Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Chương 11


    Qua ngày hôm sau, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

    Buổi sáng thi đấu bóng rổ náo nhiệt đến giống như đi nghe buổi biểu diễn. Không ngoài dự đoán, khối 11 vẫn là hai người kia cướp đi ánh mắt của mọi người. Không biết có phải hay không mị lực của bọn họ quá kinh người, cư nhiên còn có nữ sinh đội đỏ cỗ vũ cho bọn họ.

    Tôi nhìn Giang Chính Lâm, lúc vừa mới bắt đầu, biểu hiện còn tính xuất sắc, nhưng đến cuối cùng toàn thể đội vẫn là bị đội trắng phong sát thảm bại! Cuối cùng đã xác định, đội trắng thắng. Kết quả này đều sớm ở trong dự kiến của chúng tôi, cho nên thất vọng cũng không nhiều, thậm chí có người cũng không thèm để ý.

    Buổi sáng sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, chính là thời gian ăn cơm trưa. Nhạn Lâm cầm hộp cơm chạy đến bên cạnh tôi.

"Sĩ Duyên, chân cậu có khá hơn không?" Nhạn Lâm lo lắng nhìn chân tôi.

"Đã sớm không còn đau nữa!" Tôi cười cười.

"Thật vậy chăng? Nếu không được, tuyệt đối không thể miễn cưỡng nha!"

Tôi gật đầu.

"Sĩ Duyên!" Sĩ Luân chạy tới.

"Chào." Tôi hơi hơi mỉm cười, "Chúc mừng thắng lợi."

"Cảm ơn!" Hắn cũng cười, "Buổi chiều thi đấu, cậu thật sự không thành vấn đề chứ?"

"Đương nhiên."

"Mình thật sự rất sợ cậu lại xảy ra tình huống gì." Hắn bỗng nhiên đưa mặt tới gần, "Nếu không thoải mái liền phải nói, không được phép gạt mình!"

"Được rồi, được rồi! Đã biết." Bỗng nhiên tôi có chút khẩn trương, một là sợ hắn nhìn ra manh mối, hai là bởi vì hắn dựa đến gần quá. "Cậu ăn cơm xong rồi hả?"

"Còn chưa ăn, từ từ mới ăn!" Hắn nhìn hộp cơm trong tay tôi: "Oa! Thật phong phú nha!"

"Hâm mộ đi? Ha ha!" Tôi đắc ý cười cười.

"Sĩ Luân!"

      Ngẩng đầu, Từ Tử Kiệt cũng chạy tới, "Thầy giáo gọi cậu."

"Được rồi, thầy giáo tìm cậu, đi nhanh đi!" Tôi nói, cầm chiếc đũa vẫy vẫy.

"Không biết có chuyện gì? Tưởng rằng còn có thể nghỉ ngơi một chút......" Sĩ Luân vẻ mặt phiền chán, duỗi duỗi người.

"Vất vả cho cậu, cậu là một người bận rộn!" Tôi cười.

     Hắn nhìn tôi, bỗng nhiên nhanh chóng từ trong hộp cơm của tôi lấy đi một con tôm.

"Uy! Cậu làm cái gì vậy?" Tôi kêu lên.

"Cái này cho mình ăn đi, cảm ơn nha!" Hắn cắn con tôm, xoay người vỗ vỗ Từ Tử Kiệt, "A Kiệt, đi thôi!"

"Trương Sĩ Luân!!!..." Ta hô to.

     Hắn đắc ý mà cười cười liền rời khỏi.

      Vừa chuyển mắt liền vừa vặn giao tiếp với ánh mắt của Từ Tử Kiệt. "Buổi chiều cố lên nha!" Tôi nói.

     Hắn nhìn tôi, âm thanh bình đạm nói: "Cậu cũng vậy."

Tôi cười.

"Uy —— A Kiệt, cậu đang làm gì? Mau tới đây a!" Sĩ Luân ở phía trước hô to.

"Cậu mau đi đi!" Tôi đối với Từ Tử Kiệt vẫy vẫy tay.

"Bye." Hắn xoay người, nhanh chóng chạy đi.

     Sau khi bọn hắn đều rời đi, tôi xoay lại nhìn thấy vẻ mặt của Nhạn Lâm như đang suy tư cái gì.

"Sao vậy?"

"A, không có gì!" Nhạn Lâm vội vàng lắc đầu, cười hỏi ∶ "Cậu từ lúc nào quen thân với Từ Tử Kiệt vậy?"

"Hả?"

"Nhìn đến các cậu chào hỏi nhau, dọa mình một cái! Cậu không phải chán ghét hắn sao?"

"À, cái kia...... Lúc trước là không thích hắn! Nhưng sau khi quen biết hắn liền cảm thấy......hắn cũng được!"

"Mình thật tò mò!" Nhạn Lâm cười cười tới gần tôi, "Như thế nào quen thân vậy? Từ khi nào!"

"Ách......" Chẳng lẽ nói cho cậu ta biết là bởi vì gặp nhau khi chạy vào sáng sớm sao?

"Là bởi vì hắn là bạn của Trương Sĩ Luân? Cho nên lâu rồi cũng quen thân?"

"Đúng đúng đúng!" Tôi vội vã gật đầu.

"Khó trách." Nhạn Lâm bừng tỉnh đại ngộ, "Bất quá như vậy cậu cần thiết càng thêm cẩn thận, cùng lúc có quan hệ với hai nhân vật phong vân trong trường học, tình cảnh thực nguy hiểm."

"Cậu làm mình sợ?" Cơm cũng ăn không vô nữa.

"Mình nói thật, đặc biệt là Từ Tử Kiệt, nghe nói hắn bình thường cơ hồ không cùng nữ sinh nói chuyện, mới vừa lại cùng cậu hàn huyên vài câu, đây chính là thực hiếm thấy!"

     Tôi cười gượng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Không bao lâu Nhạn Lâm bỗng nhiên nhìn chằm chằm cổ tay trái của tôi kinh hô ∶ "Sĩ đuyên, đồng hồ của cậu thật xinh đẹp, mua ở đâu vậy?"

    Tôi sửng sốt, tiếp theo lại cười, lại mất tự nhiên: "...... Năm trước mua ở chợ đêm, mình thích dây đồng hồ to."

"Thật sao, nhìn qua không giống đồng hồ, còn tưởng rằng chỉ là đồ bảo hộ cổ tay."

"Cậu cũng có thể mua một cái đeo thử xem."

"Có rảnh mình sẽ đi mua, cậu cùng đi với mình nha!" Nhạn Lâm cười câu lấy cánh tay của tôi.

Ta cười nhạt, không nói gì.

"Đi thôi, thầy giáo muốn chúng ta tập hợp!" Nhạn Lâm đứng lên đi về phía trước.

     Tôi sờ sờ mắt cá chân bên phải, qua vài giây mới chậm rãi đứng lên, đuổi kịp Nhạn Lâm.

******

"Bắt đầu tiến hành cuộc thi nam một trăm mét, mời các tuyển thủ chuẩn bị vào chỗ."

     Thi đấu chuẩn bị bắt đầu, một đống người đều vì Sĩ Luân cùng Từ Tử Kiệt mà hò hét cỗ vũ, trình độ siêu nhân khí cư nhiên còn thắng cả mấy học trưởng học lớp 12.

      Tất cả tuyển thủ đã vào vị trí của mình, chờ mệnh lệnh của giáo viên. Lúc tiếng súng cắt qua phía chân trời, tất cả tuyển thủ lập tức cất bước chạy về phía trước. Lúc bốn phía tràn ngập âm thanh cỗ vũ, tôi nhìn thấy Sĩ Luân chạy qua mặt những người khác.

"Trương Sĩ Luân thật là lợi hại, đang ở vị trí thứ hai!" Nhạn Lâm kinh ngạc cảm thán.

     Tôi không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng quan sát. Mắt thấy hắn sắp cùng học trưởng đến điểm đích, cuối cùng lại vẫn là lấy sự chênh lệch thật nhỏ mấy giây bại bởi học trưởng, đứng thứ hai.

"A, Trương Sĩ Luân thua!" Nhạn Lâm nói.

"Học trưởng kia là đội trưởng của đội điền kinh, có thể cùng hắn chạy không phân cao thấp đã thực giỏi rồi." Tôi nhàn nhạt nói.

"Cậu thực bình tĩnh nha, đâu giống như mình bị kích động như vậy, cậu không cảm thấy Trương Sĩ Luân thực đáng tiếc sao?" Nhạn Lâm hỏi.

"Mình cũng cho rằng hắn sẽ lấy hạng nhất." Tôi cười một cái, "Nhưng đối phương là đội trưởng đội điền kinh, thua cũng không có gì lạ. Nếu người khác nghe được chúng ta đang cỗ vũ cho đội khác, sẽ náo lên đó?"

"Ai kêu hắn nổi tiếng như vậy, biểu người ta không chú ý tới cũng khó." Nhạn Lâm le lưỡi, tiếp theo bỗng nhiên sửng sốt, "Ỉ?"

Tôi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Nhạn Lâm nói: "Là Từ Tử Kiệt."

      Nghe vậy, tôi cũng nhìn qua. Hắn ở trong các tuyển thủ, vóc dáng có vẻ có chút cao gầy, hơi duỗi thân vận động một chút, bốn phía lại là liên tiếp tiếng cỗ vũ cho hắn.

      Hắn không phải nói hắn chỉ có thi tiếp sức sao? Kỳ lạ.

"Mời các tuyển thủ chuẩn bị vào vị trí!"

     Đứng ở trên sân vận động, Từ Tử Kiệt chuẩn bị xuất phát chạy, tiếng súng vang lên, hắn cư nhiên lập tức liền vọt tới dẫn đầu. Toàn bộ sân vận động phát ra tiếng vỗ tay như sấm, nữ sinh đội trắng liên tục thét chói tai. Không tốn thời gian bao lâu, hắn lấy tốc độ cực nhanh chạy tới đích, khi vượt qua vạch chung điểm tiếng hoan hô lập tức nổi lên bốn phía!

     Người ở đội trắng đều kích động mà đứng lên hoan hô. Tương phản, nơi này của chúng tôi thì ngược lại một trận yên tĩnh, hẳn là dọa choáng váng!

"Trời ......" Tôi hoàn toàn ngốc ngây ra, "Hắn là người sao?"

"Hắn vẫn là lợi hại như vậy!" Lần này ngược lại là Nhạn Lâm bình tĩnh dị thường. "Lúc hắn bơi lội mới thực sự lợi hại, ngày mai là có thể thấy được!" Nhạn Lâm vui vẻ nói.

     Thi đấu kế tiếp, đội đỏ của chúng tôi vẫn là thực tranh đua lấy hai cái hạng nhất, bằng điểm với đội trắng. Nam một trăm mét kết thúc là thời gian nghỉ ngơi mười lăm phúc, sau đó lại đến nữ thi chạy một trăm mét.

"Muốn bắt đầu thi đấu rồi, thật khẩn trương!" Nhạn Lâm thở sâu.

"Đều luyện tập lâu như thế rồi, không thành vấn đề, cậu là trận đầu, phải cố gắng lên!"

"Thật là khủng khiếp, cho mình ôm một chút!" Nói xong Nhạn Lâm liền xoay người dùng sức ôm lấy tôi.

"Không cần khẩn trương như thế, thả lỏng sẽ tốt hơn!" Tôi cười nói.

"Bắt đầu tiến hành nữ thi chạy một trăm mét, mời các tuyển thủ chuẩn bị vào chỗ. Lặp lại một lần......"

     Lúc mọi người vào vị trí của mình, tôi lại cũng không khỏi vì Nhạn Lâm mà khẩn trương. Tiếng súng vang lên, mọi người bắt đầu hướng đằng trước mà chạy, lúc thấy Nhạn Lâm ở vị trí thứ hai,tôi lập tức vui vẻ kêu lên!

      Người của đội đỏ lớn tiếng cỗ vũ cho cậu ta, tôi thậm chí nghe được Giang Chính Lâm lớn giọng kêu ∶ "La Nhạn Lâm, cố lên! Cậu mà thắng tôi mời cậu đi ăn!"

      Ở vài bước cuối cùng, Nhạn Lâm một phát vượt qua đội trắng, bắt được hạng nhất!

     Toàn bộ người đội đỏ đều vui vẻ hoan hô, thổi huýt sáo thổi huýt sáo, vỗ tay vỗ tay, cũng có người cầm lá cờ đội đỏ dùng sức múa may! Nhạn Lâm chạy tới ôm lấy tôi, cả người ngã vào trên người tôi.

"Nhạn Lâm, cậu quá tuyệt vời!" Tôi hưng phấn vui vẻ mà ôm cậu ta.

"Thật...... Thật không dám tin tưởng!" Nhạn Lâm thở hồng hộc, đầu hoàn toàn nâng không lên: "Mình thật sự dẫn đầu sao?"

"Đương nhiên là thật sự, cậu quá lợi hại!"

"Giang Chính Lâm phải chuẩn bị túi tiền rồi, mình muốn kêu hắn mời mình ăn món Nhật!" Nhạn Lâm nghịch ngợm mà cười cười.

     Sau trận đầu kết thúc, trận thứ hai cũng sắp bắt đầu. Tôi làm vận động ấm thân, chuẩn bị lần chạy kế tiếp.

"Sĩ Duyên, mình sẽ ở tại đây cổ vũ cho cậu!" Nhạn Lâm nắm tay lại, giơ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro