Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


"Chạy như thế nào mới không mệt hả?" khi tan học, tôi hỏi Giang Chính Lâm.

"Hả?" Vẻ mặt hắn nghi hoặc.

"Tôi không muốn mỗi lần chạy xong liền có bộ dáng như muốn té xỉu, dạy tôi đi." Tôi nói.

"Vậy cậu có muốn hay không thử xem tập chạy vào lúc sáng sớm?" La Nhạn Lâm hỏi.

"Chạy lúc sáng sớm?"

"Đúng vậy, mình trước kia thường đi chạy, về sau liền dần dần không cảm thấy mệt, lại còn có hữu ích cho thân thể khỏe mạnh!" Nhạn Lâm nói. 

"Như vậy thật sự hữu hiệu sao?"

"Mình chính là như vậy mới có thể chạy nhanh như thế." La Nhạn Lâm cười cười: "Sẽ không lừa gạt cậu!"

"Đã biết, mình sẽ thử xem." Tôi nói.

"Nhưng nếu không thể thích ứng, đừng miễn cưỡng nha!" La Nhạn Lâm lại nói.

"...... Sẽ không có vấn đề."

La Nhạn Lâm biểu tình lo lắng, làm tôi không thể nhìn thẳng vào cậu ta.


     Bắt đầu ngày hôm sau, tôi thật sự chiếu theo lời nói của La Nhạn Lâm bắt đầu dậy sớm chạy ở công viên gần nhà, bất quá cần thiết phải nhân lúc mẹ tôi còn chưa tỉnh chuồn đi cùng trở về, miễn cho bị mắng chết!

     Thành thật mà nói, vừa mới bắt đầu có chút ăn không tiêu, nói có bao nhiêu mệt thì sẽ có bấy nhiêu mệt, bất quá liền như La Nhạn Lâm nói, cảm giác thật sự không tồi, không khí tươi mát, cũng sẽ không có quá nhiều người.

    Tôi thích loại cảm giác này!

"Không tồi đi, cảm giác thực thoải mái đi?"

"Đúng vậy, nhờ phúc của cậu, cảm tạ!" tôi gật đầu, tiếp theo nhìn phía ngoài cửa sổ không khỏi tò mò hỏi: "...... Bên ngoài sao náo nhiệt vậy?"

"Lớp khác đang trong giờ thể dục, hình như thi đấu bóng rổ, đã tan học còn chưa có thi xong."

"Là lớp nào? Sao nhiều người xem như thế?" tôi đứng lên đi ra ngoài, thật vất vả ở trong đám người chen lấn một chút vị trí mới thấy rõ ràng người trên sân thể dục.

    Tôi ngạc nhiên một cái, là lớp của Sĩ Luân cùng lớp khác thi đấu.

     Đương lúc Sĩ Luân cướp được bóng, lập tức truyền cho Từ Tử Kiệt, hắn nhẹ nhàng nhảy dựng lên, liền đem bóng ném vào rổ! Sân thể dục tức khắc bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm, náo nhiệt đến căn bản không giống như đơn thuần là đang thi bóng rổ, cả thầy cô giáo đều ra xem.

     Cảm giác giống như đều là Sĩ Luân cùng Từ Tử Kiệt đạt được điểm, bọn họ liên thủ thiên y vô phùng (không có kẽ hở), điểm số càng lúc càng tăng!

"Trương Sĩ Luân quá lợi hại! Cố lên cố lên!"

"Từ Tử Kiệt đẹp trai quá!"

     Tôi không kiên nhẫn mà trợn trắng mắt, một đám bà điên không ngừng ở bên tai tôi lớn tiếng thét chói tai.

"Khó trách, ai kêu hai bọn họ được hoan nghênh như thế." La Nhạn Lâm chú ý tới sắc mặt của tôi nói. "Một người ngoại hình thoải mái thanh tân tươi mát; một người ngoại hình cool lạnh nhạt, hai người này cùng đi chung liền đẹp đến giống một bức họa."

     Có khoa trương như vậy không?

"Đáng tiếc Trương Sĩ Luân danh thảo có chủ, nhưng nhân khí vẫn là không giảm. Từ Tử Kiệt phải cẩn thận, ngày nào đó bị kẻ ái mộ ăn luôn cũng nói không chừng."

"Ăn tám phần sẽ bị tiêu chảy, giống hắn cái loại người này..." tôi cười lạnh.

"Tại sao như vậy? Hắn thực không tồi nha!" Nhạn Lâm nói. 

"Nhưng tên kia cá tính thực không tốt." tay tôi chống cằm, "Hơn nữa là không tốt tới cực điểm!"

"Cậu quen hắn sao?" La Nhạn Lâm tò mò hỏi.

"Không thân, nhưng bộ dáng của hắn không coi ai ra gì thực khiến người ta đáng ghét!"

"Cũng được mà? Mình cảm thấy đó là vì bản thân hắn không thích để ý đến người khác." La Nhạn Lâm nghiêng đầu.

     Lúc này thi đấu kết thúc, lớp Sĩ Luân thắng , hắn vỗ tay với Từ Tử Kiệt, hiện trường lại là một đám cùng nhau vỗ tay ......

"Mặc kệ như thế nào, mình chính là đối với hắn không vừa mắt!" tôi bịt tai lập tức tiến vào phòng học.

***

    Tôi tập chạy vào sáng sớm cứ như vậy liên tục gần hai tuần, cũng chưa bị ba mẹ phát hiện.

    Chạy mấy ngày nay thân thể thật sự khỏe lên rất nhiều, tuy rằng có khi đi học sẽ không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, nhưng lại không giống như trước suyễn như vậy, đây là chỗ tôi vui vẻ nhất.

"Sĩ Duyên, khí sắc của cậu gần đây khá hơn nhiều nha!" La Nhạn Lâm nói.

"Thật sự? Thật tốt quá!" tôi nhịn không được cười.

"Cậu thực sự có nghị lực, rất ít người có thể kiên trì như vậy." La Nhạn Lâm mỉm cười.

"...... Ân." Tôi nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: "Nếu là trước đây, nhất định không có biện pháp, vô luận làm cái gì đều chỉ trong ba phút."

"Chào các bạn học sinh, ngượng ngùng vì quấy rầy thời gian ăn cơm của mọi người......"

Âm thanh từ loa phát thanh truyền ra, tôi không cấm ngẩng đầu.

"Từ học kỳ này bắt đầu, chúng ta đem thời gian giữa trưa phát nhạc theo yêu cầu, tặng cho người mà bạn muốn tặng."

"Chu Luyến Vi ......?" La Nhạn Lâm lẩm bẩm nói.

Tôi không nói chuyện, an tĩnh mà ăn cơm.

"Muốn phát nhạc theo yêu cầu của học sinh, rất vui nha!" La Nhạn Lâm vẻ mặt cảm thấy hứng thú mà nói.

    Không riêng gì La Nhạn Lâm, các học sinh cùng lớp vừa nghe đến tin tức, tựa hồ cũng cảm thấy thú vị. Ngày mai phòng quảng bá sẽ bị đơn yêu cầu nhét đầy.

"Chu Luyến Vi chính là người ở bên cạnh Trương Sĩ Luân phải không?"

Bỗng nhiên có nam sinh hỏi vấn đề này.

     "Cậu sao bây giờ mới biết hả? Rốt cuộc cậu có phải hay không học cùng trường với chúng tôi?" một nữ sinh lập tức nói. "Chuyện bọn họ kết giao qua lại liền cả thầy cô giáo đều biết, Dương Đổng cũng nói bọn họ rất xứng đôi."

"Dương Đổng là ai a?" Giang Chính Lâm bỗng nhiên quay đầu tới hỏi chúng tôi, còn có hạt cơm dính ở trên mặt hắn.

"Là thầy thể dục của chúng ta." La Nhạn Lâm chán ghét nói.

      Lúc này âm thanh nữ sinh đó lại truyền đến: "Hai người bọn họ đều là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô giáo, nam soái nữ mỹ (nam đẹp trai nữ đẹp gái), đương nhiên được mọi người tuyển chọn là tình lữ vườn trường!"

"Hai người bọn họ lúc nào ở bên nhau hả?"

"Năm trước trong tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, bọn họ ở trước mặt mọi người tay trong tay khiêu vũ, lúc sau liền nghe nói đã ở bên nhau!"

"Năm trước cùng lớp với Vi Vi, giao tình cũng không tồi đương nhiên sẽ rõ ràng, bất quá......" Nữ sinh đó ngữ khí bỗng nhiên chậm lại, tiếp theo nói: "Tôi cảm thấy Phương Sĩ Duyên hẳn là rõ ràng hơn đi? Cậu ấy cùng với Trương Sĩ Luân là thanh mai trúc mã, hơn nữa cũng là bạn tốt của Vi Vi!"

Tôi dừng lại động tác ăn cơm, tiếp thu tầm mắt của mọi người ......

Phòng học tức khắc hiện ra một loại yên lặng quái dị!

"Thiệt hay giả? Cậu ấy cùng Trương Sĩ Luân là thanh mai trúc mã?" Có người kinh ngạc hỏi.

Lớp học lập tức náo thành một đám!

    Tôi lạnh lùng trừng mắt với nữ sinh kia, vẻ mặt của cô ta cao ngạo mỉm cười. Tôi dùng sức buông chiếc đũa, rốt cuộc ăn không vô!

"Cậu ấy cùng Chu Luyến Vi thực tốt sao? Nhìn không ra nha!"

"Vậy hỏi cậu ấy không phải rõ ràng nhất hay sao?"

"Đúng vậy," cô ta lại nói chuyện, cười cười như cũ, "Phương Sĩ Duyên, cậu hẳn là còn biết bọn họ là như thế nào ở bên nhau đi? Nói ra nghe một chút đi, tất cả mọi người đều rất muốn biết."

Lúc mọi người lại lâm vào trầm mặc, tôi nhìn cô ta, nhẹ giọng: "Tôi không biết."

"Cậu không phải luôn theo chân bọn họ sao?" Cô ta hừ lạnh.

"Cho nên tôi cần thiết phải biết sao?" tôi hỏi lại, ngữ khí không có bất luận cái gì phập phồng hồi hộp: "Cậu vì sao không tự mình đi hỏi cậu ta (Vi Vi)? Cậu ta (Vi Vi) hẳn là sẽ toàn bộ nói cho cậu biết? Chỉ bằng giao tình của cậu cùng với cậu ta (Vi Vi)."

Cô ta sửng sốt!

"Cậu không phải nói cùng Chu Luyến Vi có giao tình thực tốt sao? Vậy cậu ta không có lý do gì không nói cho cậu biết đi?" tôi hỏi, khóe miệng hơi hơi giơ lên "hay là nói...... cậu đang gạt người? Hẳn là không thể nào mà?"

     Nụ cười của cô ta lập tức biến mất, không có lại mở miệng. Các bạn cùng lớp cũng cảm thấy không thích hợp, không ai dám hé răng. Thẳng đến tiếng chuông vang lên, mọi người mới chạy nhanh về vị trí của mình nghỉ trưa.

    Cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, ngay sau đó cũng ngồi lại chỗ cũ. Đối với ánh mắt căm tức của cô ta, tôi giả bộ như không thấy, chậm rãi ghé đầu vào trên bàn.

   Lại như thế nào cũng ngủ không được......


      Chuyện này ảnh hưởng thật sâu đến tôi, vẫn luôn kéo dài đến buổi tối, chỉ cần ngủ liền lập tức mơ thấy. Lại lần nữa mơ thấy ác mộng kia!

      Nhìn xem đồng hồ báo thức,  5 giờ sáng, cũng không dám ngủ nữa. Dứt khoát bò xuống giường, thay quần áo thể thao, cột tóc đuôi ngựa, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà.

     Chạy bộ không bao lâu, vầng thái dương chậm rãi ló ra. Tôi mỉm cười, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một ít. Chạy đến mồ hôi đầy đầu, tôi đến bồn rửa tay trong công viên rửa mặt, lập tức cảm thấy thoải mái mát mẻ đi rất nhiều.

      Nhưng mà, đối diện cũng truyền đến tiếng nước, tôi mới phát hiện thì ra bên kia cũng có người. Ngẩng đầu, khi nhìn thấy người kia, tôi lại sợ tới mức cả người ngây ra! Hắn ngẩng đầu, nhìn đến tôi cũng là sửng sốt.

     Từ Tử Kiệt? Hắn như thế nào lại ở chỗ này a?!

     Hắn cũng không có giống tôi kinh ngạc như vậy, thong dong cầm lấy khăn lông lau mặt. Tôi xấu hổ, đông cứng mà chào hỏi hắn "Chào buổi sáng."

    "Chào." Hắn thấp giọng, tiếp tục lau mặt.

      Tôi rốt cuộc là gặp vận đen gì? Sáng sớm liền nhìn thấy cái tên này!

     Đang chuẩn bị bỏ chạy, hắn gọi lại tôi, làm tôi kinh ngạc!

"Có, có việc sao?" Tôi làm gì sợ hắn như thế a?

"Khăn lông của cậu."

     Tôi phát hiện khăn lông của mình đặt ở trên bồn rửa tay quên mang đi, tôi lập tức quay lại lấy!

"Cậu thường...... chạy bộ ở đây sao?" một lúc sau tôi hỏi.

"Ân."

Tại sao tôi như thế nào cũng chưa nhìn thấy hắn?

"Hai tuần này không có chạy." Hắn tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, vừa nói vừa đi đến máy bán tự động.

"Hả..."

Nhìn hắn chọn đồ uống, tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.

Xong rồi! Nếu như bị Sĩ Luân biết tôi sáng sớm tập chạy......

"...... Từ Tử Kiệt!" tôi lập tức kêu hắn, hoảng loạn, "Tôi có thể hay không......phiền cậu giúp một chuyện?"

"Chuyện gì?"

"Cậu có thể hay không...... Đừng đem việc tôi chạy bộ ở đây nói cho Sĩ Luân biết?"

Nghe vậy, hắn nhìn qua, "Vì sao?"

    "Nếu hắn biết nhất định sẽ mắng chết tôi, bởi vì hắn không hy vọng tôi làm hỏng thân thể." Cẩn thận ngẫm lại, tôi nên nghĩ một cái lý do khác nói qua loa lấy lệ mới đúng, lại không biết vì sao tình hình lúc ấy đối mặt với hắn khiến tôi ăn ngay nói thật.

"Cậu làm ơn, ngàn vạn lần không cần nói cho hắn biết." Tôi chắp tay trước ngực.

Hắn nhìn tôi, ngữ khí thản nhiên: "Bất luận như thế nào cũng không được?"

"Bất luận như thế nào!"

Hắn trầm mặc một lúc, cong lưng lấy đồ uống, nói: "Tôi đã biết."

"Thật vậy chăng?" tôi trương lớn đôi mắt.

Nhìn thấy hắn gật đầu, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm!

    "Cám......" Lời nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên một chai nước uống bay về phía tôi, tôi lập tức tiếp lấy, là "SuPau" (tên một loại nước uống bổ sung chất khoáng sau khi vận động) .

"Mời cậu."

Hắn nói, vừa uống SuPau vừa đi ra khỏi công viên.

Tôi đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn SuPau, thật lâu mới hoàn hồn.

    Tựa hồ đúng như Sĩ Luân nói, cá tính của hắn kỳ thật không xấu. Hắn hẳn là sẽ giúp tôi giữ bí mật đi? Tôi cảm thấy hắn không giống nói dối.

Có thể...... tin tưởng hắn đi? Tôi tin.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro