Chương 8
Chương 8
Tôi phát hiện muốn đuổi kịp Từ Tử Kiệt là chuyện thực khó khăn, cặp chân kia dài như vậy, đi đường tốc độ lại nhanh, tôi cơ hồ phải dùng chạy mới có thể đuổi kịp hắn! Đến trước trạm xe bus hắn mới dừng lại. Tôi chạy đến bên cạnh hắn, đã suyễn muốn chết.
"Có sao không?" Từ Tử Kiệt hỏi.
"Không sao, còn tốt ......" Tôi cúi đầu, có chút thở hổn hển ∶ "Cậu đi nhanh thật!"
"Nhanh sao?"
Vô luận hắn nói cái gì đều hoàn toàn không có biểu tình gì.
"Nhanh a, cậu không thấy tôi suyễn thành như vậy à?"
"Ác." Hắn nhẹ gật đầu, "Xin lỗi."
Sau khi nói xong, hắn lại quay đầu đi. Tôi nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, đang muốn hỏi hắn vấn đề, xe buýt liền tới rồi. Đi theo hắn lên xe, sau khi tìm được chỗ trống, hắn bỗng nhiên đứng ở một bên,nói: "Cậu ngồi trước đi."
"Di?"
"Cậu say xe phải không?" giọng nói của hắn trầm thấp, "Dựa vào cửa sổ tương đối sẽ không bị say xe."
"Cảm, cảm ơn cậu."
Sau khi hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi không cấm hỏi ∶ "Cậu sao biết tôi dễ bị say xe?"
Từ Tử Kiệt nhìn tôi liếc mắt một cái, nói: "Trực giác."
"Hả?"
"Trực giác nói cho biết."
Đáp án này thật là lạ!
"Cậu ...... bình thường đều là ngồi xe buýt về nhà?"
"Không phải, đi xe đạp."
"Vậy sao cậu ...... Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"
"Một chỗ." Hắn nhắm mắt lại trả lời.
Không biết nên nói cái gì, có chút hối hận đi cùng hắn. Hắn bắt chéo chân, tay chắp tay trước ngực, đầu lại thấp thấp, đôi mắt nhắm lại, không phải là ngủ rồi đi?
Vài phút sau, Từ Tử Kiệt cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Tỉnh rồi?" Tôi nhìn hắn.
"A......" Hắn dụi dụi mắt, âm thanh thay đổi "Xin lỗi, tôi ngủ rồi."
"Cậu có phải hay không rất mệt hả?"
"Không mệt."
"Có muốn trở về nghỉ ngơi hay không?" Xem hắn một bộ dáng còn muốn ngủ.
"Không sao." Từ Tử Kiệt hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn thấy, ngay sau đó đứng lên, "Tới rồi, xuống xe đi."
Như thế vừa vặn? Hắn tỉnh lại không bao lâu liền đến rồi?
Cùng hắn xuống xe, chân vừa bước ở trên con đường thật dài, tôi không khỏi ngốc ngay ra, trước mắt là cảnh tượng mà trước nay tôi không thấy qua.
Bên cạnh con đường có quảng trường rất lớn, lớn đến cơ hồ giống như sân bóng chày, không khí trong lành thoáng mát, có người dắt chó tản bộ, có người đánh cầu lông, có mấy đứa trẻ đang nô đùa truyền đến âm thanh ầm ĩ, hình ảnh như vậy thế nhưng làm tôi nhất thời hồi phục tinh thần lại!
"Trời à......" Tôi bịt miệng, đôi mắt hoàn toàn không thể rời khỏi cái địa phương rất giống chốn đào nguyên này.
"Lại đây đi." Từ Tử Kiệt đi ở phía trước, quay đầu lại kêu tôi một tiếng.
"A, ừ!" Tôi chạy đi qua.
Tôi một bên đi theo hắn một bên nhìn xung quanh khắp nơi. Lúc hai chân đạp ở trên thảm cỏ xanh biếc, cái loại cảm giác mới mẻ này nói không nên lời, khiến tôi rất vui vẻ.
Hắn tiếp tục đi, mãi cho đến chỗ khá xa mới dừng lại. Tôi chạy nhanh tới bên hắn, mới vừa rồi chỉ lo nhìn, bất tri bất giác đã ở cách hắn khá xa. Hắn buông cặp sách, nhìn sang bốn phía nói ∶ "Nơi này cách nội thành khá xa, cho nên còn ít người biết nơi này."
"Nơi này...... Thật sự quá tuyệt vời!" Tuy rằng thở hồng hộc, vẫn là khó nén nội tâm hưng phấn, vui vẻ mà không ngừng vỗ tay.
"Tâm tình tốt chút nào chưa?" Từ Tử Kiệt hỏi.
Nghe vậy, tôi không khỏi nhìn hắn. Chẳng lẽ...... Hắn là vì tôi, mới đặc biệt dẫn tôi tới nơi này?
"Cậu sao biết được nơi này? Thường tới hay sao?" Tôi hỏi.
"Ngẫu nhiên." Có một trái bóng đột nhiên lăn đến bên chân hắn, hắn cong lưng đem trái bóng nhặt lên, lại ném cho đứa trẻ phía trước, "Mới phát hiện ba tháng trước, sau đó một khi rảnh liền sẽ tới."
"Vậy à!......" Tôi nhắm mắt lại, cảm thụ gió ôn hòa chung quanh thổi vào mặt, hít sâu một hơi, "Nếu là tôi, nhất định mỗi ngày đều tới, nơi này quá tuyệt vời!"
"Đúng rồi." Hắn lại nhìn tôi, "Bệnh cậu có khá hơn nhiều không?"
Tôi dọa nhảy dựng, "Cậu như thế nào biết được?"
"Ngày đó nhìn thấy cậu té xỉu, Sĩ Luân nói là cậu phát sốt."
Đúng rồi, hắn cùng lớp với Sĩ Luân, vậy hắn lúc ấy nhất định cũng ở đó.
"Ách...... Tôi không có việc gì, cảm ơn cậu quan tâm." Thật mất mặt, không nghĩ tới cả hắn cũng thấy được.
"Vậy là tốt rồi." Hắn nhàn nhạt nói câu này, cúi đầu xem đồng hồ, "Được rồi, trở về đi."
"A? Phải đi về à? Sao nhanh vậy!" Sao mới vừa tới đã muốn đi về?
"Quá muộn trở về cha mẹ cậu sẽ lo lắng đi?"
"......"
Vừa nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ ngoan ngoãn mà trở về. Tôi khom lưng, đem cặp sách hắn đưa đến trước mặt hắn, "Cặp sách, chớ quên!"
"Ác, cảm tạ......" Hắn đang muốn tiếp nhận, ánh mắt lại bỗng nhiên dừng lại ở trên tay tôi, theo ánh mắt hắn nhìn qua, phát hiện hắn đang chú ý chiếc lắc màu bạc trên cổ tay tôi.
"...... Sĩ Luân tặng?" Hắn hỏi.
"Ân, đúng vậy! Thật xinh đẹp đi?" Tôi gật đầu, "Đây là Sĩ Luân năm trước tặng cho tôi quà sinh nhật, cậu như thế nào biết là hắn đưa?"
"Trực giác."
Hắn trực giác có thể hay không quá chuẩn đi?
"Đúng rồi, Từ Tử Kiệt." Tôi nhìn hắn, "Tôi sau này còn có thể tới nơi đây được không?"
Hắn nhìn tôi liếc mắt một cái, "Nơi này lại không phải tôi mở, cậu muốn tới thì tới a."
"A, đúng nha" Tôi le lưỡi.
"Đi thôi." Hắn vác cặp sách lên vai, xoay người đi.
"Uy, Từ Tử Kiệt!"
Hắn dừng lại bước chân, quay đầu lại. Đôi tay tôi khoanh lại miệng, hô lớn ∶ "Cảm ơn cậu hôm nay mang tôi tới nơi này!"
Nói xong, tôi mỉm cười với hắn. Hắn đầu tiên là sửng sốt một hồi, không bao lâu khóe miệng cũng nhẹ nhàng giơ lên......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro