Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cuộc gọi báo thức số 10

"Cậu muốn ăn gì?"

Peach vừa đóng cửa xe, Thee ngồi bên cạnh đã thản nhiên hỏi. Tuy nhiên, mắt hắn vẫn đang dán vào máy tính bảng trên đùi, ngón tay thon dài lướt qua một số tài liệu. Peach chớp mắt ngạc nhiên.

Theerakit không bao giờ hỏi ý kiến ​​của bất kỳ ai.

Thông thường, hắn luôn làm bất cứ điều gì mình muốn mà chẳng cần suy nghĩ gì thêm.

"Tôi ăn gì cũng được", Peach đáp và đá bóng trở lại sân của Thee. Anh không kén ăn và thành thật mà nói, dưới áp lực của gã mafia này thì đầu óc anh không thể nghĩ ra được món ăn nào hết.

"Vậy thì chúng ta sẽ tới nhà hàng ở khách sạn trung tâm thành phố."

Peach tá hỏa ngay khi nghe thấy mệnh lệnh của quý ngài mafia. Anh nhìn xuống bộ đồ hiện tại của mình - áo phông cũ màu trắng, quần jeans và dép xỏ ngón. Một nơi sang trọng như vậy sẽ không bao giờ để cho anh bước vào với trang phục thế này.

Nhưng trách ai bây giờ? Anh thậm chí còn không có thời gian để chuẩn bị. Peach đã vơ vội bất cứ thứ gì gần tầm tay nhất và tròng lên người mà không kịp nghĩ ngợi gì, không mặc đồ ngủ chạy xuống sảnh đã là tốt lắm rồi.

"Khun Thee, tôi không nghĩ họ sẽ cho tôi vào khi tôi ăn mặc như thế này đâu." anh thận trọng nói. Cuối cùng thì Thee cũng ngẩng lên khỏi máy tính bảng, nghiêng đầu như thể đang thầm hỏi: Tại sao họ không cho cậu vào?

"Cậu đi cùng tôi, ai dám không cho cậu vào?"

Peach cố gắng kìm nén đôi mắt đang muốn trợn lên của mình. Tuyệt! Chúng ta lại quay trở lại với lớp học cung cấp các kiến thức cơ bản cơ bản cho quý ngài mafia!

"Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ muốn nói là trang phục của tôi không ổn, nó thiếu tôn trọng nhà hàng.", anh cố giải thích.

Là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng đồng nghĩa với việc Peach đã phải tham dự khá nhiều bữa tiệc sang trọng và các sự kiện cấp cao. Các nhà hàng xa hoa như vậy thường có quy định về trang phục để tôn trọng địa điểm và những vị khách khác. Xuất hiện trong chiếc áo phông nhăn nheo và quần jean như thế này thực sự không phù hợp.

"Không cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi đã đặt phòng riêng rồi." Thee đóng iPad lại, khoanh tay và quay sang nhìn Peach với vẻ mặt nghiêm túc, rõ là sẵn sàng tranh luận để bảo vệ quan điểm của mình.

Peach không thể không cười thầm trong bụng. Đôi khi, ông trùm mafia này hành động như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Nhưng rồi chàng nhiếp ảnh gia sững người trong giây lát khi ý nghĩ đó ập đến. Anh đang làm gì vậy, chán sống hay sao mà lại thấy tên mafia này đáng yêu thế? Đây không phải là người bình thường, hắn là một tay buôn vũ khí có vệ sĩ vũ trang đủ hỏa lực để san phẳng một tòa nhà. Anh mất trí rồi sao?

Peach lắc đầu nhẹ, cố xua đi ý nghĩ ngớ ngẩn đó và ép mình tập trung lại. "Không phải là vấn đề phòng riêng, Khun Thee. Ăn mặc thế này mà bước vào một nơi sang trọng như thế ư? Thật là mất lịch sự. Nó thể hiện sự không tôn trọng."

"Tôi có thể mua lại toàn bộ nhà hàng."

Ôi, làm ơn hãy hiểu ý tôi đi!

Peach phải cố lắm mới không đưa tay lên giật tóc mình. Rõ ràng là cố gắng giải thích của anh đã trở thành vô ích. Làm sao Thee có thể hiểu được khi hắn ta luôn nghĩ rằng tiền có thể giải quyết được mọi thứ?

"Tôi không đi đâu!" Peach nói một cách chắc nịch, hoàn toàn từ bỏ ý định tranh luận. Với tính cách của Thee, sẽ chẳng có cách giải thích nào khiến hắn ta hiểu được.

Lông mày của tên trùm mafia nhíu lại ngay lập tức, sự bực bội của hắn bốc lên mạnh mẽ đến mức Peach có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hắn đang tính toán điều gì đó, có lẽ là cố gắng đưa ra một giải pháp thay thế.

Peach nhận ra mình cần phải chuyển hướng cuộc trò chuyện này thật nhanh. Đột nhiên, một ký ức về lời rủ rê của em gái lúc sáng hiện lên trong đầu anh.

"Hay là chúng ta thử Moo Kata nhé?"

Ngay khi những lời nói đó rời khỏi miệng, Peach đã lập tức hối hận. Mình đang nói cái quái gì vậy? Moo Kata ư? Ông trùm mafia với bộ vest thiết kế có lẽ còn giá trị hơn cả số tiền tiết kiệm cả đời của mình ngồi ăn thịt nướng sao? Mình hẳn đã mất trí rồi.

Peach bắt đầu thầm cầu nguyện với Chúa, cầu xin Chúa cho anh có thể rời đi nhanh chóng mà không đau đớn.

Thee càng cau mày, Peach càng muốn hòa tan vào chiếc ghế da sau lưng. Sự hoảng loạn dâng lên theo từng giây trôi qua, anh ước mình có thể chìm vào trong ghế và lặng lẽ biến mất.

Quý ngài mafia vẫn đang xoa cằm, chìm sâu vào suy nghĩ. Sau đó, trước sự sửng sốt tột độ của Peach, hắn gật đầu và nói điều khiến chàng nhiếp ảnh gia cảm thấy như thể thế giới của mình đã vỡ tan ngay tại đó.

"Vậy thì Moo Kata được rồi."

Đợi đã, cái gì cơ? Nghiêm túc hả?

Cuối cùng, Peach cũng không đủ can đảm để kéo tên trùm mafia đến quán thịt nướng ven đường mà anh và em gái thường lui tới. Sau cuộc đàm phán dài gần mười phút, họ đã thỏa hiệp và quyết định tới một nhà hàng nướng cao cấp. Không hoàn toàn giống như những gì Peach hình dung, nhưng ít nhất thì đó không phải là một cơ sở năm sao.

Nhà hàng nằm ở giữa một trung tâm mua sắm sầm uất, có không gian trang trí bằng gỗ mang lại cảm giác ấm áp, yên bình. Nhờ mức giá đắt cắt cổ, nơi này không đông đúc như những nhà hàng khác xung quanh. Chỉ cần liếc nhìn một vòng quanh quán, Peach đã có đáp án cho sự nghi ngờ của mình, hầu hết các khách hàng bên trong đều trông như có một chiếc ví đủ lớn để giải quyết tất cả các vấn đề giống như cách mà quý ngài mafia vẫn thường hay làm: ném tiền vào vấn đề.

Vệ sĩ của Thee đã tản ra, ngồi lẫn vào với những khách hàng khác. Không có gì lạ khi thấy những thực khách mặc vest đen thưởng thức bữa ăn tối tại một nơi sang trọng như vậy. Trong khi đó, Thee dẫn Peach tiến sâu hơn vào trong nhà hàng, bước qua tấm rèm và leo lên cầu thang đến một trong những phòng riêng ở tầng trên.

Chỉ có hai người theo họ lên tầng, cả hai đều là những gương mặt quen thuộc thường đi chung xe với Khun Thee.

Thư ký riêng kiêm vệ sĩ của Thee nhanh chóng mở cửa phòng. Peach gật đầu lịch sự và cậu thư ký cũng nở một nụ cười thân thiện với anh. Điều này giúp Peach giảm bớt căng thẳng phần nào, ít nhất là cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng, để lại anh một mình với Khun Thee.

Nụ cười đó... Có phải là một lời động viên trước khi tôi ra chiến trường không?

Peach thở dài và ngồi vào ghế đối diện với tên mafia trẻ mà không dám phản đối nửa câu. Thee đưa thực đơn cho anh trước khi lại cắm đầu vào iPad, hoàn toàn không quan tâm đến việc Peach gọi món gì.

Nếu mình phải trả tiền cho bữa ăn đắt đỏ này, chắc hắn ta sẽ không có quyền phàn nàn đâu nhỉ.

Peach tinh nghịch thầm nghĩ rồi lại thở dài. Đế chế Arseny đang ngụp lặn trong sự giàu có và quyền lực. Ngay cả khi anh có gọi những món đắt nhất trong thực đơn thì cũng chỉ như mang muối bỏ bể, giá trị nhà hàng này có lẽ còn ít hơn một phần tư lợi nhuận quý của họ.

"Ngài có muốn gọi món gì không?" Peach hỏi, cầm thực đơn trong khi lo lắng mím môi và liếc nhìn Thee một cách thận trọng.

Peach đói quá, anh muốn gọi tất cả mọi thứ! Nhưng với thái độ thờ ơ của người chủ chi, anh lại không dám hành động tùy tiện.

"Cứ gọi món đi. Tôi ăn gì cũng được."

Ngay khi nhận được lời vàng ngọc của Thee, một nụ cười sáng bừng lên trên khuôn mặt Peach. Anh hào hứng mở thực đơn mà không chút do dự. Chàng nhiếp ảnh gia đã quá đói và vì Thee là người kéo anh đến đây, đề nghị đãi anh nên Peach sẽ ăn cho thỏa thích.

Cuối cùng Peach đã chọn gần mười đĩa thịt thái lát cao cấp và cả các món ăn kèm để không bị ngán. Trong suốt thời gian đó, gã mafia trẻ vẫn dán mắt vào iPad và không thèm liếc nhìn Peach lấy một cái. Tuy nhiên, Peach chẳng bận tâm đến điều đó. Rất nhiều người bạn của anh cũng làm việc trong khi ăn cùng nhau, việc trở thành người lớn luôn đi kèm với trách nhiệm. Hơn nữa, Peach cũng biết mình chẳng phải người đặc biệt đến mức Thee phải tạm dừng công việc chỉ để quan tâm đến anh.

Peach không hề cảm thấy bị xúc phạm chút nào. Anh cũng không quan tâm Thee đang làm gì. Thay vào đó, chàng nhiếp ảnh gia rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho em gái mình, nhắc nhở cô bé đừng say xỉn vì anh sẽ đón cô sau. Sau đó, anh nhàn nhã trò chuyện với cô nhóc về những chủ đề ngẫu nhiên trong khi chờ đợi.

Các món ăn cũng nhanh chóng được mang ra. Những lát thịt có độ dày vừa phải với vân mỡ sống động như những đường vân mỏng manh của đá cẩm thạch được bày trí đẹp mắt trên khay. Khi bàn ăn đã đầy ắp, Peach lập tức háo hức cầm kẹp gắp và cẩn thận đặt thịt lên vỉ nướng, xếp thành hàng ngay ngắn, sau đó lật từng miếng qua lại một cách dễ dàng và thành thạo. Anh thật sự tận hưởng quá trình này.

Peach đã nướng đĩa thịt đầu tiên chín đến độ hoàn hảo nhưng Khun Thee vẫn còn đang mải mê với chiếc iPad của mình làm anh chỉ biết ngồi đó hít hà mùi thơm nức mũi của thịt bò nướng mà không dám gắp miếng đầu tiên lên. Thay vào đó, Peach liên tục lật và sắp xếp thịt gọn gàng trên vỉ nướng.

Khi Peach nướng xong khay thứ hai, những miếng thịt được cắt vừa ăn đã sắp xếp ngay ngắn thành một ngọn núi nhỏ trên đĩa. Do dự một lúc, cuối cùng anh quyết định đứng dậy và lặng lẽ với tay qua bàn để lấy đĩa trống của Thee. Peach không ngờ ông trùm mafia đột nhiên tóm chặt lấy cổ tay anh và bóp mạnh đến mức xương anh có cảm giác như sắp nứt ra.

"Cậu đang làm gì vậy?" Thee gầm gừ với giọng trầm thấp và lạnh lùng. Hắn quay đầu nhìn Peach, trong đôi mắt hung dữ sắc bén lóe lên tia nguy hiểm chết chóc. Trong tích tắc, Peach cảm thấy mình như con thú nhỏ đang bị kẻ săn mồi chiếu tướng với hàm răng sắc nhọn sắp cắm vào cổ họng.

Thật đáng sợ!

Peach nuốt nước bọt, cơn rùng mình sợ hãi nhanh chóng chạy lan ra khắp cơ thể anh. Cổ tay nhói lên dưới gọng kìm của Thee, khóe mắt Peach cay xè vì những giọt nước mắt chưa kịp rơi nhưng anh không dám giật tay ra. Bàn tay run lên buộc anh phải gồng cứng người để kìm nén lại. Tất cả những gì Peach có thể làm là cắn môi dưới, cố gắng giữ bình tĩnh.

Peach đã quá mất cảnh giác. Anh đã quên mất bản chất thực sự của Thee, đã bị ru ngủ bởi những khoảnh khắc khoan dung hiếm hoi. Hắn ta là một tên mafia thực thụ!

"Thật xin lỗi. Tôi đã nướng thịt xong và muốn lấy đĩa của ngài để bỏ vào vì ngài có vẻ bận rộn với công việc và vẫn chưa ăn gì." Anh cố gắng nở một nụ cười ngay cả khi cổ tay đang bắt đầu tê dại. Dựa vào cảm giác ngứa ran thì có lẽ máu đang không lưu thông được, nó đã bị nghẽn lại ở cổ tay anh.

Thee sững người một lúc, hắn liếc mắt về phía bàn. Quả nhiên, tay Peach đã với gần tới chiếc đĩa trống. Cạnh đó là một chiếc đĩa khác có những lát thịt nướng hoàn hảo được xếp ngay ngắn, chưa kể đến những miếng bít tết xèo xèo nóng hổi trên vỉ nướng đang tỏa ra mùi thơm khó cưỡng.

Sau một hồi, tên mafia quay lại nhìn Peach. Chậm rãi, gần như miễn cưỡng, hắn nới lỏng bàn tay đang bóp chặt cổ tay Peach. Còn Peach, người vẫn đang cố giữ nụ cười yếu ớt vì cuộc sống thân yêu, ngay lập tức đẩy chiếc đĩa chất đầy thịt tới trước mặt Thee, chộp lấy chiếc đĩa rỗng và nhanh chóng lui về chỗ ngồi của mình.

Peach khẽ thở dài, lén liếc nhìn đôi bàn tay vẫn còn hơi run rẩy của mình. Cổ tay nhợt nhạt của anh còn hằn rõ vết tụ máu đỏ tấy, dấu ấn rõ ràng của bàn tay Thee.

Nhiếp ảnh gia trẻ nắm chặt và thả lỏng bàn tay vài lần, cố gắng rũ bỏ sự căng thẳng còn sót lại và ổn định tâm trạng. Với hơi thở run rẩy, anh lại tiếp tục nướng thịt. Nỗi sợ hãi thắt chặt trong lồng ngực vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, vì vậy Peach quyết định tập trung vào đồ ăn, ăn trong im lặng mà không nói một lời nào nữa.

Peach không nhìn thẳng vào Thee, nhưng từ khóe mắt, anh nhận thấy tên trùm mafia đang cất iPad đi. Thee với tay lấy một đôi đũa, ngón tay của hắn thon dài, cứng cáp hữu lực. Chẳng trách bàn tay ấy lại để lại những vết hằn khủng khiếp tới vậy..

"Tôi không tức giận với cậu."

Giọng nói của Thee giờ đã nhẹ nhàng hơn, nhưng Peach chỉ mỉm cười yếu ớt và khẽ ậm ừ một tiếng thừa nhận rồi cúi đầu xuống. Anh nắm chặt đũa hơn một chút để tay đỡ run hơn. Đột nhiên, cơn thèm ăn đã biến mất, cho dù chỉ vài phút trước thôi anh vẫn còn thấy đói cồn cào.

Lẽ ra mình không nên đến đây!

Peach ép mình gắp một miếng thịt và bỏ vào miệng. Hương vị béo ngậy, thơm mùi bơ của miếng thịt bò mềm tan chảy trên đầu lưỡi, một món ngon mà anh hiếm khi có cơ hội thưởng thức. Mình nên tận dụng tối đa cơ hội này, Peach thầm nghĩ.

Ai mà biết được, đây có thể lại là bữa ăn xa xỉ cuối cùng mà mình được ăn.

"Sao cậu biết tôi muốn ăn gì?"

Câu hỏi đến từ hư không, nhẹ nhàng tới mức nghe như Thee đang tự nói chuyện với chính mình. Nhưng trong căn phòng gần như im lặng, nơi chỉ còn tiếng động duy nhất là tiếng nổ lách tách yếu ớt của than củi, Peach nghe thấy nó rất rõ ràng.

Cơ thể Peach lại trở nên căng thẳng, anh không rõ câu hỏi đó là lời khen hay một lời buộc tội.

"Tôi đã để ý thấy lần trước ngài gọi món bít tết tái vừa. Và vì đã muộn rồi, tôi nghĩ rằng ăn nhiều đồ béo có thể làm ngài đau bụng." Anh do dự, đột nhiên không chắc chắn về bản thân. "Nếu đã đoán sai thì tôi xin lỗi."

Thee không trả lời, chỉ gắp một miếng thịt và chậm rãi thưởng thức. Peach cũng không đòi hỏi câu trả lời, thay vào đó, anh tập trung vào vỉ nướng trước mặt. Mặc dù thỉnh thoảng anh không thể không đặt những miếng thịt nướng chín tới vào đĩa của Thee nhưng Peach hoàn toàn tránh giao tiếp bằng mắt với Thee.

Anh nhận ra mình đã quá mất cảnh giác.

Mặc dù đôi khi Thee có vẻ điềm tĩnh và thậm chí tử tế, nhưng điều đó không làm thay đổi được sự thật rằng hắn vẫn là một tên trùm mafia.

Và Peach không phải là Aran - người mà Thee đã phải lòng.

Nếu anh quên điều đó, lần sau, có thể anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro