MTX - Tập 3 : Ngũ Hổ (Tiếp)
Tác giả: Muội muội
Tập 3: BĂNG NGŨ HỔ (Tiếp)
5.Chuyến đi Hà Đông này Tự không thể đi nên Phương đã đi cùng Nghĩa. Quang thì bận khỏi phải nói. Mà nếu không bận học thì quỹ thời gian của Quang vốn đã eo hẹp này càng eo hẹp hơn khi xuất hiện Lục Bảo.
Trên đường đi, Phương bắt chuyện với Nghĩa:
- Thế rốt cuộc hôm đó Ngọc có giới thiệu mày với cô bé kia không?
- Ai?- Nghĩa tỏ vẻ không hiểu.
- Cô bạn mới của nó ấy. Tên Huyền Điệp đúng không?
- Dẹp đi.- Nghĩa nghiêm nghị nói- Tao với nó đã cãi nhau tơi bời vì cái vụ đó đấy. Trẻ con không lo học, bày đặt vớ vẩn.
- Mày người này không thích, người kia cũng không thích, mày tính suốt đời yêu một bóng ma à?
- Tao không biết, nhưng không phải là Huyền Điệp.
- Cái gì mà không phải Huyền Điệp?- Phương thắc mắc- Thế thì ai?
- Mệt mày quá, đừng hỏi vớ vẩn thế nữa đi, bố thằng nào trả lời được.- Nghĩa cự lại. Mà có phải mày đang hẹn hò với Hiền, cái cô bé ở võ đường Thanh Niên đấy hử?
- Ờ... Thực ra tao đã có ý từ chối rồi. Nhưng cô ấy khóc và xin tao cho cô ấy cơ hội để chứng tỏ lòng mình.- Phương ngập ngừng.
- Và mày đồng ý à?
- Tao đâu có lựa chọn khác. Đợi thư thả thời gian rồi từ chối cũng được. Hiền đang đi học, tao sợ làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.
- Mày thương người ta thế bằng giết người ta rồi Phương ạ! Giả vờ như thế sau này cũng chẳng có đường lui đâu.
Phương thở dài.
Câu chuyện bị ngắt quãng vì cả hai đã đến khu phố nơi Virus Ghost nói người thầy giáo già kia sống. Ngôi nhà đó trong một hẻm nhỏ, khang trang, có nhiều cây cảnh ở khoảng sân con đằng trước.
Nghĩa bấm hai tiếng chuông thì một người phụ nữ, có vẻ như sắp đi đâu đó ra mở cửa. Cả hai chào người phụ nữ đó, rồi Nghĩa hỏi:
- Cô cho cháu hỏi, đây có phải là nhà thầy giáo Tường không ạ?
- Đúng thế, hai cháu là ai?
- Dạ, bọn cháu đến tìm thầy có chút việc ạ!
- Ủa, bộ các cháu không biết chuyện bố chồng cô đã mất cách đây ba tháng rồi sao?
- Sao cơ ạ?- Nghĩa và Phương cùng thốt lên và ngẩn người nhìn nhau.
Người phụ nữ định đóng cổng thì Nghĩa vội hỏi tiếp:
- Vậy thưa cô, những cuốn sách do thầy tự tay chép lại hiện nay còn không ạ?
- Các cháu định hỏi những cuốn sách ấy sao?- Người phụ nữ lại hé cổng ra- Các cháu là ai?
Nghĩa ấp úng chưa biết trả lời sao thì có tiếng con gái quen thuộc ở phía sau hai người.
- Mẹ đi đâu đấy ạ?
Cả hai quay lại và ba người, Nghĩa, Phương và cô bé kia cùng kêu lên kinh ngạc:
- Lan...
- Ơ, anh Nghĩa, anh Phương.- Lan cũng ngạc nhiên không kém.
Rồi Lan hỏi tiếp:
- Sao anh biết nhà em?
- Đây là nhà em ư?- Phương ngẩn ra.
- Mấy đứa biết nhau hả?- Mẹ Lan còn ngạc nhiên hơn bọn trẻ.
- Vâng ạ.- Lan nhanh nhảu đáp- Hai anh ấy cùng sinh hoạt ở nhà văn hóa với con mà.
- Vậy à?- Mẹ Lan mở cổng đon đả- Hai cháu vào chơi đi, có gì cứ hỏi em Lan, cô phải đi có chút việc.
Rồi cô quay qua Lan.
- Con ở nhà trông nhà. Trưa mời hai anh ở lại dùng cơm. Một chút nữa nhớ lên gọi anh Nguyên dậy.
- Vâng, con nhớ rồi.
Mẹ Lan dắt xe ra và đi luôn.
Nghĩa thấy không còn gì may mắn hơn khi biết Lan chính là cháu nội của thầy giáo Tưởng, người có sở thích kì lạ kia. Thắp hương cho ông xong, hai người quay ra bàn uống nước. Nghĩa kể cho nghe chuyện hai người đến đây tìm cuốn sách của ông nội cô.
Lan là một trong hai thành viên của nhóm Ruby. Lan và Cường sống ở Hà Đông và sinh hoạt tại võ đường Thanh Xuân. Ruby cùng với Ó Biển là hai nhóm trực thuộc MTX không sinh hoạt tại võ đường HBT.
Lan rót nước cho cả hai rồi nói.
- Từ ngày ông nội mất, phòng của ông vẫn được giữ nguyên vẹn. Sách mà hai anh muốn mượn chắc cũng ở trong đó thôi. Nhưng làm thế nào mà hai anh biết ông em có cuốn sách đó?
- À, bọn anh có đọc báo thấy mà.- Nghĩa bối rối giải thích.
- Đi, để em đưa anh lên phòng ông- Lan đứng dậy- Nói thật là từ sau khi ông mất, em mới vào căn phòng đó đúng 2 lần. Anh Nguyên thậm chí còn không vào một lần nào. Anh ấy rất quý ông nên vào đây là anh ấy lại nhớ đến ông.
- Em có anh trai à?
- Vâng. Anh Nguyên là anh trai sinh đôi của em. Nhưng hai anh em tính cách khác nhau một trời một vực. Anh ấy lười vận động lắm, nên chỉ thích nhốt mình trong phòng thôi.
Lan mở cửa căn phòng nhỏ ở tầng hai. Trong phòng có một chiếc giường, một bàn làm việc và một tủ kính cơ man nào là sách.
- Ông em có sở thích chép sách lâu rồi. Mọi người đều nghĩ là kì cục, nhưng vẫn tôn trọng sở thích của ông.
Lan kéo cửa kính ra và nói tiếp:
- Các anh cần quyển gì em tìm cho, vì sách của ông tự tay em sắp vào đây mà.
- Cuốn «Liên Minh sử kí»
- Đây rồi.- Lan lôi quyển sách bìa vàng, gáy đỏ ra và đưa cho Nghĩa- Anh xem có phải nó không?
- Đúng là nó rồi. Virus Ghost quả là thiên tài.- Nghĩa thốt lên.
- Ai cơ?- Lan ngơ ngác hỏi.
- Không có gì đâu.- Nghĩa cười cười- Em cho bọn anh mượn nó vài bữa nhé!
- Được rồi. Mình là anh em mà còn khách sáo thế à?
Chia tay Lan, Nghĩa và Phương vội vã quay lại, nơi có một sự kiện đặc biệt đang đợi hai người.
------------------------------------------------------------------
6. Trận so tài
Đó là lá thư hẹn ngày tỉ võ của băng Ngũ Hổ được gửi đến qua đường bưu điện. Băng Ngũ Hổ hẹn đúng 8h tối hôm sau sẽ đến thăm võ đường.
Cầm lá thư hẹn trên tay, Nghĩa thấy một chút lo lắng, hồi hộp không sao chế ngự được. Ngay tối hôm đó, các thành viên của MTX được triệu tập trong một cuộc họp gấp.
Thay vì lo lắng, có vẻ như ai cũng háo hức với cái tin này. Trong khi mọi người bàn tán xôn xao, nhóm Thủ lĩnh rút êm về phòng họp của mình. Nghĩa suy nghĩ một hồi như cân nhắc rồi quay sang nói với Quang:
- Mày thông báo cho Nhị tiểu thư ngày mai họ nhất định phải có mặt. Tao không trông chờ gì ở Tứ Long hay O5 đâu, chúng nó còn non tay lắm. Đành nhờ Hải Âu và Nhị tiểu thư vậy. Đấu 3 trận, ăn hai trận là thắng.
- Mày tự gọi đi, sao tao phải gọi.- Quang càu nhàu vẻ chán nản.
- Mày với Lục Bảo vẫn cãi nhau đấy à?- Phương ngạc nhiên- Tao đã nói rồi mà, không ai chịu được cái tính nửa chừng nửa vời của mày đâu.
- Đừng can vào chuyện của tao.- Quang nhìn thằng bạn vẻ thách thức.
- Thôi đi.- Tự nhắc nhở- Quay vào việc chính cho tao nhờ. Tao sẽ nhắc Hải Âu chuẩn bị tâm lý. Tao không biết băng Ngũ Hổ mạnh cỡ nào, chúng ta cứ chuẩn bị tốt nhất là được.
Sáng hôm sau, Nghĩa ghé qua quán ăn nơi Nguyệt đang làm việc để nói cho cô biết về kế hoạch tối hôm ấy. Nguyệt đón nhận tin này với một thái độ bình thản như thường lệ. Con người Nguyệt luôn vậy, có thể nhìn thấu tận cùng nỗi đau của anh. Nghĩa thường đến tìm Nguyệt như đi tìm một chốn bình yên cho tâm hồn.
Nguyệt đem đồ ăn đến cho Nghĩa rồi lại đi ngay nên anh không nói thêm được gì. Nhị tiểu thư sẽ là quân bài chốt của lần thách đấu này. Rõ ràng MTX mạnh hơn khi có Nhị tiểu thư, một đẳng cấp vượt xa những nhóm thành viên khác, thậm chí là cả nhóm Thủ Lĩnh.
*
Thủy nhận lời Tự đến đón Lục Bảo sau khi cô bé tan làm. Rõ ràng mọi người đều nhận ra sự trục trặc trong mối quan hệ giữa Quang và Lục Bảo. Chẳng ai còn lạ gì tính tình của Quang nữa nên ai cũng cho đó là điều dễ hiểu.
Trước khi về võ đường, cả hai rẽ vào một quán ăn sạch sẽ gần bờ Hồ. Suốt bữa ăn, Lục Bảo hầu như không nói câu gì. Thủy thì em tâm lý này của cô bé không tốt cho thi đấu chút nào.
Một đôi trai gái bước vào cùng những tiếng trò chuyện vui vẻ. Tiếng của người con trai quen đến nỗi cả hai không thể không quay ra. Thủy điếng người nhận ra Quang, tay trong tay cùng một cô gái trẻ rất thân mật. Phản ứng của Quang cũng không khác gì, anh vội buông tay cô gái và quay mặt đi, vẻ như vừa bị bắt quả tang một điều tội lỗi.
Thủy vội đưa mắt nhìn Lục Bảo, nhưng cô bé vẫn ăn bình thản, như thể hai người vừa vào quán là hai kẻ hoàn toàn xa lạ. Cũng có thể cô bé đang đóng kịch- một diễn viên đại tài như lời Ngọc hay nhận xét. Thỉnh thoảng Thủy lại đưa mắt về phía Quang và cô nhận ra dễ dàng rằng Quang cũng đang nuốt không trôi.
Lục Bảo chống đũa cạch xuống bàn là cô giật mình.
- Chẳng phải chúng ta nên về võ đường hay sao? Em cũng cần gặp chị Nguyệt để bàn vài chuyện.
- Ừ…chị xong rồi. Em ra ngoài lấy xe đi nhé! Chị đi trả tiền.
Lục Bảo lấy được xe ra thì cũng là lúc Thủy ra đến nơi. Vừa định lên xe thì có tiếng gọi từ phía sau:
- Khoan đã…
- Chị đợi em ở đằng kia nhé!
Thủy vỗ vai Lục Bảo và đi lên phía trước một quãng.
Quang đến gần, bối rối nói:
- Lục Bảo, anh xin lỗi, hãy nghe anh giải thích…
- Điều đó còn quan trọng nữa sao?- Cô bé không buồn quay đầu lại- Tôi chán ngấy cái tính của anh rồi. Có lẽ người ta nói đúng, tôi không thể chiều nổi anh. Tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc được rồi. Đừng làm đau nhau nữa, vì sau cùng chỉ còn lại sự tổn thương mà thôi.
Lục Bảo dứt lời, đi được hai bước thì Quang nắm tay cô kéo lại.
- Anh thực sự xin lỗi. Anh biết anh sai rồi…
Lục Bảo nhìn vào mắt Quang, nói rành rọt và đầy lạnh lùng:
- Cả cuộc đời này sẽ không bao giờ tôi tha thứ cho anh.
Cô gạt tay Quang ra và đi thẳng đến chỗ Thủy.
Khi Thủy và Lục Bảo trở lại võ đường thì mọi người đã đông đủ, chỉ thiếu Quang như chúng ta đã biết. Ai cũng bàn tán đầy hào hứng. Thủy và Lục Bảo chẳng ai nói lại chuyện khi nãy nữa. Hơn 7h Quang mới trở lại võ đường, mặt cũng nặng nề không kém. Thỉnh thoảng anh lại đưa mắt nhìn Lục Bảo, nhưng cô vẫn thản nhiên nói chuyện với Nguyệt và Tự.
Khoảng 8h, một chiếc taxi đỗ trước cửa võ đường, 5 anh chàng của băng Ngũ Hổ, vẫn ăn mặc như những lần xuất hiện trước, toàn một màu đen bí ẩn, họ tiến vào võ đường dưới con mắt bàn tán của cả đám đông.
Ngọc ghé vào tai Huyền Điệp, thì thầm:
- Đẹp trai quá nhỉ?
Cả hai khúc khích cười. Nhóm thủ lĩnh đón họ ở đại võ đường.
Thiên Long nhìn xung quanh và nói bằng giọng giễu cợt thấy rõ:
- Xem ra chúng tôi được tiếp đón rất chu đáo?
- Chúng tôi rất muốn thử xem lời đồn đại về băng Ngũ Hổ bấy lâu nay thực hư ra sao? Nhưng hình như còn thiếu một nhân vật nữa?
- Hoàng Yến phải không?- Thiên Long cười nhạt- Tôi không cho rằng Hoàng Yến phải có mặt ở đây hôm nay. Hơn nữa, các cậu thách đấu băng Ngũ Hổ chứ không phải Hoàng Yến.
- Đúng là không dễ gì để gọi Hoàng Yến ra mặt.- Nghĩa vẫn bình thản- Vậy mời các anh đến phòng thi đấu của chúng tôi.
Nghĩa đi trước dẫn đường, tiếp sau là băng Ngũ Hổ, rồi đến các thành viên của MTX, sau cùng là những người vì hiếu kì muốn xem trận thư hùng này mà đến đây. Mọi người lẳng lặng ngồi quây quanh sàn đấu.
Hải Âu bước ra đối diện với họ. Thiên Minh nhìn cả bọn và tiếp:
- Võ đường này nổi tiếng có sức mạnh tập thể rất cao, để xem hôm nay các cậu sẽ thể hiện thế nào?
- Tôi không thích vẻ kiêu ngạo của các anh.- Thủy nói vẻ khó chịu.- Vì vậy đừng phách lối trước khi trận đấu kết thúc.
Thủy là người bắt đầu trận đấu đầu tiên khi cô tung ngay một cú đá bằng má trong bàn chân vào kẻ có giọng điệu ngạo mạn vừa rồi. Như một vận động viên uốn dẻo, Thiên Minh lộn người về phía sau, tránh được cú đá một cách uyển chuyển.
Không như dự đoán của nhóm Thủ Lĩnh, tâm lý của Hải Âu bước vào trận đấu này khá ổn. Rõ ràng, trước một đối thủ lớn như băng Ngũ Hổ thì vấn đề tâm lý chính là vấn đề đáng lo ngại nhất, nhưng Hải Âu đã vượt qua được nó. Có lẽ sau lần này, Hải Âu sẽ tiến bộ vượt bậc.
Không thể không thừa nhận những nỗ lực lớn mà Hải Âu đạt được trong thời gian qua, nhưng việc đánh bại Ngũ Hổ ở thời điểm này là hoàn toàn không tưởng. Băng Ngũ Hổ có lối đánh khá chặt chẽ, hỗ trợ cho nhau khá tốt. Mặc dù hết sức triển khai Liên Hoàn trận nhưng Hải Âu vẫn không thể nào phá vỡ được lối đánh của đối phương.
Nghĩa ngồi ngoài mà như có lửa đốt trong lòng. Đã 10 phút trôi qua, băng Ngũ Hổ vẫn không có ý dứt điểm trận đấu dù biết đối thủ đã thua mười mươi.
Nguyệt nói khẽ:
- Không biết bọn họ lợi hại ở điểm nào?
- Ý em là sao?- Nghĩa quay sang hỏi.
- Chiêu thức đơn giản, tốc độ ra đòn thậm chí còn chưa bằng một nửa của em.
- Anh cũng thấy lạ. Em có cho là họ không đấu hết sức mình không?
- Em cho là vậy. Hoặc có thể họ đợi...
- Đợi gì?
- Đợi xem thực lực thật sự của Hải Âu.
- Em cho là Hải Âu chưa tung hết năng lực ư?- Nghĩa giật mình vì Thủy vừa thoát một cú đá trong đường tơ kẽ tóc.
- Như anh Phương và O5 nói, họ đang sở hữu một lối đánh Liên hoàn trận cực kì bài bản, họ biết thừa những điểm yếu của trận pháp này. Họ đã khiến cho Hải Âu không thể phát huy được hết uy lực của Liên hoàn trận. Bây giờ, chỉ còn trông cậy vào kĩ thuật của mỗi người thôi.- Nguyệt khẽ thở dài.
- Thủy...- Nghĩa kêu lên- Lập tức giải tán Liên Hoàn trận.
Nghe Nghĩa ra lệnh, Hải Âu khựng lại nhìn anh ngơ ngác trong vài giây. Nhưng bọn họ lập tức hiểu ra ngay khi lần đầu tiên trong trận đấu, Ngũ Hổ chủ động tấn công họ.
Xét về kĩ thuật cá nhân, Hải Âu là nhóm không đồng đều nhất MTX. Nếu như những nhóm khác như Tứ Long, O5 đều tập trung vào một loại võ thuật thì Hải Âu lại không như vậy. Tuấn học về Taekwondo, Long là cao thủ Nhu đạo, Thủy và Hải học Karatedo, còn Nga thì học Thiếu lâm. Họ chỉ chung nhau ở trận pháp Liên hoàn mà thôi. Lối đánh cá nhân của Hải Âu đã đồng thời tách các thành viên của băng Ngũ Hổ ra.
Thủy đối đầu với Thiên Vương, người em út trong năm anh em của Ngũ Hổ. Thiên Vương không phải là người có lối đánh kĩ thuật như bốn người còn lại, nhưng điểm mạnh của anh chàng này là khả năng phán đoán đòn tấn công khá tốt, đặc biệt nhạy cảm với những pha huy hiểm. Thủy không tài nào chạm được vào anh ta bằng những đòn kĩ thuật nhất của Kate.
«Vậy thì thử cái này xem sao.» Thủy thầm nghĩ và đổi chiêu. Một đòn tấn công mới làm cho Thiên Vương phải lùi lại thật nhanh.
- Thứ võ thuật gì lạ vậy?- Thiên Vương kinh hãi trước tốc độ ra đòn dường như đã thay đổi hẳn.
- Diệp Phong quyền.- Cả Nghĩa và Ngọc đều nhận ra chiêu thức mà Thủy vừa sử dụng.
Diệp Phong quyền là một trong những bài quyền phức tạp nhất và lợi hại nhất trong 92 chiêu thức quyền thuật cơ bản của gia tộc họ Trần, tất nhiên là trừ Tứ Đỉnh ra. Tuy không phải là người thừa kế võ thuật gia tộc như Nghĩa và Ngọc nhưng Thủy vẫn bộc lộ tư chất võ học khá rõ.
Trừ Tứ Đỉnh là 4 bài võ chỉ truyền cho những người thừa kế, 92 chiêu thức còn lại trong võ thuật gia tộc, Thủy nắm vững và thành thạo không thua gì Ngọc.
Lúng túng trong vài giây trước một thứ quyền cước lạ mắt, Thiên Vương cũng bắt kịp ngay nhịp độ của Thủy. Thủy giành được thế chủ động buộc Thiên Vương phải liên tục chống đỡ.
- Quá lợi hại.- Nghĩa buột miệng kêu lên.
- Anh nói ai?- Nguyệt tò mò.
- Anh chàng đang đấu tay đôi với Thủy. Thoát được Diệp Phong quyền, lại liên tục phòng thủ trước đòn tấn công của con bé. Quả nhiên anh ta rất cao thủ.
- Phải phòng thủ nghĩa là anh ta đang ở thế yếu hơn.- Ngọc nói chen vào tỏ ý không đồng tình.
- Không đâu, anh ta tự để mình vào thế đó đấy.
- Nhưng anh ta làm vậy để làm gì?- Ngọc có vẻ cố chấp.
- Thăm dò thực lực.- Nguyệt thốt lên khe khẽ.
- Anh cho là vậy đấy.- Nghĩa gật đầu xác nhận.- Rõ ràng ngay từ đầu bọn họ đã không có ý định đánh nghiêm túc. Với sức của họ, knock out Hải Âu trong 3 phút chỉ là chuyện đơn giản.
Nghĩa không nói nữa vì Thủy đang sử dụng bài quyền 56, bài quyền tấn công theo lối áp sát cực kì hiệu quả, nó sẽ làm khả năng phòng thủ của đối phương giảm đi đáng kể. Thủy đã bắt đầu nôn nóng muốn kết thúc trận đấu.
Trong vài giây ngắn ngủi sau đó, Thủy đã tung ra Toàn Phong cước, cú đá quyết định và uy lực nhất trong bài quyền, kèm theo tiếng hét trợ lực khiến ai nấy cũng phải giật mình. Cú đá trúng ngay ngực Thiên Vương làm anh chàng bay vèo về phía sau vài mét, ngã vào đám đông. Cả phòng thi đấu há hốc mồm đầy kinh hoàng trước cú đá uy mãnh ấy. Bốn người còn lại của Ngũ Hổ thu thế lại, chạy bổ về phía người em út.
- Không sao chứ?- Thiên Long đỡ anh dậy, lo lắng.
Thiên Vương nhăn mặt đặt tay lên ngực, xoa xoa cho khỏi tức, và có lẽ do đau quá nên anh không thể nói thành tiếng được. Thiên Minh vội đặt tay vào một huyệt đạo trên cổ anh, nói:
- Vào ghế ngồi nghỉ đi.
Lúc này Nghĩa mới thoát khỏi trạng thái kinh hoàng tột độ, anh cùng với Ngọc và Phương nhào đến gần như cùng lúc. Nhìn mặt Thiên Vương tái đi, Nghĩa luống cuống nói:
- Xin lỗi, có sao không? Chúng tôi có phòng nghỉ riêng đó.
- Không cần đâu.- Thiên Long lắc đầu- Bị thương thế này là bình thường khi thi đấu mà. Cậu ấy ngồi nghỉ một chút sẽ đỡ ngay.
Thiên Long dìu Thiên Vương lên một chiếc ghế trống, nơi Phương vừa đứng dậy. Thiên Minh quay sang nói với Thủy cũng đang gần như chết trân trước tình huống đó.
- Các bạn thắng trận này rồi.
- Sao...sao lại thế?- Nghĩa kêu lên- Trận đấu chưa ngã ngũ mà.
- Thực ra, Thiên Vương đã ra khỏi sới đấu, coi như đã thua cuộc.
- Vậy coi như các anh đã nhường trận này rồi. Có cần nghỉ một chút chứ?
Thiên Long gật đầu đồng ý, quay vào nói với Thiên Vương:
- Em liều lĩnh quá rồi đấy.
Thiên Vương lúc này đã ổn hơn một chút. Anh nhìn Thủy đang đứng cạnh Ngọc rồi nói khẽ, đủ để 4 người anh em còn lại nghe thấy.
- Các anh đã thấy rõ cách thức di chuyển trong những bài võ ấy rồi. Thứ võ thuật này quả nhiên không thể coi thường được đâu.
- Hai trận đấu còn lại chỉ là thủ tục. Em có nhiệm vụ mới và hãy hoàn thành nó cho tốt.- Thiên Long cau mày nghiêm khắc.
- Em biết rồi.- Thiên Vương mỉm cười.
Nghĩa đưa mắt nhìn Quang và Phương ra hiệu. Cả hai bước ra sới võ cùng anh, đối diện với bốn người còn lại của Ngũ Hổ. Thiên Long chỉ liếc qua là có thể đoán ra, anh đáp lại thái độ tự tin của Nghĩa bằng một nụ cười đầy ngạo mạn.
- Mở màn là thế trận Liên hoàn, bây giờ là đích thân nhóm Thủ lĩnh ra tiếp.
- Tại tôi sợ nếu để người khác ra thì tôi sẽ không còn cơ hội lĩnh giáo bản lĩnh của các anh đó.- Nghĩa cười đáp lại- Kịch hay còn ở phía sau. Nếu các anh không vượt qua chúng tôi thì không có cơ hội xem tiếp đâu.
- Có lẽ không thắng trện này không được rồi.- Thiên Long nhếch mép cười khoái trá.
Thiên Minh lẹ làng tách ra khỏi nhóm và lùi lại, đến đứng cạnh Thiên Vương. Bây giờ quân số hai bên vẫn bằng nhau. Thiên Long rút từ trong người ra một vật gì đó và quăng về phía đằng sau. Thiên Minh giơ tay tóm gọn nó một cách nhẹ nhàng. Nghĩa nhìn về phía đó. Thứ mà Thiên Long vừa đáp ra là một hộp gỗ dẹt, dài chừng một gang tay.
- Bảo vệ nó nhé!- Thiên Long nói tiếp.
Nghĩa giật mình khi nhận ra ánh mắt đầy tinh quái của Thiên Long đang nhìn mình. Anh lùi lại và không chần chừ lâu hơn, nói:
- Bắt đầu đi.
Thiên Long, Thiên Tuấn, Thiên Phong vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Nhóm Thủ lĩnh lập tức xuất chiêu. So với trận đấu trước đó thì tốc độ của trận này nhanh hơn rất nhiều. Vài người chỉ còn biết há hốc mồm kinh ngạc vì không thể bắt kịp nhịp độ của trận đấu.
Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán Thủy khi cô nhận ra Hải Âu đã may mắn đến nhường nào. Nếu trận đấu trước băng Ngũ hổ chơi với tốc độ này thì tụi nó chỉ có nước đứng chịu đòn. Đến bây giờ nó vẫn không dám tin là tụi nó đã thắng. Hai bên liên tục đổi đối thủ. Trận đấu càng lúc càng nhanh và không bên nào có ý dừng lại. Một trận đấu đỉnh cao và ngang tài ngang sức.
Nghĩa không biết tại sao nhưng cứ đến khi đối mặt với Thiên Long là anh cảm nhận được một áp lực rất lớn. Một khí thế áp đảo từ người này. Anh ta rõ ràng biết anh chưa đấu hết sức mình nên còn muốn đùa cợt đây. Nếu cứ cù cưa mãi có lẽ Quang và Phương sẽ gặp bất lợi.
Anh nghĩ thế và chuyển ngay sang bài quyền 56, bài quyền mà khi nãy Thủy đã sử dụng để đo ván Thiên Vương. Nghĩa không phải Thủy, anh là người thừa kế thứ nhất võ thuật gia tộc nên độ chính xác, độ nhanh, độ mạnh của bài quyền đều đạt được gần như tuyệt đối. Tuy nhiên, cũng phải nhìn nhận rõ là thực lực của Thiên Long và Thiên Vương cũng có một khoảng cách rất xa.
Thiên Long cũng chuyển sang một thứ võ công lạ mắt và không kém phần đẹp mắt. Có thể tránh liên tiếp được 7 đòn tấn công liên hoàn của Nghĩa, trước nay chỉ có duy nhất một người là bác Nghiêm, bác cả trong gia đình, và giờ đây Thiên Long là người thứ hai. Anh ta phòng thủ kín như bưng, gần như hoàn hảo. Ngay cả Toàn Phong cước anh ta cũng phá giải khá dễ dàng. Năng lực của người này liệu có giới hạn hay không?
Nếu như bài quyền 56 không làm Thiên Long mảy may nao núng thì có lẽ không còn một bài quyền nào trừ Tứ đỉnh có thể đối phó được với anh ta. Hơn nữa Nghĩa cũng không có đủ sức để triển khai quá hai bài quyền một lúc.
- Anh ấy định dùng Lôi Điểu.- Ngọc la lên ngay khi Nghĩa đổi tư thế tấn công.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng «bốp» kèm theo tiếng hét thất thanh của mấy người khác làm Nghĩa bị phân tâm. Quang vừa trúng một đòn quét chân lợi hại và bật ngửa vào đám đông sau lưng. Trận đấu dừng lại ngay lập tức. Quang đã ra khỏi sới đấu.
Ngọc nhào đến chỗ Quang, nâng anh dậy, lo lắng:
- Anh không sao chứ? Anh đứng dậy được không?
- Anh không sao.- Quang lắc đầu thở dốc.
- Thật đáng tiếc.- Thiên Long nhún vai nhìn Nghĩa.- Tôi vừa mới bắt đầu khoái cậu thôi mà. Cảm ơn các cậu đã đấu hết mình.
Nghĩa và Phương dìu Quang ngồi lên ghế. Phía bên kia, Nguyệt và Lục Bảo bước ra. Thiên Tuấn, Thiên Phong trở vào chỗ của Thiên Vương để Thiên Minh đi ra.
- Tên này...- Phương nhìn Thiên Long lẩm bẩm- Hắn là quái vật chắc? Đánh ba trận liên tiếp mà không hề hấn gì sao?
- Yên tâm... trận này anh ta phải làm việc nhiều đấy.- Nghĩa mỉm cười nhìn Nguyệt và Lục Bảo.
- Đánh với con gái, chúng tôi có cần nhẹ tay không?- Thiên Long cười.
- Anh đánh với cô gái tên Hoàng Yến đó anh có nương tay không?- Lục Bảo vặn lại.
Thiên Long bật cười lớn:
- Tuyệt… Vậy nghĩa là đấu đúng sức mình.
- Vậy thì bắt đầu đi.
Nguyệt và Lục Bảo nhập cuộc có phần nhẹ nhàng hơn những trận đấu trước. Rất ít người ở phòng thi đấu này được tận mắt thấy Nhị tiểu thư thi đấu. Đây gần như là trận đấu chính thức đầu tiên của hai người để chứng tỏ thực lực.
Các chiêu đánh được nâng cao dần về độ mạnh, độ nhanh và kĩ thuật chính xác. 5 phút sau thì những người ngồi gần có thể nghe thấy tiếng gió rít kinh người trong mỗi đòn đánh. Tốc độ ra đòn còn nhanh hơn cả trận đấu thứ hai.
Lục Bảo và Nguyệt đã khiến hai người của băng Ngũ Hổ phải thi đấu nghiêm túc. Đầu tiên Nhị tiểu thư còn đánh lẻ, nhưng sau đó cả hai bắt đầu phối hợp ra đòn.
- Lưỡng Long liên hoàn trận.- Thiên Minh dừng lại trong vài giây để nói to tên của loại võ thuật Nhị tiểu thư vừa triển khai.
Thiên Long cũng nhận ra ngay sau đó. Rõ ràng hai cô bé này không phải tầm thường. Đây mới thực sự là đối thủ mà cả hai mong đợi từ trước đến nay. Trước nay, họ chỉ gặp hai loại đối thủ, trên tầm và dưới tầm. Trên khả năng của họ là sư phụ và Hoàng Yến. Hoàng Yến đã từng phá tan Liên hoàn trận- tuyệt chiêu của nhóm bằng chính Mãnh Long Liên hoàn trận của cô bé. Hai cô gái này tuy chưa đạt đến trình độ ấy nhưng rõ ràng là ngang sức với cả hai.
- Nhanh quá!- Chính Nghĩa cũng phải thốt lên và tập trung mọi khả năng để bắt kịp nhịp độ của trận đấu.
Bây giờ thì cả hai bên cùng sử dụng Lưỡng Long liên hoàn trận. Lần này đến lượt Nhị tiểu thư bị bất ngờ. Nếu như Ngũ hổ biết Ngũ Long Liên hoàn trận có thể giải thích được như trường hợp của Hải Âu, dù việc đó cũng rất khó mà xảy ra, nhưng việc họ thậm chí biết cả Lưỡng Long liên hoàn trận thì quả không thể tin được.
Như hai người được biết thì sư phụ là truyền nhân duy nhất của Lưỡng long liên hoàn trận, và người kế thừa duy nhất chỉ có hai chị em Nguyệt và Lục Bảo. Vậy tại sao họ lại có trong tay trận pháp này, thậm chí còn rất thuần thục nữa?
Ở bên ngoài, Ngọc theo dõi trận đấu với một thái độ kinh ngạc gần như là sững sờ. Nó không ngờ nó vẫn có thể gặp những đối thủ ngang tuổi mà khả năng có thể vượt xa nó đến thế. Bây giờ nó mới hiểu tại sao nhóm Thủ lĩnh lại nhất quyết giữ Nhị tiểu thư ở võ đường này và coi trọng họ đến thế.
Nó quay sang, định nói với cô bạn Huyền Điệp một câu gì đó thì đột nhiên điện trong phòng vụt tắt.
7. Đóng kịch.
Tiếng mọi người ồ lên ngay sau khi điện vụt tắt. Có tiếng người kêu:
- A…
- Chuyện gì vậy, ai kêu vậy?
- Mọi người đứng yên tại chỗ nhé!
- Điện đóm sao dở chứng vậy?
Có ai đó bật điện thoại di động. Vài người khác thấy vậy bèn làm theo. Một lát sau, điện mới sáng trở lại trong căn phòng. Ngọc chưa kịp thở phào thì có một tiếng kêu như hét:
- Anh Long…nó…biến mất rồi.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Thiên Vương. Vật mà Thiên Minh để trên bàn đã biến mất, thay vào đó là một mẩu giấy sticker nhỏ.
Thiên Vương đọc và đưa mẩu giấy cho Thiên Long. Năm người của băng Ngũ Hổ nhìn nhau. Thiên Long quay sang nói với Nghĩa, vừa mới quay trở lại phòng:
- Xin lỗi, chúng tôi không thể tiếp tục trận đấu được nữa, chúng tôi phải đi rồi.
- Khoan đã…- Tự lên tiếng- Vật mà các anh vừa bị đánh cắp quan trọng như thế sao? Nếu đã mất ở đây thì cũng là một phần trách nhiệm của chúng tôi, hãy để chúng tôi cùng giải quyết.
Thiên Long nhìn mẩu giấy trên tay mình ngần ngừ, rồi gật đầu:
- Chúng tôi cần nói chuyện riêng với các cậu.
Nghĩa giải tán mọi người xong bèn quay trở lại phòng họp, nơi băng Ngũ Hổ và nhóm Thủ lĩnh đang đợi mình. Đi qua đại võ đường, anh nghe Ngọc gọi:
- Em vào họp với được không?
- Hoặc đợi anh ở đây, hoặc em về trước đi.- Nghĩa đáp và đi thẳng vào bên trong.
- Tại sao O5 được vào mà em thì không?- Nó gào lên nhưng anh trai nó đã khuất ở cuối hành lang rồi.
Ngọc hậm hực ngồi với Huyền Điệp bên ngoài, được một lúc thì Thành chạy ra, miệng rối rít:
- Anh Nghĩa gọi hai cậu vào đấy.
- Tớ có nghe nhầm không?- Ngọc kêu lên- Ông ấy mà có ngày cần đến tớ hả? Lại còn có cả Huyền Điệp nữa chứ.
- Đừng đùa nữa, chuyện quan trọng đấy- Thành nhăn nhó.
- Ô la la… vậy đi nào…
Ngọc nói vậy nhưng bụng thì hồi hộp muốn chết đến nơi. Việc Nghĩa cho nó vào tham dự cuộc họp đã là một việc xưa nay hiếm rồi, nhưng còn có cả Huyền Điệp nữa thì không còn gì ngạc nhiên hơn.
Ngọc đẩy cửa bước vào phòng thì gặp ánh mắt căng thẳng của mọi người. Cả ba đứng chôn chân tại chỗ nơi cửa phòng đến tận khi Nghĩa gọi:
- Vào đi, đứng đó làm gì?
Nghĩa quay sang hỏi Thiên Long:
- Đúng là người này sao?
Thiên Long chỉ gật đầu mà không nói. Nghĩa đưa ánh mắt nhìn Huyền Điệp, hơi băn khoăn:
- Nhưng cô bé này không phải là thành viên của chúng tôi. Việc này các anh phải trực tiếp hỏi cô ấy mới được.
Thiên Long gật đầu lần nữa rồi quay sang Huyền Điệp:
- Em…
- Cậu ấy tên là Huyền Điệp.- Ngọc nhanh nhảu ngắt lời.
Nghĩa khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng. Bắt gặp cái trừng mắt của ông anh, nó lập tức im re, không nhúc nhích. Thiên Long lại tiếp:
- Ở đây chúng tôi có một vấn đề mà chỉ có em mới giúp được.
- Em sao?- Huyền Điệp chỉ vào mình hỏi lại.
- Phải. Có kẻ đã đánh cắp một vật quan trọng của chúng tôi. Chúng yêu cầu gặp trực tiếp Hoàng Yến. Việc chúng tôi muốn nhờ em đó là đóng giả làm cô ấy đến gặp chúng.
- Tại sao lại là em?
- Vì em rất giống với cô ấy.
- Ồ, vậy sao?
Ngọc há hốc mồm trước yêu cầu của băng Ngũ Hổ. Trong khi Huyền Điệp đang mím môi suy nghĩ, Ngọc vụt phản đối.
- Em phản đối. Huyền Điệp không biết võ. Nếu vật bị đánh cắp đó quan trọng như vậy tại sao không kêu Hoàng Yến tự đi lấy đi.
- Rất tiếc, Hoàng Yến đã rời khỏi đây.- Thiên Minh lắc đầu thở dài.
- Em đồng ý.- Huyền Điệp vụt lên tiếng- Em sẽ đi thay Hoàng Yến. Nhưng làm sao đảm bảo là những người kia không phát hiện ra em giả mạo?
- Đừng lo. Hoàng Yến thường xuất hiện với một chiếc mặt nạ mà. Em sẽ mang chiếc mặt nạ đó. Có điều, mặc dù chắc chắn là những kẻ này không dám làm hại đến cô bé, nhưng để đề phòng, anh nghĩ cô bé kia nên đi cùng đến điểm hẹn.
- Em ư?- Ngọc kêu lên khi Thiên Long nhìn vào nó.
- Đúng vậy. Bọn chúng chỉ yêu cầu không được đến cùng bọn anh, chứ không bắt Hoàng Yến phải đi một mình.
- Được, vậy an toàn của Huyền Điệp cứ giao lại cho em. – Ngọc gật đầu.
- Ngày mai chúng tôi sẽ quay lại đây, cùng với trang phục của Hoàng Yến.- Thiên Long đứng dậy và cả nhóm ra về.
Hôm sau, Phương tranh thủ giờ nghỉ trưa ghé qua võ đường. Vừa bước vào phòng họp đội, Phương ngẩn người ra, chân chôn cứng tại chỗ. Một cô gái mặc đồ đen, đeo một chiếc mặt nạ khóc đang đứng giữa phòng, xung quanh là các thành viên của MTX, những người tối qua có mặt trong buổi họp với băng Ngũ Hổ.
Cô gái ấy quay lại nhìn anh, đôi mắt đẹp long lanh. Sau khi á khẩu mất vài chục giây, Phương kêu lên:
- Hoàng Yến...sao...
- Ha ha.- Tiếng Ngọc vỗ mạnh xuống đùi khoái trá- Quả nhiên là bị mắc lừa thật. Có vẻ Huyền Điệp giống cái cô Hoàng Yến đó thật rồi.
Phương ngơ ngác nhìn Ngọc rồi lại nhìn vào cô gái, lúc này đã tháo chiếc mặt nạ ra. Huyền Điệp đặt cái mặt nạ xuống bàn, nhăn nhó.
Tự vỗ vai Phương cười :
- Không ngờ cả mày cũng bị đánh lừa.
- Lạ thật- Phương ngồi xuống cạnh Nghĩa lẩm bẩm- Chẳng lẽ lại có người có thể giống đến thế?
- Trông giống Hoàng Yến đúng không anh?- Quân rời mắt khỏi cuốn tạp chí võ thuật quay sang nói nhỏ với Phương.
- Ừm...
- A...aaaa...aaaaa...
- Gì vậy?- Nghĩa giật mình quát lên. Người vừa hét là Quân.
- Không có gì ạ!- Quân đứng vụt dậy- Em vừa nghĩ ra là bọn em quên làm vài việc.
Quân nháy mắt ra hiệu và tất cả các thành viên của O5 rút êm ra khỏi phòng.
*
Điểm hẹn mà Ngọc và Huyền Điệp đến là một quán nhỏ trong một ngôi làng ngoại thành ven đê sông Hồng. Mặc dù biết băng Ngũ Hổ và nhóm Thủ Lĩnh ở ngay gần mình nhưng Ngọc vẫn hồi hộp và có chút lo sợ. Nó nắm lấy tay Huyền Điệp trấn an tinh thần cô bạn rồi cả hai bước vào quán.
Quán vắng tanh, chỉ duy nhất một người đang ngồi ở một góc bàn đặt kề cửa sổ nhìn ra con đê. Người đó còn trẻ, trạc tuổi Nghĩa, mặt hơi kiêu ngạo và có phần đắc ý. Rõ ràng quán này đã được dọn dẹp khá chu đáo cho cuộc gặp gỡ này.
Ngọc nhìn ra ngay trên bàn là chiếc hộp của băng Ngũ Hổ. Nó huých tay cô bạn ra hiệu. Cả hai tiến lại phía trước mặt anh ta, kéo ghế ngồi xuống. Người đó nhìn Huyền Điệp mà anh ta tưởng là Hoàng Yến rồi nhìn sang Ngọc:
- Tôi tưởng tôi đã nói em phải đến một mình. Làm một cuộc hội ngộ cố nhân với em lại khó đến thế sao?
Giọng miền trong có cái gì đó nghe đau đớn và thống thiết trong âm sắc.
- Anh cố tình tách họ ra khỏi tôi, nhưng anh không hề nói tôi phải đi một mình.
«Cậu ấy có thể nói tiếng miền trong ư?» Ngọc kinh ngạc, nhưng điều làm nó kinh ngạc hơn chính là thái độ lạnh lùng của Huyền Điệp nãy giờ. Có thể diễn kịch đạt đến mức như vậy sao?
- Quả nhiên là Hoàng Yến...- Anh ta cười nhạt- Nhưng có cần gặp tôi với cái mặt nạ đó không?
- Người anh muốn gặp là Hoàng Yến. Cái cách mà anh đang bày ra cũng là đối phó với Hoàng Yến, mà anh thừa biết bộ dạng của Hoàng Yến chính là thế này còn gì.
- Đáng ra anh nên yêu cầu em bằng tên thật thì em sẽ xuất hiện như chính bản thân em đúng không?- Anh ta cầm cái hộp lên tay, nhướn mày hỏi tiếp- Đây có phải là thứ mà em đã không tiếc thân mình để bảo vệ nó không?
- Nếu anh đã biết rõ như vậy thì hãy đưa lại nó cho tôi. Tôi hoàn toàn không muốn đưa anh vào vị trí đối nghịch với tôi đâu.
- Dĩ nhiên, tôi đâu có ý định điên rồ đó.- Anh ta lắc đầu- Đây, trả lại nó cho em.
- Cảm ơn.- Huyền Điệp vội chộp lấy và đứng dậy- Cáo từ.
- Em đi như vậy được sao? Ánh mắt em tuyệt tình đến vậy ư? Tôi liều mạng đối đầu với em chỉ để mong được nhìn thấy em. Còn em, thậm chí gương mặt cũng không muốn cho tôi nhìn thấy.
- Xin lỗi, nhưng Hoàng Yến của anh giờ đây đã khác rồi. Hãy quên đi sẽ tốt cho anh hơn.
Cả hai định bước ra cửa thì một bóng người vụt đến chặn cả hai lại. Là một đứa con gái mắt sắc như dao. Người ngồi trong phòng ra lệnh:
- Để họ đi...
- Nhưng vất vả lắm...- Cô ta có vẻ không đồng ý.
- Để họ đi.- Anh ta gằn giọng nhắc lại một lần nữa.
Lời ra lệnh đó lập tức được chấp hành không có thêm chút phản kháng nào nữa. Nhưng đi được chừng 50m thì cô ta lại vượt lên chặn đầu cả hai.
- Tránh ra...- Huyền Điệp nói khẽ.
«Cậu ấy...» Lần thứ hai Ngọc giật mình vì sự chủ động lạ lùng của bạn mình.
- Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô- Cô ta nói- Hãy tránh xa anh ấy ra, cô chỉ đem đến cho anh ấy toàn là đau khổ mà thôi.
- Tốt thôi...- Huyền Điệp đáp lại- Vậy hãy nói anh ta tránh xa tôi ra.
Chưa kịp nói thêm câu gì, cô ta đã bị băng Ngũ Hổ vây kín.
- Bây giờ mời cô quay về cho.- Thiên Long lịch sự đáp lại.
Cô ta đứng im 10s rồi bỏ đi về phía quán nước. Huyền Điệp tháo cái mặt nạ, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực :
- Hú hồn, sợ quá đi mất...
- Hi hi, anh ta hoàn toàn tưởng cậu là Hoàng Yến.- Ngọc khoác vai cô bạn cười thích chí.
- Tớ nghĩ tại anh ta đang say nên mới dễ bị nhầm lẫn như thế. Chẳng phải anh ta đang uống rượu sao?
- Đi thôi.- Thiên Minh giục- Đây không phải nơi nói chuyện đâu...
Ngọc đứng im suy nghĩ cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Huyền Điệp phía trước, nó mới giật mình cất bước.
Băng Ngũ Hổ chia tay mọi người ngay sau khi đưa hai cô bé quay lại võ đường và hẹn sẽ quay lại vào tối hôm sau để giải thích mọi chuyện.
8. Bí mật của băng Ngũ Hổ.
Từ lúc chứng kiến màn giao đấu ngoạn mục giữa Nhị tiểu thư và băng Ngũ Hổ, Ngọc vẫn không thay đổi lắm thái độ với hai người bọn họ, đặc biệt là Lục Bảo. Nó đã cố gắng chấp nhận Lục Bảo là bạn gái Quang, nhưng thái độ của Lục Bảo tối hôm đó làm nó thấy bất bình thay cho Quang. Cô ta thậm chí dửng dưng với việc Quang bị thương, không một chút động lòng, không một chút lo lắng.
Dĩ nhiên nếu Ngọc biết chuyện xảy ra tại quán ăn bên bờ Hồ hôm đó thì nó đã nghĩ khác đi một chút. Chuyện ngày hôm đó chỉ có ba người biết là Quang, Lục Bảo và Thủy biết, mà Thủy thì lại chẳng phải là người ưa đưa chuyện cho lắm.
Thái độ dửng dưng của Lục Bảo không chỉ làm Ngọc mà hầu hết các thành viên khác cũng ngạc nhiên. Lục Bảo luôn nhìn Quang bằng ánh mắt xa lạ, nhiều khi là căm ghét. Có cho vàng Thủy cũng không hiểu được tại sao một người như Quang có thể ung dung dắt tay một cô gái vào quán ăn ngay trước mắt bạn gái lại tỏ ra quyến luyến trong tình cảm như thế? Như mọi lần thì Quang đã quên phắt Lục Bảo từ lâu và quen dăm ba cô khác rồi là bình thường. Thật hiếm khi thấy Quang ủ rũ như mấy ngày này. Và hôm nay, Quang còn không đến họp đội, một cuộc họp đặc biệt vì có sự tham dự của băng Ngũ Hổ nữa.
- Tôi cảm ơn các bạn đã giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình...
- Là gì vậy ạ?- Ngọc láu táu ngắt lời Thiên Long.
- Chúng tôi đang bảo vệ một thứ và phải chuyển giao nó đến tay người nhận an toàn.
- Là cái hộp gỗ đó?- Tự suy đoán.
- Nói đúng hơn là vật được cất bên trong nó.- Thiên Long gật đầu.
- Vật đó là Liên Minh toàn quốc đúng không?- Tiếng Quân từ cuối phòng cất lên không thua gì một tiếng sét làm tất cả mọi người đều phải rung động.
Nghe đến Liên Minh toàn quốc (LMTQ), không chỉ băng Ngũ Hổ mà cả nhóm Thủ lĩnh đều giật mình như chạm phải điện. Quân nhún vai giải thích:
- Đến tận tối qua bọn em mới đoán ra được điều này. Nếu bọn em được biết quyển Liên minh sử kí đó sớm hơn thì đâu đến tận bây giờ.
- Làm sao cậu lại cho rằng vật trong chiếc hộp trên tay tôi đây là Liên Minh toàn quốc?- Thiên Minh mỉm cười thích thú.
- Ngay thái độ này của các anh đã lộ tẩy điều đó. Nếu nó là một thứ khác mà không phải Liên minh, chắc chắn các anh sẽ hỏi lại Liên Minh toàn quốc là cái gì, vì những người biết đến cái đó không có nhiều.
Quân ngừng vài giây rồi tiếp:
- Các anh còn nhớ chiếc huy hiệu đã mất ở bãi sông Hồng chứ?
- Chúng tôi đã quay lại đó tìm. Hóa ra là ở trong tay cậu.
- Đầu tiên vì may mắn mà có được nó, rồi vì hiếu kì mà muốn tìm hiểu về nó. Chúng tôi rất thắc mắc về biểu tượng trên mặt đá này- Quân nói và giơ cái mặt đá lên- Bông hoa sen năm cánh này có gì đó rất quen thuộc, quen đến nỗi không ai trong chúng tôi nhớ được nó được sử dụng ở đâu. Cho đến hôm trước, khi cầm cuốn tạp chí võ thuật trên tay, tôi mới phát hiện ra nó.
Nghĩa bất giác nghĩ đến thái độ kì lạ ngày hôm trước của Quân khi nó kêu ầm ĩ lên là có việc quan trọng chưa làm. Lúc đó Quân đang xem tạp chí võ thuật. Lúc đó anh đã ngạc nhiên là còn có việc khác hấp dẫn O5 hơn cả băng Ngũ Hổ, hóa ra chuyện mà nó nói là chuyện này.
- Cậu nói tiếp đi.- Thiên Minh nhắc.
- Biểu tượng của hoa sen trên mặt đá này giống hệt biểu tượng của tạp chí võ thuật.
Câu nói của Quân làm ai nấy, trừ băng Ngũ Hổ đều ngẩn người ra. Giới võ thuật như MTX thì chẳng xa lạ gì với tạp chí này. Tạp chí võ thuật được xuất bản một số 1 tháng. Nhưng trước nay có mấy khi người ta lại chú ý đến logo của nó đâu, và việc đi tìm hiểu nguồn gốc của nó thì lại càng hiếm.
Quân lại giơ cuốn tạp chí võ thuật lên, chỉ vào logo nhỏ ở góc trên bên trái bìa tạp chí, ngay dưới dòng chữ tạp chí võ thuật màu đen. Logo là một bông sen năm cánh màu hồng được đóng khung trong một hình chữ nhật màu xanh, giống hệt như đóa sen hồng trong miếng đá màu xanh lam mà Quân vẫn đang cầm trên tay.
- Chúng tôi đã tìm đến Tổng biên tập của tạp chí và được nghe một câu chuyện rất hay.- Thành tiếp lời Quân- Thì ra trước đây tạp chí võ thuật là tập san riêng của một tổ chức có tên Liên Minh hội quán, tập trung tất cả những võ quán có chung tên trong Hiệp ước Liên minh vĩnh viễn. Biểu tượng Hoa sen này chính là biểu tượng của Hasu, người bảo vệ Liên minh. Sau đó tập san này ngừng xuất bản. Những năm gần đây, tạp chí võ thuật ra đời, lấy ý tưởng từ tập san của Liên minh Hội quán. Logo đó vẫn được giữ nguyên để tưởng nhớ đến Hasu Thiên Bình, người đã cho ra đời tập san đầu tiên năm xưa. 86 cuốn Liên Minh sử kí cũng được in tại nơi mà hiện nay là nơi xuất bản tạp chí võ thuật.
- Chú tổng biên tập đó còn nói thêm rằng hiện tại ở võ đường Hai Bà Trưng có giữ một cuốn Liên minh sử kí. Quả nhiên nó nằm trên bàn của anh Tự trong phòng Thủ lĩnh.- Nói đến đây Quân quay qua Tự nháy mắt- Xin lỗi vì em đã tự ý vào đó. Bất đắc dĩ thôi mà.
- Vẫn chưa đi vào trọng tâm đâu- Thiên Long lắc đầu cười- Tại sao cậu lại cho rằng chúng tôi đang giữ Liên Minh trong tay chứ?
- Nội cái tên của các anh cũng đã nói mối liên hệ mật thiết với Hasu Thiên Bình rồi.- Quân cười- Các anh, cùng với Hoàng Yến, chính là hậu duệ của Hasu Thiên Bình, và vật mà hậu duệ của Hasu Thiên Bình ra sức bảo vệ chắc chắn chỉ có thể là Liên Minh toàn quốc. Dĩ nhiên những gì tôi nói nãy giờ chỉ là phỏng đoán, nhưng những suy đoán của tôi thường là đúng.
5 giây sau đó cả phòng im phăng phắc. Rồi có tiếng vỗ tay, và sau đó là tiếng cười của Thiên Long:
- Rất giỏi. Quả đúng như Hoàng Yến nói, các cậu quả không đơn giản chút nào.
Rồi Thiên Long rút từ trong túi ra chiếc hộp gỗ, giơ lên và nói:
- Chúng tôi thay mặt cho Hana 17 chính thức giao lại Liên minh toàn quốc cho một minh chủ mới, xứng đáng với vị trí lãnh đạo toàn Liên Minh. Hy vọng với sức trẻ của mình, các bạn có thể tạo ra một sự đổi mới cho Liên minh này.
Khỏi phải nói, lúc này vẻ mặt ai ai trong phòng cũng đều sững sờ không nói thành lời, nhất là Nghĩa. Anh có vẻ lúng túng ghê gớm khi nghe Thiên Long nói như vậy. Mãi lúc sau, anh mới lúng búng nói được vài từ trong miệng.
- Vậy...Hasu...
Thiên Minh lắc đầu, vẻ mặt chùng xuống:
- Hasu 16 đã qua đời. Hiện người kế thừa danh hiệu đó là Hana Hoàng Yến. Để hạn chế việc tranh giành Liên minh đòi quyền lực, Hana 17 đã ra một quyết định mới, cũng là tạo một sân chơi mới để anh em trong Liên Minh có thể gặp gỡ và giao lưu với nhau, đó là Đại hội Liên Minh toàn quốc.
- Chúng tôi sẽ phải làm gì?
- Các bạn có một năm nhiệm kì trước khi Đại hội lần một khai mạc. Sau đại hội lần 1 thì cứ hai năm sẽ tổ chức một lần. Nhiệm vụ trước mắt của MTX là liên lạc với 71 võ quán còn tồn tại của Liên Minh hiện nay, giải thích với họ về Liên minh này. Chúng ta sẽ chỉ chào đón những người thực sự có nhiệt huyết với võ học và tinh thần thượng võ...
Thiên Long đưa chiếc hộp gỗ cho Nghĩa và thở phào, mỉm cười:
- Vậy là chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Hẹn gặp lại mọi người tại Đại hội Liên minh nhé!
- Vậy các anh đi đâu?
- Trở về từ nơi chúng tôi bắt đầu đến.- Thiên Minh vỗ vai anh.
- Còn Hana...ý tôi là Hoàng Yến?
- Ở đâu có liên minh thì Hoàng Yến sẽ ở đó. Các cậu yên tâm, cô ấy ở lại đây.
- Nhưng làm sao chúng tôi gặp được cô ấy?
Thiên Long đang định mở lời thì Ngọc đứng vụt dậy, nói lớn:
- Em biết Hoàng Yến là ai.
Nếu so với việc O5 phát hiện ra bí mật của băng Ngũ Hổ thì việc Ngọc tuyên bố biết Hana 17 là ai còn choáng váng hơn nhiều. Nó thậm chí mới biết đến sự tồn tại của Hoàng Yến chưa đầy 72 tiếng chứ đừng nói là đã từng gặp gỡ.
- Em chắc không?- Nghĩa bán tín bán nghi hỏi- Việc này không đùa đâu nhé!
- Cậu ấy...- Ngọc chỉ vào Huyền Điệp đang ngồi ngay cạnh mình- Cậu ấy là Hoàng Yến đúng không?
- Sao?- Nghĩa giật mình.
- Tôi nghĩ là cô bé đã nhầm rồi.- Thiên Long nhún vai bình thản.
- Không đúng, cậu ấy chính là Hoàng Yến. Cậu ấy không phải là người miền Bắc. Cậu ấy tự tin đối thoại với kẻ trong quán nước hôm trước, một kẻ biết rất rõ về Hoàng Yến. Lúc đó cậu ấy rất khác, có một khí thế áp đảo mà chính em còn phải sợ.
Ngọc nói liền một hơi không nghỉ. Nó nói xong thì bên cạnh nó, Hoàng Yến bật cười đứng dậy:
- Em đã nói rồi mà, không coi thường cậu ấy được đâu.
- Là em thật sao?- Phương tròn mắt nhìn cô bé.
- Tất nhiên rồi.- Ngọc được thể càng hí hửng- Rõ ràng băng Ngũ Hổ có lo gì về sự an toàn của cậu ấy đâu, việc cho em đi cùng là để cố diễn cho đúng bài. Nếu thực sự cần một người bảo vệ thì em không nghĩ là họ tin em mang được trọng trách đó. Nhị tiểu thư giỏi hơn em nhiều, họ biết điều đó mà.
- Sao em...?- Thiên Long nhìn Huyền Điệp, đôi lông mày của anh chau lại.
- Vì nếu các anh không đưa Hoàng Yến ra thì các anh có thể rời khỏi đây sao?- Huyền Điệp cười- Nhiệm vụ của các anh xong rồi, còn lại cứ để em lo.
Vẻ mặt băng Ngũ Hổ có vẻ chần chừ như muốn nói điều gì đó, Huyền Điệp tiếp:
- Các anh không tin em sao? Em có thể tự lo được mà. Các anh chỉ còn 1 giờ nữa để ra sân bay thôi đấy…
- Thôi được, nếu em đã làm như thế…- Thiên Long thở dài- Vậy chúng tôi đi nhé! Hẹn gặp lại.
- Khoan đi đã.- Lục Bảo đứng vụt dậy- Còn chưa xong chuyện mà.
- Hai người vẫn còn muốn đấu sao?- Thiên Minh ngạc nhiên hỏi.
- Không phải chuyện đó.- Lục Bảo lạnh lùng đáp- Mà là bí kíp Lưỡng Long liên hoàn trận. Tôi muốn biết ai truyền thụ chúng cho các anh?
- Là Hasu 16, sư phụ của chúng tôi. Cô bé quá tự phụ khi nghĩ rằng trên đời này chỉ có một mình Minh Đạo Mustu là biết về Liên hoàn trận rồi. Võ học trong trời đất này mênh mông lắm.- Thiên Long nhìn Lục Bảo hơi chế nhạo.
- Ai cho anh dám gọi tên sư phụ tôi như vậy?- Lục Bảo giận dữ quát.
- Không lẽ tôi phải gọi là sư đệ? Vì theo vai vế sư phụ của hai cô chỉ là sư đệ của chúng tôi thôi, nhưng như thế thì quá thất kính rồi. Thôi, chúng tôi đi đây.
Thiên Long xoa nhẹ lên tóc Huyền Điệp, gật đầu chào mọi người rồi đi ra khỏi phòng. Họ đi nhanh và bí ẩn như lúc đến. Dù biết họ là ai, mục đích của họ ở đây là gì nhưng ai cũng có cảm giác bao quanh họ vẫn là đám mây đen dày đặc, không thể nào hiểu hết cho được.
9. Ngoại truyện.
Nắng đã tắt dần. Mặt trời đã khuất sau những tòa nhà chọc trời phía đằng tây. Bờ hồ Linh Đàm gió mát lộng. Ngọc vừa dắt xe vừa suy nghĩ. Rồi nó ngẩng đầu nhìn cô bạn thân, giờ đây đã xuất hiện ở MTX với một tư cách khác- Hana 17- người bảo vệ Liên Minh toàn quốc mà mới đây đã được trao cho MTX.
- Vậy ra anh ta là bạn trai cũ của cậu ư?
Hai đứa nó đang nói về người con trai trong quán nước tối hôm đó. Huyền Điệp đang kể cho nó nghe về bí mật của mình, rằng tại sao vụ đánh cắp lại được giải quyết dễ dàng và êm xuôi như thế.
- Ừ- Huyền Điệp khẽ đáp.
- Nhưng sao ở cùng băng Ngũ Hổ bấy lâu vậy mà cậu không có cảm tình với ai mà lại thích gã giang hồ kia?
- Băng Ngũ Hổ ư?
- Ừ... Thiên Long chẳng hạn. Anh ấy đẹp trai, lại giỏi nữa. Còn Thiên Minh thì vô cùng chững chạc. Tại sao cậu lại không để ý đến ai trong số họ vậy?
- Vì bọn tớ vốn coi nhau là anh em một nhà mà.
- Thích nhỉ?- Ngọc trầm trồ- Có 5 ông anh như vậy thật là thích đúng không? Chẳng bù với ông Nghĩa nhà tớ…
- Tớ nghĩ anh Nghĩa là một ông anh gương mẫu đấy chứ. Dù có thể bề ngoài anh ấy hay nghiêm khắc với cậu nhưng cậu nghĩ xem, mỗi lần cậu gây ra lỗi, anh ấy đâu có nặng lời với cậu. Thật ra anh ấy rất hiểu cậu… Bản thân tớ cũng có anh chị nhưng tớ chưa bao giờ được hưởng cảm giác yêu thương của họ cả.
Ngọc đứng sững lại, nhìn cô bạn nó. Thì ra nó càng tìm hiểu Huyền Điệp thì càng không hiểu gì về thế giới của cô bạn nó cả. Từ lúc trở lại đúng thân phận Hana 17, Huyền Điệp dường như thành một người khác. Huyền Điệp ngẩng đầu nhìn nó, cười:
- Tớ không nghĩ làm Hana lại vui đến thế.
- Hả?- Ngọc ngơ ngác hỏi lại.
- Vì đã có lúc tớ nghĩ nó rất phiền phức.- Huyền Điệp mỉm cười giải thích.
- Đến rồi.- Ngọc nhìn tòa chung cư phía trước reo lên- Đợi tớ chút, tớ đi gửi xe.
Đã mấy ngày nay Quang không liên lạc gì với mọi người nên Ngọc thấy rất khó hiểu. Gần đây Quang có vẻ mệt mỏi, bằng chứng là Quang đã bị đuối sức khi đấu với băng Ngũ Hổ mấy ngày trước. Thể lực của nhị thủ lĩnh MTX vốn rất tốt nên chuyện Quang phải bỏ cuộc sớm nhất có vẻ rất nghiêm trọng.
Con số chạy tăng dần, và dừng lại ở tầng 17, thang máy mở ra. Ngọc nhìn quanh và nói:
- Anh Quang VIP thật đấy, một mình ở một căn hộ ở chung cư này. Anh ấy ở phòng 1707, cậu đoán là bên nào?
- Thường thì là ở bên này- Huyền Điệp chỉ về phía tay trái hai người.
- Vậy đi bên đó thử xem sao.
Quả nhiên căn hộ 1707 nằm ở cuối hành lang bên trái. Cửa đóng im lìm. Ngọc giơ tay bấm chuông. Đợi một lúc không thấy ai mở cửa nó lại bấm lần nữa.
- Hay là anh ấy không có ở nhà?- Huyền Điệp băn khoăn hỏi.
- Không đâu. Tớ có cảm giác là anh ấy đang ở trong đó.
- Vậy sao anh ấy không ra mở cửa?
Ngọc chưa kịp trả lời thì có tiếng con gái ở phía sau:
- Hai em tìm ai thế?
- Ơ…em tìm anh Quang.
- Hai em tìm Quang à? Thế các em là gì của Quang?
Ngọc trợn tròn mắt khi nhìn thấy chị con gái móc chìa khóa trong túi ra và mở cửa phòng Quang. Chị mỉm cười :
- Là gì thì cũng vào đi đã. Nhưng nhẹ thôi nhé, Quang đang ốm.
- Anh ấy...- Ngọc nói to nhưng nhận được cái ra hiệu của chị con gái, nó hạ giọng thì thầm.- Anh ấy ốm ạ?
- Ừ...- Chị gật đầu và đi thẳng vào bếp.
Ngọc liếc mắt về phía cửa phòng ngủ khép chặt rồi ngồi xuống salon cạnh Huyền Điệp.
- Bọn em là bạn anh Quang. Em là Ngọc, cậu ấy là Điệp ạ!
- Chị là Huyền, bạn thân của Quang. Trước bọn chị là hàng xóm với nhau. Hôm kia chị nhận được điện của Quang nên đến đây.
- Thế anh ấy ốm sao hả chị?
- Quang bị viêm phổi nặng do nhiễm nước mưa, cộng thêm tình hình sức khỏe không tốt nữa. Bác sĩ đồng ý cho điều trị tại nhà. Hai hôm nay cậu ấy cứ sốt lên tục, thỉnh thoảng mới tỉnh lại thôi.
- Em vào thăm anh ấy chút nhé !- Nó xuống giọng năn nỉ- Một chút thôi. Bọn em sẽ không làm ồn đâu.
- Ừ, cũng được.
Huyền đứng dậy và dẫn hai đứa đến phòng Quang. Căn phòng hơi tối vì rèm được kéo che kín cửa sổ. Trên giường, Quang nằm thở nhẹ, mê man không biết gì.
Huyền đặt tay lên trán Quang rồi reo lên khe khẽ :
- Hay quá! Hạ sốt rồi nè. Thế mà chị cứ lo mãi.
- Trong phòng này có mùi gì lạ lắm.- Huyền Điệp nhìn quanh.
- Mùi thuốc hả? Phòng người bệnh mà...- Ngọc cười.
- Không. Không phải mùi thuốc đâu- Huyền Điệp lắc đầu- Mà là mùi thảo mộc. Một loại thảo mộc sống nơi núi cao.
- Tớ có thấy mùi gì đâu.- Ngọc ngạc nhiên.
- Ba tớ có công ty mỹ phẩm mà. Mấy thứ thảo mộc này tớ ngửi suốt nên quen hơi thôi.
- Anh ấy đỡ là tốt rồi.- Ngọc thở phào- Thật tình, lớn vậy rồi còn làm người khác lo lắng.
Rồi nó đứng dậy, kéo tay Huyền Điệp ra và nói với Huyền:
- Bọn em phải về đây ạ! Có gì tối nay em và anh Nghĩa sẽ đến nữa ạ!
- Ơ...- Huyền kêu lên- Em cũng biết cả Nghĩa à?
- Vâng, anh ấy là anh trai em mà.
Ra khỏi chung cư rồi, Ngọc chở Huyền Điệp về nhà. Hiện nay bạn nó đang ở nhờ một nhà người quen, là một salon áo cưới và trang điểm cô dâu có tiếng trên đường Giảng Võ.
Liên Minh toàn quốc xuất hiện trở lại, MTX giờ đây lại mang một trọng trách mới, to lớn hơn và khó khăn hơn. Một trang sách mới được lật sang, dĩ nhiên là chứa đựng nhiều chuyện bi, hài, cũng như rất nhiều thử thách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro