Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14

     Hôm sau, toàn bộ sân trường lâm vào một mảnh yên lặng quỷ dị, mọi người đều chạy đến bể bơi cả rồi.

"Sĩ Duyên, đi thôi! Hơn 10 giờ rồi, thi đấu đã muốn bắt đầu!" Nhạn Lâm lôi kéo tôi.

"Cậu đi đi, mình đâu có ngăn cản cậu."

"Đi chung với mình đi! Mình muốn nhìn Từ Tử Kiệt thi đấu, làm ơn đi mà!"

"Nhưng mà mình không muốn đi!" Tôi nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hiện giờ đối với hắn cũng chỉ có xấu hổ.

"Đừng nói vậy mà, cùng đi chung đi, Sĩ Duyên!"

      Tôi không lay chuyển được Nhạn Lâm, vẫn là bị cậu ta kéo đi, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng không có cách nào khác. Bởi vì chân bị thương cho nên tốc độ đi đường rất chậm cũng rất đau, hồi nãy tại sao tôi không nghĩ tới dùng chiêu này để từ chối?

     Sau khi đến bể bơi, bên trong đều chật kín, không còn chỗ ngồi, đành phải cùng một đám người chen chút đứng xem.

"Thật tốt quá! Thi đấu còn chưa có bắt đầu." Nhạn Lâm vui vẻ mà cẩn thận đỡ tôi, "Sĩ Duyên, đi thôi, chúng ta đi tìm vị trí."

"Mình tự đi được, cậu có thể không cần đỡ mình." Tôi nhìn xung quanh "Đều đã ngồi đầy cả rồi, chỉ còn cách đứng xem mà thôi."

"La Nhạn Lâm ——"

     Phía trước bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Giang Chính Lâm, tiếp theo liền nhìn thấy hắn đang hướng chúng tôi vẫy tay. Nhạn Lâm cười mang tôi đi qua. Đi đến chỗ hắn liền nhìn thấy bên cạnh hắn còn có hai chỗ trống.

"Như thế nào hả? Vị trí này không tồi chứ?" Hắn hỏi Nhạn Lâm.

"Thật tốt thật tốt!" Nhạn Lâm vừa lòng gật gật đầu.

"Chờ một chút! Đây là chuyện như thế nào hả?" Tôi buồn bực.

"Hắn nói hắn thật sự không có tiền mời mình ăn món Nhật, cho nên liền giúp mình chiếm vị trí bể bơi!" Nhạn Lâm cười cười.

"Tôi chính là sáng sớm liền chạy tới xếp hàng nha, mệt chết được!" Hắn xoa xoa cổ, một bộ dáng thật sự rất mệt mỏi.

Đùa gì chứ? Hàng đầu tiên, khi tuyển thủ tiến vào đều sẽ đi qua nơi này a!

"Cậu tự ngồi xem đi, mình phải đi!" đang muốn xoay người Nhạn Lâm lại lập tức nhào lên tới ôm lấy tôi, vội vàng nói: "Cậu đang nói cái gì hả? Thật vất vả mới cướp được vị trí này, không xem thì quá đáng tiếc mà!"

"Đúng vậy, Phương Sĩ Duyên, tôi xếp hàng gần ba tiếng đồng hồ mới cướp được vị trí này đó, xuất sắc, âm thanh xuất sắc, tầm nhìn xuất sắc, vị trí tốt!"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu cứ ngồi đi, vì sao đối với cái vị trí này phản cảm như thế a?" Nhạn Lâm hỏi.

      Tôi thừa nhận tôi đã quá chuyện bé xé ra to, không cần phải như vậy, nhưng hiện tại tôi thật sự không dám đối mặt với Từ Tử Kiệt. Nhưng dưới sự thuyết phục của bọn họ tôi cũng chạy thoát không được.

     Lúc này thi đấu vừa vặn bắt đầu, toàn bộ người xem ở bể bơi đều bắt đầu hưng phấn lên, chờ mong các tuyển thủ bước vào, đương nhiên, đặc biệt là các nữ sinh. Tuyển thủ của trận đầu tiên vừa xuất hiện, chung quanh đã có những tiếng kêu không ngừng, khi bọn họ từ trước mặt chúng tôi đi qua, tôi không cấm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không ở trận đầu.

    Các tuyển thủ nghe chỉ thị của thầy, đứng vào vị trí chuẩn bị, mọi người cũng bắt đầu cỗ vũ cho đội mình. Tiếng còi vang một tiếng, thi đấu bắt đầu! Mỗi tuyển thủ đều liều mạng bơi, đội cổ động viên chung quanh cũng không ngừng kêu khẩu hiệu. Tôi vốn cũng đang xem thi đấu, lơ đãng nhìn về phía trước lại phát hiện Sĩ Luân cùng Vi Vi ngồi ở đối diện, cũng là hàng thứ nhất.

     Lúc này Sĩ Luân tựa hồ cũng phát hiện đến tôi, đối với tôi vẫy tay, tôi cũng đối với hắn cười một cái. Chờ đến khi sự chú ý của tôi quay trở về, trận đấu đã kết thúc.

"Hả? So xong rồi sao?" Tôi hỏi.

"Phương Sĩ Duyên, cậu đang phát ngốc gì vậy? Ngồi ở đây có thể nhìn đến thi đấu thực rõ ràng nha, lại ngây ra đó thật lãng phí mà!" Giang Chính Lâm nói.

     Tiếp theo bốn phía bỗng nhiên phát ra từng đợt tiếng thét chói tai, đem ba người chúng tôi dọa nhảy dựng! Nhạn Lâm vừa thấy, cũng hưng phấn mà kêu lên: "Ra rồi, Từ Tử Kiệt muốn ra sân! Hoan hô ——"

     Tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Nhìn thấy hắn chậm rãi tiến vào sân, tiếng kêu ở đây cơ hồ đều là tên của hắn, bởi vì là bể bơi trong nhà, hơn nữa âm thanh vọng lại quả thực muốn đem nóc nhà xốc bay!

     Lúc hắn chuẩn bị phải đi qua bên này. Tôi đứng ngồi không yên, lặng lẽ vừa nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn vừa vặn ngẩng đầu, cùng tôi bốn mắt giao nhau. Tôi lập tức nhanh quay đầu đi, vừa thấy hắn khiến cho tôi nhớ tới ngày hôm qua hiểu lầm hắn đem chuyện tôi bị thương nói cho Sĩ Luân biết, theo bản năng đối với hắn cảm thấy áy náy......

Tôi cúi đầu, chờ hắn đi qua.

"Uy."

     Tiếng của hắn bỗng nhiên truyền đến, tôi vừa nhấc đầu, tầm mắt đã bị che khuất, kịp bắt lấy thứ mà hắn quăng cho tôi, nhìn nhìn là áo khoác của hắn.

"Giúp tôi giữ một lát." Khẩu khí của hắn nhàn nhạt, tiếp theo liền từ trước mặt tôi đi qua.

      Tôi nháy mắt cảm thấy sau lưng một trận lạnh cả người, hành động vừa rồi của hắn làm tôi tức khắc trở thành tiêu điểm của mọi người, cả Nhạn Lâm cùng Giang Chính Lâm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.

      Tôi tức khắc cảm thấy hiện tại cầm trên tay tựa như một quả bom, tùy thời đều có khả năng nổ tung tạo thành phong ba đáng sợ. Cảm giác các nữ sinh phía sau lưng như hổ rình mồi chú ý chiếc áo khoác trên tay tôi.

Hắn căn bản là là muốn hại chết tôi mà!

      Lúc thi đấu chuẩn bị bắt đầu, di động của Giang Chính Lâm bỗng nhiên vang lên, sau khi hắn tiếp điện thoại cả người lại luống cuống lên. Sau khi nghe xong điện thoại, tôi không cấm hỏi: "Ai gọi cho cậu vậy?"

"Thầy của chúng ta." Vẻ mặt hắn nản lòng.

"Có chuyện gì?"

"Thầy kêu tôi lập tức đến phòng giáo viên tìm thầy!" Hắn thở dài.

"Vì sao?"

"Không biết...... A, đúng rồi!" Hắn bỗng nhiên nhìn tôi, "Thầy cũng kêu cậu qua!"

"Hả? Tôi cũng phải đi?!"

"Đúng vậy, thầy nói nếu nhìn đến cậu thì cũng kêu cậu qua đó!"

"Các cậu đang nói cái gì?" Nhạn Lâm hỏi.

"Hai người chúng tôi bị thầy gọi đi rồi, hiện tại lập tức đi gặp thầy." Tôi nói.

"Cái gì? Vì sao?!" Nhạn Lâm kinh ngạc.

"Không biết a." Tôi nói: "xin lỗi, Nhạn Lâm, cậu lưu lại xem thi đấu đi."

"Sao lại như vậy?" Vẻ mặt Nhạn Lâm ai oán.

"Lệnh thầy khó trái." Tôi đứng lên, "Chúng tôi đi trước đây."

Còn chưa có nhìn đến Từ Tử Kiệt thi đấu, tôi cùng Giang Chính Lâm liền rời bể bơi.

****

"Thầy, đang xem thi đấu, sao kêu chúng em tới?" Vừa đến phòng giáo viên Giang Chính Lâm không cấm oán giận.

      Thầy giáo lấy sách hướng đầu hắn gõ xuống, giọng nói lạnh lùng: "Thầy cũng không muốn kêu em tới để chọc giận thầy, nhưng hôm nay thế nào cũng phải dạy bảo em mới được!"

"A? Vì sao?" Hắn sờ sờ đầu.

      Thầy giáo lấy ra một bài thi, một quả trứng vịt đỏ ở trên tờ giấy trắng có vẻ đặc biệt bắt mắt. "Em hãy giải thích một chút, đây là chuyện như thế nào?"

"Ách...... Cái này......" Hắn kinh hoảng.

"Không chỉ môn Văn, cả tiếng Anh, Toán đều thi thành như vậy!" Thầy lại lấy ra hai tờ bài thi trứng vịt, "Nhất định phải bức thầy đến nhà em phỏng vấn có phải hay không?"

      Nghe được đến nhà phỏng vấn, hắn sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, "Thầy, thầy không cần đâu!"

"Em không những thi 0 điểm, bài tập làm thêm còn suốt ngày nộp trễ, còn dám nói không cần?!" Sắc mặt thầy giáo xanh mét.

"Thầy ơi! Cầu xin thầy buông tha cho em lần này đi, lần sau em tuyệt sẽ không tái phạm! Làm ơn không cần đến nhà em đi!" Hắn đau khổ cầu xin.

"Những lời này thầy nghe quá nhiều lần, vô dụng!"

"Lần này là thật sự, thầy, em thề! Lần sau nếu tái phạm, em sẽ tùy thời hoan nghênh thầy đến nhà em!"

"...... Em nói thật?"  Thầy hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro