Chương 16
Chương 16
Hiện...... Hiện giờ là như thế nào? Vừa mới bị Nhạn Lâm cự tuyệt, cư nhiên còn muốn mời tôi? Coi tôi là cái thứ gì? Tuy rằng lập tức hiểu ra anh ta chỉ là muốn tìm bậc thang đi xuống, nhưng hiện tại vấn đề là......
"Thực ngại quá, học trưởng, tôi không thể nhảy cùng anh." Tôi uyển chuyển từ chối.
"Không cần như thế, học muội, tôi chỉ cần mời em nhảy một bản mà thôi."
"Nhưng mà tôi thật sự không thể, mời anh đi tìm người khác đi!"
Anh ta tới gần tôi bắt lấy tay tôi!
"Anh, anh mau buông tay ra!" Tôi dọa nhảy dựng.
"Làm ơn xin đừng cự tuyệt, làm ơn!"
Đúng lúc này bỗng nhiên có đôi tay từ sau lưng vươn tới nắm lấy tay anh ta, tôi nhìn lại, cư nhiên là Từ Tử Kiệt.
"Học trưởng." Ngữ khí của Từ Tử Kiệt bình tĩnh lạnh nhạt: "Thỉnh anh buông tay."
Anh ta sửng sốt một lúc, cuối cùng tựa hồ thẹn quá hóa giận, khẩu khí bắt đầu vọt lên: "Ngươi là cái thứ gì a? Chuyện của tao ngươi cũng dám quản!"
Lực đạo của Từ Tử Kiệt bắt lấy anh ta lúc này cũng tăng thêm, biểu tình của anh ta cũng càng ngày càng đau đớn.
"Tao nói lại lần nữa." Giọng nói của anh ta lạnh đi: "Mời ngươi buông tay."
Có thể là bị nắm đến quá đau chịu không nổi, học trưởng hung hăng trừng mắt Từ Tử Kiệt một cái sau đó chạy nhanh rời đi. Tôi không cấm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại cảm kích nói: "Cảm ơn cậu, Từ Tử Kiệt!"
Hắn đứng lên, nhìn thân ảnh chạy trối chết của học trưởng, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Anh ta mời bạn tôi khiêu vũ không thành, cư nhiên quay qua mời tôi." Tôi vẫy vẫy cái tay mới vừa bị học trưởng nắm.
"Ơ mà, cậu ...... cầm ba lô muốn đi đâu vậy? 』 tôi nhìn hắn.
"Về nhà a."
"Hiện tại đang có hoạt động mà!"
"Hết cách, tôi không thể lưu lại." Tầm mắt hắn nhìn bốn phía chung quanh.
"Vì sao vậy?" Tôi nghi hoặc hỏi.
"Từ Tử Kiệt ——" mấy nữ sinh vừa thấy hắn nhanh chóng từ bên cạnh chạy tới. Tôi giật mình, bên trong thế nhưng còn có các chị lớp 12 a? Sẽ không phải đều là tới tìm hắn đi?
"Tôi đi trước." Hắn đeo ba lô tạm biệt tôi.
Ở trước lúc đám nữ sinh kia bắt được đến hắn, hắn đã bước nhanh rời đi, không bao lâu liền nhìn không thấy người, đám nữ sinh kia vẻ mặt nản lòng mà đi trở về. Tôi không cấm cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh Nhạn Lâm. Lại cũng nhìn đến Sĩ Luân cùng Vi Vi đang nhảy. Bọn họ thỉnh thoảng mỉm cười, nhìn ánh mắt lẫn nhau, đều thực ôn nhu. Tôi không muốn nhìn, nhưng ánh mắt lại như thế nào cũng không rời khỏi bọn họ.
Lúc âm nhạc kết thúc tất cả mọi người đều trở về, không bao lâu liền nhìn đến Nhạn Lâm bọn họ.
"Giang Chính Lâm thật sự thực ngốc mà, dạy hắn rất nhiều lần vẫn là không biết nhảy!" Nhạn Lâm vừa ngồi xuống liền bắt đầu oán giận.
"Nào có a? Tôi cảm thấy tôi nhảy thực tốt mà!" Giang Chính Lâm nói.
"Cậu tổng cộng dẫm chân tôi 58 lần, còn dám nói cậu nhảy rất tốt?" Nhạn Lâm trừng hắn.
"Nào có nhiều lần như vậy a?"
"Cậu còn có!" Nhạn Lâm lớn tiếng nói, "Thật là...... Chân đau muốn chết!"
"Cậu vừa rồi vì sao không cùng nhảy với học trưởng?" Tôi hỏi.
"Cậu không biết sao? Học trưởng kia thực hoa tâm, tự cho là lớn lên hơi chút đẹp trai liền đắc ý, đã đổi biết bao nhiêu người rồi, ghê tởm muốn chết!"
"Thì ra là thế......"
"Các bạn học, sau màn khiêu vũ, kế tiếp tiến hành một trò chơi khác, trò chơi nói thật đại mạo hiểm!"
MC nói xong, mọi người bắt đầu xôn xao.
"Trò chơi nói thật đại mạo hiểm?" Nhạn Lâm mở to mắt.
"Tôi ghét nhất loại trò chơi này!" Giang Chính Lâm bộ dáng uể oải.
MC lại kêu: "Bây giờ mời các tình lữ mới vừa khiêu vũ bước ra, về quy tắc trò chơi ——"
"Cậu muốn cùng Giang Chính Lâm ra chơi sao?" Tôi hỏi Nhạn Lâm.
"Không cần! Vì sao phải ra chơi?" Nhạn Lâm kinh ngạc mà nhìn tôi.
"Cậu mới vừa không phải cùng nhảy với hắn sao?"
"Nhưng mình và hắn lại không phải là tình lữ! Muốn mình và hắn cùng nhau còn không bằng giết chết mình đi!"
"Uy! La Nhạn Lâm, cậu nói bậy cái gì vậy? Nói cho cậu biết, đối tượng của tôi ít nhất cũng phải xinh xắn dịu dàng, mới không phải như cậu cái loại bà tám hung dữ ——"
Tôi lại cười.
"Tốt, nhìn các tình lữ hình như đều đã đến đông đủ, trước trò chơi nói thật đại mạo hiểm, chúng ta chơi trò đoán số, toàn bộ người chia làm ba tổ, ở trên tay tôi sẽ có một con số, trò chơi sẽ dần dần thu nhỏ lại phạm vi, chỉ cần đoán trúng con số trên tay tôi liền phải bước ra chơi trò nói thật đại mạo hiểm. Hiện tại trò chơi bắt đầu, con số là từ 1 đến 100, mời tổ thứ nhất bắt đầu đoán!" MC nam nói.
"50!" Có người kêu.
"50 đến 100, tổ thứ hai!"
"85!"
"50 đến 85, tổ thứ ba!"
Trò chơi liền như vậy tiến hành đi xuống, phạm vi các con số càng thu nhỏ, mọi người liền càng hưng phấn.
"71 đến 74, tổ thứ nhất!"
Tất cả mọi người đều khẩn trương lên, tổ thứ nhất chần chờ hồi lâu, hoàn toàn không dám đoán!
"Tổ thứ nhất không ai trả lời, như vậy...... Liền mời chủ tịch hội cán bộ lớp của chúng ta Trương Sĩ Luân tới đoán đi!" MC nam đi đến trước mặt tổ thứ nhất, cầm microphone đối với hắn nói: "Được rồi, mời cậu chọn một số từ 71 đến 74!"
Sĩ Luân cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, không bao lâu liền nghe hắn nói cái con số: "72."
"72! Đoán đúng rồi! Mời vương tử của chúng ta lên đây tiến hành trừng phạt đi!" Người chủ trì hô to, đem thẻ bài trong tay giơ cao, vừa phát hiện là Sĩ Luân đoán trúng, toàn bộ nữ sinh bắt đầu kêu lên, không khí phá lệ náo nhiệt.
"Nói thật đại mạo hiểm, mời lựa chọn đi!"
Sĩ Luân cười khổ, nói: "Đại mạo hiểm."
"Tốt! Vương tử của chúng ta lựa chọn chính là đại mạo hiểm, bởi vì là người đầu tiên, cho nên do mọi người quyết định đại mạo hiểm, mọi người hy vọng cậu ta làm cái gì?" MC vừa nói xong, mọi người liền bắt đầu lớn tiếng cung cấp ý kiến:
"Nhảy ba lê!"
"Đổi nữ trang!"
Lúc này bỗng nhiên có người hô to: "Hôn môi ——!"
Toàn bộ sân thể dục tức khắc an tĩnh lại, chưa đến vài giây toàn bộ người cũng phản ứng nhiệt liệt mà đi theo kêu: "Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi!"
"Ha ha, nghe được mọi người yêu cầu, vậy mời hoa hậu giảng đường của chúng ta Chu Luyến Vi xuất hiện đi!"
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, tiếp theo MC nữ đem Vi Vi mang ra để cô ta đứng ở bên cạnh Sĩ Luân. MC nam lúc này lại kêu: "Hiện tại đôi tình lữ đẹp nhất của trường chúng ta liền đáp ứng yêu cầu của mọi người, hai cái lưỡi quấn vào nhau......" lời nói còn chưa có nói xong hắn lập tức bị Sĩ Luân đá một cái vào chân, mau sửa miệng: "Được rồi! Tốt xấu tôi cùng với cậu ta cũng là cán bộ trong hội, liền không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần chạm nhẹ vào môi là được rồi!"
Bọn họ bị MC kéo đến mặt đối mặt, Vi Vi thẹn thùng, ở ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt càng có vẻ ửng hồng. Đôi tay Sĩ Luân ôm bả vai cô ta đem cô ta kéo gần về phía mình, MC vừa nhìn vừa làm cho mọi người thêm hưng phấn nói: "Ác ác, muốn hôn môi muốn hôn ——"
Sĩ Luân ngẩng đầu, cười mắng nói: "Cút ngay!"
"Được được được, không quấy rầy cậu, mời tiếp tục."
MC cười hì hì tránh ra phía sau, Sĩ Luân liền cúi đầu, ở trên môi Vi Vi nhẹ nhàng hôn một cái.
Hiện trường lại lâm vào trạng thái điên cuồng, mọi người thét chói tai vỗ tay ầm ầm! Sau khi hai người tách ra Vi Vi cúi đầu xấu hổ.
"Oa, thật đúng là hôn nha." Giang Chính Lâm mở to mắt.
"Hết cách, ở cái loại tình huống này, cũng chỉ có thể làm theo mà thôi." Nhạn Lâm nhàn nhạt nói.
Tôi lẳng lặng nhìn, từ đầu tới cuối không nói một câu, thẳng đến trận thứ hai kết thúc, tôi mới đối với Nhạn Lâm nói: "Ngại quá mình phải đi về."
"Di? Sao về sớm vậy?"
"Tôi cảm thấy thật nhàm chán, không có gì vui." Tôi cười đứng lên nói "hơn nữa cũng muốn về nhà."
"Chân cậu như vậy...... Không thành vấn đề sao?"
"Còn có xe bus, tôi ngồi xe bus đi về nhà."
"...... Vậy cậu phải cẩn thận một chút, ngày mai gặp lại." Nhạn Lâm vẫy vẫy tay.
Tôi mỉm cười, xoay người rời khỏi trường đi đến trạm xe bus, ngồi trên xe bus đầu óc lại bỗng nhiên trống rỗng, không tự giác cúi đầu nhìn chiếc lắc trên tay phải ......Nhìn nhìn, bỗng nhiên có cổ xúc động muốn cởi nó xuống, rồi lại lập tức dừng lại động tác! Trong đầu nổi lên hình ảnh bọn họ hôn môi, cùng với hình ảnh buổi chiều mơ thấy. Ngực như là bị ngăn chặn thở không nổi, muốn hét lớn lại phát không ra âm thanh. Tôi dựa vào bên cửa sổ, phảng phất như lại nghe thấy tiếng mưa rơi, mỗi một giọt đều giống như kim châm hướng trái tim tôi đâm vào, đau đớn lại lạnh lẽo ......
***
"Con không phải nói đêm nay trường học có hoạt động sao, sao về sớm vậy?" Sau khi về đến nhà, mẹ vừa thấy tôi liền hỏi.
"Quá nhàm chán cho nên con về sớm."
Sau khi trở về phòng, Snoopy mà Sĩ Luân tặng lập tức ánh vào mi mắt tôi, ta đi đến bàn học ngồi xuống. Không biết nên làm cái gì, lúc sau liền bắt đầu sửa sang lại bàn học, kệ sách, cặp sách. Sau khi sửa sang xong lại bắt đầu tìm hộp bút chì, tìm được lập tức nhét vào cặp sách, mở ra ngăn kéo, chuẩn bị tìm sổ tay.
Tôi không biết tìm mấy thứ kia rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ là không muốn để cho mình dừng lại, không muốn làm cho mình có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Tìm tìm lại tìm không thấy sổ tay, nhưng lại nhìn thấy ống sáo mà tôi giấu kín đã lâu. Cầm nó trên tay tôi không cấm ngơ ngác nhìn nó......
"Sĩ Duyên!" Vừa nghe thấy tiếng của mẹ, tôi lập tức cất ống sáo đi, mẹ liền lên tới mở cửa ra.
"Con đang làm cái gì?" Mẹ nhìn tôi đứng cạnh bàn học, nghi hoặc hỏi.
"Không có gì! Sửa sang lại một vài thứ mà thôi." Tôi hàm hồ trả lời.
"Sửa sang lại xong sau liền nhanh tắm rửa, rồi đi ngủ sớm một chút, không cần mỗi ngày đều tới nửa đêm mới ngủ!"
"Dạ."
Sau khi mẹ rời đi, tôi nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị đi tắm rửa. Chờ đến cuối cùng bò lên trên giường phát hiện mới 9 giờ, vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, nhưng lại lập tức tiến vào mộng đẹp, chắc là quá mệt mỏi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro