#4
" Anh Yêu Em..Nhiên Nhi!"
Giọng nói khàn đặc của Lục Kình Thương vang lên khiến Uông Trầm Dương cảm thấy tức tối. Giờ phút này, người nằm dưới thân hắn là cô, là Uông Trầm Dương, nhưng hắn lại gọi tên một cô gái khác: Tịnh Y Nhiên!
Tịnh Y Nhiên cô gái hắn yêu. Ân ái cùng cô nhưng đến lúc cao trào lại nói yêu cô ấy. Đây là một cái tát quất thẳng vào mặt cô.
Móng tay dài của Uông Trầm Dương nắm chặt, ngón tay bấu chặc vào lòng bàn tay ghim thẳng vào da thịt.
Đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn phần nào. Cô ngồi dậy, Lục Kình Thương đã ngủ, hắn nằm yên lặng tư thế cao ngạo như một vị quốc vương.
Giơ cánh tay trắng nõn có nhiều vết hằn đỏ tím do bị hắn nắm chặc, cô vuốt ve mặt hắn.
Luận về kĩ thuật lẫn kích thước cô quả thật rất hài lòng. Cô muốn hắn không được rời khỏi cô.
Không rời khỏi cô sao? Suy nghĩ nhen nhóm trong đầu khiến cô cười chua xót. Hắn đã có người hắn yêu vì cớ gì lại không rời khỏi cô? Chỉ cần hắn nhớ lại, chắc chắn sẽ rời đi.
Cô tiếp tục nằm xuống bên cạnh hắn, hơi ấm từ thân thể hắn lan truyền sang cả người cô..thật ấm áp.
Hai người nằm cạnh nhau, ngủ một giấc tận sáng hôn sau.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, Uông Trầm Dương choàng tỉnh.
Tự hỏi bản thân, đã bao lâu rồi cô chưa ngủ ngon như vậy? Hình như đã 15 năm rồi. Từ lúc 5 tuổi khi ba nuôi bắt đầu đưa cô vào trại huấn luyện, cô đã chẳng còn ngon giấc.
Nhờ hắn sao? Tiếng thở và hơi ấm của hắn khiến cô an tâm vậy sao?
Dẹp bỏ mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Uông Trầm Dương nhích thân mình chịu đựng cái đau từ hạ thân truyền tới đi vào phòng tắm.
Phòng tắm lớn sạch sẽ thoáng mát, kem đánh răng cũng được chuẩn bị kế bên. Bồn tắm lớn được xả đầy nước ấm và rải cánh hoa hồng.
Hắn là đang quan tâm cô sao? Sao lòng cô bỗng thấy ấm áp quá. Ngay cả Tần Á Thiên cũng chưa từng quan tâm cô như vậy.
Một hành động nhỏ vô ý của hắn, khiến trái tim thiếu nữ của Uông Trầm Dương sa ngã.
Thoải mái ngâm mình trong nước ấm, Uông Trầm Dương sau khi tắm xong đã diện cho mình một bộ váy đen hai dây bó sát cơ thể của cô.
Vốn dĩ tủ đồ của cô chỉ có màu đỏ và màu đen. Màu đỏ gồm 3 cái váy dạ hội đuôi cá dài ngoằng do GE sản xuất. Nên cô đã chọn cái màu đen này.
Nhìn lại mình một lần nữa trong gương, Uông Trầm Dương nhếch môi hài lòng, cất bước uyển chuyển đi xuống cầu thang.
Đập vào mắt cô là Lục Kình Thương, hắn quấn một cái áo tắm trắng, loay hoay trong bếp.
Lục Kình Thương có vẻ ý thức được một ánh mắt đang nhìn hắn. Hắn xoay người lại.
Lúc này giọng điệu lạnh lùng nhưng xen lẫn chút ấm áp của hắn vang lên:
" Tôi không có đồ nên mặc đỡ áo choàng. Em tắm xong đã thấy đỡ hơn chưa!"
" Ừm, đỡ rồi!"
Cô nhanh chóng đáp lại lời hắn. Hắn tiếp tục nói, nhưng câu nói này khiến Uông Trầm Dương chẳng còn vui vẻ nữa:
" Dương, tôi nấu bữa sáng cho em, mau ăn đi. Tôi đột nhiên nhớ là Nhiên nhi rất thích ăn món này. "
Uông Trầm Dương sững người, mới một đêm thôi hắn đã chuẩn bị nhớ lại rồi sao? Không được! Cô không cho phép hắn rời cô.
Uông Trầm Dương che đi sự tính toán trong nháy mắt, cô mỉm cười như không có gì xảy ra rồi ngồi xuống bàn ăn. Nhanh chóng giải quyết bữa sáng hắn làm nhưng chẳng phải vì cô...mà là vì Tịch Y Nhiên kia.
Cô gắng nuốt trôi miếng cuối cùng, Uông Trầm Dương đứng dậy, nói với hắn:
" Anh xem ti vi đi, tôi sẽ gọi người mang quần áo cho anh, tôi lên thư phòng có chút việc!"
" Được!"
Hắn đồng ý với cô.
Uông Trầm Dương đi vội vã lên thư phòng. Cô ấn vào một cái nút trên tường, tường bỗng xoay chuyển rồi mở ra một mật thất.
Uông Trầm Dương đi vào mật thất, đi thật sâu đến một căn hầm lớn. Cô ấn mật mã bước vào phòng, trong phòng đó có một người đàn ông già cỗi, khoát áo trắng dành cho bác sĩ. Ông ta run rẩy nhìn cô:
" Rose....!"
Uông Trầm Dương lạnh lùng nhìn ông ta, cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng bắt chéo chân, cất giọng:
" Tiến sĩ Thoys, tôi muốn ông chế cho tôi một loại thuốc có thể khống chế trí nhớ!"
Lão Thoys kinh ngạc nhìn cô. Lão đã bị cô nhốt từ rất lâu. Hơn 5 năm rồi. Lão được đưa về Trung Quốc và bố trí ở đây. 5 năm trước lão vì phản bội tổ chức đáng lẽ bị Đổng Đằng một phát súng ban chết. Chính Uông Trầm Dương là người cứu lão, đưa Lão lên thiên đường nhưng cũng chính cô là người đẩy lão xuống địa ngục.
Cô cho người hành hạ lão, bắt sống cả nhà lão, nhốt Lão lại để bắt lão sáng chế những loại thuốc có tác dụng ghê tởm.
Uông Trầm Dương chính là lòng dạ thâm sâu khó lường!
Lão suy nghĩ kĩ một chút, ngập ngừng trả lời cô:
" Rose, ta không thể chế thuốc khống chế đại não, nhưng ta có thể làm ra một con chip khống chế trí nhớ! Nhưng nó rất nguy hiểm. Con chip chỉ có thể phát huy tác dụng tốt trong ba tháng, sau ba tháng nó sẽ trở thành virut bám sâu vào các dây thần kinh, khống chế não của người sử dụng. Người đó nếu nhẹ nhất sẽ thành người thực vật, nặng nhất sẽ hóa điên dại, tự hành hạ bản thân mình đến chết!"
Lòng chiếm hữu vô đáy khiến Uông Trầm Dương trở nên độc ác. Nhưng cô cũng rất có cảm giác với hắn! Cô không muốn hại hắn chút nào.
Uông Trầm Dương hỏi Lão Thoys:
" Nếu tôi lấy chip ra trước ba tháng thì sao?"
Lão Thoys gật gù :
" Được, Cô hãy nhớ đưa người đó đến lấy ra trước ba tháng. Sáng ngày mai đưa người đó đến đây, tôi sẽ gắn vào. Hãy nhớ cô chỉ có ba tháng! Và đây chỉ là loại thí nghiệm. Tác dụng phụ sẽ có. Mong cô Rose cẩn thận!"
" Được rồi,ông hãy làm cho tốt. Tôi sẽ đưa vợ ông đi du lịch và nộp tiền học phí cho con trai con gái ông!"
" Được, Được!"
Lão Thoys cười làm nhăn nhúm khuôn mặt già nua. Lão chỉ mới 50 tuổi, nhưng bây giờ vẻ mặt lão như một người hơn 70,gần đất xa trời ...
Uông Trầm Dương bước ra khỏi mật thất cô ngủ thầm..
' Lục Kình Thương..rất nhanh thôi, anh sẽ không thể rời bỏ tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro