Chương 6
"Đợi sau khi ăn no, con hãy dọn dẹp chén bát đi." Mẹ nói xong liền đi vào phòng bếp.
"Ba đâu? Sao vẫn chưa trở về?" Tôi hỏi.
"Ba con nói muốn tăng ca, lại không trở về ăn." Giọng nói của mẹ tôi tràn ngập không vui "suốt cả ngày, cả ngày nghỉ cũng đi, công tác nhiều như thế nhưng tiền lương lại không tăng bao nhiêu, không hiểu được ông ấy rốt cuộc đang làm cái gì?"
Mẹ tôi oán giận, đã không phải là chuyện của một hai ngày, gần đây ba tôi đều tăng ca đến rất khuya, có bữa thậm chí đến hơn 9,10 giờ tối mới trở về, khiến mẹ tôi thập phần không vui.
Tôi nhanh chóng ăn xong, sau khi thu dọn xong chén bát liền nói: "Con về phòng!"
"Đi học, không cần cả ngày đều ăn không ngồi rồi, đã cao nhị (lớp 11) rồi, không cần mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh nhắc nhở con, con không phiền thì mẹ cũng ngại phiền!"
Mỗi lần đều như vậy, một khi không vui vẻ cả tôi cũng bị đuôi bão cuồng phong quét trúng. Nhưng tôi cũng biết, tranh luận nói lại sẽ chỉ làm cho sự tình càng không xong, mặc cho mẹ tôi giận chó đánh mèo, giả bộ không nghe thấy là được rồi.
Y theo lệ thường, 5 giờ sáng sớm hôm sau tôi rời giường lại đi chạy bộ.
Sắc trời so với ngày thường còn tối hơn, tối hôm qua trời mưa thật lớn, cả không khí cũng thập phần ẩm ướt. Hôm nay trong công viên không có nửa bóng người, một mảnh yên tĩnh. Tuy rằng có chút không quen, nhưng vẫn cần thiết phải chạy.
Nhưng mà mới vừa chạy một nửa, đầu lại càng ngày càng choáng váng, cũng không có sức lực để tiếp tục chạy. Tôi đi hướng đến bồn rửa tay rửa mặt, ngồi xuống ghế nghĩ ngơi.
Tâm tình không thể hiểu được tại sao lại bực bội buồn bực vô cùng. Tôi than nhẹ, cuối cùng vô lực mà nhắm mắt lại.
Cảm thấy mệt mỏi quá...... Nhưng những lời nói cứ quay quần bên tai tôi.
"Cậu thích chó Snoopy? Tặng cho cậu!"
"Lúc trước có lúc mình mở cửa sổ cũng vì muốn nghe rõ tiếng sáo của cậu, cậu cũng không biết a."
"Hai người bọn họ đều là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô giáo, nam đẹp trai nữ đẹp gái, đương nhiên được mọi người chọn làm tình lữ vườn trường!"
"Cậu ấy cùng với Trương Sĩ Luân là thanh mai trúc mã, hơn nữa cũng là bạn tốt của Vi Vi."
"........."
Vô luận tôi trốn tránh như thế nào, cũng vô dụng sao?
"Uy." Một trận âm thanh trầm thấp bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến, tôi chậm rãi ngẩng đầu, không khỏi sửng sốt.
"Từ Tử Kiệt?" đúng rồi, sao tôi lại quên mất hắn cũng tới đây chạy bộ "Cậu chạy xong rồi à?"
"Ân." Hắn trả lời, tiếp theo đi đến bồn rửa tay. Tôi nhìn bóng dáng hắn, lại không tự giác lâm vào suy nghĩ.
Hắn là bạn tốt của Sĩ Luân...... Hẳn cũng là thực hiểu biết Sĩ Luân, vậy hắn......
Tôi cúi đầu, không khỏi cười khổ, cảm thấy chính mình giống như thật ngu ngốc. Từ Tử Kiệt đi tới bên cạnh tôi ngồi xuống, dùng khăn lông xoa mặt. "Xảy ra chuyện gì?"
"Hả?" Tôi ngẩn ra.
"Thoạt nhìn không có tinh thần gì." Hắn đem khăn lông vòng trên cổ.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi quay lại tầm mắt, nhẹ lẩm bẩm: "Quả nhiên...... Vẫn là không được."
"Không được cái gì?"
"Tôi không có biện pháp tiến vào cùng vòng với các cậu." tôi cười nhạt "Các cậu đều quá ưu tú. Vô luận là cậu, Sĩ Luân, hoặc là Vi Vi, không giống như tôi, chuyện gì tôi cũng làm không tốt, là một người bình thường đến không thể không thể bình thường hơn.
Hắn không nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú vào tôi.
"Vô luận tôi như thế nào cũng nghĩ không ra......" tôi nhắm mắt lại "Vì sao tôi cùng Sĩ Luân lại là thanh mai trúc mã?"
Từ nhỏ, về các phương diện Sĩ Luân đều rất giỏi, ở trong mắt mọi người Sĩ Luân vĩnh viễn là tốt nhất, cho dù đến bây giờ cũng vậy. Tôi không hiểu người giống Sĩ Luân ưu tú như vậy, vì sao xuất hiện ở trong cuộc đời tôi, thậm chí khiến chúng tôi cùng nhau lớn lên, đến bây giờ cũng chưa tách ra!
Sĩ Luân không nên xuất hiện, ở thế giới của tôi.
"Ngày hôm qua sau khi cùng các cậu ở bên nhau, tôi mới càng thêm xác định!" Tôi hít sâu "người bình thường vĩnh viễn chỉ là người bình thường, tôi vào không được, cũng không có tư cách cùng các cậu ở bên nhau, sẽ chỉ khiến cho tôi cảm thấy càng tự ti."
Tôi không biết Từ Tử Kiệt sẽ nghĩ như thế nào, sau khi nghe tôi nói những lời này. Có lẽ cảm thấy thực nhàm chán...... Hoặc là cho rằng tôi có tật xấu, nhưng tại đây một khắc này, tôi không để bụng Từ Tử Kiệt sẽ nhìn tôi như thế nào.
Vì sao tôi lại nói những chuyện đó với Từ Tử Kiệt? Cả chính mình cũng cảm thấy không thể hiểu được. Ở bên cạnh Từ Tử Kiệt, không biết vì sao, lời nói thật ẩn sâu dưới đáy lòng lại dễ dàng nói ra, không hề đè nén giữ lại. Mà hắn, cũng luôn là yên lặng lắng nghe.
Đối với tôi mà nói, trầm mặc có lẽ chính là lời đáp lại tốt nhất. Vẫn cứ như vậy an tĩnh hồi lâu. Không trung, cũng dần dần sáng......
"Cho nên ý của cậu là......" Từ Tử Kiệt nhìn phía trước, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu muốn được chú ý? Không cho chính mình chỉ là một người bình thường như vậy?"
Tôi liếc hắn một cái, không đáp lời.
"Nếu cậu thật hy vọng như vậy......" Từ Tử Kiệt bắt lấy khăn lông trên cổ, "Có một biện pháp có thể giúp cậu."
Tôi mở to mắt, hồ nghi mà nhìn chằm chằm hắn "phương pháp gì?"
Thân hình hắn dựa về phía sau, ánh mắt nhìn thẳng tôi nói. "Làm bạn gái của tôi đi."
"Hả?" Tôi khờ ra "Cậu nói cái gì?"
"Làm bạn gái của tôi." Ngữ khí của hắn vẫn bình tĩnh đạm nhiên như cũ, "Nếu muốn một đêm thành danh, loại phương pháp này là nhanh nhất."
"Cậu đang nói đùa hả?" Tôi cười gượng.
"Là nói sự thật." Hắn gật đầu, nhìn chằm chằm tôi, "Như thế nào? Muốn hay không?"
Hắn có phải hay không điên rồi? Loại lời nói này cư nhiên cũng có thể nói ra dễ dàng như vậy!
"Không cần!" Tôi không khỏi sinh giận dữ.
"Vì sao?" Từ Tử Kiệt nói.
"Tôi nghĩ là cậu đã hiểu lầm ý tứ của tôi, tôi nói hâm mộ các cậu cũng không phải bởi vì muốn nổi tiếng!"
"Đó là ý gì?" Từ Tử Kiệt nói
"......" Tôi.
"Không hy vọng Sĩ Luân càng ngày càng cách xa cậu?" Từ Tử Kiệt lại nói tiếp.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, nhất thời nói không nên lời!
"Cảm thấy chúng tôi cùng người bình thường bất đồng, đó chỉ là ý nghĩ đơn phương của cậu. Càng cảm thấy chúng tôi ghê gớm, cậu càng làm thấp đi chính mình, cho nên cậu mới cảm thấy không bằng chúng tôi!"
Lời hắn nói lập tức khiến cho đầu óc tôi trống rỗng một mảnh.
"Có lẽ cậu không hy vọng cùng Sĩ Luân là thanh mai trúc mã." Từ Tử Kiệt đứng lên, "Nhưng Sĩ Luân lại chưa từng nghĩ như thế."
Tôi ngẩng đầu nhìn Từ Tử Kiệt, âm thanh lại không hiểu sao lại run rẩy: "Cậu sao biết......? Cậu lại không phải Sĩ Luân, cậu như thế nào mà biết hắn không nghĩ như vậy?"
"Cậu hẳn là rõ ràng nhất, không phải sao?" Từ Tử Kiệt nhìn tôi chăm chú.
Tôi sửng sốt, lại hỏi: "ý gì?"
"......" Hắn quay đầu, không trả lời.
Từ Tử Kiệt nói những lời này, tuy rằng nghe vào không có gì, lại làm cho tôi cảm thấy hắn tựa hồ là muốn cổ vũ cho tôi.
Tuy rằng không dám tin tưởng, nhưng thật sự Từ Tử Kiệt đã khiến cho tâm tình của tôi tốt hơn một chút.
"Ai......!" Tôi nuốt nuốt nước miếng, đánh vỡ sự trầm mặc, "Thật xin lỗi, tôi không nên tùy tiện càu nhàu cậu!"
Lời nói tuy nhiên đã nói ra, lại cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Không sao." Từ Tử Kiệt nói, tiếp theo bỗng nhiên xoay người đi đến máy bán tự động.
Tôi vừa thấy lập tức kêu to: "Từ Tử Kiệt, chờ một chút!"
Hắn dừng lại bước chân, còn không kịp quay đầu lại, tôi đã chạy qua, đến máy tự động mua hai lon SuPau lại chạy trở về.
"Cái này......" tôi đem một lon đưa cho hắn "Mời cậu!"
Hắn nhìn lon SuPau, lại nhìn nhìn tôi.
"Cầm đi mà, tay sẽ mỏi nha!" Tôi nói: "Nếu không cần, tôi liền vứt vào thùng rác!"
Hắn trầm mặc, cuối cùng chậm rãi tiếp nhận SuPau.
"Cảm ơn cậu giúp tôi bảo mật đối với Sĩ Luân, còn có...... nguyện ý nghe tôi nói nhảm nhiều như vậy!"
Từ Tử Kiệt nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, tiếp theo lấy lon SuPau đụng nhẹ vào cái trán của tôi. "Cảm ơn."
Nói xong câu này hắn liền rời đi, tôi lại cả người ngây ngốc ra. Nếu không nhìn lầm, dư quang nơi khóe mắt ... Tôi giống như thấy Từ Tử Kiệt cười.
Quay đầu lại, đã nhìn không thấy ai khác.
Tôi sờ sờ cái trán, cảm xúc lạnh lẽo còn ở đó. Tôi không tự giác mà mỉm cười, cầm lấy khăn lông rời khỏi công viên. Trên đỉnh đầu, không trung vô tận cũng theo ánh mặt trời dần dần sáng lên......
****
Chiều hôm nay môn cuối cùng là thể dục, cùng với lớp khác thi đấu bóng rổ. Tôi không khỏi buồn rầu, bởi vì tôi đánh bóng rổ không tốt, trừ bỏ ba bước vào rổ, cái khác cái gì cũng không biết!
Bắt đầu thi đấu, mới đầu trạng huống còn tính OK, nhưng đến nửa hiệp sau, cả người lại càng ngày càng không thoải mái, choáng váng, đầu nặng chân nhẹ. Trước mắt cảnh tượng cũng trở nên mơ hồ, cả chân cũng không đứng vững được.
"Sĩ Duyên, tiếp lấy!" Phía trước La Nhạn Lâm đem bóng truyền cho tôi, sau khi tiếp được bóng, lại đột nhiên có người hướng đến tôi đâm vào. Tôi lập tức té ngã trên mặt đất, cư nhiên cả sức lực bò dậy cũng không có. Âm thanh ầm ĩ từ bốn phía, cũng dần dần nghe không thấy......
Tôi mở ra mắt, đầu tiên ánh vào mi mắt chính là một mảnh trắng.
"Cậu tỉnh rồi?"
Tôi quay qua bên cạnh vừa nhìn thấy, không khỏi ngạc nhiên.
"Sĩ Luân?" Tôi kinh ngạc mà nhìn nhìn lại bốn phía, "nơi này là...... mình đã xảy ra chuyện gì?"
"Sẽ không phải cả phòng y tế của trường học cũng không nhận ra đi?" Mặt hắn không biểu tình, "Cậu mới vừa ở trên sân thể dục té xỉu!"
Tôi hỏi: "Té xỉu?"
"Cậu phát sốt, cậu không biết sao?" Sĩ Luân hỏi.
"Cái gì?" tôi sờ sờ cái trán, "không thể nào?"
"Cậu có phải hay không cũng chưa có ăn cái gì?" Giọng nói của Sĩ Luân bỗng nhiên biến lạnh lùng.
"Cậu sao vậy, cậu giận hả?"
"Cậu nói thử xem?" Sĩ Luân lạnh lùng đáp lại.
Tôi từ từ ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Mình cũng không biết vì sao, gần đây nhất chính là không muốn ăn, bất luận ăn cái gì đều rất muốn phun ra ——』
Tôi cẩn thận nhìn Sĩ Luân, hắn không có nói lời nào. Tuy rằng tính tình Sĩ Luân luôn luôn thực tốt, nhưng lúc nóng giận lại trở nên đáng sợ. Lời nói so với bình thường ít đi, đó là điềm báo hắn đang tức giận.
"Lúc trước còn nói sẽ chiếu cố tốt chính mình."
"Đó là......"
"Đã sớm biết cậu sẽ như vậy." Sĩ Luân liếc tôi một cái, "Cho nên ngay từ đầu mình không tính sẽ tin tưởng cậu!"
Sĩ Luân nói tiếp "Cậu rốt cuộc muốn cho mình lo lắng đến khi nào?"
"Được rồi, thực xin lỗi!" tôi chắp tay trước ngực.
Sĩ Luân thở dài, từ trên ghế đứng lên. "Trở về nhà đi!"
"Tan học rồi sao?"
"Vô nghĩa, toàn trường mọi người đều đi hết!" Sĩ Luân đẩy đầu tôi. Tiếp theo khẽ nắm lấy tay của tôi, hỏi: "Như thế nào? Có thể xuống giường được không?"
"Có thể." Tôi vừa nói vừa bước xuống giường.
Sĩ Luân nhìn tôi trong chốc lát, bỗng nhiên đưa lưng về phía tôi ngồi xổm xuống. "Đi lên đi!"
"Hả?"
"Mình cõng cậu trở về, đi lên đi!"
"Không cần đâu, mình có thể tự đi!" Tôi mở to mắt.
"Mình sợ cậu lại ở trên đường té xỉu." Hắn nhìn tôi nói "Đi lên, mau một chút!"
Tuy rằng không muốn, nhưng không dám lại làm cho hắn giận, đành phải ngoan ngoãn nghe lời hắn. Hắn chậm rãi cõng tôi lên, động tác cẩn thận mà không cho tôi ngã xuống, "Giúp mình lấy cặp sách."
"Ừm."
Hắn cõng tôi đi ra phòng y tế, may mắn đã tan học, không có nửa bóng người.
"Cậu sao mà biết mình té xỉu?" Tôi hỏi.
"Lớp của mình cũng vừa vặn đang xem các cậu thi đấu a." Hắn hơi chút nghiêng đầu đối với tôi trợn trắng mắt, "Nói đến này, mình phát hiện kỹ thuật đánh bóng rổ của cậu thật đúng là không phải dở bình thường nha!"
"Uy! Cậu cư nhiên dám chê cười mình!" Tôi gõ hắn một cái.
"Mình nói sự thật nha!" Hắn cười ha ha, "Dứt khoát lần sau tìm chút thời gian, mình sẽ dạy cho cậu."
"Mới không cần!" Tôi chu miệng "Mình không có năng khiếu đối với bóng rỗ, học như thế nào cũng học không được!"
"Yên tâm đi." Sĩ Luân mỉm cười, "Mình sẽ dạy cho cậu biết."
Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn. "Cậu quá ôn nhu."
"Cái gì?"
"Cậu đối mặt với nữ sinh khác đều ôn nhu như thế sao? Muốn cho nữ sinh toàn trường đều điên cuồng yêu thầm cậu à? Tâm kế thật nặng mà."
"Cậu đang nói cái gì hả?" Hắn vẻ mặt hoang mang.
"Ngoài bạn gái ra không cần đối với nữ sinh khác ôn nhu như vậy." Tôi lại nhéo mặt hắn "chú ý không thì sẽ rước lấy họa sát thân!"
"Đừng có nhàm chán có được hay không?" Sĩ Luân trừng tôi.
"Ha ...hả...." tôi cười khẽ, cuối cùng chậm rãi đem đầu dựa vào trên vai Sĩ Luân, không có nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro