Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Chương 1

    Hồi ức ồn ào hỗn loạn ......tiếng cười hòa thuận vui vẻ vào giờ phút này nghe đến đều phá lệ chói tai.

     Rõ ràng không muốn lại nhớ tới, sự tình cũng đều qua lâu như vậy rồi, vì sao vẫn là thường xuất hiện ở trong mộng?

    Thật sự phiền chết người......

     "Nếu đã tỉnh, làm gì mà còn nằm ở trên giường? Mau dậy đi, Sĩ Luân đã ở dưới lầu chờ con đó!" Mẹ không biết từ khi nào đã đứng ở mép giường gọi tôi.

     "Cậu ấy tới làm gì?" Tôi nhíu mày.

     "Giọng điệu đó của con là sao hả? Sĩ Luân người ta đặc biệt đến tìm con cùng nhau đi học, sao con có một bộ dáng như người ta thiếu tiền con vậy?"

Tôi cười lạnh.



    "Đừng nói lời vô dụng, nhanh rời giường, mẹ không có nhiều thời gian dây dưa cùng con đâu!"

     Sau khi mẹ rời đi, tôi nằm ở trên giường một lúc rồi mới rời giường. Thay xong đồng phục vừa bước xuống lầu đã nghe đến tiếng trò chuyện.

     "Đã lâu không thấy cháu, lần sau đến nhà bác ăn một bữa cơm đi!" Ba vỗ vỗ vai hắn, trên mặt toàn là ý cười.

     "Dạ, cháu sẽ đến, cám ơn bác trai ạ." Sĩ Luân cười đáp lời.

     Lúc này ba chú ý tới tôi: "Duyên Duyên, dậy rồi à? Mau đi ăn sáng. Đừng để cho Sĩ Luân chờ lâu."

     "Ừm." Tôi không nhìn bọn họ, đi thẳng đến bàn ăn.

     Sáng sớm mà tâm tình đã bắt đầu bực bội rồi!

      "Tạm biệt bác trai bác gái, chúng cháu đi đây!" Sĩ Luân quay đầu lại hướng ba mẹ tôi phất tay chào tạm biệt.

     "Trên đường cẩn thận một chút." Mẹ tôi mỉm cười nói.

     Lúc tôi đi qua trước mặt hắn, hắn lập tức đuổi theo "Sao cậu không cùng bác trai bác gái nói lời tạm biệt hửm?"

     "Hôm nay tại sao đặc biệt tới tìm mình?" Tôi tách đề tài ra.

       "Học kỳ mới, bắt đầu rồi, không thể tới tìm cậu cùng đi học chung sao?"

       "Nếu bạn gái cho phép, mình đương nhiên là không có ý kiến."

Hắn dừng lại bước chân.

       "Sao vậy? Cậu ......" Hắn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào tôi: "Cậu còn chưa làm lành với Vi Vi à?"

     "Cậu đang nói cái gì?" Giọng nói của tôi bình tĩnh lạnh đạm "Không có cãi nhau, lấy đâu ra làm lành?"

      "Đừng gạt mình, cậu đã thật lâu không nói chuyện với Vi Vi rồi!" Hắn nhìn tôi nói.

   "Cậu có nhìn thấy chúng tôi cãi nhau sao?" Tôi nhún nhún vai, "Suy nghĩ nhiều rồi."

   "Sĩ Duyên!" Hắn bắt lấy tôi, biểu tình căng thẳng "Cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu trước kia rõ ràng không phải là bộ dáng này...... rốt cuộc cậu và Vi Vi đã phát sinh chuyện gì? Vì sao cậu cái gì cũng không nói cho mình biết?"

Tôi, mặt không biểu tình nhìn hắn.

    "Vì sao cậu bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi thành một người khác?" Hắn hạ giọng "Cậu như vậy làm mình rất buồn có biết hay không?"

     "Thật à..." Tôi cười đẩy tay hắn ra "Vốn dĩ không có việc gì, Vi Vi có nói chúng tôi cãi nhau sao?"

Hắn không trả lời.

     "Không có mà?" Tôi vỗ vỗ hắn, "Đã kêu cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. Quan tâm bạn gái của cậu là được rồi, đừng bỏ quá nhiều tâm tư ở trên người mình."

    "Cậu là thanh mai trúc mã của mình, không quan tâm cậu mình quan tâm ai hả?" Hắn có chút không vui.

    "Được rồi mà, còn giận thì mặt của cậu sẽ không còn đẹp trai nữa nha!" Tôi lại đối với hắn cười cười, nhanh chóng chạy về phía trước.

      "Sĩ duyên!" Hắn đột nhiên hô to ∶ "Nếu có buồn bực chuyện gì nhất định phải nói cho mình biết, không cần buồn bực ở trong lòng có biết hay không?"

Tôi không quay đầu lại, chỉ là cười nhẹ, gia tăng thêm tốc độ bước nhanh hơn.

...........................

    "Phương Sĩ Duyên, nghỉ hè qua như thế nào? Có xuất ngoại đi chơi hay không?" Giang Chính Lâm ngồi phía trước tôi hỏi. Năm nhất (năm lớp mười) cùng đội với cậu ấy nhưng không cùng lớp.

     "Làm gì mà có chuyện đó? Ở nhà ngủ suốt hai tháng." Tôi nhàn nhạt nói.

     "Ai! thời gian trôi qua thật đúng là nhanh, lập tức liền lên cao nhị! (lớp 11)" Giang Chính Lâm nói.

    Tôi nói: "Cậu đang cảm khái cái gì a?"

     "Không...... Chỉ cảm thấy giống như là học sinh mới, mới vừa nhập học mà thôi."  Giang Chính Lâm  duỗi duỗi người, lúc sau lại hỏi: "Đúng rồi, cậu tại sao không đi tổ lý hóa (tổ chuyên vật lý và hóa học)? Trương Sĩ Luân không phải ở đó sao?" Giang Chính Lâm nói.

     Tôi trả lời: "Đầu của tôi lại không thông minh như vậy, qua đó làm cái gì?"

    Giang Chính Lâm nói : "Các cậu không phải như hình với bóng sao? Tôi cho rằng cậu nhất định sẽ học cùng tổ với hắn."

     "Cái gì mà như hình với bóng?" Tôi vỗ vỗ sách giáo khoa mới vừa phát "Tôi cùng hắn nào có dính như vậy a?"

     Nghe vậy, Giang Chính Lâm  bỗng nhiên nhìn chằm chằm tôi, nhìn hồi lâu, cuối cùng kinh ngạc nói: "Cậu thật sự thay đổi thật nhiều nha!"

   "Là biến đẹp hay là biến xấu?" Tôi hỏi.

     "Không phải, tôi là nói tính tình của cậu ......" Giang Chính Lâm nói.

     "Sĩ Duyên!" La Nhạn Lâm bạn học cùng lớp bỗng nhiên hướng lại đây chạy tới. "Cậu muốn tham gia đội nào?"

     "Tôi muốn tham gia đội bóng rổ!" Giang Chính Lâm nhấc tay lớn tiếng nói.

    La Nhạn Lâm mắt trợn trắng nhìn Giang Chính Lâm nói: "Không phải đang hỏi cậu."

    " Tôi còn không biết." Tôi cúi đầu lật lật sách giáo khoa mới, lạnh nhạt thờ ơ nói.

    "Chúng ta cùng một đội có được không?" La Nhạn Lâm chớp chớp mắt hỏi.

     Tôi ngẩng đầu nhìn phía La Nhạn Lâm, cả Giang Chính Lâm cũng hỏi: "Cậu không tiếp tục ở đội điền kinh hả?"

    La Nhạn Lâm không trả lời, chỉ là cười cười, lại đối với tôi nói: "Đội viên nghệ (cắt tỉa cây cỏ, làm đẹp vườn trường) như thế nào? Có muốn tham gia hay không?"

    "Tôi không có hứng thú." Tôi khép lại sách, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng học.

    Lúc định chuẩn bị xuống lầu đến Hợp tác xã của trường mua đồ, lại thấy Sĩ Luân đứng ở phía trước cách đó không xa, lúc hắn nhìn thấy tôi liền lớn tiếng kêu muốn tôi đi qua, một nam và một nữ đứng bên cạnh hắn lúc này cũng nhìn qua, trong đó cô gái kia vừa thấy đến tôi, biểu tình thập phần mất tự nhiên.

     "Kêu mình làm gì?" Tôi đến gần.

    "Năm nay nhiều thêm một cái đội quốc nhạc, cậu có muốn tham gia hay không?" Sĩ Luân hỏi.

"Không muốn tham gia."

     Sĩ Luân nói : "Vì sao? Cậu thổi sáo tốt như vậy, nếu gia nhập đối với đội khẳng định là như hổ thêm cánh."

    "Phải không?" Tôi mỉm cười.

    "Đúng vậy chuyện đó mà còn phải nói. A đúng rồi, trước giới thiệu một người cho cậu quen biết!" Hắn bỗng nhiên giữ chặt tôi, bắt đầu giới thiệu nam sinh bên cạnh hắn: "Cậu ta kêu Từ Tử Kiệt, năm nay học cùng lớp với mình và Vi Vi, cậu có ấn tượng không? Năm trước cũng cùng lớp với mình."

    "Ừ......mình biết a." Nhân vật phong vân nhất trường học đây mà.

    Tuy rằng sớm đã biết Từ Tử Kiệt, còn nghe nói hắn là từ nước ngoài trở về, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cùng hắn trạm mặt gần như thế. Vóc dáng hắn so với Sĩ Luân hơi cao một chút, đôi mắt cùng tóc đều đen nhánh, quả thực giống người mẫu, người hắn lại lạnh như băng.

"Chào cậu." Tôi nói.

Hắn (TTK) gật đầu, không nói chuyện.

     "Sĩ Duyên......" Cô ta lúc này cũng mở miệng, có chút cứng đờ mà cười "Đã lâu không gặp, nghỉ hè có vui không?"

     "Thực vui a." Tôi cũng cười như vậy.

     "Kêu cậu theo bọn mình cùng đi tham gia trại hè cũng không đi!" Sĩ Luân nói.

     "Mới không cần, vui vẻ cùng bạn gái, mình đi làm gì?"

     Cô ta vừa nghe, có vẻ càng không được tự nhiên.

     "Cậu đang nói cái gì hả ......" Sĩ Luân tựa hồ nhận thấy được không khí không thích hợp, hơi chút nhìn cô ta liếc mắt một cái, "Chúng ta trước kia không phải đều cùng đi chơi sao?"

     "Đó là trước kia." Tôi nói.

Cô ta ngơ ngẩn!

     "Hiện tại" tôi than nhẹ "Tôi cảm thấy một mình tương đối tự do tự tại."

     "Cậu nói cái gì mình nghe không hiểu." Sĩ Luân khó hiểu mà nhìn tôi "Cậu không phải......"

     "Sĩ Luân!" Cô ta đột nhiên bắt lấy hắn, thần sắc khẩn trương.

     "Xảy ra chuyện gì?" Hắn bị phản ứng của cô ta dọa một cái.

     "Không có, mình ......" Cô ta cúi đầu.

     "Ê!" Từ nãy giờ chưa nói nửa câu, Từ Tử Kiệt bỗng nhiên ra tiếng: "Mình phải đi."

     "A? Sao nhanh như thế?" Sĩ Luân nhìn khắp nơi xung quanh, "Thầy huấn luyện tới rồi sao?"

    Hắn (TTK) không trả lời, dùng ngón tay chỉ sân thể dục sau lưng hắn(TTK). Có một người đàn ông trung niên đội nón đứng ở đó cùng thầy thể dục nói chuyện.

    "Cố lên!" Sĩ Luân cười vỗ vỗ hắn, "Nhớ gọi điện thoại cho mình."

     "Ân." Hắn(TTK) lấy ba lô trên tay mang lên vai, từ bên cạnh tôi đi qua, tôi lơ đãng tiếp xúc đến hai mắt của hắn(TTK).

Cái tên này, cả ánh mắt cũng lạnh lùng.

 Sau khi chờ hắn (TTK) đi xa, Sĩ Luân quay đầu đối với tôi nói: "Cậu ấy rất lợi hại đó, lần trước tham gia thi đấu bơi lội được giải quán quân, cư nhiên còn có giáo viên huấn luyện chuyên nghiệp đặc biệt tới chỉ đạo cho cậu ấy!"

     "Vậy sao?" Tôi nói, ngữ khí không có bất luận khẩn trương để ý nào.

     Sĩ Luân nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng cười cười nói: "Cậu là cô gái đầu tiên mà mình nhìn qua đối với cậu ấy không có hứng thú."

      Tôi ngoái đầu nhìn lại, hắn nói khiến ánh mắt tôi không tự giác chuyển qua trên người cô ta.

      "Vi Vi không phải cũng vậy sao? Cậu ấy chính thực là chung tình, trong mắt trước sau chỉ có cậu." Tôi cười khẽ, nhàn nhạt nói: "Bắt đầu từ một năm trước."

     Sắc mặt cô ta nháy mắt tái nhợt, mím chặt môi bắt lấy áo Sĩ Luân, hoàn toàn không dám ngẩng đầu!

     "Được rồi, mình cũng muốn đi rồi." Tôi duỗi duỗi người "Còn muốn đi xem phải tham gia đội nào!"

      "Vậy ...... Cậu có muốn cùng đi xem với Vi Vi không? Cậu ấy cũng đang do dự không biết tham gia đội nào." Sĩ Luân nói.

      Vi Vi vừa nghe lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ đối với đề nghị của hắn cảm thấy thập phần kinh ngạc!

      "Sĩ Luân." Tôi nhìn cô ta, ngữ khí lạnh lùng thờ ơ∶ "Sắc mặt của Vi Vi giống như không tốt thế nào ấy, cậu có muốn hay không mang cậu ấy đi phòng y tế nghỉ ngơi một chút a?"

      "Hả?" Sĩ Luân cũng cúi đầu nhìn cô ta "Cậu như thế nào? Thân thể không thoải mái sao?"

     "Không có, mình không có việc gì......" Cô ta cười cứng đờ, nhanh lắc đầu.

     "Cậu làm bạn trai như thế nào hả? Người ta thân thể không tốt, không thể đứng lâu cậu hiểu hay không hiểu?" Tôi cười nhạo.

      "Còn dám nói đến người khác, chính cậu còn không phải cũng giống vậy? Từ nhỏ thân thể đã yếu đến thường xuyên nằm viện." Hắn không cam lòng yếu thế trả lời.

     "Đó là chuyện khi còn nhỏ được không? Hiện tại sức khỏe của mình thực khỏe mạnh!"

     "Đừng giả bộ, hiện tại chỉ cần cậu phát sốt vẫn là không dứt." Hắn cười nhẹ đẩy cái trán của tôi, khẩu khí bỗng nhiên trở nên ôn nhu: "Cho rằng mình không biết à?"  

     Hành động của hắn khiến tôi không khỏi sửng sốt, Vi Vi cũng trợn to mắt nhìn hắn.

      "Cậu lại biết?" Tôi đối với hắn le lưỡi "Đừng nói nhảm nữa, vẫn là cậu cùng cậu ấy cùng nhau đi xem đi!"

"Ê! Sĩ Duyên......"

"Bye!" Không đợi hắn nói xong, tôi lập tức phất tay xoay người rời đi.

Giống như là chạy trối chết......

        Sau khi về phòng học, La Nhạn Lâm lại chạy tới gọi tôi∶ "Sĩ Duyên, quyết định sao rồi?"

      Tôi ngẩng đầu chăm chú nhìn La Nhạn Lâm một hồi lâu, lạnh lùng hỏi ∶ "Cậu làm gì để ý tôi tham gia đội nào đến như vậy?"

"Mình muốn tham gia cùng với cậu mà!" La Nhạn Lâm nói.

"Vì sao?"

      "Làm ơn đi, Sĩ Duyên." La Nhạn Lâm chắp tay trước ngực khẩn cầu mà nói ∶ "Để cho mình cùng tham gia với cậu có được không? Mình không có ý gì khác, càng không có mục đích gì, tuyệt đối!"

      Lời nói của La Nhạn Lâm làm tôi ngây ngốc tại chỗ, đầu óc trống không một mảnh. Kiên định trong mắt La Nhạn Lâm, thế nhưng làm lòng tôi một khắc dao động.

"......Cậu lúc trước tham gia đội điền kinh phải không?" Cuối cùng, tôi hỏi.

"Ân." La Nhạn Lâm gật đầu.

     Tôi lâm vào trầm mặc, lời nói vừa rồi của Sĩ Luân bỗng nhiên ở bên tai không ngừng vang lên, một lần lại một lần......

     "Vậy tốt." Tôi hít sâu, giọng nói không ngập ngừng mà nhẹ giọng nói ∶ "Tôi tham gia vào đội điền kinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro