Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Chương 18

     Lúc này phía trước mọi người bỗng nhiên lớn tiếng đếm ngược, tiếp theo hoan hô một tiếng, những trái bong bóng trên quảng trường toàn bộ bay hướng lên trời. Hơn trăm trái bong bóng đồng thời bay hướng trời xanh, cái loại cảnh tượng này nói có bao nhiêu rực rỡ liền có bấy nhiêu rực rỡ. Hơn nữa, thật sự thực đẹp thực đẹp ...... Đẹp đến tôi hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn những quả bóng càng bay càng cao. Phía trước truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng kêu vui vẻ của mọi người, tân lang cùng tân nương hôn nhau, rồi mới gắt gao ôm lấy.

Đây là một cảnh tượng mà tôi thấy qua cảm động nhất.

     Hôn lễ ở trong tiếng vỗ tay của mọi người viên mãn hạ màn, một ít nhân viên công tác bắt đầu dọn dẹp hiện trường, không đến vài phút thời gian, phía trước chỉ còn lại một mảnh thảm cỏ xanh biếc. Người đi hết, mấy đứa trẻ cầm những trái bong bóng còn dư lại chơi đùa tại chỗ. Cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi lập tức lại biến trở về yên tĩnh vốn có, phá lệ cảm thấy hư không.

"Uy." Từ Tử Kiệt lại gọi.

"...... A?" Tôi còn chưa có lấy lại tinh thần.

"Váy của cậu." Hắn nói.

     Tôi cúi đầu, phát hiện hồng trà bị tôi cầm nghiêng đang từng giọt nhỏ xuống trên váy, tôi sợ tới mức lập tức thanh tỉnh!

" Sao cậu không nói sớm!" Tôi nhanh mở cặp sách tìm giấy vệ sinh.

"Vừa nhìn thấy liền nói cho cậu."

     Giấy vệ sinh giấy vệ sinh...... Ở đâu a? Cuối cùng cuối cùng cũng tìm được, cả người tôi lại sững sờ ở tại chỗ!

"Xảy ra chuyện gì?"

     Tôi nhìn Từ Tử Kiệt liếc mắt một cái, cúi đầu lấy ra thứ đặt ở bên cạnh giấy vệ sinh. Hắn nhìn nhìn, hỏi: "Đây không phải là ống sáo sao?"

Sao nó lại ở đây? Chẳng lẽ là ngày hôm qua thời điểm mẹ vào phòng, tôi thuận thế bỏ vào?

"Cậu không biết tự mình đặt ở trong cặp sách sao?" Hắn thấy biểu tình của tôi lại hỏi. Tôi gật đầu, "Tôi cho rằng mình đã cất kỹ..."

Hắn nhìn ống sáo trong tay tôi một hồi lâu, "Cậu biết thổi sao?"

"Biết, biết một chút......" Tôi hàm hồ nói.

"Nếu đã mang đến, vậy thử thổi một chút đi." Hắn nói.

"Không được, không thể!" Vừa nghe vậy, cả người tôi hoảng hốt.

"Vì sao?"

"Tôi thổi rất khó nghe, thật sự rất khó nghe!" Tôi nắm chặt ống sáo trong tay: "Hơn nữa tôi chưa từng thổi cho bất kỳ ai ngoài Sĩ Luân nghe ——"

Vừa nói xong, tôi lập tức bịt miệng, tại sao cả loại sự tình này cũng nói ra?

"Cho nên cậu chỉ muốn thổi cho một mình Sĩ Luân nghe?" Hắn nhìn tôi, ngữ khí thản nhiên: "Không sao, vậy thì không miễn cưỡng cậu."

"Không phải bởi vì nguyên nhân này!" Tôi vội vàng lắc đầu, lại không dám nhìn hắn, "là bởi vì tôi ...... tôi......"

     Lúc này, hắn bỗng nhiên lấy đi giấy vệ sinh trên tay tôi, cúi đầu nhẹ nhàng chà lau chỗ váy bị hồng trà thấm ướt, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi không có ý khác."

    Tôi ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm hắn, yết hầu giống như bị nghẹn dường như không nói nên lời. Hành động của hắn bỗng nhiên làm tôi cảm thấy khó chịu, cảm giác áp bách không rõ đánh úp xuống, không chịu nổi. Không cần đối với tôi ôn nhu như thế! Tôi lập tức bắt lấy tay hắn, hạ giọng nói: "Tôi thổi!"

     Ánh mắt hắn nhìn thẳng tôi, khoảng cách lại gần đến làm tôi vô phương nhìn thẳng vào hắn, "Tôi là nói...... Tôi có thể thổi cho cậu nghe, nhưng chỉ thổi một bài!" Tôi nỗ lực hiện ra một tia mỉm cười, đứng lên đối với hắn le lưỡi nói: "Bất quá xin cho phép tôi đứng ở phía trước thổi, bởi vì biểu tình khi tôi thổi sáo ...... thực xấu!"

     Hắn không nói, chỉ là nhìn tôi. Tôi chậm rãi đi về phía trước, chăm chú nhìn ống sáo trong tay hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đem ống sáo đưa đến bên môi, không bao lâu tiếng sáo liền theo gió tỏa khắp bốn phía. Trong nháy mắt nghe thấy tiếng sáo kia, giọng nói của Sĩ Luân cũng phảng phất xuất hiện ở bên tai, rất gần rất gần......

****

"Sĩ Duyên, lần sau cậu thổi bài Lý Hương Lan của Trương Học Hữu cho mình nghe đi!" Sĩ Luân nói.

"Nhưng mà bài hát kia nghe thực đáng thương, chọn một bài vui vẻ chút đi!"

"Nhưng mình chính là thích bài đó."

"Mình không muốn thổi bài đó, mình muốn thổi bài tiếng Đài."

"Bị thần kinh à? Thổi bài tiếng Đài gì? Mình muốn bài của Trương Học Hữu!"

"Mình không muốn thổi bài đó, cậu kêu người khác thổi cho cậu nghe đi."

"Không muốn, mình muốn cậu thổi."

"Vì sao?"

"Bởi vì mình thích nghe cậu thổi a, mình cảm thấy cậu thổi sáo nghe hay nhất!"

***

     Tôi từ từ mở mắt ra, nước mắt lại đồng thời từ khóe mắt rớt xuống......Cho rằng chính mình sẽ không còn khóc nữa, sẽ không lại vì hắn mà bi thương. Lúc ấy tuy rằng kiên quyết không chịu thổi bài hát kia, nhưng sau đó lại vẫn là lén hắn luyện tập, bởi vì tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, hy vọng hắn có thể cười đến vui vẻ, chỉ cần có thể làm hắn cười, muốn tôi làm cái gì đều nguyện ý, muốn tôi thổi thật nhiều bài cũng không sao......

     Đúng vậy, tôi chính là vì hắn mới liều mạng luyện tập thổi sáo, chỉ có hắn mới là động lực để tôi nguyện ý đi trả giá, từ nhỏ bắt đầu, liền chưa từng thay đổi. Nhưng mà, từ sau khi bên người hắn có Vi Vi, tôi lại rốt cuộc thổi không ra, bài hát vì hắn mà khổ luyện rất lâu, cũng không có cơ hội thổi cho hắn nghe, bởi vì tôi biết vui sướng lớn nhất của hắn đã không phải là tôi có thể cho. Cho nên từ đấy về sau, tôi đã không chạm qua sáo, cho tới bây giờ.

    Hiện tại thổi bài "Lý hương lan", hắn nghe không được, cũng vĩnh viễn sẽ không biết. Tôi biết chính mình thực yếu đuối, lại cũng chỉ có thể mượn phương pháp này nói cho hắn, câu nói vẫn luôn muốn nói......

     Nước mắt trên mặt theo gió dần dần khô đi, khúc nhạc cũng kết thúc. Tôi từ từ đem đôi tay buông xuống nhìn lên không trung, tiếp theo quay đầu nhìn lại, lại lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt!

     Từ Tử Kiệt còn ngồi ở tại chỗ, nhưng bên người hắn lại bỗng nhiên xuất hiện vài đứa trẻ, đều ngồi dưới đất mỗi đứa đều trợn to mắt nhìn chằm chằm tôi. Tôi tức khắc bị hình ảnh trước mắt dọa đến nói không nên lời, mà Từ Tử Kiệt nhìn những đứa trẻ ở trái phải hắn nhún vai mỉm cười với tôi. Đúng lúc này mấy đứa trẻ bỗng nhiên toàn bộ xông tới đem tôi vây quanh hưng phấn hô to:

"Chị ơi, chị thật là lợi hại nha, em còn muốn nghe nữa!"

"Chị biết thổi bài "Bảo bối thần kỳ" không? Chị thổi cho em nghe có được không?"

"Em đây muốn nghe bài Doraemon!"

"Chị gái xinh đẹp ơi, em cũng muốn nghe."

"Em cũng muốn."

     Mấy đứa trẻ cứ như vậy yêu cầu thổi cho bọn chúng nghe, tôi giật mình đến nhất thời không hồi thần được, lúc ánh mắt không cấm lạc hướng đến Từ Tử Kiệt, phát hiện hắn đang nhìn tôi nhẹ giọng bật cười......

"Đến lượt em, em muốn nghe "long miêu"!" Thổi xong một bài lại một bài, đám trẻ kia vẫn không ngừng thúc giục, lôi kéo quần áo tôi không bỏ.

Ai da, miệng đều mỏi muốn chết rồi!

     Từ Tử Kiệt ngồi ở bên cạnh thấy biểu tình của tôi, cười hỏi: "Cậu còn có thể tiếp tục thổi không?"

     Tôi gật đầu, tiếp theo bắt đầu thổi bài Long miêu. Đồng thời cũng phát hiện càng ngày càng nhiều đứa trẻ chạy tới, vây quanh tôi cùng Từ Tử Kiệt.

OK! Long miêu thu phục!

"Chị gái xinh đẹp ơi, em muốn nghe "Báo bướng bỉnh"!" Càng ngày càng yêu cầu cao độ.

"Được chị sẽ thổi, nhưng mà có thể để chị nghỉ ngơi một chút được không? Chị có chút mệt." Tôi nói.

     Bọn chúng thực nghe lời gật gật đầu, tôi nhìn bọn chúng cười. Đúng lúc này bỗng nhiên có một đứa bé gái cầm bong bóng chạy đến bên cạnh Từ Tử Kiệt vui vẻ hô: "Anh Tử Kiệt!"

Oa! Ở đây sao lại có đứa trẻ quen biết hắn?

"Anh Tử Kiệt, anh thích màu trắng không?" Đứa bé gái hỏi.

     Thấy Từ Tử Kiệt gật đầu, đứa bé gái liền lấy từ trong đám bong bóng trên tay một trái bóng màu trắng đưa cho hắn, "Cho anh!"

Hắn nhìn nhìn, chậm rãi tiếp nhận trái bong bóng, mỉm cười nói với đứa bé gái: "Cảm ơn."

     Sau đó đứa bé kia lại chạy đến trước mặt tôi, dùng đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn chằm chằm tôi, cũng hỏi: "Chị gái, chị cũng thích màu trắng sao?"

"Thích." Tôi nhìn đứa bé gái đáng yêu, không cấm cười.

"Duyệt Duyệt cũng thích màu trắng!" Nó vui vẻ trả lời cũng đem một trái bong bóng màu trắng đưa cho tôi.

"Tên em là Duyệt Duyệt à?"

"Ân! Tên chị là gì?"

"Tên chị là Sĩ Duyên. 』

"Chị là bạn gái của anh Tử Kiệt sao?" Đứa bé trai bên cạnh đột nhiên hỏi cái vấn đề này làm cho tôi thiếu chút nữa hộc máu!

Anh Tử Kiệt? Hắn sẽ không đều quen biết hết mấy đứa trẻ ở đây đi?

"Chị là bạn gái của anh Tử Kiệt sao?" Không nghĩ tới Duyệt Duyệt cũng đi theo hỏi cái vấn đề giống nhau, mấy đứa khác đều tò mò nhìn tôi.

Thật ngộ ghê, sao mấy đứa trẻ này đối với loại sự tình này cảm thấy hứng thú như thế?

"Chị cùng anh ấy chỉ là bạn bè mà thôi, không cần hiểu lầm!" Tôi hoảng loạn giải thích, bên cạnh lại truyền đến tiếng cười của Từ Tử Kiệt, vẻ mặt tôi khốn quẫn mà đẩy hắn, "Ê, cậu cười cái gì a?"

"Cậu khẩn trương như vậy làm gì?" Hắn nhìn tôi.

"Nào có? Ít nói hươu nói vượn đi!" Mặt tôi nóng lên.

"Chị à, nhanh thổi sao đi! Em muốn nghe báo bướng bỉnh!" Đứa bé khi nãy lại nói.

"Ừ, được, thiếu chút nữa đã quên!" Tôi cầm lấy ống sáo, định bắt đầu thổi.

"Thổi xong bài này chúng ta phải đi về." Từ Tử Kiệt bỗng nhiên nói.

"A ——" những đứa trẻ thất vọng kêu lên.

"Cậu mau thổi đi." Từ Tử Kiệt nói với tôi.

"...Ừ!"

     Hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ biến thành bộ dáng này, đi theo hắn đến nơi này, lại nhìn thấy một mặt khác của hắn, khi ở cùng với mấy đứa trẻ phảng phất như biến thành một người khác, cũng so với trước còn cười thường hơn ...

"Anh Tử Kiệt, anh chị chừng nào lại đến?"

    Khi Từ Tử Kiệt chuẩn bị đi dắt xe, Duyệt Duyệt bỗng nhiên giữ chặt hắn hỏi. Tôi và hắn nhìn nhau, tiếp theo Từ Tử Kiệt nói: "Em đi hỏi chị ấy đi."

    Nói xong hắn đi trước lưu lại tôi với vẻ mặt kinh ngạc! Vì sao lại muốn hỏi tôi? Duyệt Duyệt là hỏi hai chúng tôi. Tôi phải trả lời như thế nào a?

"Chị Sĩ Duyên, anh chị chừng nào tới nữa?" Vẻ mặt Duyệt Duyệt chờ mong.

"Chị ..." Từ Tử Kiệt thật đáng giận mà! "Nếu rảnh...... Chỉ cần có thời gian chị sẽ tới, thật sự!"

"Vậy lần sau chị phải thổi cho em nghe nha, em muốn nghe bài vô địch Thiết kim cương!" Một đứa bé nam bỗng nhiên nói.

"Được a, em tên gì?" Tôi hỏi.

"Em kêu Hữu Kiệt!"

"Hữu Kiệt phải không? Được, chị nhớ kỹ em, vô địch Thiết kim cương." Tôi cười nói.

Mấy đứa khác cũng bắt đầu ồn ào lên: "Em cũng muốn! Em muốn nghe bài Tiểu ma nữ!"

"Được được được, lần sau tới chị nhất định thổi cho mấy em nghe!"

     Sau khi cùng bọn trẻ từ biệt, tôi đi đến bên Từ Tử Kiệt, nhịn không được oán giận: "Cậu sao làm vậy? Đem vấn đề quăng cho tôi liền chạy đi!"

"Nhìn dáng vẻ của bọn trẻ, chúng thực thích cậu." Hắn cười nói.

"Ê, đừng chuyển đề tài." Nghe hắn nói như thế, trong lòng vẫn là thật vui vẻ.

"Được rồi, vậy cậu trả lời như thế nào?"

"Nói...... Chỉ cần có thời gian sẽ tới a. Thật sự không biết nên nói như thế nào, cho nên......" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, "Chúng ta còn muốn cùng nhau tới nữa sao?"

Hắn không trả lời, chỉ là dắt xe đạp, nói: "Đi lên đi."

Tôi nhấp nhấp môi, bỗng nhiên có chút mất mát, dìu lấy vai hắn đứng lên xe đạp.

"Lần sau trước khi tới, nhớ rõ đem bản nhạc luyện cho tốt." Hắn nói.

Tôi sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng gật đầu cười nói: "Biết rồi!"

     Đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được những đứa trẻ hướng bên này hô to: "Chị Sĩ Duyên, anh Tử Kiệt, bye bye──!"

     Tôi cũng giơ lên bong bóng trong tay dùng sức lắc, thẳng đến nhìn không thấy bọn chúng mới thôi, "Bọn trẻ đều rất đáng yêu!"

"Cậu thổi sáo có thầy dậy sao?" Từ Tử Kiệt đột nhiên hỏi.

"Không a, chính mình tự luyện tập, sao vậy?"

"Cảm giác thực chuyên nghiệp." Hắn nói.

"Không lợi hại như vậy đâu, cậu đánh giá tôi quá cao." Tôi bật cười, "Tới nơi này, tâm tình thật sự trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, rất vui vẻ!"

"Vậy là tốt rồi." Hắn nhàn nhạt nói.

     Ta không khỏi nhìn bóng dáng hắn xuất thần, chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình lại cầm lấy ống sáo, càng không nghĩ tới sẽ thổi trước mặt người khác ngoài Sĩ Luân ra. Tất cả cố chấp từ trước, đem hết thảy nhìn đến quá để tâm, đối với chính mình quá mức khắc nghiệt, đem chính mình nhốt trong một cái giới hạn muốn đi ra lại không dám đi ra. Nhưng mà hôm nay, lúc ống sáo lại lần nữa trở lại trong tay, cái giới hạn kia đã biến mất, thay thế chính là một loại giải thoát như trút được gánh nặng ...... Cùng với cảm giác phản bội.

     Ta buông tay ra, làm hai trái bong bóng trong tay theo gió bay đi. Rốt cuộc vẫn là buông tay, bỏ đi chấp nhất vì người nọ. Nếu không có gặp Từ Tử Kiệt, hiện tại tôi vẫn là một người đứng tại chỗ hối hận. Thật sự, có lẽ đến bây giờ vẫn như cũ.

"Cảm ơn cậu." Tôi cong người xuống, nhẹ giọng nói.

"Cái gì?" Hắn hơi chút quay đầu.

"Không có gì." Tôi lắc đầu mỉm cười.

Cuối cùng hắn đạp xe đến ngõ nhỏ nhà tôi, tôi không cấm hỏi: "Nhà cậu cách nơi này rất xa sao?"

"Không xa."

"Vậy là tốt rồi, vạn nhất khi cậu đạp trở về trời đã tối thì không tốt."

"...... Cậu thích lo lắng những chuyện không cần lo lắng."

"Thật sao?" Tôi cười khẽ.

      Lúc Từ Tử Kiệt đem xe đạp ngừng ở cửa nhà tôi, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở phía trước, ngẩng đầu không khỏi sửng sốt. Sĩ Luân đang muốn vào cửa nhìn thấy chúng tôi, biểu tình cũng bỗng nhiên thay đổi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro