Chương 2
Gia nhập đội điền kinh là chuyện mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Từ nhỏ đã được bác sĩ nói thân thể không thích hợp loại vận động kịch liệt này, vẫn luôn muốn thống khoái chạy bộ lại không được cho phép. Cho nên lần này gia nhập, đã giấu Sĩ Luân, không nói cho hắn biết.
Sau khi đội bắt đầu hoạt động, học tỷ (các nữ sinh lớp lớn) triệu tập mọi người tập hợp, lập tức muốn chúng tôi chạy quanh sân thể dục năm vòng. Sau khi mọi người bắt đầu chạy, La Nhạn Lâm mặt không đỏ khí không suyễn, lập tức liền chạy vài vòng; mà tôi chạy không bao lâu ngực liền bắt đầu đau. Cuối cùng cũng không biết từ đâu ra năng lực, vẫn là đem năm vòng chạy xong, nếu là trước kia khả năng trên đường đã bị đưa đến phòng y tế.
"Sĩ Duyên, cậu có sao không? Sắc mặt rất khó coi." Sau khi chạy xong, La Nhạn Lâm chạy nhanh lại đây vỗ vỗ vào lưng tôi. Tôi cả người ngồi xuống đất, ngực đau đến khó chịu, suyễn đến nói không nên lời lời.
"Mình cảm thấy cậu không thích hợp gia nhập đội điền kinh, vạn nhất đem thân thể ......liền không xong rồi."
"Không sao, tập quen dần là được mà!" Tôi thấp giọng.
"Nhưng mà ......"
"Mình nói không sao, cậu không cần lo cho mình!" Giọng điệu của tôi tăng thêm, đứng lên đi đến bên cạnh Nhạn Lâm. Lau đi mồ hôi trên mặt, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Không muốn cho chính mình ngã xuống, tuyệt không cho phép chính mình lại giống như lúc trước bỏ dở nửa chừng như vậy, không được bị bất luận chuyện gì ảnh hưởng đến. Chỉ muốn biết chính mình rốt cuộc có thể thay đổi bao nhiêu?
Nhưng mà .........
"Phương Sĩ Duyên, cậu cư nhiên chạy tới gia nhập đội điền kinh? Không muốn sống nữa hả?!"
Đứng ở trước cửa nhà tôi, Sĩ Luân vừa nhìn thấy tôi, lập tức sắc mặt xanh mét chất vấn.
" Sao cậu lại biết?" Tôi dọa nhảy dựng.
"Bạn cùng lớp của mình nhìn thấy a!" Hắn chắp tay trước ngực, nghiêm túc mà nói: "Đừng náo loạn, mau chuyển qua đội khác đi."
"Không cần!" sao cậu ấy cứ lo chuyện bao đồng vậy?
"Chẳng lẽ cậu phải chờ tới bị đưa y cấp cứu mới sợ sao?"
"Mình nào yếu ớt như vậy? Ít nguyền rủa người khác có được không?" Tôi tức giận, xoay người chuẩn bị mở cửa ra.
"Đây vốn dĩ chính là sự thật!" Hắn đến gần tôi, thở dài nói: "Vi Vi cũng giống như cậu, thân thể không tốt, nhưng Vi Vi cũng sẽ không như vậy."
Tôi dừng lại bước chân.
"Đây là chuyện của mình" Tôi nắm then cửa, lạnh lùng hỏi: "cùng Vi Vi có quan hệ gì?"
Vừa nghe thấy giọng điệu của tôi, hắn sửng sốt "Sĩ......"
"Sĩ Luân." tôi quay đầu lại, cười cười mà chụp lấy vai hắn: "Yên tâm đi, mình sẽ chiếu cố tốt chính mình!"
Nói xong, tôi lập tức mở cửa đi vào trong nhà, đứng ở hiên nhà ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi đi trở về phòng.
Bởi vì chạy quá mức, kết quả ngày hôm sau hai chân tôi đau đến tôi căn bản không thể đi được. Ba tôi vừa từ trên lầu đi xuống nhìn thấy, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Duyên Duyên, con sao vậy?"
"Chân đau." Tôi ngồi vào trước bàn ăn.
"Tại sao lại đau thành như thế?" Ba tôi hỏi
"Không có gì ạ, chỉ là chạy bộ......"
"Chạy bộ? Con không có chuyện chạy bộ làm gì?" Mẹ tôi lập tức hỏi.
Xong đời, không cẩn thận nói ra miệng!
Có chết cũng không thể đem chuyện tham gia đội điền kinh nói cho bọn họ biết.
"Con chẳng lẽ không biết thân thể của con không tốt sao?" Mẹ tôi nhíu mày.
"Dạ biết a."
"Biết mà còn đi chạy? Không sợ té xỉu sao?"
Lúc sau mẹ liền bắt đầu không ngừng nói nói nói, khiến cho cảm giác thèm ăn của tôi hoàn toàn biến mất.
"Nói chuyện với con, con có nghe hay không hả?" Mẹ thấy tôi không phản ứng, không vui hỏi.
"Có nghe mà !" Tôi không kiên nhẫn.
"Mới nói vài câu liền xụ mặt, chẳng lẽ không thể giống như Sĩ Luân rất nghe lời sao? Ngày nghỉ cũng là nhìn mày ăn không ngồi rồi......"
"Được rồi! Sao tự nhiên la nó?" Ba tôi cũng chịu không nổi.
"Sao hả? Nói vài câu đều không được sao? Ông cũng phải quản (quản giáo dạy dỗ) nó nhiều hơn, nó càng ngày càng thích cùng tôi tranh luận. Đừng suốt ngày chỉ có bận công việc công việc!"
"Bà nói cái gì hả? Càng nói càng khoa trương, tôi không đi làm chẳng lẽ bà muốn thay thế tôi đi sao?" Ba tôi cũng nỗi giận.
Không để ý tới bọn họ khắc khẩu, ăn xong bữa sáng tôi lập tức xách lên cặp sách rời đi. Vừa mở cửa ra liền phát hiện Sĩ Luân đứng ở cửa.
"Mình đang định muốn ấn chuông cửa." Hắn lộ ra mỉm cười "Như thế nào? Có phải hay không toàn thân đều đau muốn chết hửm?"
"Không có a!" quả nhiên vẫn là liếc mắt một cái đã bị hắn nhìn ra.
"Đừng gạt mình, chân nhất định đi không được?" Hắn nhìn chân tôi.
"Làm gì có bộ dáng vui sướng khi người gặp nạn vậy? Một chút đồng tình cũng không có!" tôi trừng hắn liếc một cái, bước nhanh đi ra ngoài.
"Ngày hôm qua đã kêu cậu chuyển qua đội khác, là chính cậu không nghe khuyên bảo." Hắn ở phía sau tôi, hỏi tiếp: "Cậu vì sao muốn tham gia đội điền kinh hả?"
"Không vì sao?" tôi chịu đựng hai chân đau nhức.
"Ách...... Mình đã biết." Hắn bỗng nhiên mang theo ý cười mà đối với tôi nói: "Bởi vì người cậu thích ở đội điền kinh phải không?"
Tôi sửng sốt, dừng lại bước chân!
"...... Nếu" Tôi quay đầu, nhìn chăm chú hắn, "đúng vậy thì sao?"
Một khắc kia, biểu tình của hắn đột nhiên trở nên cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại khôi phục gương mặt tươi cười nói: "Khó trách, mình thân là thanh mai trúc mã của cậu, mình cũng muốn cậu cố lên. Nhưng vì suy nghĩ cho thân thể cậu, mình vẫn là hy vọng cậu có thể thối lui thay đội khác!"
Tôi không nói chuyện nữa, xoay người tiếp tục đi, vẫn thỉnh thoảng nhìn qua bên cạnh, Sĩ Luân tiếp tục lại nói giỡn.
Hắn, thanh mai trúc mã của tôi so với bất luận người nào còn muốn quan tâm tôi hơn...... Vẫn luôn cho rằng hắn là người trên thế giới này hiểu tôi nhất, nhưng không biết ở trong mắt hắn, tôi có hay không cũng là người hiểu hắn nhất?
Nhưng mà đối với tôi hiện tại mà nói, hết thảy giống như đã không hề quan trọng như vậy nữa rồi ......
....................................
"Chân còn đau sao?" Ăn xong cơm trưa không bao lâu, La Nhạn Lâm đã đi tới.
"...... Còn tốt." tôi nhàn nhạt nói.
"Cậu như vậy vẫn còn muốn ở đội điền kinh sao?" Biểu tình của La Nhạn Lâm toàn là lo lắng.
"Cậu rất lợi hại, nhìn không ra cậu sẽ chạy tới như vậy!" tôi nói, lảng tránh vấn đề của La Nhạn Lâm.
"Ân, mình thực thích chạy bộ, ngày hôm qua như vậy còn tính OK!" La Nhạn Lâm mỉm cười.
Tôi ngẩng đầu nhìn La Nhạn Lâm. Vóc dáng không cao, dáng người lại rất đẹp, người cũng điềm mỹ đáng yêu.
Tôi không hiểu, người giống như La Nhạn Lâm, tại sao thích chơi cùng với tôi, thậm chí còn chủ động tới nói chuyện với tôi?
Nguyên nhân, tôi đã không dám vọng tưởng.
"La Nhạn Lâm, tôi muốn ăn sushi của cậu!" Giang Chính Lâm bỗng nhiên từ đâu chạy ra, lập tức dọa chúng tôi nhảy dựng!
"Không cần làm quỷ dọa người như vậy." La Nhạn Lâm trừng hắn.
"Xin lỗi xin lỗi, sushi của cậu có thể hay không phân cho tôi một cái a?"
"Cậu sẽ không phải là muốn ăn trực của tôi nha!" La Nhạn Lâm nói.
"Đã ăn xong rồi. Nhưng mà bụng vẫn là còn đói."
Chúng tôi đồng thời nhìn hộp cơm trên bàn hắn, so với hộp cơm khác còn muốn to gấp đôi.
"Cậu là quỷ chết đói đầu thai hả?" La Nhạn Lâm nhíu mày.
"Cậu không hiểu, tôi đang trong kỳ phát dục, không ăn nhiều một chút thì làm sao được? Không ăn thì không thể bổ sung dinh dưỡng, không có dinh dưỡng thì không có thể lực vận động và học tập, không học tập tốt thì thi sẽ không tốt, không vận động thì thân thể sẽ yếu ớt, nếu cứ như thế đội bóng rổ cũng đi theo xong đời!" Hắn một hơi nói một chuỗi dài như thế, tốc độ nhanh khiến tôi cảm giác bội phục sâu sắc.
"Chỉ bằng cậu? Đội bóng rổ chỉ dựa vào cậu, xác định vững chắc xong đời!" La Nhạn Lâm hừ lạnh một tiếng.
"Uy! Nói cái gì hả? Cậu không thấy qua bộ dáng của tôi đánh bóng rổ, chính là lợi hại nha!" Vẻ mặt hắn đắc ý, còn bày ra tư thế tráng kiện.
Tôi không khỏi bị bọn họ chọc cười.
"Sĩ Duyên!"
Lúc này bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng Sĩ Luân, tôi giật mình ngẩng đầu liền thấy hắn đứng ở bên ngoài cửa sổ.
"Chuyện gì?" Tôi ngạc nhiên hỏi. Hắn xuất hiện tức khắc làm cho cả lớp xôn xao lên.
"Ra đây một chút, nhanh lên!" Hắn vẫy vẫy tay.
Tôi có chút chần chờ rời đi chỗ ngồi, vừa đi ra khỏi phòng học lại lập tức bị hắn lôi kéo đi, mà hành động này lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người trên hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro