Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#5 giết người ( 1)

" Kình Thương, anh uống cà phê đi!"

" Cảm ơn, Dương."

Lục Kình Thương nheo nheo mắt, môi hơi cong. Bàn tay gân guốc cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm, sao đó mắt hắn cũng trở trên lạnh lẽo.

Hắn xoay mặt nhìn Uông Trầm Dương, giọng hơi kiềm nén, có lẽ hắn cũng không hiểu tại sao mình lại vô thức nhỏ giọng với cô gái này.

" Dương, lần sau em đừng bỏ đường, tôi thích cà phê không đường."

Uông Trầm Dương si mê nhìn khuôn mặt như điêu khắc, bàn tay hơi siết lại, cô nhỏ nhẹ gật đầu :

" Em biết rồi."

Cánh tay Lục Kình Thương giơ lên không trung, hạ xuống trên đầu nhỏ của cô, xoa xoa hai cái, anh lại cong khóe môi sủng nịnh:

" Ngoan."

Một chữ đánh thật đau vào lòng Trầm Dương, cô biết anh dựa theo cảm giác trước đây, có lẽ cái xoa đầu này dành cho Tịnh Y Nhiên chứ không phải cô.

Lòng cô tràn đầy vị chua, cô ghen tức. Ghen tức với vị người yêu ở kí ức trước đây của hắn.

Lục Kình Thương ngồi ở bên kia sô pha,đầu bỗng nhưng choáng váng, một cảm giác buồn ngủ vô lực lan tỏa toàn thân, hắn ngã xuống sô pha nhắm mắt.

Uông Trầm Dương bước qua ngồi cạnh anh, tay cô vuốt ve khuôn mặt hắn, phát họa từng đường nét trên đó. Cô mím môi đặt môi mình lên đôi môi hắn hôn nó.

Thật lâu sau, cô dìu hắn bước vào thư phòng,đi đến cái hầm bí mật dưới lòng đất.

Tiến sĩ Thoys ngồi trước chiếc giường trắng to được bố trí sẵn trong phòng.

Uông Trầm Dương để Lục Kình Thương nằm xuống giường. Đây là phòng vô trùng mà Uông Trầm Dương cho người xây một cách bí mật, ngay cả drap giường cũng được khử trùng sạch sẽ.

Uông Trầm Dương nhắm mắt định thần một lúc lâu, bất chợt mở mắt. Ánh mắt cô lạnh lùng không chút dao động, nó vẳng lặng như nước hồ mùa thu.

Cô lạnh giọng:

" Tiến sĩ Thoys, nhờ ông."

Tiến sĩ khoác áo phẫu thuật tiến tới bên đầu Lục Kình Thương. Ông tiêm vào người hắn hai mũi thuốc gây tê loại mạnh, chụp ống thở ô xi lên mũi hắn, gắn một thiết bị vào ngón tay hắn. Đồ thị theo dõi nhịp tim cũng đã hiển thị trên màn hình bên cạnh.

Dao phẫu thuật lóe sáng trong không khí, rạch da đầu của hắn, tách từng mô mạch não, gắn một con chíp điều khiển một loạt hệ thần kinh trung ương cùng khống chế đi kí ức rồi nhẹ nhàng may lại.

Thuốc mê Lục Kình Thương được Uông Trầm Dương pha vào ly cà phê. Công hiệu mạnh đến nỗi chỉ nhấp phải một ngụm thì cũng ngủ 3 ngày.

Phẫu thuật kết thúc. Tiến sĩ Thoys nhìn Uông Trầm Dương, trầm giọng:

" Rose, cô phải khiến hắn yêu thích cô trước thời hạn ba tháng. Nếu không tôi nghĩ cô có thể mất hắn mãi mãi. "

Uông Trầm Dương miết mi tâm, cô nói bình tĩnh:

" Tôi sẽ cố gắng. Tiến Sĩ Thoys, lấy cho tôi thuốc trị sẹo lành mà ông đã chế tạo đi. Tôi không muốn anh ấy biết."

" Được rồi. "

Tiến sĩ Thoys đi tới chỗ bàn sáng chế của mình, móc trong hộc tủ một lọ thuốc nhỏ rồi quay lại đưa cho Uông Trầm Dương. Uông Trầm Dương nhận lấy lọ thuốc.

Cô nói với tiến sĩ Thoys:

" Thoys kể từ bây giờ ông đừng gọi tôi là Anna hay Rose, gọi tôi Trầm Dương là được. Tôi không muốn anh ấy biết tay tôi thấm đẫm máu tanh như thế."

Cô nói một cánh nhẹ nhàng bình thản nhưng ánh mắt của cô luôn hướng về bóng dáng Kình Thương nằm trên giường lớn kia.

Cô biết, cô đã động lòng. Động lòng bởi cách làm người khác ấm áp của anh. Bởi sự trầm lặng của anh . Bởi cái xoa đầu ôn nhu cùng khóe môi cười mỉm của anh.

Hơn nữa cô rất yêu thích sự dũng mãnh của anh.

Tiến sĩ Thoys có vẻ nhìn thấu ý nghĩ của cô, ông ta nói:

" Được, Trầm Dương. Cô hãy gọi tôi là Đường Vỹ. Đó là tên tiếng Trung của tôi. "

" Được."

Đường Vỹ quay về khu làm việc vắng tanh của ông ta, để lại Uông Trầm Dương ngồi cạnh Lục Kình Thương.

Cô nhẹ nhàng lấy cái lọ thuốc,chấm thuốc bôi lên vết thương cho anh.
Đây là loại thuốc chuyên trị sẹo mà Đường Vỹ chế tạo ra. Lúc còn ở X8 người khác đã nói rằng Đường Vỹ là tiến sĩ Điên. Ông ta luôn phát minh ra những loại thuốc, virut, hay những lọ nước hóa học điên rồ có sức công phá khủng khiếp.

Lọ thuốc này cũng do ông ta đặc chế. Nó có khả năng làm lành các vết sẹo trong vài ngày, cho dù là vừa phẫu thuật xong vẫn bôi được.

Bôi xong thuốc, Uông Trầm Dương luôn ngồi cạnh vuốt ve khuôn mặt Lục Kình Thương. Cô nở một nụ cười có chút biến thái...móng tay đỏ thẫm bấu bấu khuôn mặt anh,xong lại xoa xoa vẻ thương tiếc . Ánh mắt từ thương tiếc sang cay độc chuyển qua lại thật nhanh chóng.

Cùng lúc đó điện thoại Uông Trầm Dương vang lên một tiếng, cô đưa tay cầm lấy điện thoại, bắt máy áp lên tai:

" Alo?"

" Rose, Anh biết kẻ giết mẹ em rồi!"

Giọng Tần Á Thiên vang lên bên kia đầu dây. Mẹ Uông Trầm Dương bị người ta giết chết,vô cùng thảm.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro