Chương 15
Chương 15
"Em nói thật! Em không có lá gan lừa thầy đâu!" Hắn liều mạng gật đầu.
Thầy giáo nhìn hắn trong chốc lát, thở dài nói: "Thôi được, cho em một cơ hội cuối cùng, không được phép lại thi 0 điểm, bài tập làm thêm cũng không được phép nộp trễ, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ ạ !"
"Được rồi." Thầy xoay người lấy một quyển bài tập đưa cho hắn, "Thầy muốn em bây giờ về phòng học toàn bộ làm lại một lần, sau khi làm xong lập tức giao cho thầy!"
"A? Vì sao?!"
"Tự em xem đi." Hắn mở quyển tập ra, "Em sao chép còn chưa tính, lại còn sao sai bài, sai hết bài này đến bài khác, cả thầy đều sửa không nổi nữa!"
"Oa......" Mặt hắn trắng bệch.
"Làm lại hết cho thầy, nếu lại làm sai liền phạt em viết lại mười lần cho thầy!" Thầy đem một quyển bài tập khác đưa cho hắn, "Đối với em đủ tốt chưa?"
"Tốt tốt ạ......"
Nhìn chuyện của Giang Chính Lâm đại khái xử lý xong rồi, tôi đi lên trước hỏi: "Thầy, vậy thầy tìm em có việc gì không ạ?"
"Em chưa nộp bài tập môn tiếng Anh cho thầy, chuyện như thế nào?"
"Sao lại như thế,không có khả năng?!" Tôi kinh ngạc.
"Thầy không nhìn thấy bài của em."
"Em có nộp mà!
"Em trở về tìm xem xem, có phải hay không rớt ở đâu rồi."
"...... Dạ, em sẽ tìm, rồi nộp lại cho thầy ạ!"
Sau khi trở lại phòng học, cả người tôi lâm vào buồn bực.
"Có thể hay không làm rớt rồi?" Giang Chính Lâm hỏi.
Tôi nhún nhún vai.
"Vậy tại sao lại không thấy?"
"Tiếng Anh...... Chờ một chút!" tôi giữ chặt hắn, "Giang Chính Lâm, hôm trước là cậu mượn bài tập tiếng Anh của tôi mà?"
Hắn ngẩng đầu nghĩ nghĩ, "Hình như đúng vậy."
"Cậu sao chép xong có trả lại không?"
"Có mà, tôi sao xong lập tức trả lại, sau đó cậu liền đem bài đưa đến phòng giáo viên không phải sao?"
"Ân!"
"Nếu thật tìm không thấy, đành phải sao lại một quyển mới nha." Hắn bắt đầu viết bài.
Nói chuyện đùa gì hả?
Tôi không cấm thở dài, chỉ lo buồn phiền cũng không phải biện pháp. Tôi không có hứng thú xem trận đấu chỉ đơn giản ở vườn trường tản bộ. Cuối cùng bất tri bất giác đến phòng mỹ thuật. Vòng đến đến phía sau, vừa thấy hình ảnh trước mắt lập tức hấp dẫn sự chú ý của tôi!
Trên vách tường màu trắng rất nhiều những hình vẽ câu chữ lộn xộn do các anh chị đã tốt nghiệp lưu lại. Tôi cảm thấy rất vui mắt, bắt đầu chú ý thứ viết trên tường. Có người dùng bút đỏ viết xuống một đống thô tục mắng chửi thầy cô, cũng có người thực cũ kỹ viết cái gì "ai ai ai đã đến đây chơi", cùng với một số hình vẽ xem không hiểu. Nhìn đến cuối cùng hoa mắt hỗn loạn, tôi xoay người ngồi xuống, hít sâu, vì không muốn bị quấy rầy, tôi đem điện thoại tắt máy, hưởng thụ sự yên lặng chỉ thuộc về tôi.
Tôi nhắm mắt lại, cuối cùng chậm rãi chìm trong giấc ngủ......
Trong mơ hồ tôi nghe thấy
"Vi Vi, cậu nói chính là sự thật sao?"
Đột nhiên, phía trước có hai người đứng đó.
"Đương nhiên, chính tai mình nghe thấy!" Vi Vi nắm tay người nọ mỉm cười nói. Tôi nhìn kỹ người bên cạnh cô ta —— cư nhiên chính là tôi!
"Trời ạ, thật không dám tin tưởng mà!"
Chỉ thấy trên mặt tôi toàn là tươi cười vui sướng, hưng phấn mà ôm chặt cô ta không bỏ. Hình ảnh vừa rồi bỗng nhiên thay đổi, hai người biến mất không thấy, tiếp theo một đám người đứng ở phía trước ai ai cũng căm tức nhìn tôi.
"Phương Sĩ Duyên, cậu có lầm hay không? Nhìn xem chính mình trông như thế nào? Cư nhiên còn vọng tưởng cùng Trương Sĩ Luân ở bên nhau!"
"Cả bạn trai của bạn mình cũng dám đoạt lấy, cậu có biết xấu hổ hay không a?!"
"Cậu có tư cách gì cùng Vi Vi đoạt Trương Sĩ Luân? Ti tiện tiểu nhân!"
"Làm người cũng có thể làm thành như vậy, cậu vì sao không dứt khoát đi tìm chết đi?" Hà Lợi Văn đứng ở giữa đi về phía tôi, cười lạnh nói: "Cậu là cái đồ ăn trộm!"
"Ăn trộm, ăn trộm, ăn trộm, ăn trộm, ăn trộm, ăn trộm, ăn trộm............"
Không bao lâu bọn họ cũng toàn bộ biến mất, bốn phía trở nên đen tối, lại thấy Sĩ Luân mặt lạnh lùng không có biểu tình gì mà đứng ở trước mặt tôi.
"Tôi, không biết." Hắn lạnh lùng nói, tiếp theo xoay người bỏ đi. Tôi lập tức xông lên phía trước muốn bắt lấy hắn, hắn lại cũng biến mất không thấy!
Rồi lại có rất nhiều tiếng cười không ngừng vang lên ......
Tôi sợ tới mức lập tức mở mắt ra, không ngừng nhìn xung quanh khắp nơi!
Thì ra là nằm mơ ......
Tôi hơi hơi thở dốc, phát hiện chính mình mồ hôi chảy đầy đầu. Đôi tay bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, tôi dùng sức bắt lấy cổ tay trái, ý đồ muốn làm cho chính mình bình tĩnh lại. Nhưng vẫn là còn có thể nghe thấy giọng nói của những người đó, càng lúc càng lớn. Tôi đem đầu dựa vào đầu gối, gắt gao bịt chặt lỗ tai, cưỡng bách chính mình không nghe thấy gì hết, trước khi nước mắt vỡ đê tuôn trào ......
Khi tôi trở lại phòng học đã là chiều tối, Nhạn Lâm vừa nhìn thấy tôi lập tức chạy tới. "Sĩ Duyên, cậu chạy đi đâu vậy? Đều tìm không thấy cậu!"
"...... Xin lỗi." Tôi nói
"May mắn cậu đã xuất hiện, chúng ta đi thôi!" Nhạn Lâm giữ chặt tôi.
"Đi đâu?" Tôi dừng lại hỏi.
"Cậu quên à? Không phải nói sau khi đại hội thể thao xong còn có tiết mục sao? Hiện tại đã chuẩn bị, mọi người cũng đều ở sân thể dục rồi, còn có mười phút liền bắt đầu!"
Nhạn Lâm đưa tôi tới sân thể dục, quả thực một đống người. "Đêm lửa trại nha!" Nhạn Lâm vui vẻ nói: "Trước kia đều không có loại hoạt động này đâu! Khiêu vũ cũng là có ở trong tiết mục, bất quá nghe nói còn có một ít trò chơi."
"Trò chơi?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Mình cũng không biết!" Nhạn Lâm nhún nhún vai. Tiếp theo chúng tôi ngồi xuống ở trên bậc cầu thang, không bao lâu Giang Chính Lâm cũng xuất hiện.
"Ha hả, may mắn tới kịp!" Nhạn Lâm mỉm cười.
Lúc lửa trại chính thức bắt đầu, liền nhìn thấy một nam một nữ ra chủ trì: "Chào các bạn học —— hôm nay đại hội thể thao chính thức hạ màn, vì khen thưởng các bạn đã nỗ lực thi đấu, chúng tôi liền tổ chức lửa trại tới khen thưởng các bạn, hy vọng các bạn có thể chơi đến thực vui vẻ!"
MC nam nói xong, đổi MC nữ mở miệng: "Như vậy hiện tại lập tức bắt đầu đêm lửa trại của chúng ta, lửa đã đốt lên, hiện tại mọi người có thể bắt đầu khiêu vũ! Các tình lữ, các bạn học, mời mọi người cùng nhau khiêu vũ! Đừng ngượng ngùng mở miệng, mau lấy dũng khí hướng đến người mình thích mời họ khiêu vũ đi!"
Lúc âm nhạc bắt đầu nổi lên, nhìn đến một đám người lục tục tập trung đến giữa sân thể dục, nhìn tới nhìn lui vẫn là tình lữ chiếm đa số.
"Sĩ Duyên, muốn hay không đi nhảy?" Nhạn Lâm hỏi.
"Chân của mình như vậy không có biện pháp nhảy mà!" Tôi cười nói.
"A, đúng ha." Vẻ mặt Nhạn Lâm đáng tiếc mà nói, "Vốn định muốn nhảy cùng cậu."
"Bên đó đều là nam nữ một cặp, hai nữ sinh cùng nhau nhảy rất kỳ lạ đi?"
"Có sao đâu!" Nhạn Lâm chu miệng. Tôi lại cười.
Lúc này bỗng nhiên có anh lớp 12 hướng chúng tôi đi tới, ở trước mặt Nhạn Lâm dừng lại. Chúng tôi nhìn anh ta, lúc sau không cấm hai mặt nhìn nhau.
"Học muội." Anh ta đối với Nhạn Lâm vươn tay, "Có thể mời em cùng anh nhảy một bản không?"
Tôi rất bất ngờ nhìn Nhạn Lâm, mặt cậu ta lại không có biểu tình mà lắc đầu.
Biểu tình của học trưởng nháy mắt cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại nói: "Học muội, anh đã chú ý em thật lâu, có thể hay không cho anh một cơ hội, làm anh nhận biết về em?"
"Không thể." Nhạn Lâm chém đinh chặt sắt.
"Vì...... Vì sao?" Học trưởng mặt suy sụp xuống.
"Bởi vì tôi đã có bạn rồi!" Nhạn Lâm duỗi tay giữ chặt Giang Chính Lâm đang ở một bên cùng người ta nói chuyện phiếm, đúng lúc hắn đang uống nước làm cho hắn thiếu chút nữa sặc đến!
"Xảy ra, xảy ra chuyện gì? Phát sinh chuyện gì?" Hắn kinh hoảng nhìn đông nhìn tây, tựa hồ cho rằng có người sao hoả tấn công lại đây.
"Chúng ta đi ra nhảy đi!" Nhạn Lâm nói, rồi mới cường ép kéo hắn chạy hướng đến sân thể dục.
Học trưởng vẻ mặt kinh ngạc cùng thẹn thùng mà sững sờ ở ngay tại chỗ, chung quanh còn có bốn, năm học sinh đang chờ xem phản ứng của anh ta. Nhạn Lâm làm được thật đúng là tuyệt tình, cư nhiên liền một chút mặt mũi đều không cho, tốt xấu người ta cũng là học trưởng ai!
Tôi đang cảm thấy đồng tình, nhìn thấy ánh mắt anh ta bỗng nhiên chuyển hướng đến tôi, rồi mới đối với tôi lộ ra tươi cười. Ngay lúc phát giác không thích hợp anh ta cũng đã vươn tay, dùng giọng điệu ôn nhu như mới vừa rồi nói với Nhạn Lâm, đối với tôi nói: "Học muội, anh có thể mời em nhảy một bản không?"
Tôi lập tức há hốc mồm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro