Cuộc gọi báo thức số 7
Tách!
Peach tiếp tục chụp ảnh, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mặc cho tâm trí vẫn cứ lang thang nghĩ về tin nhắn trước đó. Tim anh đập dồn dập đến mức báo động!
Không, đây không phải là cảm giác mặt đỏ tim đập lãng mạn mà là cảm giác hoảng loạn vì sợ hãi quá mức!
Nhiếp ảnh gia trẻ thở dài, vẫn không hiểu nổi tại sao tên trùm mafia lai Nga kia lại rảnh rỗi ghé qua studio nhỉ? Đương nhiên buổi quay chụp quảng cáo này nằm trong phạm vi công việc của hắn, nhưng chủ tịch công ty có cần phải đích thân tới giám sát tiến độ không?
Peach lại chụp một bức ảnh khác rồi liếc xuống kiểm tra tác phẩm của mình. Bức ảnh mới nhất là của Aran, người mẫu trẻ quay lại mỉm cười với máy ảnh. Nụ cười của cậu rạng rỡ, đôi mắt nheo một cách đáng yêu khiến bất kỳ ai nhìn vào bức ảnh cũng phải mỉm cười.
Aran thực sự có tố chất bẩm sinh để làm người mẫu.
Peach thấy dường như mình đã phát hiện ra điều gì đó rồi! Ký ức đột nhiên ùa về, anh đã nhắn gì cho Khun Thee nhỉ? Ồ, đúng rồi! Anh đã gửi cho hắn ta một bức ảnh chụp Aran trên phim trường, trông tươi tắn và vui vẻ. Anh còn chú thích nó là "quà tặng" cho ông trùm mafia - kẻ si mê người mẫu trẻ.
Phải rồi! Hắn ta đến đây vì Aran!
Với lời giải thích này, Peach cảm thấy đôi vai căng thẳng của mình đã được thư giãn đôi chút. Tin nhắn phản hồi nhanh chóng và sự xuất hiện của Thee - tất cả là vì hắn ta muốn gặp Aran. Vài tuần qua hai người họ đã không có cơ hội gặp nhau. Mối quan hệ của họ trì trệ đến mức gã mafia trẻ thậm chí còn không có số điện thoại của Aran!
Nhưng mà, có thể Thee đã có số của Aran từ trước rồi. Với quyền lực của hắn ta, việc lấy thông tin liên lạc của một người mẫu vốn không phải là chuyện gì to tát. Tuy nhiên, có lẽ hắn ta không dám gọi điện để hẹn gặp chăng?
Chắc hẳn đó là tình huống khả quan nhất rồi. Nếu Aran phát hiện ra Thee lấy được số điện thoại của mình bằng cách đó thì sẽ để lại ấn tượng xấu mất.
Nghĩ vậy, Peach cảm thấy nhẹ nhõm hơn, anh quay lại tiếp tục chụp ảnh. Thời gian cứ trôi đi, bỗng nhiên nhiếp ảnh gia trẻ nghe thấy ở phía góc của studio tiếng mọi người ồn ào. Tuy nhiên, Peach quá đắm chìm vào công việc của mình nên không chú ý nhiều đến nó.
Phải đến khi đạo diễn yêu cầu nghỉ giải lao, cho phép Aran thay trang phục cho cảnh quay tiếp theo thì Peach mới bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi đang kiểm tra các file trên máy ảnh, anh chợt nhận ra có người đang nhìn chằm chằm vào mình. Peach ngẩng đầu lên và thấy mình đang bị khóa chặt bằng một ánh mắt sắc bén, dữ dội khiến anh hơi giật mình.
Ở góc studio, người ngồi phía sau đạo diễn với cơ thể cường tráng, hai tay khoanh lại chính là ông trùm mafia con lai Nga - Thái. Đôi mắt sắc sảo của Thee không hề nhìn vào màn hình của đạo diễn mà lại đang khóa chặt vào Peach với ánh nhìn hoang dã như thể giây tiếp theo hắn sẽ lao tới vồ lấy con mồi xấu số. Cái nhìn chằm chằm đó khiến Peach cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình, lông tơ sau gáy anh dựng đứng cả lên vì rùng mình sợ hãi.
Tại sao hắn ta lại nhìn mình chằm chằm thế? Mình đã làm sai gì sao?
Peach cau mày, tránh khỏi ánh mắt đó và giả vờ tập trung vào máy ảnh mặc dù tâm trí anh đang quay cuồng. Một lúc sau, khi nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình máy ảnh, anh bỗng nhận ra vấn đề.
Đã muộn rồi! Có lẽ quý ngài đây đang đợi Aran, hoặc có lẽ hắn đang thấy khó chịu vì team không sắp xếp lịch trình hợp lý cho cậu người mẫu.
Peach liếc nhìn đạo diễn, người rõ ràng đang cảm thấy không thoải mái khi chủ tịch công ty ngồi ngay phía sau lưng mình. Người đàn ông tội nghiệp cuối cùng đã phải kiếm cớ rời đi kiểm tra phim trường để thoát khỏi áp lực quá lớn từ sự hiện diện của ông trùm mafia. Nắm bắt thời cơ, Peach tiến lại gần cúi chào người đạo diễn trung niên một chút trước khi nghiêng người thì thầm vài điều.
"Tôi nghĩ chúng ta kết thúc công việc của ngày hôm nay được rồi." Peach nhẹ nhàng đề nghị, liếc nhìn ông trùm mafia đang có vẻ còn khó chịu hơn trước. Vị đạo diễn lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán vì áp lực. Sau khi liếc nhìn vị khách quyền lực của mình một lần nữa, ông nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Peach bước lùi lại khi đạo diễn tuyên bố kết thúc công việc, bảo mọi người thu dọn đồ đạc. Cười nhẹ để chào tạm biệt các đồng nghiệp, Peach đi thẳng đến phòng thay đồ của người mẫu trẻ với những bước chân gấp gáp.
Anh gõ cửa, khi giọng nói bên trong lên tiếng đồng ý, Peach đẩy cửa mở và bước vào phòng.
Aran đang lau sạch lớp trang điểm, trông có vẻ thoải mái khi được thông báo rằng buổi quay chụp đã kết thúc sớm hơn dự định.
Ngay khi Aran nhìn thấy là ai bước vào, cậu lập tức hỏi.
"Sao lại wrap sớm thế ạ, P' Peach?"
"Chúng ta đã hoàn thành được nhiều đầu mục công việc hơn dự định, nên đạo diễn nói có thể nghỉ ngơi được rồi."
Peach chỉ trả lời một nửa sự thật. Anh bước lại gần hơn, do dự một lúc khi phải cố gắng tìm cách diễn đạt những gì mình muốn nói.
"Aran, hôm nay Khun Arseny sẽ tới đây."
Chàng trai trẻ cứng đờ, quay lại nhìn Peach với đôi mắt mở to đầy hoang mang và cảnh giác. Cậu ấy trông như một con vật nhỏ bị hoảng sợ, mong manh và dễ bị tổn thương. Peach cười nhẹ, không thể kìm được đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Aran vài lần để trấn an cậu.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi, anh nhanh chóng rụt tay lại vì biết rõ rằng nếu Tawan bước vào và nhìn thấy cảnh này thì anh sẽ bị đấm tím mắt mất.
"Sao ngài ấy lại tới đây? Ngài ấy tức giận gì ạ?" Aran cau mày thật sâu, môi mím chặt thành một đường thẳng khi sự bất an ập đến. Peach không thể nhịn được cười, thật muốn hỏi tại sao Aran lại đi đến kết luận đó nhỉ.
Tên trùm mafia đó muốn ngủ với em á!
Peach chỉ dám giữ suy nghĩ đó cho riêng mình, không đời nào anh dám nói ra miệng để cho chàng trai trước mặt hoảng loạn. Nếu điều đó xảy ra, Peach nghĩ rằng anh sẽ bị dí súng vào đầu mất.
"Có lẽ ngài ấy chỉ muốn hóa giải mâu thuẫn với em thôi!" Peach nói với giọng nhẹ nhàng, dễ chịu. "Hai người sẽ làm việc cùng nhau một thời gian mà, đúng không?" Tất nhiên, Peach biết thừa việc nói rằng chủ tịch của một công ty lớn muốn giảng hòa với một người mẫu nhỏ chỉ vì cậu ta là đại sứ thương hiệu của sản phẩm công ty là một lý do hoàn toàn viển vông. Nhưng mà đó là cái cớ hợp lý nhất mà anh có thể nghĩ ra để trấn an Aran rồi.
Cậu người mẫu trẻ im lặng, biểu cảm có vẻ nghiêm trọng. Peach quyết định cho cậu em một cú hích nhẹ.
"Thôi nào, sao mình không ra chào hỏi nhỉ? Chỉ là phép lịch sự thôi mà!" Peach gợi ý. Sau đó, cảm nhận được sự do dự của Aran, anh nói thêm, "Ồ, và... Sẽ không ngạc nhiên nếu có ai đó đã nhắc đến việc Tawan ném bó hoa vào thùng rác với Khun Arseny đâu. Tốt hơn hết là nên làm rõ vấn đề trước khi nó gây ra bất kỳ sự hiểu nhầm nào, đúng không?"
Aran cau mày dữ dội hơn nữa nhưng cuối cùng cũng gật đầu đầy miễn cưỡng. Thấy cậu nhóc cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, Peach cười hài lòng. Anh vừa định gợi ý Aran nên make up một chút thì điện thoại trong túi rung lên.
Peach kéo nó ra, để Aran tiếp tục thu dọn đồ đạc. Thông báo trên màn hình thật khó có thể bỏ qua:
T: Đã muộn rồi. Cậu không định ăn tối sao?
Peach chớp mắt, nhìn chằm chằm vào tin nhắn như thể nó vừa xuất hiện từ hư không.
Tin nhắn này có nghĩa là gì? Có phải Khun Thee đang ám chỉ rằng hắn sẽ mời Aran đi ăn tối hay đi đâu đó phải không?
Nhiếp ảnh gia trẻ thở dài, nhéo sống mũi, anh cảm thấy một dòng mồ hôi lạnh đang lặng lẽ chảy xuống trán mình. Chỉ riêng hôm nay thôi, anh đã làm trung gian, nói dối và cúi mình bao nhiêu lần vì hai người này vậy?
Họ không thể yêu nhau hoặc bắt đầu hẹn hò một cách bình yên được hả, sao cứ phải kéo cả thế giới gặp rắc rối cùng vậy?
Peach rên rỉ trong lòng, cơn bực bội của anh bắt đầu sôi sục. Chàng nhiếp ảnh gia muốn túm lấy cổ áo thần Cupid và lay cho vị đó tỉnh táo lại. Tại sao ngài không làm tốt việc của mình đi? Sao lại đổ hết mọi thứ lên đầu tôi thế này?
Nhưng ngay khi bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của thần Cupid, hình ảnh lại trông giống hệt khuôn mặt của quý ngài Arseny. Peach đành cam chịu thở dài lần nữa và chấp nhận vai diễn của mình trong vở kịch lố bịch này, bất kể nó đau đớn đến thế nào đi nữa.
Lát sau, Aran chỉnh lại dây đeo túi và sải bước về phía Peach, gật đầu như một người lính đang chuẩn bị ra chiến trường. Peach nhanh chóng chuyển hướng, cười dịu dàng trấn an cậu nhóc. Anh quay sang người quản lý và nói rằng cậu ấy có thể tan làm trước vì Peach sẽ hộ tống Aran về nhà an toàn.
Khun Thee đang chờ đợi. Anh sắp bàn giao người cho hắn ta được rồi.
Peach nhẹ nhàng trò chuyện, thỉnh thoảng chêm vào những câu đùa tinh nghịch để chọc cười Aran khi họ cùng nhau bước ra ngoài. Dần dần, cậu người mẫu cũng thả lỏng đôi vai căng thẳng. Không lâu sau, họ đã đến trước cửa studio, nơi Khun Thee đang khoanh tay đợi sẵn với vẻ uy nghiêm thường thấy.
Peach cúi đầu bước tới trước với nụ cười miễn cưỡng.
"Chào buổi tối, Khun Thee. Thật vinh hạnh khi được ngài ghé thăm."
Thee ngay lập tức nhíu mày lại, khuôn mặt hắn trở nên cau có thể hiện sự không hài lòng một cách rõ ràng. Hắn ta thậm chí còn không cố gắng che giấu sự khó chịu của mình mà trừng mắt nhìn Peach. Nhưng nhiếp ảnh gia trẻ không hề nao núng, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh đã kéo được Aran đến rồi. Và cùng với việc hôm nay Tawan không xuất hiện, sẽ không có cơ hội nào tốt hơn thế này nữa.
Peach tươi cười rạng rỡ chỉ về phía người mẫu trẻ. "Cho phép tôi chính thức giới thiệu Khun Aran - người mẫu đại diện cho bộ sưu tập mùa thu của chúng ta." Quay sang Aran, anh khẽ huých cậu nhóc. "Ran, chào hỏi đi nào. Đây là Khun Theerakit Arseny - chủ tịch của Arseny Corporation."
Aran liếc nhìn Thee một lúc rồi cúi chào lịch sự với hai tay chắp lại trước ngực. Peach thở phào nhẹ nhõm, biết ơn vì Aran vẫn còn tỉnh táo để cư xử đúng mực đúng thời điểm.
Đôi mắt xám sắc lạnh của quý ngài mafia dịu lại, dù chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ để Peach nhận ra. Chàng nhiếp ảnh gia lặng lẽ chúc mừng thành công của mình và nhanh chóng chuyển sang chủ đề chính.
"Wow, đã muộn thế này rồi cơ à? Tôi quên mất mình còn có một cuộc họp gấp vào tối nay." Peach nói rồi vỗ trán với vẻ đầy tiếc nuối. "Không thể tin được là tôi lại phải lỡ hẹn với ngài, Khun Thee. Tôi rất xin lỗi!"
Gã mafia quay ngoắt lại nhìn anh, đôi mắt xám khói của hắn ta giờ đây tràn ngập sự giận dữ của loài thú săn mồi. Sự bất mãn tràn ra trong không khí rõ ràng đến nỗi một trong những cấp dưới của hắn đứng gần đó phải lùi lại một bước theo bản năng. Nhưng Peach vẫn vô cùng vô tư và không hề nao núng. Anh quay về phía Aran, nắm chặt tay người mẫu và dùng giọng nói đáng thương nhất để cầu xin cậu.
"Khun Thee thực sự rất kỳ vọng vào bộ sưu tập mùa thu này đó. Hôm nay em không có lịch trình gì mà. Anh xin Ran đó! Em có thể đi ăn với ngài ấy giúp anh được không? Rồi lát nữa vệ sĩ của ngài ấy sẽ đưa em về."
"Em không cần đi nhờ xe, P' Peach. Em có thể tự về nhà được!" Aran đáp, lắc đầu nhanh đến nỗi tóc cậu nhóc bay tán loạn. Nhưng Peach không thể lùi bước vào lúc này, anh phải hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá. Siết chặt tay Aran, anh nhìn chàng trai trẻ với vẻ mặt van nài nhất mà mình có thể làm được.
"Anh đã hứa với quản lý của em rồi mà, Ran. Làm sao anh có thể nuốt lời được? Hơn nữa, dạo này em ngày càng nổi tiếng, nhỡ vẫy nhầm tài xế hoặc đụng phải fan cuồng thì sao? Em sẽ làm gì đây?" Peach nói một mạch, không cho Aran cơ hội phản bác. Không thể chần chừ thêm nữa, anh quay lại phía Thee, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn và kéo về phía bàn tay nhỏ hơn của Aran, đan hai tay vào nhau.
Trong cơn lo lắng vội vã, Peach hoàn toàn quên mất rằng anh không nên chạm vào Thee một cách tùy tiện như vậy. Nhưng anh đã nhét bàn tay mảnh khảnh của Aran vào tay Thee như thể đang ký kết một thỏa thuận nào đó.
"Được rồi, tôi giao cậu ấy cho ngài nhé!"
Peach tuyên bố rồi vội vàng cúi chào. Trước khi một trong hai người kịp phản ứng, anh đã buông tay họ ra, quay gót chạy về phía chiếc taxi đang chờ gần đó.
Peach nghĩ mình đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao của sự chuyên nghiệp, anh đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh mình được thưởng thức món bít tết wagyu ngay sau khi thực hiện thành công phi vụ này!
Thee đứng sững người một lúc vì chưa từng có ai ép buộc hắn phải làm điều gì đó rồi bỏ chạy như thế.
Đôi mắt xám khói lặng lẽ dõi theo Peach cho đến khi chàng nhiếp ảnh gia biến mất vào trong xe taxi. Lông mày Thee nhíu lại với nhau trong sự bực bội và bối rối. Nhưng trước khi kịp xử lý tình huống này, tiếng chuông điện thoại đã kéo hắn về thực tại.
Hắn buông tay Aran, rút điện thoại ra khỏi túi. Ánh mắt dừng lại ở thông báo nhấp nháy trên màn hình, biểu cảm hắn chuyển dần sang phức tạp, như thể cảm xúc đang xáo trộn theo cái cách không thể giải thích được.
PE@CH: Tôi đã tạo ra một cơ hội hoàn hảo, giờ thì mọi thứ nằm trong tay ngài.
Chúc may mắn!
Thee mím chặt môi, nhét lại điện thoại vào túi. Khi ngẩng đầu lên, Aran đã đứng đó nhìn hắn vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi. Có điều gì đó khiến trái tim Thee rung động, làm dịu đi cơn tức giận đang âm ỉ trong lòng hắn.
Không thể phủ nhận rằng Aran rất điển trai. Chàng trai trẻ sở hữu những đường nét thanh tú, thân hình mảnh khảnh nhưng vẫn có một chút cơ bắp và làn da trắng mịn đến phát sáng. Hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm mềm mại của làn da Aran khi nắm tay trước đó.
Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác còn đọng lại rõ nét hơn cả trong tâm trí hắn lại là vết chai trên bàn tay của một người khác.
"Ừm... ngài đã ăn gì chưa, Khun Thee?" Aran ngập ngừng phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói run rẩy nhưng đầy sự quyết tâm "Tôi rất vui lòng khi được thay mặt P' Peach giải đáp các vấn đề về buổi chụp ảnh cho bộ sưu tập mùa thu. Ý tôi là, anh ấy biết hầu hết tất cả mọi việc, nhưng... tôi cũng đã kiểm tra tiến độ khá thường xuyên. Tôi có thể thay anh ấy trả lời một vài câu hỏi."
Thee hạ mắt xuống, ngực vẫn căng tức vì khó chịu. Nhưng điều khiến hắn bực bội hơn cả là hắn không thể xác định chính xác lý do tại sao hắn lại khó chịu thế này. Hít một hơi thật sâu, gã mafia cố gắng kiềm chế cơn hỗn loạn đang cuộn trào trong lòng và đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn.
"Lên xe."
Peach đã mất rất nhiều công sức để sắp xếp mọi thứ cho hắn. Ít nhất thì hắn cũng nên tận dụng cơ hội mà mình được trao.
Ngay cả khi tâm trí còn đang rối bời và hỗn độn hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro