Cuộc gọi báo thức số 11
Thee chưa từng bị ai phớt lờ như thế này.
Ngồi vắt chân trên xe, tay cầm iPad mở tài liệu nhưng hắn dường như không thể đọc nổi một từ nào. Mọi thứ xung quanh Thee đều yên tĩnh, quá mức yên tĩnh. Không có gì làm hắn mất tập trung, không có gì phá vỡ sự im lặng nặng nề này.
Quá im lặng rồi!
Ông trùm mafia liếc nhìn nhiếp ảnh gia trẻ ngồi cạnh mình, kể từ khi họ rời khỏi nhà hàng, Peach đã im lặng một cách bất thường, tránh giao tiếp bằng mắt và luôn giữ khoảng cách với hắn. Ngay cả bây giờ, khi ngồi cùng nhau trong xe, giữa họ cũng chẳng có gì ngoài sự im lặng ngột ngạt này.
Bình thường, Peach cũng không phải là người nói nhiều. Khi họ đi chung như thế này, cả hai cũng chẳng nói gì với nhau mấy, nhưng hồi đó sự hiện diện của Peach luôn mang lại cảm giác... ấm áp. Giống như đang ngồi dưới một cái cây lớn rợp bóng mát vào một ngày nắng oi ả - yên tĩnh, chắc chắn rồi, nhưng vô cùng bình yên và nhẹ nhõm.
Nhưng lần này thì không như vậy. Sự im lặng này không ấm áp hay dễ chịu. Nó ngột ngạt tới khó thở và Thee ghét nó!
Hắn liếc nhìn khuôn mặt Peach lần nữa. Khách quan mà nói, anh cũng đẹp trai, có lẽ không phải kiểu người khiến người khác phải ngoái nhìn giữa đám đông, nhưng không thể phủ nhận là vẻ ngoài của Peach khá ưa nhìn. Làn da trắng, đôi mắt hình quả hạnh hơi hẹp luôn lấp lánh sự dịu dàng.
Hắn thích đôi mắt đó!
Thích cái cách chúng phản chiếu bóng hình hắn, dường như hắn có thể nhìn thấy rõ bản thân mình trong đôi mắt đó.
Nhưng bây giờ thì sao? Trong đôi mắt ấy chẳng còn hình bóng của hắn nữa.
Ông trùm mafia đưa mắt nhìn xuống, lướt qua đôi vai mảnh khảnh rồi dừng lại ở cổ tay Peach. Những vết hằn đỏ nổi lên, in dấu hình dáng ngón tay của Thee một cách rõ ràng. Nước da nhợt nhạt của Peach càng khiến vết bầm đỏ trở nên nổi bật hơn, làm người khác nhìn thấy cũng phải sửng sốt.
Thee mím môi lại, đột nhiên cảm thấy mình nên làm điều gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Hắn kéo ánh mắt trở lại chiếc iPad trên tay, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể tập trung đọc tài liệu trước mặt. Suy nghĩ của hắn cứ quanh quẩn bên Peach mãi.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại, có vẻ như họ đã đến nơi mà Peach đã nhắc đến trước đó.
Thee đề nghị đưa anh đến tận nơi nhưng Peach từ chối và nói rằng anh cần sẽ lái xe của em gái mình về và không muốn làm phiền hắn.
Làm phiền ư? Hắn đã đích thân đề nghị! Những kẻ khác thậm chí còn cầu xin cơ hội được đi cùng hắn vậy mà anh chàng này lại từ chối sao?
"Tôi rất cảm kích vì chuyến đi này. Cảm ơn anh, Khun Mork," Peach nói, hơi cúi đầu về phía Thee trước khi nở một nụ cười nhẹ với Mork - vệ sĩ kiêm thư ký riêng của Thee, người đã kiêm luôn cả tài xế cho họ tối nay. Lông mày của Thee nhíu lại ngay lập tức khi bắt gặp hình ảnh Mork mỉm cười đáp lại Peach qua gương chiếu hậu. Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng trước khi kịp thốt ra lời nào, Peach đã mở cửa xe và bước ra ngoài.
Thee nhìn Peach đóng cửa xe, bước vào nhà hàng không rời mắt cho đến khi thấy anh biến mất vào bên trong. Sau đó ông trùm mafia mới gật đầu bảo thư ký riêng lái xe đi.
Lần thứ tư đọc đi đọc lại một dòng văn bản trên iPad mà không đọng lại được một từ nào, Thee bực bội đóng sầm thiết bị lại và khoanh tay nhìn Mork chằm chằm bằng cái nhìn sắc bén có thể đâm thủng mấy lỗ trên người cậu thư ký.
"Hai người đã là bạn bao lâu rồi?"
Giọng nói của hắn bình tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng ngữ điệu lạnh lùng đó có thể khiến một người đàn ông yếu đuối ngã vật xuống sàn vì áp lực và hoảng loạn. Tuy Mork đã quá quen với tâm trạng thất thường này của ông chủ mình nhưng cậu thư ký cũng không thể ngăn đôi vai trở nên căng thẳng và phải lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận hơn.
"Chúng tôi không phải là bạn bè, thưa ngài. Chúng tôi chỉ mới gặp nhau hai lần thôi." Mork giải thích, "Khun Peach có khả năng nhớ khuôn mặt rất tốt. Ngài ấy có nhắc đến việc tôi đã từng chở ngài ấy lần trước và muốn cảm ơn tôi vì điều đó."
Thee hạ mắt xuống, không tiếp tục ép hỏi nữa. Hắn đã biết Peach là một người thân thiện với tất cả mọi người. Anh chàng này dễ bắt chuyện, nhanh cười và dường như luôn có bản năng tự nhiên là chăm sóc người khác.
Thee mím chặt môi, không thể ngừng nghĩ về bữa tối trước đó. Đây là lần đầu tiên có người thực sự quan tâm đến việc hắn đã ăn hay chưa. Mặc dù Peach khó chịu nhưng anh vẫn nướng thịt và đặt lên đĩa của Thee, như thể anh biết Thee không quen làm những việc như vậy cho mình.
Có rất nhiều người cố gắng lấy lòng Thee, nhưng hành động của Peach rất tự nhiên. Lần đầu tiên, điều đó không khiến hắn cảm thấy khó chịu hay không thoải mái. Thật kỳ lạ!
Thee lại bất giác nhớ về những vết tụ máu trên cổ tay Peach, rõ ràng và nổi bật trên làn da nhợt nhạt của anh, hắn cau mày, sự bực bội lại trào ngược lên.
"Hãy gửi ngay cho Peach một ít thuốc mỡ trị bầm tím." Thee ra lệnh dứt khoát. "Và đảm bảo có người đích thân giao thuốc tới tận tay cậu ấy."
Mork đáp lại bằng một lời xác nhận lặng lẽ, không còn ngạc nhiên trước những khoảnh khắc tử tế bất thường của Thee nữa. Cậu thư ký quyết định ghi nhớ giây phút đặc biệt này. Peach có thể chưa có bất kỳ địa vị chính thức nào trong cuộc sống của Thee và bầu không khí giữa họ hôm nay dày đặc sự căng thẳng không nói nên lời, nhưng Mork đã có thể kết luận chắc chắn một điều rằng: sớm muộn gì anh chàng nhiếp ảnh gia này cũng sẽ trở thành người quan trọng đối với ông chủ của cậu.
Mork cho rằng có lẽ nên bắt đầu chuẩn bị tinh thần để chào đón thêm một "ông chủ" nữa sắp bước vào cuộc sống của mình.
===
Peach đi theo định vị mà em gái anh đã gửi, đến quán bar kiêm nhà hàng mà cô ấy đã nhắc đến. Nơi này có khu vực nướng thịt trên tầng thượng, chơi nhạc sống ở tầng dưới vọng lên không gian ngoài trời phía trên.
Anh đi thẳng lên lầu, quan sát xung quanh đến khi nhìn thấy Plub. Cô em gái có dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai anh, thân hình mảnh khảnh mặc một chiếc áo sơ mi quá khổ và quần bó, tóc nhấn highlight màu đỏ tươi lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt lốm đốm những vết tàn nhang nhạt màu được bao quanh bởi cặp kính lớn gọng tròn màu bạc.
Toàn bộ diện mạo của cô nhóc là sự pha trộn hỗn loạn của nhiều phong cách, nhưng bằng một cách kỳ lạ nào đó, cô gái đã làm cho nó trở nên hợp lý. Xét đến việc cô đã tốt nghiệp tại trường đại học với chuyên ngành mỹ thuật và hiện đang làm việc trong team nghệ thuật của Arseny thì điều này cũng dễ hiểu.
"Em say à, Plub?" anh hỏi, chống tay lên hông và nheo mắt lại đầy nghi ngờ. Plub tươi cười vui vẻ nhìn anh đến mức đôi mắt híp lại, cô nhóc giơ ly lên cho anh xem.
"Hai chai bia tươi. Anh nghĩ thế là đủ để em say rồi à?" cô trêu chọc, kéo dài âm cuối bằng một câu hát vui tươi.
Anh khẽ cười, chào hỏi đồng nghiệp của em gái mình một cách thoải mái. Tất cả bọn họ đều nhích ra để nhường chỗ cho anh ngồi, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đón Plub. Gia đình chỉ còn hai anh em, việc anh bảo vệ cô là điều tự nhiên. Tuy họ cũng đã học được cách cho nhau không gian riêng để không cảm thấy ngột ngạt nhưng có một quy tắc bất thành văn giữa hai người là: mỗi lần Plub đi uống rượu, dù có say mềm hay tỉnh như sáo, thậm chí chỉ uống một ly thì cô vẫn sẽ gọi anh đến đón còn Peach thì không bao giờ nói không. Không một lần nào!
Anh cũng đã từng làm việc với nhóm của Plub rất nhiều lần trước đó, thường xuyên giúp đỡ từ những việc nhỏ đến việc lớn tới mức anh gần như đã trở thành thành viên dự bị danh dự của nhóm.
"Tối nay ăn mừng về chuyện gì thế?" anh hỏi, xua tay từ chối ly đồ uống mà một trong những đồng nghiệp của cô mời. Vì phải lái xe đưa Plub về nhà nên Peach không đời nào liều lĩnh nạp cồn vào người.
"P' Nuch xin nghỉ việc rồi." Plub trả lời, bê đĩa thức ăn chất đầy ngồi phịch xuống cạnh anh, chen chúc trong không gian chật hẹp. Cô nhét đĩa vào tay anh trai. "Có lẽ chúng ta sẽ ở lại thêm một lúc nữa. Anh nên ăn gì đó đi, Peach. Đừng nói với em là anh mới thức dậy đấy nhé? Em đã bảo anh đừng thức xuyên đêm nữa mà."
Peach vẫn còn no bụng sau bữa tiệc nướng đắt tiền trước đó nên anh lắc đầu từ chối đồ ăn. Plub nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ.
"Ạnh ăn rồi à? Ăn gì thế? Nếu còn nói với em là mì gói nữa, em thề em sẽ đánh anh đấy."
Peach chớp mắt nhìn cô, loay hoay tìm câu trả lời. Nếu thừa nhận đã ăn thịt nướng, anh sẽ nghe cô tra khảo chuyện này không biết đến bao giờ. Plub biết anh hiếm khi ra khỏi nhà, chứ đừng nói đến việc ra ngoài ăn một bữa tiệc xa hoa như tiệc nướng một mình.
Nhưng giải pháp thay thế cũng chẳng tốt hơn là bao. Nếu anh nói rằng anh đã đi cùng ai đó, cô nhóc sẽ yêu cầu được biết là ai, và việc tiết lộ danh tính tên mafia sẽ mở ra một vấn đề hoàn toàn mới.
Chàng trai trẻ do dự một lúc trước khi cố gắng nở một nụ cười khô khan và tránh né câu hỏi. Thay vào đó, anh nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Tại sao P' Nuch lại nghỉ việc vậy?"
Anh đang nhắc đến người đứng đầu dự án, một người mà Peach đã từng làm việc cùng ba hoặc bốn lần trước đó. Nuch là người thông minh, luôn đưa ra những quyết định sắc sảo, có tố chất lãnh đạo mạnh mẽ và luôn quan tâm đến các thành viên trong nhóm của mình. Mọi người được làm việc trong cùng dự án với cô ấy đều rất vui vẻ.
"Chị ấy đang mang thai và muốn tập trung vào việc chuẩn bị cho em bé.", Plub trả lời, tiếp tục chuyển chủ đề mà không bàn luận nhiều.
"Anh biết không, ban đầu Nuch thậm chí còn không định tiếp nhận dự án One Word của All Season. Nhưng sau khi anh giúp lên ý tưởng, chị ấy đã quyết định thực hiện. Và giờ đây, khi bộ sưu tập mùa thu đã trở thành tuyệt tác kinh điển, chị ấy đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm khi xin nghỉ việc và bỏ lại mọi thứ phía sau."
Dự án One Word của All Season là một chiến dịch lớn kết hợp hai sản phẩm nước hoa với trang sức. Bao gồm bốn chiến dịch quảng cáo nhỏ theo mùa, chiến lược quảng cáo chính, concept và thậm chí cả bảng phân cảnh thô, tất cả đều có một phần công sức của Peach.
Thành thật mà nói, thời điểm đó anh chỉ thử sức một chút thôi. Nuch đề cập với Peach về dự án mới cũng là lúc anh vừa hoàn thành tất cả các dự án khác và không còn công việc gì tồn đọng. Khi trò chuyện với Nuch, các ý tưởng bắt đầu tuôn trào giúp anh nghĩ ra concept hiện tại.
Anh không ngờ cô ấy thực sự mang concept này vào thảo luận nghiêm túc trong cuộc họp, chứ đừng nói đến việc cả nhóm bật đèn xanh cho nó!
"Vậy bây giờ ai sẽ tiếp quản nhóm?" anh hỏi, mở lon Coca Plub đưa cho và nhấp một ngụm. Trong đầu Peach nhanh chóng lướt qua danh sách những người anh biết có thể được bổ nhiệm làm trưởng nhóm mới. Đôi khi, một sự thay đổi trong ban lãnh đạo cũng có thể thay đổi toàn bộ động lực của nhóm hoặc tệ hơn là một cuộc đại tu hoàn toàn về hướng đi của dự án.
"Chưa biết. Em cũng hơi tò mò." Plub nói một cách thản nhiên, vươn cổ nhìn xung quanh trước khi nhiệt tình vẫy tay gọi ai đó lại. " Nuch! Peach ở đây!"
Peach búng trán em gái mình, mắng cô vì đã gọi đàn chị một cách vô lễ như vậy trước khi nhanh chóng đứng dậy chào Nucharin.
Nuch cao và thanh lịch trong chiếc quần thiết kế tôn lên đôi chân dài kết hợp với áo croptop ngắn bên trong áo khoác blazer bó sát. Tóc pixie được tạo kiểu hoàn hảo mang đến cho cô vẻ ngoài sành điệu, cá tính đầy thu hút.
Ai mà nghĩ được cô ấy sắp làm mẹ khi đã mang thai được ba tháng rồi chứ?
"Chúc mừng P' Nuch!" Peach chào đón cô bằng một nụ cười ấm áp, liếc nhìn thoáng qua bụng cô. Vẫn đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ nên bụng Nuch không có nhiều thay đổi rõ rệt, nhưng Peach không khỏi cảm thấy phấn khích.
"Cảm ơn nhé, Peach. Nhưng đừng quên, đây không chỉ là tiệc chia tay mà còn là tiệc cảm ơn nữa." Cô nở nụ cười rạng rỡ, rồi tiến tới vỗ nhẹ vai anh. "Chiến dịch đã thành công mỹ mãn và nhận được những phản hồi thật tuyệt vời!"
"Đã bắt đầu quảng bá rồi sao?" anh hỏi, nhẹ nhàng xoa xoa vai vì bàn tay mạnh mẽ của Nuch. Anh không khỏi tự hỏi đứa nhóc của cô sẽ cảm thấy thế nào nếu chúng cư xử không đúng mực và bị ăn một cái bạt tai.
Nhưng mà, có lẽ cô ấy sẽ nhẹ nhàng hơn với mấy đứa trẻ. Ít nhất thì Plub chưa bao giờ phải nhận những cái vỗ vai đó.
"Những hình ảnh quảng cáo đầu tiên cho bộ sưu tập mùa thu vừa được tung ra. Phản hồi rất ấn tượng. Chúng ta sẽ hoàn tất việc quay chụp vào ngày mai và sau một vài bước hậu kỳ, mọi thứ sẽ sẵn sàng để ra mắt."
"Thật tuyệt!", Peach đáp lại bằng một cái gật đầu. Là người đứng sau ý tưởng này, nghe được những phản hồi tích cực như vậy luôn mang lại cho anh cảm giác tự hào. "Nhân tiện, P' có biết ai sẽ đảm nhiệm vị trí trưởng nhóm không?"
Ngay khi anh hỏi, bầu không khí xung quanh Nuch bỗng thay đổi, như thể một đám mây đen đột nhiên kéo đến che khuất mặt trời vậy. Cô nắm lấy cánh tay anh kéo ra xa bàn một chút và hạ giọng thì thầm.
"Nhóm trưởng mới vẫn chưa được công bố chính thức, ban lãnh đạo vẫn đang thảo luận. Họ sẽ công bố thông tin trong cuộc họp nhóm ngày mai, P' nghĩ Peach cũng nên có mặt." Cô dừng lại, trông có vẻ lo lắng đến nỗi Peach buộc phải nở một nụ cười trấn an Nuch.
"Đừng lo, P' Nuch. Không cần phải tiết lộ với em luôn đâu. Ngày mai em sẽ tới cùng Plub."
Mặc dù Peach đã gạt đi, nhưng nhóm trưởng (sắp trở thành cựu) của anh vẫn tỏ ra nghiêm túc. "P' đã nghe được một số điều." Nuch lặng lẽ thừa nhận. "Dù đã cố gắng phản đối, nhưng thực sự P' e rằng kết quả không có lợi cho team chúng ta."
Peach cau mày, giờ thì anh đã thực sự tò mò rồi. Nuch là kiểu người hòa đồng với tất cả mọi người, nên kẻ khiến cho cô ấy phải chủ động phản đối đến mức tỏ ra lo lắng thế này thì hẳn là một vấn đề lớn.
Cô mím môi lại, vỗ nhẹ lên vai anh thêm vài cái và nói bằng giọng nhỏ nhẹ, trấn an.
"Cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé nhưng đừng suy nghĩ nhiều. Peach là người tài năng nhất mà P' biết. Nghiêm túc đấy!"
Nói xong, cô thở dài và bảo anh quay lại tận hưởng bữa tiệc. Bỏ đi nét chán nản, Nuch nở nụ cười vui vẻ và hòa vào đám đông, trò chuyện, trêu đùa như thể không có chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, Peach đứng băn khoăn với một núi câu hỏi đè nặng, liệu đêm nay anh có ngủ nổi không đây.
Cô càng cố gắng an ủi, anh càng cảm thấy bất an. Nếu Nuch muốn anh bình tĩnh lại, cô nên nói cho anh biết mọi chuyện, ít nhất là anh sẽ biết phải chuẩn bị những gì vào ngày mai.
Peach thở dài nặng nề khi một cái tên chợt lóe lên trong tâm trí. Anh đưa tay cào tóc trong sự thấp thỏm lo lắng.
Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro