Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Chương 19

    "Sao các cậu đi cùng nhau?" Sĩ Luân vẻ mặt nghi hoặc đi đến gần.

     "Gặp nhau ở trên đường, nhìn thấy chân cậu ta bị thương, liền đưa cậu ta trở về." Giọng nói của Từ Tử Kiệt rất tự nhiên.

     "Nhưng trường học không phải đã sớm tan học sao? Sao lại về trễ như vậy?"

     "Mình sửa lại bài, bởi vì quá nhiều nên mới làm tới giờ ...!" Tôi vội vàng nói, lại chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

     Sĩ Luân cười, đối với Từ Tử Kiệt nói: "Cảm ơn cậu đưa Sĩ Duyên trở về, có muốn đến nhà mình ngồi chơi không?"

     "Không được, đã trễ rồi." Từ Tử Kiệt lắc đầu, tiếp theo ánh mắt chuyển về phía tôi, thản nhiên nói: "Bảo trọng."

"... Ừ, cảm ơn cậu." Tôi nhỏ giọng.

    Cuối cùng sau khi Từ Tử Kiệt rời đi, Sĩ Luân chụp bả vai tôi, hỏi: "Chân còn đau sao?"

     "Còn chút ít." Tôi nói, đồng thời phát hiện Sĩ Luân cầm một cái túi, "Cậu mua đồ à?"

      "Đúng vậy." Sĩ Luân giơ cái túi lên cười cười: "Mình đi mua quà sinh nhật cho A Kiệt!"

"Ai!" Tôi mở to mắt.

     "A Kiệt, thứ bảy tuần sau là sinh nhật của A Kiệt, nên mình đi mua trước, miễn cho đến lúc đó không có thời gian." Sĩ Luân cau mày lẩm bẩm nói: "Cậu ta mới vừa rồi hẳn là không chú ý trên tay mình cầm cái gì đi? Vạn nhất bị phát hiện thì thảm rồi."

"Vậy sao......"

     "Cậu có muốn tặng quà cho hắn không?" Sĩ Luân hỏi.

     "Mình tặng quà cho hắn?" Tôi sửng sốt.

     "Tốt xấu người ta cũng đưa cậu trở về, tặng một món quà cũng không có gì mà?" Sĩ Luân nhẹ gõ đầu tôi, "Cậu chẳng lẽ vẫn còn chán ghét hắn? Lúc trước nhìn thấy cậu một bộ dáng có thành kiến với hắn."

    "Cậu nghĩ nhiều rồi, nếu hiện giờ mình còn phản cảm đối với hắn, vậy vừa rồi sẽ không để hắn đưa mình về rồi!" Tôi vội vàng nói.

    "Cũng đúng." Sĩ Luân gật gật đầu, mỉm cười: "Nếu như vậy thì tặng quà cho hắn đi, hắn hẳn là sẽ thật vui vẻ."

   Tôi nhìn Sĩ Luân, lúc sau không tự giác phát ngốc, cũng không có nói nữa......

***

   "Sĩ Duyên, dọn chén đũa ra đi, phải ăn cơm rồi." Mẹ tôi ở phòng bếp kêu lên.

    "Dạ" Tôi từ sô pha đứng lên, chuẩn bị đi lấy chén đũa vừa vặn nhìn đến ba đã trở về, "Ba về rồi, rửa tay ăn cơm ạ."

    "Ừ!." Khi ba đi ngang qua tôi, một mùi hương thoảng qua, tôi không cấm dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại, ba đã lên lầu thay quần áo.

   "Sĩ Duyên, ở đó làm gì? Lại đây lấy cơm đi!" Mẹ thúc giục.

"Dạ đi liền!" Tôi lập tức đi qua.

    Sau khi ba người chúng tôi ngồi xuống ăn cơm không bao lâu, mẹ bỗng nhiên nói: "Ông à, tuần sau tôi phải về nhà mẹ đẻ một chuyến."

"Vì sao?" Ba ngẩng đầu.

"Mẹ thân thể có chút không thoải mái, tôi muốn mang mẹ đi bệnh viện khám."

"Thời gian bao lâu?"

"Khoảng bốn tuần."

"Chú ý thân thể của mẹ một chút, đừng cho mẹ quá mệt nhọc." Ba nói.

"Không cần ông nói tôi cũng biết." Mẹ cúi đầu ăn cơm.

    Mẹ phải đi về nhà bà ngoại rồi, nói cách khác, thời gian này lỗ tai có thể thanh tĩnh, không cần cả ngày nghe mẹ lãi nhải?

Tôi không khỏi mừng thầm.

    "Sĩ Duyên, con cũng không nên bởi vì mẹ không có ở nhà thì muốn làm gì thì làm!" Mẹ bỗng nhiên đối với tôi nói.

"Con nào có a?" Không hổ là mẹ của tôi, liếc mắt một cái liền nhìn ra ý nghĩ của tôi.

"Nó đã lớn như thế rồi, nó sẽ biết chừng mực." Ba nói.

     "Ông cũng chỉ biết cưng nó, có rảnh cũng nên quản giáo nó, kêu nó học hỏi Sĩ Luân nhiều một chút, cũng không nghĩ người ta có bao nhiêu chăm chỉ ......" Quả nhiên lại lấy tôi so sánh cùng Sĩ Luân.

    "Được rồi, lúc ăn cơm cũng đừng la mắng, trở về lại dặn dò nó là được rồi, làm gì mà vẫn luôn nói không ngừng vậy?"

"Nó suốt ngày chỉ biết cùng tôi tranh luận, nói nó vài câu liền không vui."

"Được rồi, nói xong chưa? Cơm nước xong lại nói sau, thật là......"

   Mẹ vẫn như cũ nói một cái không ngừng, tôi cũng vẫn là bộ dáng cũ làm như không nghe thấy, nếu quá để ý nói sớm hay muộn tôi sẽ điên mất. Sau khi trở lại phòng, tôi lập tức nhảy lên giường nằm, nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh hơn trăm trái bong bóng bay lên trời cao. Không biết lúc nào còn có thể lại đi đến nơi đó, còn phải đi cùng Từ Tử Kiệt, đều đã đáp ứng với những đứa trẻ đó rồi.

     A...... Thiếu chút nữa đã quên, còn phải suy nghĩ nên tặng cái gì cho Từ Tử Kiệt, không có đủ tiền mua đồ tốt, nhưng cũng không thể tặng quá đơn giản. Đúng là hao tổn tâm trí mà ......

***

   Mấy ngày nay, vết thương dưới chân cuối cùng chậm rãi đã chuyển biến tốt, đi đường cũng không hề khập khiễng. Tai hoạ lần này thật đúng là làm tôi ăn không ít đau khổ.

    "Nóng quá ── a tôi chịu không nổi rồi!" Giang Chính Lâm hô to, lấy quyển sách ra bắt đầu quạt gió.

    "Đừng nói, càng nói càng nóng." Loại thời tiết này dễ dàng làm người ta té xỉu nhất.

    "Sĩ Duyên, mình muốn đi hợp tác xã mua đồ, cậu có muốn đi cùng hay không?" Nhạn Lâm ở cửa phòng học kêu tôi.

"Ừ! Được!" Tôi đứng lên, đi mua chút gì uống cho mát.

"Tôi cũng muốn, giúp tôi mua!" Giang Chính Lâm ghé vào trên bàn nói.

    "Cậu có chân sao không chính mình đi mua hả?" Nhạn Lâm liếc hắn một cái.

     "Không cần vô tình như thế, cậu không thấy tôi nóng đến đứng dậy không nổi a, giúp tôi mua một cái đi!"

     "Tôi mặc kệ cậu." Nhạn Lâm vẫn như cũ lãnh đạm, đối với tôi nói: "Đi thôi, Sĩ Duyên."

    "La Nhạn Lâm, cậu là động vật máu lạnh à, tốt xấu lần trước tôi còn giúp cậu chiếm vị trí mà! Một chút tình bạn cũng không có!" Hắn lớn tiếng oán giận.

    "Cậu tiếp tục nói đi, nói thêm nhiều tôi cũng sẽ không giúp cậu mua." Nhạn Lâm đạm nhiên trả lời, tiếp theo lôi kéo tôi đi ra phòng học.

"Cậu sao đối với hắn hung dữ như vậy?" Tôi hỏi.

"Nhìn hắn làm bộ dáng thiếu gia liền không vừa mắt."

"Cậu sao vậy?"

"Ân? Cái gì?" Nhạn Lâm cười cười.

"Cậu hơi là lạ...... Có phải phát sinh chuyện gì hay không?"

    Nhạn Lâm trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng bỗng nhiên thở dài.

"Mình gặp một ít chuyện phiền toái." Nhạn Lâm nhìn tôi: "Cậu muốn nghe sao?"

"Ừ!" Tôi gật đầu.

    "...... Cậu còn nhớ học trưởng ở đại hội thể thao ngày đó mời mình khiêu vũ không?"

"Nhớ rõ a, xảy ra chuyện gì?"

"Ngày nghỉ hắn có gọi điện thoại cho mình."

"Cái gì?" Tôi kinh ngạc.

    "Hắn nói hắn thật sự thực thích mình, muốn mình nhất định phải cùng hắn kết giao làm bạn gái của hắn." Giọng nói của Nhạn Lâm nhỏ xuống, "Lúc ấy mình thực kinh ngạc, hỏi hắn sao biết số di động của mình nhưng hắn không nói, chỉ nói cái gì...... Hắn sẽ vẫn luôn theo đuổi đến khi mình đồng ý mới thôi, cho dù mình đã có bạn trai cũng không sao."

"Hả? Bạn trai?"

    "Hắn là nói Giang Chính Lâm, lúc ấy mình không phải nói với hắn, đối tượng của mình là Giang Chính Lâm sao? Học trưởng hắn giống như đem Giang Chính Lâm coi là cái đinh trong mắt, còn nói với mình, nếu mình không đồng ý, hắn sẽ cho Giang Chính Lâm đẹp mặt."

     "Hắn cư nhiên uy hiếp cậu?!" Tôi khiếp sợ. Sắc mặt Nhạn Lâm càng ngày càng khó coi.

    "Mình...... Thực lo lắng, thật sự rất sợ hắn sẽ đối với Giang Chính Lâm làm ra chuyện gì, Giang Chính Lâm căn bản cái gì cũng không biết...... mình lúc trước thật sự không nên nói như vậy!"

"Cậu không nói qua cho Giang Chính Lâm biết sao?" Tôi vội vàng hỏi.

    Nhạn Lâm cười khổ, "Cậu xem bộ dạng của Giang Chính Lâm như là đã biết sao? Nếu như Giang Chính Lâm biết được chỉ sợ đã sớm bị hù chết."

"Nhưng vẫn là phải nói cho Giang Chính Lâm biết thì tốt hơn."  

    Nhạn Lâm cúi đầu, chậm rãi nói: "Mình biết, mình sẽ tìm thời gian nói với Giang Chính Lâm, cậu đừng nói cho Giang Chính Lâm biết trước."

    Không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, tôi không cấm bắt đầu lo lắng, không nghĩ tới học trưởng kia vì được đến Nhạn Lâm cư nhiên sẽ làm ra loại thủ đoạn này.

    Đi đến hợp tác xã, tôi còn giúp Giang Chính Lâm mua lon Sprite, sau khi trở lại phòng học đưa cho hắn, hắn lập tức vui vẻ mà kêu: "YA! Phương Sĩ Duyên, tôi liền biết cậu là người tốt nhất! Đâu giống như La Nhạn Lâm kia......"

    Lúc hắn vừa thấy Nhạn Lâm biểu tình ảm đạm mà đi trở về chỗ ngồi, lập tức ngậm miệng! Quay đầu nhỏ giọng hỏi tôi: "Ai, cậu ta rốt cuộc làm sao vậy? Tâm tình không tốt à?"

"Ân...... Xem như vậy đi."

"Tôi biết rồi, bạn tốt của cậu ta tới thăm đúng không?"

(bạn tốt tới thăm ý nói tới tháng kinh nguyệt)

Tôi gõ hắn một cái, "Không phải à, cậu đừng đoán mò!"

"Chỉ là hỏi một chút mà thôi, làm gì hung dữ như vậy?" Vẻ mặt hắn vô tội sờ sờ đầu.

    Nhìn bộ dáng ngốc nghếch như vậy của Giang Chính Lâm càng không dám tưởng tượng sự tình sẽ biến thành như thế nào, rất muốn hiện giờ liền nói cho hắn biết, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại vẫn là để Nhạn Lâm tự mình nói với hắn sẽ tốt hơn. Nhưng mà thời điểm tan học, Nhạn Lâm vốn dĩ đã rời đi phòng học bỗng nhiên chạy trở về, thần sắc khẩn trương mà đối với ta nói: "Sĩ Duyên, cậu đi với mình ra cổng trường được không?"

"Xảy ra chuyện gì?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

    "Người kia hiện tại ở ngoài cổng trường, lúc xuống cầu thang hắn truyền tin nhắn cho mình, nói muốn đưa mình trở về!"

Tôi ngơ ngẩn, "Vậy Giang Chính Lâm đâu?"

    "Giang Chính Lâm không phải tan học liền rời khỏi trường học sao? Cho nên mình nghĩ ...... Hắn hẳn là không có nhìn thấy Giang Chính Lâm mới đúng."

    Tôi không cấm thở phào nhẹ nhõm, đeo cặp sách lên, nói "Chỉ đi ra cổng trường hẳn là chưa đủ, mình cùng cậu đi một đoạn đường."

Nhạn Lâm bật cười, cảm kích nói, "Sĩ Duyên, cảm ơn cậu!"

    Sau khi rời khỏi phòng học, Nhạn Lâm lập tức ôm lấy cánh tay của tôi, nhìn ra được Nhạn Lâm thật sự thực sợ hãi. Khi chúng ta xuống lầu quả nhiên liền nhìn đến học trưởng kia đứng ở cổng trường. Sắc mặt Nhạn Lâm càng ngày càng tái nhợt, tay cũng ôm đến càng chặt, tôi trấn an nói: "Không cần sợ, yên tâm đi."

    Nhạn Lâm gật gật đầu, lại vẫn là có vẻ thập phần bất an. Học trưởng nhìn thấy chúng tôi liền đi tới đối với Nhạn Lâm nói: "Chúng ta đi thôi."

    Nhạn Lâm cúi đầu dựa xát vào tôi. Tôi lập tức đối với hắn nói: "Thật ngại quá học trưởng, chúng tôi đã có hẹn trước muốn đi mua đồ."

    Ánh mắt hắn sắc bén mà liếc tôi một cái, tựa hồ cũng nhận ra tôi, chậm rãi đối với tôi lộ ra tươi cười, "Như vậy à? Anh cũng đi cùng các em, đến lúc đó anh lại đưa em ấy trở về."

"Chúng tôi muốn mua băng vệ sinh, anh cũng muốn đi sao?" Tôi lạnh lùng hỏi.

    Biểu tình của hắn nháy mắt cứng đờ, rồi lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, tôi nhìn ra được hắn đang nhẫn nhịn.

"Không quan hệ, các em đi mua, anh ở cửa tiệm chờ là được rồi."

     "Nhưng mà học trưởng, tôi hôm nay là muốn đến nhà Nhạn Lâm chơi, cho nên sau khi mua đồ xong liền sẽ cùng nhau trở về nhà, anh không cần chờ." Tôi nói.

    Hắn gật gật đầu, bỗng nhiên tới gần tôi nhỏ giọng hỏi: "Xin em có thể lần sau đến nhà Nhạn Lâm được không? Anh có lời muốn nói với em ấy."

Nhạn Lâm rùng mình một cái, cánh tay câu lấy tay của tôi đã bắt đầu run rẩy.

    "Không được, ba mẹ Nhạn Lâm hôm nay muốn mời tôi ăn cơm, tôi không thể không đi, có chuyện gì thì anh cứ ở tại đây nói đi." Tôi bắt đầu nói một đống lý do.

     Ánh mắt hắn biến lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi không rời, tôi không có lảng tránh cũng đón nhận ánh mắt hắn, hiện tại là thời gian tan học bên cạnh có một đống học sinh, tôi cũng không tin hắn dám trực tiếp đem Nhạn Lâm cưỡng ép kéo mang đi!

    "Nói như vậy, là không có cách nào khác." Hắn nhìn về phía Nhạn Lâm, "Anh ngày mai lại đến đón em."

     Tôi không chờ Nhạn Lâm phản ứng lập tức mang cậu ta bước nhanh rời đi, đi thẳng đến qua đường cái đi vào chỗ rẽ mới dừng lại bước chân thở một ngụm khí.

"Sao có loại người này a? Thực sự không biết xấu hổ!" Tôi nhịn không được mắng ra.

    "Hắn nói ngày mai còn phải chờ mình, làm sao bây giờ a......" Nhạn Lâm một bộ dáng muốn khóc ra.

    "Ngày mai bắt đầu, mình cùng cậu cùng nhau trở về, mình xem chúng ta đi ra từ cửa sau trường học!"

"Sĩ Duyên, thực xin lỗi, để cậu liên lụy vào."

"Ai da! Không có gì, mình lại không thể nhìn hắn khi dễ cậu như vậy!"

    "Nhưng mình thấy vừa rồi ánh mắt hắn nhìn cậu ...... mình rất sợ hắn sẽ đối với cậu làm cái gì." Sắc mặt của Nhạn Lâm tái nhợt.

    "Yên tâm, chuyện có đáng sợ hơn mình cũng đã gặp qua, căn bản không sợ. Cậu nên lo lắng chính là Giang Chính Lâm." Tôi vừa nói vừa cẩn thận quan sát xác định học trưởng kia đã rời đi, "Nhà cậu cách trường học bao xa?"

"Có chút xa...... mình còn phải đi đến trạm xe điện ngầm phía trước."

Nhìn sắc mặt Nhạn Lâm vẫn lo lắng như cũ, tôi nói: "Mình đưa cậu đến trạm xe điện ngầm."

     Nhạn Lâm lắc đầu, cười đến có chút gượng ép, "Không sao, mình có thể tự mình đi, cảm ơn cậu Sĩ Duyên, đã thêm phiền toái cho cậu."

    "Không có gì, mình đi cùng cậu, đi thôi!" Tôi vỗ nhẹ cậu ta. Nhạn Lâm nhìn tôi một cái, gật đầu. Lúc chuẩn bị đi đôi tay lại ôm chặt cánh tay tôi, cúi đầu không nói lời nào. Nhìn cậu ta như vậy bỗng nhiên cảm thấy tình huống rất giống Vi Vi lúc trước, lúc còn không có cùng Sĩ Luân kết giao cũng là bị một vị học trưởng quấn lấy chết không bỏ, mà tôi luôn là bảo hộ cô ta, mỗi khi cô ta cùng tôi kể ra những chuyện buồn phiền, cũng luôn là giống như vậy ôm chặt lấy cánh tay của tôi, tìm kiếm cảm giác an toàn.

    Vóc dáng Nhạn Lâm cùng Vi Vi giống nhau đều nho nhỏ, thoạt nhìn một chút năng lực phản kháng đều không có, sẽ làm cho người có ý muốn đi bảo hộ. Đây là tật xấu của tôi, thường đem chuyện người khác xem đến so với chính mình còn quan trọng hơn, có khi bị hại cũng còn không biết.

    Đã từng quyết định không bao giờ phải vì chuyện của người khác mà làm cho mình khổ sở, chỉ cần mình sống vui vẻ thì tốt rồi, những người khác như thế nào đều không quan hệ đến mình. Nhưng mà...... Hôm nay vừa gặp được loại tình huống này của Nhạn Lâm, mới phát hiện chính mình chỉ là nói suông mà thôi, mặc dù trong đầu cưỡng bách ngăn cản, thân thể lại vĩnh viễn thay tôi làm ra phản ứng trước. Hành vi đó khiến tôi muốn cười nhạo chính mình lại cười không nổi.

Chúng tôi đều không có nói chuyện, an tĩnh đi đến trạm xe điện ngầm.

"Không cần nghĩ ngợi quá nhiều, ngày mai nói cho Giang Chính Lâm biết, chúng ta lại cùng nhau nghĩ cách." Tôi nói.

Nhạn Lâm gật đầu "Ân, cảm ơn."

"Trên đường trở về cẩn thận một chút." Tôi vẫy vẫy tay.

    Nhìn Nhạn Lâm đi vào trạm xe điện ngầm, tôi không khỏi thở dài. Nhạn Lâm sẽ thống khổ như thế cũng là đúng, bởi vì Giang Chính Lâm rất có khả năng bởi vì quan hệ của Nhạn Lâm mà có bất trắc gì, thật sự không biết nên giải quyết như thế nào, bộ dạng học trưởng kia thoạt nhìn lại như là nói được thì làm được......

    Sau khi tôi đi trở về trường học, ở phía trước vừa nhìn thấy, lại tức khắc sửng sốt, Từ Tử Kiệt cùng Hà Lợi Văn đi ra từ cổng trường, Hà Lợi Văn vẫy tay về phía trước, Sĩ Luân cùng Vi Vi ở phía trước bọn họ, tiếp theo bốn người cùng đi với nhau, cùng nhau rời khỏi trường học.

    Tôi nắm chặt cặp sách, ngực bỗng nhiên trở nên căng chặt, một loại khó chịu nói không nên lời thản nhiên dâng lên. Không muốn nhìn thấy bộ dáng bọn họ nói nói cười cười, ánh mắt lại như thế nào cũng không rời khỏi.

    Thẳng đến giờ khắc này mới chân chính cảm nhận được, thì ra giữa người với người có thể thua kém nhiều như thế. Vốn dĩ liền không giống bọn họ xuất sắc như vậy, theo chân bọn họ ở bên nhau chỉ có thống khổ. Lúc học quốc trung năm hai (lớp bảy) từng bị một giáo viên nói sự tồn tại của tôi căn bản là dùng để phụ trợ cho Sĩ Luân, đó là lời châm chọc độc ác nhất mà tôi nghe qua, lúc ấy chỉ cảm thấy mình sống một chút giá trị cũng không có, thậm chí không muốn sống nữa! Sau khi Sĩ Luân vừa nghe nói đến chuyện này, tức giận đến lập tức chạy tới cùng vị giáo viên kia náo một trận! Tuy rằng có thể cảm nhận được hắn coi trọng tôi, nhưng vết thương lại rơi xuống ở đáy lòng tôi, vĩnh viễn cũng không tiêu tan.

    Không riêng gì Sĩ Luân, lúc trước cùng với Vi Vi cũng là như thế, không hiểu tại sao bên cạnh tôi đều là dạng người này? Vì sao bọn họ xuất hiện ở trong cuộc sống của tôi?

Không sai, ngay cả Từ Tử Kiệt cũng vậy......

     Không dám lại đi vọng tưởng có thể giống như bọn họ, vì mục đích này, tôi đã đem chính mình đâm cho mình mẩy đầy thương tích, làm thương tổn chính mình quá nhiều lần. Hiện tại đối với tôi mà nói Nhạn Lâm cũng đã là cái dạng tồn tại này, cho nên tôi rất rõ ràng, cậu ta cũng sẽ không ở bên cạnh tôi lâu đâu......

     Bởi vì chúng tôi rốt cuộc vẫn là không giống nhau, là hai thế giới. Tôi vẫn luôn là cho rằng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro