Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


 "Sĩ Luân, cậu muốn mang mình đi nơi nào a?" Tôi có chút thất thố.

"Một chỗ, cùng mình tới đó là được rồi!"

   Cuối cùng hắn đưa tôi tới bể bơi trong nhà của trường học. Tôi nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện bên trong chỉ có vài người đang bơi lội, tôi không khỏi hoảng hốt: "Ê, cậu dẫn mình tới nơi này làm cái gì hả?"

"Có thứ cho cậu." Hắn cười nói, tiếp theo bỗng nhiên hướng bể bơi bên kia hô to: "A Kiệt ——"

    Phía trước cách đó không xa, có người ngừng bơi lội, xoay người hướng bên này nhìn qua.

"Chìa khóa phòng nghỉ của cậu đặt ở chỗ nào?" Sĩ Luân lớn tiếng hỏi.

Từ Tử Kiệt chỉ vào chiếc áo khoác trên cái ghế trước mắt chúng tôi, lại tiếp tục bơi lội.

"Trong túi sao?" Sĩ Luân vừa nói vừa lục túi áo khoác, lúc sau lấy ra một chiếc chìa khóa, đối với tôi nói: "Cậu ở đây chờ mình một chút!"

     Sĩ Luân nhanh chóng hướng phòng nghỉ chạy đi, lưu lại một mình tôi đứng ở tại chỗ. Đang buồn bực, liền bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bọt nước, quay đầu vừa thấy, Từ Tử Kiệt đã từ bể bơi lên, cởi kính bơi ngồi trên ghế quay lưng về phía tôi bắt đầu lấy khăn lau đầu.

Mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hắn (TTK) còn ở bên kia, thế mà lúc này đã bơi trở lại rồi? Tôi nhìn bóng dáng hắn(TTK), cảm thấy không thể tưởng tượng. Quả thực danh bất hư truyền, tốc độ bơi lội nhanh đến kinh người!

     Nhưng mà hắn(TTK) tựa hồ lúc này mới chú ý tới tôi đang đứng ở phía sau hắn(TTK) cách một lan can, hơi chút quay đầu lại nhìn tôi liếc mắt một cái. Chúng tôi cũng chưa nói chuyện với nhau, chỉ là nhìn nhau vài giây, sau đó hắn(TTK) lại quay đầu lại tiếp tục lau đầu.

"Từ Tử Kiệt, cậu bơi xong rồi sao?"

     Bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc, tiếp theo một nữ sinh hướng nơi này chạy tới, lúc cô ta vừa nhìn thấy tôi, biểu tình nháy mắt thay đổi, "Phương Sĩ Duyên, cậu ở đây làm gì?"

Tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì.

"Có chuyện gì?" Từ Tử Kiệt không biết khi nào đã đứng lên, giọng nói trầm thấp hỏi.

"Ác, thầy chủ nhiệm muốn cậu lát sau đi gặp thầy!"

    Lúc cô ta nói với hắn, âm thanh tức khắc ôn nhu rất nhiều, trên mặt cũng toàn là tươi cười, tôi đối với phản ứng trước sau không đồng nhất của cô ta cảm thấy quái dị.

"Ân." Từ Tử Kiệt  đáp lại.

     Cô ta sau khi nhiệt tình nói với hắn tạm biệt, lại dùng ánh mắt không có ý tốt quét đến tôi, khi rời đi còn không ngừng quay đầu lại nhìn lại đây, nghĩ cũng không cần nghĩ là đã biết chuyện như thế nào. Tôi cười lạnh mà chậm rãi quay lại tầm mắt, lại phát hiện Từ Tử Kiệt đang chăm chú nhìn tôi, tôi gật đầu xem như chào hỏi, hắn, một chút đáp lại cũng không có, buông xuống khăn lông liền tránh ra.

Cái tên này thật không lễ phép!

"Sĩ Duyên!"

    Tôi chuyển mắt, phát hiện Sĩ Luân ôm một chú chó bông Snoopy đi tới, lớn đến cơ hồ nhìn không thấy đầu của hắn (SL).

"Cậu ......Cậu đang làm cái gì? Ôm nó làm gì?" tôi khờ mắt.

"Chó bông, cậu thích Snoopy? Tặng cho cậu!"

"Nó từ đâu ra?" Tôi hỏi 

"Là của một đội viên bơi lội bên này, có người đưa cho hắn nhưng hắn không cần, mình liền nghĩ đến cậu thực thích Snoopy, liền nói với hắn!"  Sĩ Luân cười cười.

Nghe vậy, tôi ngơ ngác nhìn Sĩ Luân.

"...... Xảy ra chuyện gì? Cậu không nghĩ muốn nó sao?" Hắn hoang mang hỏi.

"Không, Không phải." Tôi còn phản ứng không kịp, "Cậu như thế nào biết mình thích Snoopy?"

"Không có." Hắn cười, "Bởi vì đồ vật cậu thích quá nhiều, nhưng mình nghĩ cậu thích nhất vẫn là chú chó này đi?"

"Cái gì mà đồ mình thích quá nhiều?"

"Vốn dĩ đúng như vậy, trước đó vẫn luôn nghe cậu nói cái gì Hello Kitty rất đáng yêu, qua một đoạn thời gian lại nói cậu rất thích gấu nằm, lại qua một đoạn thời gian lại nói cậu yêu nhất chó Snoopy!"

"Mình nào có a?" Mặt tôi nóng lên.

"Vốn dĩ là như vậy! Cậu chính là quá do dự không quyết đoán hại mình mỗi lần muốn tặng quà cho cậu đều thực phiền não." Hắn cười to.

"Ê! Sao đem mình nói thành như vậy?" Tôi đẩy hắn.

"Này chỉ có Snoopy vẫn là mới nhất, vậy tặng cho cậu, cầm đi đi!" Hắn ôm chó bông đến trước mặt tôi.

     Tôi có chút cố hết sức tiếp nhận, khó hiểu hỏi: "Vậy cậu vừa rồi vì sao không trực tiếp ôm tới phòng học của mình? Còn đem mình kéo tới đây."

"Làm ơn...... cậu muốn mình ôm chó bông lớn như thế chạy đến lầu ba hả?" Vẻ mặt hắn xấu hổ.

"Mình ôm trở về không phải cũng đi lên lầu ba?"

"Vậy không giống nhau a, cậu là con gái không sao, nhưng mình một thằng con trai ôm chó bông lớn như thế đi tới đi lui, thực mất mặt nha!" Hắn gãi đầu.

"Lúc nào biến thành sĩ diện như thế a?"

"Ai kêu nó lớn như thế" Hắn chỉ chỉ Snoopy.

"Được rồi, cảm ơn cậu." tôi mỉm cười, nói tiếp: "Mình về phòng học đây, bye!"

"Chờ một chút, mình cùng cậu trở về......"

Hắn đang muốn giữ chặt tôi, lại bị một người khác gọi lại.

"Chìa khóa đưa cho mình, mình  muốn khóa cửa." Từ Tử Kiệt đã thay đồng phục đi đến bên cạnh Sĩ Luân.

"Ồ, cảm ơn." Sĩ Luân đem chìa khóa đưa cho hắn(TTK) "Tan học còn muốn tiếp tục luyện bơi sao?"

"Không có, chờ một chút gặp thầy xong liền đi về trước." Giọng nói của hắn(TTK) bình tĩnh lạnh nhạt.

"Vậy mình  giúp cậu khóa, miễn cho cậu còn muốn vòng một vòng,  mình sẽ đem chìa khóa trả về phòng học vụ."

"Cảm tạ." Từ Tử Kiệt đem chìa khóa ném đến trong tay Sĩ Luân, đeo ba lô lên, "Mình đi trước đây."

"Bye!" Sĩ Luân chụp lên ba lô hắn.

Lúc Từ Tử Kiệt  đi qua trước mặt tôi, cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái.

Rốt cuộc là tôi chỗ nào chọc tới hắn(TTK)?

    Chờ hắn(TTK) đi ra khỏi bể bơi, tôi hỏi: "Ê, Sĩ Luân. Hắn có phải hay không nhìn mình không vừa mắt a?"

"A Kiệt sao?" Sĩ Luân vẻ mặt hồ nghi, "Không có a, vì sao hỏi như thế?"

"Không biết, chính là có loại cảm giác này."

"Cậu nghĩ nhiều rồi!" Sĩ Luân cười cười, "Cậu ta vốn dĩ không thích để ý đến ai, nhưng con người của cậu ta kỳ thật không tồi."

"Cậu sao lại cùng hắn thân như thế a?" Tôi còn khó hiểu.

"Năm nhất cùng lớp với cậu ta , đến khi ở trong hội cán bộ các lớp mới cùng cậu ta  tương đối quen thuộc, khi đó mình cùng cậu ta đều là một trong những cán bộ."

"Vậy cảm tình không tồi hả?"

"Ân, cũng tính là bạn thân." Hắn gật đầu, vỗ nhẹ bả vai tôi, "Đi thôi, muốn khóa cửa rồi."

   Trăm cay ngàn đắng đem chó bông khiêng trở về, trên đường đã bị một đống người để ý, về phòng học liền đặt ở đằng sau, đợi sau khi tan học lại dọn về nhà.

    Từ phòng WC bước ra, lại nhìn thấy phía trước có hai người đi tới. Oan gia ngõ hẹp, vừa rồi ở bể bơi đụng cô ta, ngay cả ở bên này cũng đụng  cô ta. Muốn giả bộ không quen biết, cô ta lại lập tức gọi lại tôi.

"Phương Sĩ Duyên!" Cô ta không có ý tốt cười, "Nghỉ hè hai tháng cũng chưa nhìn đến cậu, nghĩ hè vui nhỉ?"

Tôi gật đầu.

"Cậu như thế nào không mang mắt kính a? Hại tôi vừa mới bắt đầu còn nhìn không ra là cậu đó!"

"Thay kính sát tròng." tôi nhàn nhạt nói.

"Như vậy a? Tôi cảm thấy cậu như vậy so trước kia đẹp hơn nhiều." cô ta nghiêng đầu, "Đúng không? Vi Vi?"

    Vi Vi đứng ở bên cạnh, không cười, cũng không trả lời, nhìn tôi một cái liền dời đi tầm mắt.

"Đúng rồi, cậu vừa mới ở bể bơi làm gì?" Cô ta lại hỏi, ánh mắt sắc bén mà nhìn tôi, "Là đi tìm Từ Tử Kiệt sao?"

     Vấn đề này khiến tôi sửng sốt, cuối cùng khóe miệng tác động, nhẹ nhàng gật đầu "đúng vậy."

"Cậu cùng Từ Tử Kiệt rất quen sao? Cậu đi tìm hắn làm gì?" Quả nhiên, cô ta lập tức khẩn trương lên.

"Đó là chuyện của tôi, cùng cậu không có quan hệ, tôi còn có việc đi trước." Tôi thần bí mà cười cười, chuẩn bị đi qua, cô ta lại bắt lấy tay phải của tôi, sức lực quá lớn, thế nhưng đem lắc tay trên cổ tay tôi kéo đứt!

"Ê, cậu tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi!" Cô ta phẫn nộ.

"Buông tôi ra!" Tôi dùng sức ném tay cô ta ra, nhặt chiếc lắc tay ở trên mặt đất lên.

"Cậu ......!"

"Lợi Văn!" Vi Vi vội vàng kéo cô ta "Chúng ta đi thôi!"

"Mình còn không có hỏi xong ai!"

"Đừng hỏi, đi thôi!" Vi Vi dùng sức đem cô ta kéo đi.

    Tôi nhìn chiếc lắc đã bị đứt trên tay. Đè nén lửa giận tràn ngập trong lòng, nắm chặt lắc tay, lạnh lùng nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.

    Đêm đó thật vất vả mới đem lắc tay sửa xong, tôi nhẹ nhàng thở ra, lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, sau đó liền bò lên trên giường. Lúc ánh mắt rơi xuống Snoopy ở mép giường, tôi không khỏi mỉm cười, chậm rãi tiến vào mộng đẹp......

    Sáng hôm sau Sĩ Luân lại đến vừa ngáp vừa đối với tôi nói: "Gần đây mình mở cuộc họp cán bộ các lớp, mỗi lần họp đều rất khuya, mệt chết được."

"Mình biết a, cậu là người đại diện của hội thật đúng là mệt thực, có kế hoạch gì không?"

"Tháng sau không phải đại hội thể thao sao? Bất quá muốn thêm một tiết mục hoạt động."

"Hoạt động gì?"

"Đến lúc đó sẽ biết!" Hắn cười cười.

"Sao thần bí như thế a?" tôi cũng cười.

"Rửa mắt mong chờ đi."

"Biết rồi!"

Lúc sau, Sĩ Luân bỗng nhiên an tĩnh lại, một lát sau sau mới chậm rãi mở miệng: "Sĩ Duyên."

"Cái gì?"

"Thật lâu không nghe được cậu thổi sáo." Hắn quay đầu nhìn tôi, "Tại sao không thổi?"

Tôi sửng sốt, chậm rãi nói: "...... Không có a, chỉ là gần nhất không có tâm tình, hơn nữa mẹ mình ngại ồn, cùng tạp âm không có gì khác biệt!"

"Tạp âm?" Hắn nhíu mày "Đâu có cậu thổi rất êm tai a!"

"Mẹ mình chính là không thích, mình cũng không có biện pháp, mẹ mình sợ làm ồn đến hàng xóm!"

"Sẽ không! Lúc trước cả ba mẹ mình nghe được đều nói cậu thổi rất tuyệt. Hơn nữa... trước kia có lúc mình mở cửa sổ cũng vì muốn nghe rõ tiếng sáo của cậu, cậu cũng không biết a?"

"Thật vậy sao?" tôi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, chỉ là cậu không chú ý tới mà thôi." Hắn gật đầu, "Lúc nào lại thổi đi? Mình muốn nghe."

    Ở một khắc kia, tôi thế nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, cả nói chuyện đều trở nên khó khăn.

"... lúc khác nói đi." Tôi chỉ nghe thấy chính mình nói như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro