Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Chương 13


      Sau khi đến phòng y tế, tôi phát hiện đa số thuốc men cùng đồ dùng y tế đều bị dọn đi, thoạt nhìn phá lệ trống vắng. Từ Tử Kiệt cẩn thận đỡ tôi ngồi ở trên giường, rồi mới đi lấy bông tăm.

"Có thuốc không?" Tôi hỏi.

     Hắn tìm ra thuốc đỏ cùng băng gạc, lấy một chiếc ghế dựa để ở trước mặt tôi, ngồi xuống nói: "Cởi giày ra."

"Tôi tự mình làm là được rồi, không cần làm phiền cậu." Tôi vội vàng nói.

Hắn ngước mắt lên, vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, tôi liền im tiếng!

"Ống quần kéo lên." Hắn lại nói.

      Tôi cắn môi, cúi đầu chậm rãi đem ống quần cuốn lên, thì ra băng vải đã bóc ra dính đầy vết máu, miệng vết thương lại nứt ra rồi. Trời à, tôi nhìn thấy cũng cảm thấy chóng mặt!

     Từ Tử Kiệt trên mặt không biểu tình gì, xịt thuốc đỏ lên bông tăm y tế, cúi đầu chuẩn bị xử lý miệng vết thương của tôi.

      Lúc bông tăm chạm lên miệng vết thương, tôi đau đến nước mắt đều đảo quanh ở hốc mắt, rồi lại không dám kêu ra. Ở lúc nhịn đau, tôi đồng thời lặng lẽ chú ý hắn, hắn thập phần chuyên tâm cũng rất cẩn thận. Tôi có chút ngoài ý muốn, nhìn không ra hắn lại cẩn thận như vậy. Lúc này chung quanh chỉ có âm thanh của bức màn bị gió nhẹ thổi quét, yên tĩnh đến tôi cảm thấy có chút xấu hổ.

"Ê, Từ Tử Kiệt." Tôi đánh vỡ sự trầm mặc.

"Chuyện gì?" Hắn không nhìn tôi, mở miệng hỏi.

"Cậu không phải...... Chỉ có so tiếp sức sao? Như thế nào lại thi chạy một trăm mét?"

"Người vốn thi đấu kia bỗng nhiên thân thể không thoải mái, liền tìm tôi chạy thay." Hắn nhàn nhạt nói.

"Chạy thay còn lấy được hạng nhất, quá lợi hại đi?"

Hắn không trả lời.

"Ngày mai cậu còn phải thi đấu?" Tôi nói ∶ "Tiếp tục cố gắng lên!"

"Ân."

Lại là một bầu không khí yên tĩnh.

      Sợ nhất là cái loại không khí này, cả người đều không được tự nhiên, rồi lại không biết nên nói với hắn cái gì? Cuối cùng ở lúc tôi mau buồn chết hắn mở miệng nói chuyện ∶ "Cậu thực xằng bậy."

"A? Cái gì?" Hắn bỗng nhiên ra tiếng làm tôi giật mình!

"Sưng thành như vậy còn có thể chạy." Hắn lấy ra băng vải, "Phục cậu rồi."

"......"

"Tôi xem cậu mấy hôm nữa chắc cũng không thể đi đứng bình thường được." Hắn dán xong băng vải, bao xong cái chân của tôi.

"Thật vậy chăng?!" Tôi kêu sợ hãi ∶ "Không thể nào! Sao thảm như thế?"

Hắn không có biểu tình gì mà nhìn tôi liếc mắt một cái: "Là cậu tự tìm."

      Được rồi...... Nhìn dáng vẻ của tôi quả thật là không xong, đến cả hắn cũng có thể giáo huấn tôi!

"Tại sao lại bị thương thành như vậy?" Hắn lại hỏi.

"...... Không cẩn thận bị té ngã."

"Vậy sao, tôi đỡ cậu về phòng học."

"Không cần đâu!" Tôi nói xong, lập tức đứng lên, "Tôi tự mình có thể đi được, cậu không cần phải giúp tôi!"

Hắn nhìn tôi.

"Tôi thật sự có thể mà!" Có lẽ bởi vì bị hắn nhìn ra tôi đang nói dối, không khỏi có chút thẹn quá thành giận, "Cậu đi trước đi, không cần phải xen vào chuyện của tôi!"

"Tôi muốn ở đây nghỉ ngơi một lúc." Hắn đem băng vải cùng thuốc đỏ ném qua một bên, "Cậu nếu muốn rời đi thì đi đi."

     Tôi ngơ ngác nhìn hắn nằm ở trên giường, hỏi ∶ "Xảy ra chuyện gì? Cậu rất mệt sao?"

"Có chút." Hắn thấp giọng, đôi mắt đã nhắm lại. "Đi đường cẩn thận một chút."

"Biết rồi, không cần cậu nhọc lòng..." còn chưa nói xong thân mình lại lập tức mất đi cân bằng, may mà Từ Tử Kiệt đúng lúc đỡ lấy mới không té ngã. Tôi hoàn toàn không còn dũng khí nhìn vào mắt hắn, vừa mới khoác lác, thật mất mặt!

"Tôi đỡ cậu đi." Hắn đứng lên, ngữ khí lãnh đạm ∶ "Nếu lại cự tuyệt liền thật sự... tùy ý cậu."

      Tôi không dám lại nhiều lời, ngoan ngoãn để hắn đỡ tôi đi ra phòng y tế. Hắn sẽ không tức giận đi? Tám phần là cảm thấy tôi thực phiền toái!

      Sau khi đi đến cầu thang, tôi ngẩng đầu, không khỏi cảm thấy thực vô lực, chân thương thành như vậy không biết phải đi bao lâu mới có thể đến lầu ba, càng thêm ngượng ngùng nếu kêu Từ Tử Kiệt đỡ tôi đi lên như vậy.

"Cái kia......Từ Tử Kiệt." Tôi cẩn thận mà nhìn hắn, "Cảm ơn cậu đưa tôi đến đây, kế tiếp tôi tự mình là được rồi." Nói xong, tôi lại nhanh giải thích với hắn∶ "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn nói, tôi tự dựa tay vịn đi lên, cậu không cần đi một bước một đỡ tôi đi lên cầu thang ......" Tôi hoảng hốt, hoàn toàn không biết chính mình đang nói cái gì.

     Không nghĩ tới hắn chỉ là nhìn nhìn tôi, hỏi ∶ "Ai nói muốn đỡ cậu đi lên cầu thang?"

"A?" Tôi còn chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, hắn liền bỗng nhiên đem cả người tôi bế lên, tôi sợ tới mức tức khắc kêu lên!

"Từ... Từ Tử Kiệt!" Tôi khẩn trương mà nhìn đông nhìn tây, "Cậu đang làm cái gì? Mau thả tôi xuống!"

"Tôi cũng không có kiên nhẫn đỡ cậu đi lên." Thần sắc hắn tự nhiên nói∶ "Như vậy tương đối nhanh hơn."

"Cho nên tôi nói tự tôi đi là được rồi!" Tôi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Làm ơn đi, mau thả tôi xuống! Vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

"Tất cả đều ở sân vận động, người từ đâu ra?" Tầm mắt hắn chuyển qua phía trước, "Đừng lộn xộn, nếu ngã xuống thì tôi cũng mặc kệ."

     Tôi trợn to mắt nhìn hắn, cái tên này tại sao lại như vậy? Mặt tôi hiện giờ nhất định là đã đỏ ửng lên, chưa từng gặp tình huống xấu hổ như thế. Bất quá may mắn là hắn leo cầu thang tốc độ thực nhanh, vừa đến lầu ba, tôi lập tức nói ∶ "Được rồi, được rồi, tới lầu ba rồi, cậu có thể thả tôi xuống!"

"Còn chưa tới phòng học của cậu." Hắn bước chân vẫn không ngừng lại.

     "Tôi thật sự có thể tự đi được, thả tôi xuống dưới đi!" Tôi cơ hồ là dùng khẩn cầu, nhưng hắn vẫn là không để ý tới. Sau khi hắn bước vào phòng học của tôi, nhìn quanh bốn phía hỏi ∶ "Chỗ ngồi của cậu ở đâu?"

"...... Hàng thứ nhất cái bàn thứ ba."

Hắn đi qua, dùng chân đem cái ghế dựa kéo ra, chậm rãi thả tôi ngồi xuống.

"Thi đấu hẳn là sắp kết thúc." Hắn nhìn phía bảng đen, "Cậu liền ngồi nghỉ ngơi trước đi."

Tôi gật đầu.

"Cứ như vậy." Hắn xoay người, "Tôi đi đây, tự bảo trọng."

"Chờ một chút!" Tôi vội vàng hỏi.

"Chuyện gì?"

"Cậu ......" Tôi cẩn thận nhìn hắn, "Có phải hay không đang tức giận?"

"Không có a." Hắn nghi hoặc nhìn tôi.

"Xin lỗi, bởi vì tôi cảm thấy cậu giống như đang tức giận."

     Hắn nhìn tôi, gương mặt vốn không có biểu tình, bỗng nhiên lộ ra một cái mỉm cười nhợt nhạt, "Không sai biệt lắm."

"A?" Tôi ngơ ngẩn.

"Tôi là không có tức giận." Hắn khẩu khí bình tĩnh lạnh nhạt  "Bất quá chỉ là tâm tình thật không tốt."

     Nói xong, hắn liền đi ra phòng học, chỉ còn lại một mình tôi ngồi ngây ngốc ở tại chỗ...... Còn chưa có lý giải được ý tứ của Từ Tử Kiệt, di động lại bỗng nhiên vang lên, âm thanh phẫn nộ của Sĩ Luân lập tức đánh úp∶ "Phương Sĩ Duyên! Cậu ở nơi nào?!"

"Có chuyện gì?" Tôi mở lớn hai mắt.

"Chân cậu bị thương vì sao không nói cho mình biết?"

Tôi lập tức sửng sốt, "Sao cậu biết?!"

"Có người nói cho mình a!"

Có người? Không phải là......

"Từ Tử Kiệt sao?!" Tôi không cấm hô lên.

"A Kiệt?" Hắn nghi hoặc hỏi "Cậu đang nói cái gì? Cậu có nhìn thấy hắn sao?"

Tôi nhanh sửa miệng ∶ "A...... Không thấy! Cậu không thấy hắn sao?"

"Di động của hắn tắt máy gọi không được, không biết đã đi đâu." Hắn thở dài, lại lập tức nói ∶ "Uy! Đừng tách đề tài ra, cậu hiện giờ ở đâu?"

"...... ở phòng học."

"Chân cậu bị thương, một lát trở về nhà như thế nào?"

"Đáp xe buýt."

"Ừ, hôm nay mình không thể cùng cậu đi về, tự mình cẩn thận một chút." Hắn nói ∶ "Chờ mình trở về là cậu sẽ biết tay."

    Sau khi nói xong, cả người tôi ghé vào trên bàn, hoàn toàn không có sức lực đứng lên.

*****

    Buổi tối, sau khi về đến nhà, mẹ vừa nhìn thấy chân tôi cũng la mắng. Trở về phòng, vừa mới nằm lên giường di động liền vang lên, tôi hít sâu, chậm rãi mở miệng "Alô?"

"Mở cửa sổ ra đi." Hắn nói.

     Tôi mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy Sĩ Luân đứng ở ban công, vừa nhìn thấy tôi hắn lập tức cúp điện thoại. Tôi dựa vào bên cửa sổ đem điện thoại ném đến trên giường, chờ hắn lải nhải.

"Chân như thế nào? Rất đau hả?" Hắn bình thản hỏi.

Tôi giật mình nhìn hắn, "Cậu sao không mắng mình?"

"Mình nghĩ cậu đã bị mẹ cậu mắng đủ thảm rồi, thôi bỏ đi." Mặt hắn không biểu tình nói.

"Ác —— cảm tạ." Tôi thở phào một hơi, "Cảm tạ ơn đại nhân đặc xá."

"Nhưng không phải là mình đã tha thứ cho cậu." Hắn chắp tay trước ngực "Cậu biết rõ mình hận nhất là ai lừa gạt mình."

"Thực xin lỗi, chính là mình không phải cố ý lừa cậu ......"

"Mình biết cậu là sợ mình lo lắng, nhưng mình càng không hy vọng cậu gạt mình." Hắn thở dài, "Hiện tại như thế nào? Thương thế có nghiêm trọng không?"

"Đã đỡ hơn nhiều rồi." Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, "Rốt cuộc là ai nói với cậu chân mình bị thương?"

"Ai nói rất quan trọng sao?" Hắn lạnh lùng.

"Hỏi cho biết mà thôi......"

"Bạn cùng lớp của mình nói nhìn thấy cậu chạy tiếp sức, liền phát hiện chân cậu có vấn đề, chỉ là cậu chạy xong liền không biết đi đâu."

"Mình đi phòng y tế a."

"Tổ y tế ở ngay bên cạnh, sao còn phải chạy tới phòng y tế?"

"Bởi vì...... Ai da! Hỏi nhiều như vậy làm cái gì!" Tôi vẫy vẫy tay.

"Ê, cậu không kiên nhẫn trả lời cho mình hả?"

"Chân người ta bị thương đã rất khổ sở rồi, làm ơn cậu đừng có ở đó lải nhải nữa!"

"Ai kêu cậu mỗi lần đều xảy ra chuyện, lại không biết tự lo cho bản thân."

"Mình nào có......" Tôi lẩm bẩm.

"Không có sao? Từ nhỏ cứ như vậy cũng không thay đổi. Cũng không biết nên bắt cậu làm thế nào mới được."

"Làm gì mà đem mình nói đến tệ như vậy?"

"Thì vốn dĩ là như vậy, nhớ rõ có lần cậu cùng người khác đánh nhau, còn làm cho cả người đều bị thương."

"Cậu...... Đó là chuyện khi mình sáu tuổi, sao bỗng nhiên nhắc đến a?!" Mặt tôi đỏ nhảy dựng lên!

"Lúc ấy không nghĩ tới cậu sẽ cùng người khác đánh nhau, quả thực hù chết mình mà." Hắn bật cười, "Hỏi cậu nguyên nhân, cậu cũng không chịu nói, chỉ lo khóc."

Không có việc gì nhớ rõ ràng như vậy làm gì?!

"Cậu khi còn nhỏ đều ngoan ngoãn, rốt cuộc vì sao đánh nhau? Mình rất tò mò." Hắn tiếp tục hỏi.

"Chuyện của tám trăm năm trước mình nào nhớ rõ?" Tôi khẩn trương.

"Đừng làm bộ, bằng không cậu làm gì kích động như thế?" Hắn cười cười, "Dù sao cũng qua lâu như vậy rồi, liền nói một chút đi."

"Không muốn!"

"Mau nói đi, bằng không mình sẽ không tha cho cậu." Hắn thân mình nghiêng về phía trước, "Đừng quên hôm nay cậu chọc giận mình."

"Vậy cậu đừng tha thứ cho mình!" Tôi xoay người chuẩn bị chạy trốn.

"Phương...Sĩ... Duyên!"

     Khẩu khí của hắn khủng bố đến làm tôi mồ hôi lạnh chảy ròng. Tôi từ từ xoay người, vẻ mặt ai oán, "Cậu nhất định phải nghe sao?"

"Ân." Hắn cười gật đầu.

"Được, bất quá mình cảnh cáo cậu, nghe xong không được cười!" Tôi lấy tay chỉ vào hắn.

"Được." Hắn lại gật đầu.

     Tôi nuốt nuốt nước miếng, chốc lát mới chậm rãi mở miệng∶ "Chính là...... Lần đó bạn cùng lớp bỗng nhiên nói với mình là chờ cô ta lớn lên ...... muốn gả cho cậu."

"Mình?" Hắn sửng sốt.

"Cô ta nói rất rất thích cậu, sau khi lớn lên nhất định phải làm cô dâu của cậu. Sau đó ...mình liền giận dữ nói không được, người cùng cậu kết hôn phải là mình, sau đó ...hai người vung tay đánh nhau, cứ như vậy."

     Nói xong, Sĩ Luân đầu tiên là ngây ngốc ra, tiếp theo không thể ức chế mà cười to!

"Ê! Trương Sĩ Luân, cậu không phải nói cậu sẽ không cười sao?" Mặt tôi đỏ lên lớn tiếng kêu.

Hắn dựa vào lan can cười không ngừng.

"Trương Sĩ Luân, nếu cậu còn cười, mình liền cùng cậu tuyệt giao!" Tôi lớn tiếng giận dỗi.

    Hắn chậm rãi ngẩng đầu, chưa nói tiếng nào, cười đến cả khóe mắt đều có nước mắt.

"Làm gì mà cười thành như vậy? Thực quá đáng mà!" Tôi tức giận, mặt vẫn như cũ ửng hồng.

"Xin, xin lỗi." Hắn cố hết sức mở miệng, tay ôm bụng, "Chính là cậu thật sự...... Là bởi vì lý do này cùng người khác đánh nhau?"

"Đúng vậy."

Hắn lại bắt đầu cười to!

"Ê, Cậu cười đủ chưa a!" Sớm biết sẽ không nói.

"Được, được, được, không cười không cười." Hắn nhấc tay lắc đầu ho khan vài tiếng, "Thực đau bụng muốn chết ......"

"Không cùng cậu nói chuyện nữa!"

"Được rồi, thực xin lỗi." Hắn hít sâu, hỏi tiếp ∶ "Vậy kết quả thắng hay là thua?"

"Đây là vấn đề gì?" Tôi trợn to mắt.

"Không, nhìn cậu khi đó bị thương thảm như vậy, mình muốn biết kết quả như thế nào."

"Đương nhiên là mình thắng a!"

"Ác?" Hắn nhìn chăm chú vào tôi, cười nhạt, "Cậu muốn gả cho mình như thế à?"

"Đó là chuyện khi còn nhỏ, cùng với bây giờ không có một chút quan hệ gì!" Tôi lớn tiếng biện giải, đôi mắt lại không dám nhìn hắn.

"Mình đương nhiên biết đó là chuyện khi còn nhỏ, khẩn trương như vậy làm gì?" Hắn cười như không cười. "Nói như thế —— lần đầu tiên cậu cùng người khác đánh nhau là vì mình hả?"

"Cậu đừng tưởng bở!" Cho dù là vậy tôi cũng không thừa nhận!

"Ê, cậu thực không thẳng thắn mà."

"Không cần cậu lo!"

"Nhưng mình không hiểu, cậu rõ ràng thắng, vì sao còn khóc trở về?" Hắn hỏi: "Thông thường đều là thua mới khóc không phải sao? Nhưng cậu thắng mà khóc làm cái gì? Vui quá mà khóc sao?"

"Cậu thực nhàm chán, mới không phải!"

"Bởi vì nguyên nhân gì? Sau khi cậu nhìn thấy mình liền ôm mình khóc nức nở, rốt cuộc vì sao khóc thảm như thế a?"

"Đó là bởi vì......"

"Bởi vì cái gì?" Hắn cẩn thận nhìn tôi.

"Bởi vì...... Bởi vì cái gì tôi quên mất rồi!" Tôi lớn tiếng kêu ∶ "Làm gì mà cứ hỏi hoài như vậy? Phiền chết mà!"

"Sao đột nhiên nổi giận a?" Vẻ mặt hắn không thể hiểu được, ngạc nhiên hỏi.

"Chuyện lâu như vậy mình không muốn nhắc đến!"

     Hắn thấp giọng ∶ "Bất quá khi đó mình an ủi như thế nào cậu cũng không nín khóc, vẫn là ôm mình khóc không ngừng, còn nhớ rõ mình làm như thế nào cho cậu ngừng khóc không?"

Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn qua.

"Lúc ấy cậu hát cho mình nghe." Tôi cười.

"Cậu còn nhớ rõ à?"

"Đương nhiên, sau đó chỉ cần mình khóc cậu sẽ hát lại bài hát kia cho mình nghe, là tự cậu sáng tác sao?"

"Không phải, đó là khi còn nhỏ mẹ mình dạy cho mình!"

"Vậy cậu còn nhớ rõ bài hát kia hát như thế nào không?"

Hắn ngẩng đầu nghĩ nghĩ, "Còn nhớ một chút."

"Hát nghe một chút đi!"

"Cậu điên à? Không muốn!" Hắn dọa nhảy dựng.

"Sao keo kiệt như vậy? Hát một chút cũng sẽ không thiếu một miếng thịt nào, mau đi! Mình nhớ rõ bài hát kia thực ngắn."

"Mình muốn đi ngủ." Hắn lập tức xoay người.

"Trương Sĩ Luân! Cậu dám rời đi mình sẽ giận cậu!" Tôi cố ý giả bộ tức giận.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, khẩn cầu nói ∶ "Làm ơn đi đại tỷ, thỉnh tha cho mình đi!"

"Không được! Mau hát đi!"

     Hắn không tình nguyện đi về phía trước, trong miệng còn lẩm bẩm∶ "Tôi rốt cuộc là đã chiêu chọc ai......"

"Là chính cậu nhắc tới trước, đừng lãi nhãi như mấy người già, chỉ là kêu cậu hát thôi mà."

"Được rồi được rồi, thật là......" Hắn gãi đầu, tròng mắt nhìn trái nhìn phải, tựa hồ suy nghĩ nên hát như thế nào, không bao lâu hắn bắt đầu mở miệng hát∶


Kia chỉ là nhất thời

Anh biết em rất khổ sở

Nhưng kia chỉ là nhất thời

Em sẽ kiên cường, anh biết

Chông gai trước mắt không phải sợ

Anh sẽ vẫn luôn bồi ở bên cạnh em

Cho nên xin em đừng khóc

Em yêu xin em đừng khóc

Anh biết em có thể

Một lần nữa lại tươi cười


     Cả người tôi sửng sốt một hồi, thẳng đến nghe thấy hắn kêu lên, mới lấy lại tinh thần.

"Phát ngốc gì vậy?"

"Không, không có mà!" Tôi nhanh lắc đầu, "Chỉ là cuối cùng cũng biết vì sao cậu không chịu hát."

"Vì sao?" Hắn nghi hoặc.

"Bởi vì ngũ âm của cậu không được đầy đủ."

"Phương Sĩ Duyên!" Hắn hô to, mặt đỏ, "Mình có lòng tốt hát cho cậu nghe, vậy mà cậu còn dám chê!"

Tôi cười to.

"Sau này đừng có mơ mình lại hát cho cậu nghe!"

"Ai da, mình nói giỡn mà!"

"Mặc kệ cậu—— thật là đáng giận!"

    Đêm ấy, chúng tôi cứ náo loạn như vậy, kể ra những chuyện khi còn nhỏ, thẳng đến 12 giờ khuya mới dừng lại. Rõ ràng là những chuyện từ hồi xưa, bây giờ lại nghe được hắn hát bài hát lúc ấy, vẫn không khỏi thất thần. Hình ảnh khi còn nhỏ, cũng ở đêm hôm đó từng cảnh từng cảnh hiện lên trong mộng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro