Cuộc gọi báo thức số 15
Peach nằm trên giường, tay chân duỗi dài vô lực, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một sự trống rỗng khó tả đè nặng lên ngực khiến anh cảm thấy kiệt sức.
Cơn bão cảm xúc ngày hôm qua đã lắng xuống nhưng cảm giác nặng nề vẫn còn bám chặt vào lồng ngực anh khiến ngay cả ý nghĩ di chuyển cũng làm anh mệt mỏi.
Dù hợp đồng dự án One Word của All Season chỉ là một thỏa thuận bằng lời với Nuch nhưng anh đã để trống toàn bộ lịch trình làm việc của mình trong ba tháng chỉ để tập trung vào nó. Bây giờ công việc đã bị hủy bỏ, nhiếp ảnh gia trẻ hoàn toàn không còn gì để làm - một thực tế xa lạ và khó chịu. Peach có thể thử sắp xếp lại các buổi chụp hình cũ hoặc nhận các công việc mới, nhưng chỉ nghĩ đến làm việc thôi cũng khiến anh kiệt sức.
Thở dài một tiếng đầy cam chịu, nỗi thất vọng của anh đã biến thành sự lười biếng gần như tê liệt.
Sự thật là Peach cũng không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh thực sự tự do như thế này là khi nào nữa. Những năm gần đây anh đã làm việc không biết mệt mỏi để nuôi sống bản thân và em gái. Khi Plub bắt đầu đi học, làm việc không ngừng nghỉ đã trở thành bản năng thứ hai của Peach.
Có lẽ nghỉ ngơi một chút cũng không phải là ý tồi.
Ánh mắt lướt qua cuốn lịch, những ô trống trên đó dường như đang chế giễu Peach. Anh cảm thấy lạc lõng, giống như một chiếc xe buộc phải dừng lại đột ngột sau khi đã chạy quá tốc độ trên xa lộ quá lâu.
Peach mím chặt môi, liếc mắt nhìn về giá sách treo tường. Lẫn trong những cuốn sách tham khảo liên quan đến công việc còn có một vài cuốn sách hướng dẫn du lịch mà Plub đã bỏ lại từ nhiều năm trước.
Có lẽ... anh nên đi du lịch!
Ý tưởng này làm Peach cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Anh cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm kiếm những điểm đến tiềm năng và dĩ nhiên sẽ ưu tiên những nơi thư giãn thoải mái. Anh không có tâm trạng cho một chuyến đi khám phá hay mạo hiểm, điều duy nhất Peach cần lúc này là một chuyến đi để nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc và chữa lành tâm hồn.
Bãi biển có vẻ là một lựa chọn hoàn hảo.
Sau khi quyết định, nhiếp ảnh gia trẻ bắt tay vào đóng gói hành lý. Anh đào ra một số bộ quần áo thoải mái hiếm khi có dịp được mặc và bắt đầu lập kế hoạch cho chuyến đi của mình. Lái xe dọc bờ biển với một chiếc máy ảnh chính là lối thoát mà anh cần.
Vừa mới ném xong những thứ cần thiết vào vali để lên đường vào ngày hôm sau thì chuông cửa nhà Peach đột nhiên reo lên. Anh khựng lại, nhìn ra từ phòng ngủ với đôi lông mày nhíu lại vì bối rối.
Peach đã sống trong căn hộ này nhiều năm và số lần tương tác với hàng xóm có thể đếm trên một bàn tay, thậm chí họ chỉ gật đầu lịch sự khi đi ngang qua nhau mà thôi. Ai lại bấm chuông cửa nhà anh vào lúc này chứ?
Trước khi Peach kịp nghĩ ra lý do, tiếng chuông lại reo lên, lần này còn gấp gáp hơn. Âm thanh chói tai khiến anh giật mình. Lo lắng sẽ làm phiền hàng xóm, chàng nhiếp ảnh gia vội vã chạy đến và giật mạnh cửa ra mà quên mất việc kiểm tra qua lỗ nhìn trộm.
Người mà anh nhìn thấy là Thee, bóng dáng cao lớn đang đứng khoanh tay trước cửa với vẻ mặt u ám không hài lòng.
"Khun Thee?" Peach thở hổn hển, miệng há hốc vì ngạc nhiên. Trước khi kịp hỏi người đàn ông kia đang làm gì ở đây, tên trùm mafia mặt lạnh đã dễ dàng đẩy cửa ra, lách thân hình to lớn của hắn vào trong. Vẫn còn choáng váng, Peach chỉ có thể nhìn theo hắn chằm chằm trong khi cơ thể vẫn còn đông cứng ngoài cửa. Ngay khi thấy Thee thản nhiên bước vào căn hộ như thể hắn sở hữu nơi này, sự phẫn nộ trong Peach đã bùng lên.
"Khun Thee, thay giày trước đã!" Peach thốt lên, giọng nói có phần gấp gáp. Anh không muốn phải lau nhà lẫn nữa đâu, chưa gì đã có vài dấu giày trên sàn rồi. Không kịp suy nghĩ thêm, chàng nhiếp ảnh gia vội nắm lấy cánh tay ông trùm mafia, giữ chặt, tâm trí anh hoàn toàn tập trung vào việc tìm kiếm một đôi dép đi trong nhà mà không kịp nghĩ thêm gì nữa.
Thee liếc xuống bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, một tia vui vẻ không rõ lí do bỗng lóe lên trong mắt mặc dù biểu cảm của hắn vẫn khá thản nhiên. Quý ngài mafia dừng bước, lặng lẽ hài lòng cho dù giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, hắn hỏi:
"Tại sao phải làm vậy?"
"Giày của ngài bẩn quá. Tôi không muốn lau sàn nữa đâu."
"Tôi sẽ gọi người dọn phòng!" Thee nói một cách hiển nhiên, rút điện thoại ra như thể hắn ta sẽ ngay lập tức nhấn nút gọi.
Peach vội vàng đặt đôi dép cũ của em gái mình xuống.
"Chỉ cần thay giày thôi. Đây, đôi dép của em tôi..." chàng nhiếp ảnh gia ngập ngừng khi đột nhiên nhận ra đôi dép có màu hồng phấn với một chiếc đuôi thỏ khổng lồ, mềm mại ở phía sau.
Peach gần như nín thở khi liếc nhìn Thee, tim đập thình thịch khi nghĩ đến việc anh bắt hắn ta đi đôi dép đó. Không chần chừ, anh ném luôn đôi dép lê qua phòng khác.
Suýt nữa thì tàn đời rồi! Sao anh có thể để tên trùm mafia đi đôi dép đó chứ. Chắc chắn hắn ta sẽ ra lệnh thủ tiêu mình ngay lập tức.
"Làm ơn hãy cởi giày ra. Đơn giản hơn nhiều so với việc gọi người dọn phòng."
Thee do dự, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt cầu xin của Peach, hắn thở dài và lùi lại cởi giày ra. Sau đó, với phong thái tự nhiên của một chủ nhà, hắn sải bước vào phòng khách và ngồi tựa lưng thoải mái trên ghế sofa, gác chân lên bàn cà phê.
Nghĩ rằng tranh cãi cũng vô ích nên Peach nhanh chóng đi lấy nước theo thói quen và đặt xuống trước mặt vị khách VIP.
"Sao cậu không gọi cho tôi?"
Câu hỏi đột ngột rơi xuống từ hư không khiến Peach nghiêng đầu khó hiểu nhưng anh không để ý nhiều vì đã quá quen với những câu hỏi không đầu không cuối của Thee. Anh lặng lẽ đặt ly nước xuống trước khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"Tôi không có lý do gì để làm thế cả." anh đáp lại với một nụ cười yếu ớt, hạ mắt nhìn xuống sàn nhà. "Tôi không biết phải nói gì."
Nỗi sợ hãi từ ngày hôm đó vẫn còn ám ảnh Peach.
Thee im lặng nghiên cứu nhiếp ảnh gia trẻ với vẻ mặt khó đoán, không còn lạnh lùng và uy nghiêm như thường lệ mà lại khá trầm tĩnh. Ngay cả giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường. "Tại sao cậu lại rút khỏi dự án?"
"Tôi không bỏ việc. Nhóm trưởng đã nói với tôi rằng team không cần tôi nữa. Tôi còn phải làm gì nữa sao?" Peach nhún vai, mặc dù sự bức bối lại lần nữa bùng lên. "Nếu ngài lo lắng về Aran, thì không sao đâu. Mọi người có vẻ đang giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Em ấy có thể tiếp tục dự án mà không cần tôi... Tôi sẽ gửi cho ngài số điện thoại của em ấy."
"Tôi không lo cho Aran. Tôi lo cho cậu."
Peach sững người, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình với vẻ ngạc nhiên. Khuôn mặt vẫn khó đoán, vẫn thản nhiên như thể người vừa quăng một quả bom không phải hắn ta. Giọng nói kiên định, vững vàng, không có chút dịu dàng nào nhưng ánh mắt của hắn ta thì hiện lên sự quan tâm một cách rõ ràng.
"Cậu không phải là loại người dễ dàng từ bỏ. Dự án đó là tâm huyết của cậu. Tại sao không đấu tranh vì nó?"
"Tôi không thể... Tôi không thể làm gì cả." Giọng nói của Peach run rẩy, vỡ vụn ra dưới sức nặng của những cảm xúc mà anh đã kìm nén bấy lâu nay - cơn thịnh nộ không lối thoát, sự oán giận không thể giải tỏa. Tất cả đè nặng lên lồng ngực Peach, khiến anh khó thở. "Nếu tôi phản kháng, Plub sẽ là người phải chịu đau khổ. Họ có những mối quan hệ... có quyền lực. Tôi không thể để em gái bị tổn thương vì mình. Nhưng tôi tức giận, rất tức giận, tôi thậm chí không thể suy nghĩ thấu đáo được, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác."
"Vậy tại sao cậu không gọi điện cho tôi?"
Vẫn câu hỏi đó. Peach im lặng, nhận ra rằng có lẽ anh đã hiểu sai ý nghĩa của nó từ đầu. Anh cho rằng tên trùm mafia chỉ tức giận vì không được cập nhật thông tin về Aran như thường lệ. Nhưng giờ... có vẻ như ý nghĩa của nó không phải như thế.
Liệu có thể tin rằng có người thực sự muốn bảo vệ anh không?
"Tôi có thể... gọi cho ngài sao?" Peach hỏi khẽ, giọng xa xăm. Kể từ khi tên trùm mafia cho số điện thoại, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó ngoài việc trả lời những cuộc gọi, cập nhật thông tin của Aran hoặc nhận lệnh của Thee.
Dù sao thì hắn ta cũng là mafia. Làm sao Peach có thể nghĩ rằng anh có quyền yêu cầu hắn điều gì?
"Có hàng trăm, hàng ngàn người sẵn sàng tranh cướp để có được số điện thoại của tôi", Theerakit đáp lại đầy kiêu ngạo. "Nhưng cậu thì sao? Cậu đã có nó từ lâu rồi... điều đó có nghĩa là tôi cho phép cậu gọi cho tôi".
Peach chớp mắt, đầu óc quay cuồng. Tim anh như ngừng đập, cảm xúc rối tung thành một mớ bòng bong không thể nào tháo gỡ.
"Nếu tôi gọi... liệu ngài có giúp tôi không?"
"Tại sao tôi lại không giúp cậu? Cậu là người của tôi. Không kẻ nào được phép động vào người của tôi."
Peach cứng đờ. Ánh mắt Thee vẫn kiên định, không dao động, như thể tức giận vì anh dám nghi ngờ sự chân thành của mình. Giọng nói của hắn mang sức nặng ngàn cân khiến Peach đứng chôn chân tại chỗ. Không hề có sự lừa dối nào, chỉ có niềm tin kiên quyết, vững chắc như bàn thạch.
"Tôi... Tôi thật sự có thể gọi điện cho ngài sao? Nếu tôi gọi, ngài thật sự sẽ giúp tôi chứ? Tôi sẽ không phải chiến đấu một mình nữa sao? Sẽ không còn phải sợ những mối quan hệ của tên khốn đó... Sẽ không phải cứ thế mà buông xuôi chấp nhận kết quả?"
Thee nhíu mày khoanh tay như thể đang muốn hỏi: Cậu không hiểu chỗ nào vậy?
"Cậu là người của tôi. Mối quan hệ đó còn không đủ sao?" Môi hắn cong lên thành một nụ cười tự tin, toát lên vẻ uy quyền như thể hắn có thể lật nghiêng thế giới chỉ bằng một cái búng tay. "Ngay cả khi bầu trời sụp đổ, tôi sẽ chống đỡ giúp cậu hoặc để vệ sĩ của tôi làm điều đó."
Những lời nói của hắn ta đúng chất mafia, có sức công phá mạnh hơn bất kỳ lời thề nguyện nào. Những cảm xúc mà Peach đã phải đấu tranh tới tuyệt vọng để kìm nén giờ đây đã trào dâng, tràn ra như bọt từ một cốc bia đầy. Anh không thể nói gì, không thể rời mắt khỏi đôi mắt kiên quyết của Thee. Ngực anh phập phồng, những giọt nước mắt nóng hổi đã bắt đầu lăn dài trên má.
Thee cứng đờ, hốt hoảng, theo bản năng ngồi thẳng người dậy. Đôi lông mày rậm nhíu lại vì bối rối cho thấy rõ ràng là hắn không quen xử lý những chuyện như thế này. Quý ngài mafia chỉ biết đứng yên tại chỗ, để Peach khóc cho đến khi mọi nỗi đau tan biến cùng những giọt nước mắt.
Không biết là do đôi mắt bị hơi nước làm mờ đi hay vì lý do gì khác, Peach chợt nghĩ rằng anh đã nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt xám khói quen thuộc đó, một sự dịu dàng hiếm có, ẩn sau vẻ nghiêm nghị thường thấy.
Dù là gì đi nữa, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Peach có cảm giác như mình đang được đứng trên mặt đất vững chắc.
Sau khi khóc hết nước mắt trước mặt ai đó lần đầu tiên trong đời, mười lăm phút sau Peach cũng lấy lại được bình tĩnh. Anh lẩm bẩm xin lỗi vì cảm xúc bộc phát và xin phép vào phòng vệ sinh để rửa mặt.
Hắn không ôm hay cố gắng an ủi, cũng không bảo anh ngừng khóc. Quý ngài mafia chỉ ngồi đó, lặng lẽ quan sát, kiên nhẫn chờ đợi, cho Peach không gian để giải tỏa mọi cảm xúc bị dồn nén mà anh đã mang trong lòng.
Kỳ lạ thay, sự ủng hộ thầm lặng đó lại khiến tâm trạng của Peach tốt hơn.
Chàng nhiếp ảnh gia lau khô khuôn mặt đẫm nước mắt bằng khăn và trở lại phòng khách, chỉ để thấy chiếc ghế dài đã hoàn toàn trống rỗng. Không có ai cả. Anh cau mày, liếc nhìn xung quanh. Căn hộ của anh không lớn lắm, không có nhiều nơi để cho ông trùm mafia đi lang thang.
Chạy vào phòng ngủ, Peach nhìn thấy Thee đang đứng trước cửa, thân hình to lớn căng thẳng, vẻ mặt giận dữ và u ám. Sự điềm tĩnh, kiên định lúc trước đã biến mất hoàn toàn. Giờ đây hắn ta đang nổi cơn thịnh nộ, một cơn bão lớn đang ập đến.
Chuyện gì thế này?
"Có chuyện gì vậy?" Peach thận trọng hỏi, lựa chọn từ ngữ cẩn thận mặc dù tâm trí đang hỗn loạn. Thee quay ngoắt lại, tay run rẩy chỉ về phía thứ gì đó bên trong phòng.
"Cậu nói cho tôi biết ... đây là cái quái gì? Cậu định chạy trốn à? Để tôi nói rõ cho cậu biết: với quyền lực của Arseny, cậu có trốn đến bên kia hành tinh chết tiệt này thì tôi vẫn có thể tìm thấy cậu."
Peach chớp mắt bối rối, rồi nghiêng người nhìn vào trong để xem điều gì đã gây ra sự phẫn nộ dữ dội như vậy cho ông trùm mafia. Nhìn thấy chiếc vali đang mở một nửa trên sàn và đống quần áo nằm rải rác trên giường, anh đã hiểu ra ngay lập tức.
"Tôi không có ý định chạy trốn!"
"Cậu không nghĩ đến việc gọi cho tôi mà lại nghĩ đến chuyện chạy trốn sao? Nhớ cho kỹ đây: cách duy nhất để cậu có thể thoát khỏi tôi... là cái chết!"
Nhiếp ảnh gia trẻ quay lại, cố gắng hết sức để không thở dài chán nản. Anh vắt óc, cố nhớ xem gần đây có bộ lakorn nào đang chiếu mà lại có thể đã gieo vào đầu Thee những ý tưởng kỳ lạ như vậy. Anh tự nhủ phải nhớ nhắc Mork chọn những bộ phim ít drama hơn cho Khun Thee mới được.
"Khun Thee, bình tĩnh lại đi. Hãy bình tĩnh lại, được chứ?" Peach đưa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Thee, siết chặt để đảm bảo hắn chú ý đến mình. "Tôi không bỏ trốn. Tôi không đóng gói đồ đạc để chuyển đi đâu cả. Tôi chỉ đi du lịch thôi."
Ông trùm mafia liếc xuống bàn tay mảnh khảnh đang nắm lấy tay mình. Ngay lập tức, Peach cảm thấy bầu không khí xung quanh mình đột nhiên dễ thở trở lại, sự căng thẳng ngột ngạt cùng áp lực khủng khiếp đã tan biến trong tích tắc.
Peach thở dài, định rút tay lại nhưng Thee lập tức nắm chặt lấy tay anh. Ngón tay cái của quý ngài mafia lười biếng vẽ những vòng tròn nhỏ trên mu bàn tay Peach như thể hắn đang rất hài lòng.
"Cậu định đi đâu? Tôi sẽ mua cho cậu một chiếc máy bay để đi lại dễ dàng hơn. Đi đi và hãy nhanh chóng trở về."
Hãy bình tĩnh chút đi Khun Thee!
----------
Bá đạo tổng tài hàng real 😆😆😆
Nay đi làm về mệt quá nên chỉ edit được 1 chap thôi nhé các người đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro