Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Chương 7

     Lần đó sinh bệnh, khiến tôi nằm ở trong nhà suốt ba ngày! Mẹ tôi nhất định phải xác nhận tôi hết bệnh mới bằng lòng cho tôi đi học. Chờ đến ngày cuối cùng cũng có thể đi học, Sĩ Luân lại không có tới tìm tôi. Tuy cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng đành phải một mình đi đến trường.

      Khi tôi bước vào lớp, ánh mắt của cả lớp đều dừng ở trên người tôi, chắc dáng vẻ té xỉu lần đó đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Tôi an tĩnh trở lại chỗ ngồi không để ý tới bọn họ đang nhìn chăm chú, bọn họ là muốn nhìn đến lúc nào a? Chờ đến hết tiết tự học, La Nhạn Lâm bỗng nhiên kéo tôi ra ngoài.

"Bệnh cảm của cậu có khá hơn chút nào không?" La Nhạn Lâm hỏi.

"Đã khá hơn rất nhiều." Tôi phát hiện biểu tình của cậu ta rất kỳ lạ.

"Vậy là tốt rồi."

"Cậu hơi kỳ kỳ nha." Tôi cẩn thận nhìn La Nhạn Lâm dò xét.

"Di? Cái gì?"

"Không riêng gì cậu, ngay cả tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ có ba ngày không có tới mà thôi, vì sao mọi người đều đem tôi như động vật hiếm có mà nhìn không ngừng a?"

       Tôi đem tầm mắt chuyển đến đám người trong phòng học còn đang nhìn tôi, vừa tiếp xúc với tầm mắt của tôi, bọn họ liền lập tức nhìn qua chỗ khác. La Nhạn Lâm đem tôi kéo gần, ở bên tai nhẹ giọng hỏi ∶ "Cậu không nhớ rõ chuyện ngày đó sao?"

"Cái gì?" Lúc ấy đã ngất xỉu còn nhớ rõ cái gì?

"Cậu đột nhiên té xỉu đem tất cả mọi người đều dọa sợ, vô luận kêu như thế nào đều kêu không tỉnh, kết quả không bao lâu Trương Sĩ Luân bỗng nhiên xuất hiện!"

"Sĩ Luân?" Tôi nhíu mày.

"Hắn lúc ấy có thể nói là dùng xông tới, sau đó liền ở trước mặt mọi người đem cậu ôm đi phòng y tế!"

Tôi sửng sốt.

"Lúc ấy trên sân thể dục cũng chỉ có hai lớp chúng ta, nhưng sau khi cậu té xỉu, Trương Sĩ Luân lại bỗng nhiên xuất hiện, lớp của hắn ở xa nha, nghe nói hắn là vừa nghe thấy cậu té xỉu, liền trực tiếp từ lớp hắn mà xông tới! Khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên."

"...... Vậy à?"

"Đúng vậy, hiện tại lời đồn đã bay đầy trời, còn càng truyền càng khoa trương!"

"Nhưng mà tôi cùng hắn chỉ là bạn bè mà thôi a! Có cái gì tốt mà truyền a?" Thật là có đủ nhàm chán!

"Bởi vì lúc ấy hắn so bất luận kẻ nào còn khẩn trương hơn, trong mắt mọi người có lẽ vẫn là cảm thấy là lạ đi?"

"Vậy chờ một chút, có muốn hay không tôi đi quảng bá nói cho mọi người biết ∶ tôi cùng hắn là trong sạch, chúng tôi chỉ là thanh mai trúc mã bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi a?!" Thật sự phiền chết được!

"Đừng nóng giận mà, mọi người để ý như thế cũng đúng, ai kêu đối phương là Trương Sĩ Luân." La Nhạn Lâm thở dài, vỗ nhẹ tôi, "Nói thật, có cái thanh mai trúc mã nổi tiếng cũng rất mệt đi?"

"Đúng vậy." Tôi cười khổ, "Bất quá tôi sớm đã quen rồi!"

      Có lẽ tôi chính là chú định mệnh khổ đi? Mỗi lần đụng tới loại tình huống này, cũng chính là vận mệnh bi thảm của tôi bắt đầu. Giống như đi WC, liền sẽ nghe được đoạn đối thoại dưới∶

"Uy! Mày có nhìn thấy không? Chính là cái Phương Sĩ Duyên đó, nghe nói nó hôm nay tới trường học."

"Tao có nhìn thấy! Dáng người cũng không có gì đặc biệt."

"Nó rốt cuộc có quan hệ gì với Trương Sĩ Luân hả?"

"Không biết nha, Trương Sĩ Luân không phải đã có bạn gái sao? Rốt cuộc là như thế nào?"

"Làm ơn đi, bạn gái của Trương Sĩ Luân còn xinh đẹp hơn nhiều, hai người hoàn toàn không thể so sánh cùng nhau được!"

"Đúng vậy, cả tao cũng cảm thấy chính mình còn đẹp hơn nó ..."

      Mọi việc như thế, nghe đến mấy cái lời nói này sớm đã là chuyện thường ngày, trừ bỏ chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người ra, còn cần phải cẩn thận để không bị một số người mê luyến Sĩ Luân hãm hại.

Tôi sớm hay muộn cũng sẽ bị siêu nhân khí của hắn hại chết.

(Siêu nhân khí : rất nhiều người yêu thích hâm mộ)

***

      Không biết Sĩ Luân là trì độn (chậm hiểu) hay là như thế nào, cư nhiên cùng với Vi Vi tới lớp học tìm tôi. Lúc hắn ở ngoài cửa sổ kêu một tiếng, tôi bị dọa hết cả hồn.

     "Bệnh cảm có khá hơn không? Gần đây bận quá, cho nên buổi sáng không thể cùng cậu tới trường học được, xin lỗi!" Hắn cười nói, hoàn toàn không phát hiện hành lang càng ngày càng có nhiều người đang chú ý chúng tôi, "Vừa rồi bọn mình đi phòng giáo viên, thuận tiện tới xem cậu, đã bớt sốt chưa?"

"Bớt rồi, bớt rồi, cậu làm ơn nhanh lên......" Tôi vội vàng nói.

"Nếu vẫn là không thoải mái không cần miễn cưỡng." Vi Vi lo lắng mà nhìn tôi.

"Tôi không miễn cưỡng, tôi thật sự không có việc gì, các cậu mau đi đi!"

"Cậu gấp cái gì? Làm gì mà hoảng loạn như thế?" Hắn đối với vẻ kinh hoảng thất thố của tôi cảm thấy quái dị.

"Làm ơn các cậu không cần đến đây đi! Các ngươi muốn hại chết tôi hả?" Tôi dùng sức đẩy hắn, đối với Vi Vi nói ∶ "Đem bạn trai của cậu mang đi đi, nhanh lên!"

"Uy, Cậu rốt cuộc đang làm cái gì hả?" Hắn gõ đầu tôi.

"Có việc gì trở về nhà lại nói! Trở về nhà lại nói!"

     Sau khi bọn họ rời đi, vẻ mặt tôi mệt mỏi trở lại phòng học, ghé vào trên bàn thở dài một hơi.

      Căn cứ kinh nghiệm của tôi, loại lời đồn đãi này ít nhất phải đợi hai tuần mới có thể bình ổn. Hiện tại vô luận đi đến nơi nào vẫn là có rất nhiều người không có ý tốt mà nhìn tôi, những người đó là những người si mê Sĩ Luân và những người bạn tốt của Vi Vi!

      Lúc tan học, sau khi tôi đi xuống dưới lầu, bỗng nhiên phát hiện có cái gì đã quên lấy, liền lại chạy về. Còn hai bước nữa là đến cửa lớp, lại nghe thấy tiếng mấy nữ sinh trong lớp nói chuyện ......

"Đúng vậy, Vi Vi không phải cũng tới sao?"

"Nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ thật xứng đôi, thật là hâm mộ!"

"Thật sự nhìn người kia càng nhìn càng không vừa mắt!"

     Dùng đầu gối nghĩ đại khái cũng biết bọn họ chỉ người kia là ai.

"Tôi nói cho các cậu biết một bí mật, kỳ thật năm trước có một chuyện phong ba!"

"Chuyện phong ba gì?" Những người khác hứng thú bừng bừng.

"Phương Sĩ Duyên lúc ấy ý đồ từ bên người Vi Vi cướp đi Trương Sĩ Luân, các ngươi không biết đi?"

"Thiệt hay giả?!"

"Khi đó cơ hồ chỉ có người lớp chúng ta biết mà thôi, hơn nữa nha......" Người kia lại nói ∶ "Phương Sĩ Duyên khi đó...... Còn có lấy trộm đồ vật!"

"Trộm đồ vật? Thật vậy chăng?!"

"Thật sự nha, bất quá cuối cùng giống như có chứng minh nói không phải nó trộm, nhưng mà vẫn là có người không tin, bởi vì các cậu biết đồ vật bị trộm là gì không? Là Trương Sĩ Luân tặng cho Vi Vi quà sinh nhật!"

"Nhất định chính là nó trộm rồi, đố kỵ Vi Vi cùng Trương Sĩ Luân ở bên nhau!"

"Thật kém cỏi ích kỷ, không muốn thấy người khác tốt hơn mình, còn trộm đồ vật của người ta."

"Cho dù nó cùng Trương Sĩ Luân là thanh mai trúc mã thì như thế nào? Hai người hoàn toàn không xứng, căn bản là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

"Muốn thắng qua Vi Vi, tôi thấy phải đợi kiếp sau đi?"

Tiếp theo chính là một trận tiếng cười.

        Tôi hoàn toàn đã quên mục đích trở về là cái gì, chậm rãi xoay người rời đi nơi này. Tôi không có trở về, mà là ngồi ở trên cầu thang trong sân trường phát ngốc......

        Vừa rồi nghe được câu câu chữ chữ, giống như là kim châm hướng đến tim tôi mà đâm xuống. Cho dù sự tình sớm đã qua đi, nhưng miệng vết thương ở trong tim chung quy vẫn là nhịn không được lần thứ hai bị mở ra, đau đến khiến người khó chịu.

Tôi muốn chạy trốn, chạy đi rất xa.

Tôi rất muốn chạy trốn......!

"Uy."

     Từ bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc khiến tôi hoàn hồn, hướng bên cạnh vừa nhìn thấy, không khỏi sửng sốt.

"Còn không về nhà,  ngồi ở đây làm gì?" Từ Tử Kiệt cúi đầu hỏi tôi.

"Vậy còn cậu?" Tôi không trả lời mà hỏi lại.

"Mới vừa luyện bơi xong."

Đích xác, nhìn kỹ, tóc của hắn còn có chút ẩm ướt. "Chỉ có một mình cậu à?"

"Tôi luyện tương đối trễ."

"Ác......" Tôi thấp giọng.

Hắn nhìn tôi trong chốc lát, lại hỏi ∶ "Không về nhà sao?"

Tôi cười nhạt, lắc đầu, "Tâm tình không tốt, muốn ở tại đây trong chốc lát mới đi về."

"Chừng nào?"

"...... Tôi không biết."

       Sau khi hắn trầm mặc một lúc lâu, tiếp theo bỗng nhiên đi đến phía sau vỗ nhẹ bả vai tôi "Đi thôi."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, "Đi, đi nơi nào?"

"Đi theo là được rồi."

      Nói xong, Từ Tử Kiệt đi qua người tôi, hướng cổng trường mà đi. Tôi kinh ngạc nhìn thân ảnh hắn, nhất thời không hiểu được chuyện như thế nào.

       Chần chờ trong chốc lát, cuối cùng lại vẫn là cầm lấy cặp sách đứng lên, đuổi theo......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro