt đầu chuẩn bị bố trí cho đại hội thể thao này, mỗi người đều vội đến túi bụi. Qua ngày hôm sau, trên đường đến trường cư nhiên nghe được tiếng Sĩ Luân kêu tôi.
"Chào, đã lâu không thấy rồi!" Tôi lên tiếng kêu gọi.
"Thật là đã lâu không thấy." Hắn bước nhanh đến gần.
Tôi cẩn thận nhìn Sĩ Luân trong chốc lát, liền hỏi ∶ "Hôm nay như thế nào ra cửa trễ đến vậy?"
"Giữa trưa mới bận, cho nên buổi sáng ngủ bù thêm một chút." Hắn ngáp một cái.
"Cậu bận đến chừng nào?"
"Sau khi đại hội thể thao kết thúc mới giải thoát, hiện tại trừ bỏ vội vàng bận mở họp lớp còn phải luyện tập thi đấu, đều bận đến tinh thần phân liệt!"
"Cậu tham gia hạng mục gì a?"
"Bóng rổ, nam một trăm mét còn có chạy tiếp sức, cậu có tham gia sao?"
"Cũng giống cậu, trừ bỏ bóng rổ, nam đổi thành nữ."
"Uy, Cậu không được phép chạy, nếu còn chạy, thân thể của cậu sẽ xong đời!" Vẻ mặt của Trương Sĩ Luân bỗng nhiên nghiêm túc.
"Mình hiện tại đều có luyện tập nha, cho tới bây giờ cũng chưa có vấn đề gì!"
"Có quỷ mới tin! Cậu đã quên cậu mới té xỉu sao?"
"Thật mà, mình có nghe theo lời cậu, bình thường ba bữa đều bổ sung dinh dưỡng, thân thể đã tốt rất nhiều!"
Trương Sĩ Luân nhìn tôi, "Thật vậy chăng?"
"Thật sự! Mình lần này tuyệt đối không lừa cậu, không phát hiện khí sắc của mình, tốt rất nhiều sao?"
Sĩ Luân vẫn là vẻ mặt hoài nghi.
"Được rồi, không cần chỉ vội vàng lo lắng cho mình, chính cậu cũng phải bảo trọng, một bộ dáng mệt mỏi như muốn suy sụp." Tôi nói qua đề tài khác.
"Cậu nói đúng, mình mệt đến suy sụp!" Hắn thở dài, "Hại mình hiện tại đi học hội nghị thường kỳ không cẩn thận ngủ gà ngủ gật."
"Đi học ngủ gà ngủ gật? Cậu sao?!" Tôi trừng lớn mắt, không thể tin được.
"Đúng vậy, ngay cả A Kiệt cũng vậy, bất quá hắn là trực tiếp ngã đầu liền ngủ!" Sĩ Luân bất đắc dĩ mà cười cười.
"Hắn tham gia thi đấu hạng mục nào? Cũng giống như cậu sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Hắn hả? So với mình thì thảm hại hơn! Bóng rổ, điền kinh, bơi lội toàn bộ một mình ôm lấy mọi việc!" Sĩ Luân lại thở dài, không vui mà nói ∶ "Không biết giáo viên chủ nhiệm của bọn mình đang phát điên gì, cho rằng bọn mình đều là siêu nhân chắc!"
"Giáo viên chủ nhiệm của cậu yêu cầu tương đối cao đi?"
"Đúng vậy, bất luận là việc học hành hay thi đua thể thao, có tiếng là sĩ diện!"
"Vậy lần này không phải đối với các cậu càng nghiêm khắc?"
"Ừ !"
"Vậy à!" Tôi lẩm bẩm nói ∶ "Trách không được hắn(TTK) lần trước ở trên xe buýt lập tức liền ngủ rồi......"
"Cái gì?" Sĩ Luân nhìn tôi.
"A? Không có gì!" Tôi lắc đầu, vỗ vỗ vai Sĩ Luân, "Tóm lại cố lên, sau đại hội thể thao kết thúc liền không có việc gì!"
Trương Sĩ Luân lại thở dài một hơi.
***
Hiện tại tôi cũng là lợi dụng tiết thể dục hoặc tiết tự học để luyện tập, chủ yếu đều là luyện chạy, một trăm mét, hay tiếp sức. Trừ bỏ nhờ Nhạn Lâm chỉ dạy cho tôi, còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình luyện tập.
Sáng sớm mấy ngày nay cũng không thấy được Từ Tử Kiệt đi chạy, có thể là quá mệt mỏi, kết quả buổi sáng dậy không nổi đi?
Thật là bi thảm!
"Tôi đi căn tin một chút, khát nước quá!" Tôi từ trên ghế đứng lên.
"A! Thuận tiện giúp tôi mua một lon Sprite!" Giang Chính Lâm ngẩng đầu nói.
"Được rồi!"
Giờ nghỉ giải lao, căn tin vĩnh viễn là biển người tấp nập.
"Phương Sĩ Duyên!"
Tôi quay đầu lại, phát hiện ra Hà Lợi Văn cùng với bạn học mặc đồng phục thể thao, tám phần mới vừa học xong tiết thể dục, ánh mắt bọn họ nhìn tôi thập phần không thân thiện.
"Mua đồ hả?" Hà Lợi Văn hỏi.
"Ừ." Bằng không tới làm gì?
"Lớp của cậu là đội đỏ? Cậu tham gia hạng mục nào?"
"Điền kinh."
"Một trăm mét hay là tiếp sức?"
"Đều có." Sao hỏi nhiều chi không biết?
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy nha!" Hà Lợi Văn cười cười, "Cùng nhau cố lên đi!"
"Ừ." Mặc kệ cô ta. Lúc này người mua đồ trước mặt dần dần giảm bớt, tôi lập tức đi lên phía trước.
"Đúng rồi, lần trước cậu té xỉu, hiện tại có khá hơn không?" Cô ta lại đi đến bên cạnh tôi.
"Ân."
"Vậy là tốt rồi!" Cô ta vẫn cười cười như cũ, "Lúc ấy chúng tôi nhìn thấy thật cảm động nha, Trương Sĩ Luân cuống quít đem cậu ôm đi phòng y tế, cả Vi Vi cũng bị dọa!"
Ngữ khí của cô ta khiến tôi muốn phun ra, tôi trừng mắt nói: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Không có gì a, chỉ là cảm thấy Trương Sĩ Luân đối với cậu tốt cũng giống như đối với Vi Vi vậy, cho nên muốn nói cho cậu biết ......" Cô ta tới gần tôi, "Hy vọng cậu, đừng hiểu lầm."
"Cậu muốn nói chính là cái này?" Tôi đưa tiền cho bà chủ, tiếp nhận đồ uống.
"Đúng vậy." Hà Lợi Văn gật đầu.
"Cảm ơn lời khuyên của cậu, bất quá không cần cậu xen vào việc của người khác!"
"Cái gì là xen vào việc của người khác? Tôi chính là bạn tốt của Vi Vi có lòng tốt khuyên bảo cậu!"
Nếu không phải đôi tay đều cầm đồ uống, tôi thật đúng là muốn cho cô ta một cái tát.
"Cậu có thể hay không quá nhiều chuyện rồi?" Tôi lạnh lùng.
"Cậu nói cái gì?" Sắc mặt cô ta thay đổi.
"Không có gì, tùy tiện nói nói, đừng để ý!" Tôi mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị cô ta dùng sức kéo trở về!
"Cậu là được một tấc lại muốn tiến một thước, không cần ỷ vào Trương Sĩ Luân đối tốt với cậu liền đắc ý vênh váo!"
"Tôi lúc nào đắc ý vênh váo? Buông tôi ra!"
"Hắn chính là bạn trai của Vi Vi, cậu không có khả năng có cơ hội đâu, không cần mộng tưởng hão huyền!"
"Tôi đương nhiên biết hắn là bạn trai của Vi Vi, không cần cậu tới nhắc nhở!" Tôi lạnh lùng.
"Đừng làm bộ, đừng cho là tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu muốn chen vào giữa hai người họ đúng không?"
"Cậu có thể hay không suy nghĩ quá nhiều?" Tôi không kiên nhẫn, "Buông tôi ra, tôi phải đi về!"
Tầm mắt của cô ta bỗng nhiên chuyển qua đồ uống trên tay tôi, cười lạnh nói ∶ "Mua hai lon? Muốn cho ai hả?"
"Không phải chuyện của cậu."
"Tôi có lòng tốt khuyên cậu, thời điểm này không nên uống những thứ không có lợi cho sức khỏe, đối với thân thể sẽ không tốt!" Hà Lợi Văn ra vẻ quan tâm.
"Cảm ơn cậu quan tâm, tôi không uống, hiện tại có thể mời cậu lấy tay ra được không?" Tôi cảm giác sự nhẫn nại của mình đã sắp tới cực hạn.
"Không uống thì cho tôi."
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng trầm thấp quen thuộc, tức khắc làm chúng tôi giật mình, tiếp theo lon Sprite trên tay tôi không thấy bóng dáng, quay đầu liền thấy Từ Tử Kiệt cầm đồ uống đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro