Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


    Tiếng chuông vào học vang lên, Tôi ôm một chồng tập từ phòng giáo viên đi về lớp. Phòng học ở lầu ba, cầu thang còn chưa có leo lên cũng đã muốn tắt thở, bởi vì chồng tập trong tay thật sự là...... quá nặng. Hít sâu một hơi, chuẩn bị khiêu chiến cửa ải khó khăn trước mắt, lại bỗng nhiên có người kêu tôi, quay đầu nhìn thấy Hà Lợi Văn đi tới.

    Cô ta nhìn chồng tập trong tay tôi, cười hỏi: "Thoạt nhìn cảm thấy rất nặng, có muốn hay không tôi giúp cậu một chút?"

    "Không cần, cảm ơn." Cô ta không chỉ tươi cười giả dối, ngay cả nói chuyện cũng giả dối như vậy!

     "Thật sự không cần tôi giúp sao?" Hà Lợi Văn nói.

     Tôi cảm thấy muốn nổi điên, cô ta căn bản là cố ý muốn tôi đứng lâu như thế, đôi tay bưng đến run rẩy.

     Cô ta tựa hồ lại muốn nói tiếp cái gì, ánh mắt lại bỗng nhiên chuyển qua bên cạnh, tiếp theo liền nghe cô ta vui vẻ nói: "Từ Tử Kiệt!"

     Tôi quay đầu, phát hiện Từ Tử Kiệt đang bước xuống cầu thang.

    "Cậu cũng phải đi phòng giáo viên sao?" Cô ta cười hỏi.

    "Không có, về phòng học." Lúc này hắn chú ý tới tôi, nhìn chồng tập trên tay tôi, nói: "Tập của cậu sắp rớt rồi."

    Nghe vậy, tôi lập tức đem quyển tập sắp rớt phía trên để ngay lại.

   Lúc này Hà Lợi Văn bỗng nhiên nhìn chằm chằm tôi, không bao lâu liền hỏi: "Từ Tử Kiệt, cậu rất quen Phương Sĩ Duyên sao?"

    Bị vấn đề của cô ta làm tôi ngây ra tại chỗ, tầm mắt hắn cũng chuyển hướng về phía cô ta.

    "Lần trước Phương Sĩ Duyên không phải có đến bể bơi sao? Tôi hỏi cậu ta, cậu ta nói là đi tìm cậu." Ánh mắt của cô ta toàn là ý cười "Cho nên tôi mới cảm thấy buồn bực, cậu cùng Phương Sĩ Duyên hẳn là không quen biết mới đúng, tại sao Phương Sĩ Duyên phải đi tìm cậu?"

     Cái con nhỏ này cái hay không nói, lại nói cái dở a? Cư nhiên muốn giáp mặt vạch trần tôi, lại như thế nào cũng không thể ác liệt như thế đi? Từ Tử Kiệt nhất định cảm thấy không thể hiểu được...... Vạn nhất bị cô ta phát hiện tôi đang nói dối, sau này nhất định lại sẽ bị cô ta châm chọc mỉa mai!

      Tôi không dám nhìn hắn, lời nói cũng nói không nên lời. Trời ạ làm sao bây giờ a ——.

     Khi cả người tôi lâm vào hết sức khủng hoảng, cuối cùng lại nghe đến hắn nặng nề nói: "Cậu ta là tới tìm tôi."

    Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn!

    Hà Lợi Văn nghe vậy vẻ mặt cũng là kinh ngạc, "Thật vậy chăng?!"

     "Ân." Hắn gật đầu.

     "Vì sao? Cậu cùng Phương Sĩ Duyên......" Sắc mặt của cô ta bỗng nhiên trở nên khó coi, "Cậu thật sự quen biết với Phương Sĩ Duyên sao? Cậu ta đi tìm cậu làm gì?"

     "Một chút chuyện riêng." Hắn vừa nói vừa đi tới gần tôi, tiếp theo từ trong tay tôi lấy đi hai phần ba chồng tập xoay người đi lên lầu.

    Tôi vội vàng nói: "Không cần, tôi có thể......!"

    Hắn không dừng lại, tiếp theo liền biến mất ở cầu thang phía trước. Tôi không để ý đến biểu tình của Hà Lợi Văn, lập tức đuổi theo.

     Rất nhiều nữ sinh ở trên hành lang vừa nhìn thấy Từ Tử Kiệt, đều hưng phấn mà ồn ào náo nhiệt lên. Tôi nhìn bóng dáng hắn, không khỏi luống cuống, vạn nhất hắn cứ như vậy trực tiếp đem chồng tập tới phòng học của tôi...... Trời à!

     Mắt thấy hắn muốn đi đến cửa phòng học, lại nhìn thấy Giang Chính Lâm vừa lúc từ phía trước đi tới. Tôi lập tức lớn tiếng kêu Giang Chính Lâm, ném chồng tập trên tay cho Giang Chính Lâm, lại lấy đi chồng tập trên tay Từ Tử Kiệt.

    "Từ Tử Kiệt, cảm ơn cậu, kế tiếp để tôi tự mình là được rồi, tạm biệt!"

    Tôi đi về phòng học, đem chồng tập đặt lên trên bàn, cả người thiếu chút nữa muốn xỉu luôn. 

     "Phương Sĩ Duyên, cậu sao rồi?" Giang Chính Lâm đem những quyển tập còn lại để trước mặt tôi.

    "Xin lỗi, giúp một chút." tôi đến bây giờ vẫn còn kinh hồn chưa bình tĩnh lại.

    Sau khi hắn ngồi xuống, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Mới vừa rồi không phải là Từ Tử Kiệt sao? Tại sao lại giúp cậu ——"

    Hắn còn không kịp nói xong, mồm đang há đã bị tôi lập tức bịt lại. Tôi nhỏ giọng mắng hắn: "Cậu làm ơn đi, không cần lớn tiếng như vậy được không!"

    Hắn bị phản ứng của tôi sợ tới mức liên tục gật đầu, lúc sau lại hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"

    "Cậu muốn nhìn tôi bị nữ sinh cả lớp giết chết sao?"

    "Có nghiêm trọng như vậy sao?" Hắn khó hiểu.

     "Chính là nghiêm trọng như vậy, cậu chẳng lẽ không biết Từ Tử Kiệt rất nổi tiếng sao?" Tôi nặng giọng nói.

     "Biết chứ, nhưng mà ......" Giang Chính Lâm nhìn tôi, "Cậu rất quen Từ Tử Kiệt sao?"

     "Không có a!" Tôi trả lời.

     "Vậy tại sao Từ Tử Kiệt lại giúp cậu? Từ Tử Kiệt lại không phải cùng lớp với chúng ta."

     "Tôi làm sao biết được? Mới vừa ra khỏi phòng giáo viên đụng Từ Tử Kiệt đi tới, cậu ta liền trực tiếp giúp tôi mang chồng tập đến đây."

     "Đặc biệt giúp cậu? Các cậu không phải không quen thân sao? Hơn nữa lớp của Từ Tử Kiệt không phải rất xa sao? Ở bên kia mà!" Giang Chính Lâm tiếp tục phát động dấu chấm hỏi thế công.

     "Bên kia thì bên kia! Tôi làm sao biết Từ Tử Kiệt tại sao muốn giúp tôi?" làm ơn đừng hỏi nữa mà!

     "Các cậu đang nói cái gì vậy?" La Nhạn Lâm bỗng nhiên đi tới, nói: "Vừa rồi ở hành lang thật náo nhiệt, nghe nói Từ Tử Kiệt xuất hiện ở bên này, là thật vậy sao?"

    "Thật sự nha, tôi nói cho cậu biết, Từ Tử Kiệt vừa rồi giúp Phương Sĩ Duyên ——"

     Tôi nhanh chóng đứng lên, cầm lấy quyển vở trực tiếp hướng đến đầu Giang Chính Lâm đánh xuống "Kêu cậu đừng lớn tiếng như vậy nghe không hiểu hả!"

     Như thế nào cũng không nghĩ ra...... Từ Tử Kiệt rốt cuộc có phải hay không đang giúp tôi giải vây? Căn bản không thể tưởng tượng được Từ Tử Kiệt sẽ trả lời như thế, luôn có loại cảm giác hắn đang chỉnh tôi, bởi vì hắn nhìn thấu tôi đã nói dối.

     "Ai dà, phiền chết chết đi được!" Tôi tại sao vẫn luôn tự tìm phiền não như vậy a? Chỉ là nghĩ đến động cơ của Từ Tử Kiệt là đầu của tôi sắp nổ tung, lần đầu tiên có người làm tôi cảm thấy mệt như thế. Dừng lại, dừng lại, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa!

     "Phương Sĩ Duyên, biểu tình của cậu thực buồn cười nha."

     Đang chuẩn bị đi ra cổng trường, Sĩ Luân đột nhiên xuất hiện, thấy biểu tình của tôi lập tức cười nhạo tôi.

     Tôi lập tức sửng sốt, phát hiện Vi Vi cũng có mặt, lại hướng bên cạnh vừa nhìn thấy......

     Má ơi! Hắn Từ Tử Kiệt cư nhiên cũng có mặt?!

     "Hồi nãy đang phát ngốc cái gì vậy? Mình kêu cậu cũng không nghe thấy sao?" Sĩ Luân hỏi.

     Thần à —— nếu có thể nói thỉnh người ban cho tôi một đôi cánh, tôi lập tức có thể bay xa bao nhiêu thì bay xa bấy nhiêu!

     "Không có gì, mình thật sự rất tốt mà." Đôi mắt hoàn toàn không dám chuyển hướng đến Từ Tử Kiệt.

     "Bọn mình hiện tại muốn đi đến quán trà, cậu có muốn cùng đi hay không?" Sĩ Luân lại nói.

     "Mình? Không cần đâu, các cậu đi đi, mình còn có việc gấp!" Loại tình huống này tôi nào dám đi?

    Sĩ Luân hỏi "Gấp cái gì? Hôm nay đội điền kinh không có hoạt động gì đi?"

     "Đúng là không có, nhưng mà ......" Tôi trả lời.

     "Không có thì cùng bọn mình đi đi, nói nhiều như thế làm gì? Đi mau!" Nói xong Sĩ Luân cư nhiên trực tiếp bắt lấy tay của tôi, kéo đến quán trà, hoàn toàn không cho tôi phản kháng.

     "Tôi muốn một ly Latte, các cậu muốn uống cái gì?" Sau khi đến quán trà Sĩ Luân nhìn chằm chằm trà đơn.

    "Mình muốn...... Cappuccino." Vi Vi nói.

    "Sĩ Duyên, A Kiệt, các cậu muốn uống gì?"

    "Hồng trà!"

     Chúng tôi đồng thời trả lời, tiếp theo không khỏi nhìn nhau, Sĩ Luân cùng Vi Vi cũng ngẩng đầu vừa nhìn thấy.

     "Các cậu thật là ăn ý." Sĩ Luân cười "Muốn hồng trà gì?"

    "Sủi bọt." Từ Tử Kiệt cầm lấy tạp chí ô tô bên cạnh.

    "Mình muốn mật ong." Tôi ngồi ở bên cạnh hắn liền cảm thấy cả người cứng đờ.

     Sau đó Sĩ Luân cùng Vi Vi vừa uống vừa bàn luận, đại hội thể thao tháng sau, hoặc là đề tài khác nhưng tôi hoàn toàn không để ý tới.

    Từ Tử Kiệt chuyên tâm xem tạp chí, tôi cũng an tĩnh uống hồng trà.

     Thật không hiểu được tôi rốt cuộc là tới đây làm cái gì?

    Sĩ Luân cũng rất kỳ ghê, biết rõ tôi cùng Từ Tử Kiệt không thân còn gọi tôi tới. Hơn nữa chuyện buổi sáng, càng làm cho tôi không biết nên đối mặt hắn như thế nào.

    Cứ việc ngồi ở nơi này mà phiền não, cũng không có biện pháp lập tức thoát đi nơi này.

    "Uy! Các cậu có muốn ăn bánh kem không?" Sĩ Luân đột nhiên hỏi.

    Tôi cùng Từ Tử Kiệt đều lắc đầu.

    "Vậy, Tôi đi ra quầy chọn." Sĩ Luân nói.

    "Mình cũng muốn đi theo!" Vi Vi nói, cùng đi chọn bánh kem với Sĩ Luân. Chỉ còn lại có...... Tôi cùng tên này! Như thế rất tốt, càng xấu hổ! Cả người không được tự nhiên, cả hồng trà cũng uống không vô. Trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn là bảo trì trầm mặc đi. Rất sợ nghe thấy hắn nhắc tới chuyện buổi sáng......

    Tôi đem tầm mắt chuyển hướng đến quầy bán,  thấy Sĩ Luân cùng Vi Vi bộ dáng cười cười nói nói không khỏi thở dài. Ánh mắt chuyển hướng đến bên ngoài cửa sổ, không hề muốn nhìn thấy bọn họ, nội tâm cảm thấy khó chịu......

    "Uy."

    Bên cạnh Từ Tử Kiệt bỗng nhiên lên tiếng, làm tôi đang phát ngốc lập tức hồi phục tinh thần lại!

    "Chuyện gì?" Khiến tôi giật mình.

    "Cậu không thoải mái sao?" Đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi tạp chí.

    "Không có, vì sao hỏi như thế?"

    "Sắc mặt cậu rất khó coi."

    Tôi không tự giác sờ sờ mặt, trong lòng lại buồn bực, hắn rõ ràng nhìn chằm chằm vào tạp chí, như thế nào còn chú ý tới tôi?

    "Có sao?" Tôi lại ngẩng đầu nhìn hai người đứng ở quầy, chọn bánh kem tại sao lại chọn lâu như thế?

     "Chuyện buổi sáng hôm nay ......" Từ Tử Kiệt lật trang tiếp theo, ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt, "Cậu có phải hay không nên giải thích một chút?"

     Tôi thiếu chút nữa bị nước trà ở trong miệng làm cho sặc, lập tức lấy tờ khăn giấy!

     Không nghĩ tới hắn thật sự hỏi, không phải là nổi giận chứ?

      "Cậu nói cậu đi tìm tôi?" Giọng nói của hắn không ngập ngừng, khiến tôi hoàn toàn suy đoán không ra cảm xúc của hắn "Lúc nào?"

    Đầu óc tức khắc loạn thành một khối!

     "Lúc ......" Tôi cảm thấy lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi "Tôi là nói lần trước ở bể bơi...... lần đó."

    Hắn buông tạp chí xuống, thân mình dựa ra phía sau, cuối cùng nhìn tôi "Tới cùng Sĩ Luân?"

     Tôi sợ hãi mà liếc hắn một cái, chậm rãi gật đầu. Hắn duỗi tay đem tạp chí khép lại, trên mặt không biểu tình gì.

    "Tôi không phải cố ý lừa cậu, tôi chỉ là bởi vì không cam lòng, nên muốn chọc giận cô ta ——" bởi vì khẩn trương, tôi cứ như vậy buột miệng thốt ra.

    "Chọc giận Hà Lợi Văn?" Hắn tựa hồ khó hiểu.

    Làm ơn đi, chẳng lẽ hắn không biết Hà Lợi Văn thích hắn sao? Làm ơn không cần nói cho tôi biết là hắn nhìn không ra nha!

    "Tóm lại," Tôi nuốt nước miếng, "Xin lỗi vì đã nói dối, còn có...... Cảm ơn cậu lúc ấy thay tôi giải vây."

    Hắn nhìn tôi hồi lâu, lúc sau quay lại tầm mắt, không nói nữa.

    "Cuối cùng đã chọn xong, thật chịu không nổi cậu, vẫn luôn ở quầy do dự lâu như vậy!" Lúc này Sĩ Luân trở về ngồi xuống ở trước mặt. 

    "Bởi vì...... Mỗi cái đều giống nhau thoạt nhìn đều cảm thấy ăn rất ngon." Vi Vi vẻ mặt ngượng ngùng.

    Sĩ Luân cười, "Các cậu hai người thật sự không ăn sao? Bánh kem nơi này ăn rất ngon nha!"

     Chúng tôi vẫn là không nói lời nào, cùng lắc đầu.

    "Sĩ Duyên, cậu nên ăn nhiều một đi!" Sĩ Luân nhìn tôi nói: "Gần đây lại gầy như vậy."

    "Có sao? Có thể là bởi vì luyện chạy ở đội điền kinh." Tôi cười gượng vài tiếng.

    "Rời đội đi, nhìn cậu như vậy mình cũng cảm thấy rất đau lòng!" Sĩ Luân nói.

     "Cậu sao lại nói như vậy? Mình thật sự không muốn rời khỏi đội, làm ơn đừng lại bức mình!" Tôi nói, dùng ống hút lay động nước đá trong ly.

     "Chẳng lẽ cậu đã quên, trước kia cậu từng chạy bộ chạy đến té xỉu sao? Cho dù lần này có người mà cậu thích ở trong đội điền kinh ......"

    Lời nói còn chưa nói xong, Sĩ Luân bỗng nhiên ngừng lại, không nói tiếp.

     "Sĩ Luân?" Vi Vi nhìn hắn.

     "Không sao" Tôi lấy tay chống cằm, nhàn nhạt nói: "Cậu không cần ngượng ngùng, chuyện này vốn dĩ chính là sự thật, người mình thích vốn dĩ ở trong đội điền kinh."

    Vi Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi!

     "Mình là thật sự thực thích hắn." Tôi nhẹ giọng mà tiếp tục chơi mấy cục nước đá. "Cũng giống như cậu thích Vi Vi vậy."

    Nói đến này, Từ Tử Kiệt cũng nhìn lại đây.

    "Cho nên vô luận như thế nào mình cũng không rời khỏi đội, cậu cũng đừng uổng phí tâm sức." Tôi cầm lấy cặp sách, đứng lên nói: "Các cậu chậm rãi uống đi, tôi phải đi trước, về muộn mẹ tôi sẽ mắng."

    Bọn họ ai cũng không nói chuyện.

    Sau khi ra khỏi quán, tôi ngẩng đầu, bầu trời không biết từ khi nào đã trở nên một mảnh đen nghìn nghịt.

    Tôi lắc đầu, không khỏi cười tự giễu, bước nhanh đi về nhà, trước khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro