
95
Chịu không nổi nữa.
Cảnh phim thay đổi.
Mà Quý Hy đang ngồi trên đùi Kiều Chi Du, một người hơi ngẩng lên còn người kia hơi cúi đầu xuống, nụ hôn lúc nông lúc sâu.
Sau khi mở lòng, mỗi lần như vậy nụ hôn lại càng ngọt ngào hơn.
Một lúc lâu sau mới tách ra, Kiều Chi Du chạm vào đôi má ửng hồng của Quý Hy, ánh mắt mơ màng. Chỉ là một nụ hôn nhưng lại một nữa gợi lên cảm giác. Quý Hy nghiêng đầu khẽ hôn Kiều Chi Du, nhịp tim từ lâu sớm đã không kiểm soát được.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều hiểu rõ suy nghĩ trong đầu đối phương lúc này không "trong sáng".
Kiều Chi Du hôn Quý Hy, sau đó lại nhìn chằm chằm đối phương. Không dự liệu, quả nhiên Quý Hy lại muốn hôn nữa.
Đã thực hiện được. Kiều Chi Du vừa cười vừa trốn, còn hỏi: "Không xem nữa phim à?"
Quý Hy lấy lùi làm tiến, chỉ nhẹ nhàng đáp lại trong bốn từ: "Vậy thì xem phim."
Một hỏi một đáp, có chút ấu trĩ.
Lại là như vậy, Kiều Chi Du mỉm cười, lòng bàn tay từ từ di chuyển từ thắt lưng Quý Hy ra phía sau, ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy người kia, ngoài miệng lại thấp giọng nói: "Đêm nay đừng hòng chạm vào chị."
Câu nói làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, lòng Quý Hy nhen nhóm một ngọn lửa, làm sao có thể chịu được dáng vẻ này của Kiều Chi Du, nàng lựa chọn nhận thua, bám lấy Kiều Chi Du chủ động hôn.
Môi không hề tách ra.
Kiều Chi Du thích dáng vẻ khó lòng kiềm chế của Quý Hy, có một cảm giác đặc biệt thỏa mãn. Cô thừa nhận mình là người không giỏi trêu ghẹo người khác, nhưng với Quý Hy lại là một ngoại lệ, dường như có vô vàn chiêu trò. Cô cũng chỉ dùng nó trên người Quý Hy.
Từ dịu dàng tới nồng nhiệt, môi lưỡi còn có hương thơm của rượu vang, vị ngọt mát của dâu tây cùng một chút nóng bỏng, cũng gợi lên một cảm giác khác biệt.
Kiều Chi Du chạm nhẹ vào trán Quý Hy, hơi thở ấm áp lướt qua má và môi Quý Hy; Quý Hy cũng không thể khiến hô hấp trở nên bình ổn, vai khẽ run lên, nhìn Kiều Chi Du thèm thuồng, trong lòng có chút ngứa ngáy, quan sát vài giây rồi tiếp tục cúi xuống tiếp tục hôn.
Một cái gì đó âm thầm phát triển, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên Quý Hy và Kiều Chi Du có cảm giác này, nhưng lần đầu tiên cảm thấy rõ ràng như vậy. Khi nhìn nhau, họ không kìm được ý nghĩ về tình dục xuất hiện. Vì bản thân yêu đối phương, cũng đủ tin tưởng, bản thân cũng đã sẵn sàng nguyện ý đem toàn bộ trao cho đối phương.
Có một số thứ có thể được cảm nhận được. Tinh tế, giống như khoảnh khắc này. Ngay cả khi không nói ra, một ánh mắt, một cái ôm, cũng có thể hiểu được đối phương đang muốn điều gì.
Phim vẫn tiếp tục chiếu, đôi khi hồi hộp, đôi khi lại lãng mạn, hiển nhiên Quý Hy và Kiều Chi Du không có ý định xem tiếp.
Kiều Chi Du liền tắt TV. Sau khi tiếng ồn không còn nữa, bầu không khí cũng trở nên tốt hơn.
Thấy Quý Hy vẫn chăm chú vào môi mình, ánh mắt vừa tán tỉnh lại vừa thèm muốn, Kiều Chi Du nhẹ giọng hỏi: "Còn chưa hôn đủ à?"
"Ừm." Quý Hy tự tin trả lời, ở trước mặt Kiều Chi Du, nàng càng ngày càng trở nên táo tợn.
"Cô giáo Quý." Kiều Chi Du đột nhiên gọi một tiếng, bình luận: "Không biết xấu hổ, không biết ngại."
Quý Hy dừng một chút, mới nói: "Học được từ chị."
Kiều Chi Du cười không ngừng: "Em nói cái gì?"
Quý Hy vừa nhìn thấy Kiều Chi Du bật cười như vậy cũng lập tức cười theo, quả thực nàng cảm thấy Kiều Chi Du táo tợn hơn, cũng càng ngày không biết xấu hổ cùng không biết ngại, đã vậy còn nói nàng nữa chứ.
"Quý Hy." Kiều Chi Du lại gọi một tiếng.
Quý Hy chưa kịp phản ứng, nhỏ giọng phụ họa theo, cả người liền ngã xuống ghế sô pha, thiếu chút nữa bị va đầu.
Kiều Chi Du ôm Quý Hy, vội xoa đầu nàng. Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, không khí bỗng dưng im lặng.
Chậm rãi, Kiều Chi Du hôn lên môi Quý Hy, cũng không cố ý giữ khoảng cách nữa: "Tối nay để cho em hôn đủ, được không?"
Tiếng cười này, giọng điệu này, càng ngày lộ liễu.
Trong lòng Quý Hy đều bị trêu chọc, hơi thở hỗn loạn, từ trước đến giờ nàng là người hành động nhiều hơn lời nói, không thể chờ đợi nữa liền cử động hôn đối phương để phá vỡ khoảng cách, nụ hôn lại trở nên nóng bỏng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập.
Kiều Chi Du không thể đáp lại, một lúc lâu, cô hít một hơi thật sâu, xoa gáy Quý Hy, nỉ non: "Cục cưng."
"Hả?" Quý Hy nuốt nước bọt.
"Lại say?" Ngực Kiều Chi Du không ngừng phập phồng, nhớ tới chuyện lần trước.
"Không." Nhưng Quý Hy cảm thấy trạng thái hiện tại của mình so với say còn điên cuồng hơn. Bên ngoài thường lạnh lẽo bao nhiêu thì đêm nay nàng lại dành cho Kiều Chi Du nhiệt tình bấy nhiêu. Quý Hy là người có khả năng chịu đựng rất giỏi, nhưng khi đối mặt với Kiều Chi Du, rất nhiều lần không thể nhịn được.
"Còn nhớ lần trước khi em say rượu" Kiều Chi Du ôm má Quý Hy, nhắc lại món nợ cũ trước đây: "Em có biết mình có bao nhiêu lưu manh khi đùa giỡn chị không?"
Chuyện xảy ra đêm đó vẫn còn nguyên trong ký ức của Kiều Chi Du, đến bây giờ vẫn còn mới mẻ.
Món nợ này, đêm nay có thể sẽ được giải quyết.
Sẽ từ từ tính với Quý Hy.
Lại nhắc tới chuyện này, Quý Hy thật sự không hề ấn tượng, còn hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Giả vờ ngốc hay thật sự không nhớ rõ.
"Sao vậy?" Kiều Chi Du nói xong, học dáng vẻ của Quý Hy khi đó nằm lấy tay của đối phương. Da lòng bàn tay mỏng manh và mềm mại, đặt xuống bờ môi một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, thấp giọng nói: "Em lưu manh như thế nào, đã biết chưa?"
Khuôn mặt của Quý Hy ngay lập tức biểu lộ tâm trạng còn có chút phức tạp. Kiều Chi Du mỉm cười, cúi xuống nhìn đôi má ửng hồng của Quý Hy, hô hấp cũng có chút loạn.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Kiều Chi Du, Quý Hy không thể chịu đựng được.
Kiều Chi Du: "Quý Hy!"
Quý Hy giả ngu, mãi sau này mới biết tại sao Kiều Chi Du không thể mặc đồ lót của nàng.
Kiều Chi Du cắn vào dái tai của Quý Hy: "... Chị đi tắm trước."
Đêm yên tĩnh. Chỉ có một ngọn đèn nhỏ đầu giường được bật sáng.
"Sao tắm lâu vậy?" Kiều Chi Du hỏi.
"..." Quý Hy nghẹn lời.
Kiều Chi Du mỉm cười, đưa tay ra kéo Quý Hy lên trên giường. Sau đó lại tiếp tục ôm lấy. Sau khi tắm xong hai người cũng bình tĩnh lại một chút nhưng cũng chỉ có một chút thôi.
Ga trải giường và chăn bông đều là đồ hôm nay Quý Hy mới thay, trên đó vẫn còn lưu lại mùi nước giặt, thoang thoảng mùi hoa oải hương, nhưng Quý Hy cảm thấy không dễ chịu bằng mùi hương trên người Kiều Chi Du.
Hai người họ cũng đã ôm nhau ngủ nhiều lần, nhưng cảm giác đêm nay lại hoàn toàn khác.
Cơ thể Quý Hy có chút căng thẳng, ôm Kiều Chi Du một lúc rồi mới từ từ thả lỏng. Nàng lặng lẽ ôm Kiều Chi Du, nhịp tim vẫn không thể nào bình ổn lại được, ánh đèn ngủ phản chiếu trên gương mặt Kiều Chi Du, bao phủ bởi ánh sáng dịu nhẹ, rất đẹp.
Vừa nhìn, tim đập càng loạn.
Kiều Chi Du có thể thấy được sự khẩn trương của Quý Hy, nhưng thật ra bản thân ít nhiều cũng có chút khẩn trương. Cô sờ trán Quý Hy: "Tại sao lại ngây ngốc nhìn chị như vậy?"
"Thích." Quý Hy ngốc nghếch nói, ngay cả Kiều Chi Du cũng từng nói nàng ngốc, bọn họ đều thích.
"Trước đây chị thực sự không phát hiện ra em lại ngốc như vậy." Kiều Chi Du nhìn nàng cười.
"Chị nói em ngốc."
"Em thật ngốc."
Nói chuyện gì cũng không quan trọng, mỗi câu giọng lại nhẹ thêm, mặt mỗi lúc một gần hơn. Khi Kiều Chi Du nói xong câu "Em thật ngốc", hai người họ lại tiếp tục hôn, đôi môi mềm mại không ngừng triền miên, thấm đẫm ngọt ngào.
Phải kiềm chế quá lâu, một nụ hôn này cũng đủ phá tan căng thẳng.
"Cô giáo Quý."
"Ừm?"
Giọng điệu của Kiều Chi Du nửa nghiêm túc, nửa trêu chọc: "Có thể không? Chị dạy cho em."
Quý Hy khá khỏe, có nhiều điều, nghe xong những gì Kiều Chi Du nói, không thể nằm xuống.
"Quý Hy, em đang làm gì vậy?"
"Em ... Chị nói gì vậy?"
Từng tiếng cười sảng khoái vang lên.
Sau đó lại sinh ra một chút nôn nóng.
Cũng không biết sau đó như thế nào, chăn bông rơi một nửa xuống giường, bộ đồ ngủ nằm rải rác ở bên cạnh, đều cùng một kiểu dáng. Kiều Chi Du từng hỏi Quý Hy đây có phải là mua một tặng một hay không, Quý Hy cũng chưa từng nói, kỳ thật là do nàng cố ý mua đồ ngủ đôi.
Ban đêm giữa tháng mười một ở Bắc Lâm, có thể dùng cụm từ khiến người ta phải đóng băng để hình dung. Cả Quý Hy và Kiều Chi Du đều khá sợ lạnh, nhưng đêm nay từ trong ra ngoài đều cảm thấy ấm áp.
Dường như thời gian đã bị lãng quên, cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Mặt Kiều Chi Du vùi sâu vào cổ Quý Hy, hít lấy hơi thở của Quý Hy, bật cười, cô rất thích cảm giác này, thế giới chỉ có hai người họ. Một lúc sau liền nheo mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Quý Hy ôm Kiều Chi Du, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng để cô cảm thấy dễ chịu. Sau đó lại lén nhìn trộm gương mặt của Kiều Chi Du, nghĩ rằng Kiều Chi Du cũng đã mệt, ban ngày bận rộn, buổi tối còn phải vận động, chắc là mệt lắm rồi. Cảm thấy đau lòng, Quý Hy khẽ hôn lên má Kiều Chi Du: "Chi Du."
Khóe miệng Kiều Chi Du khẽ giật giật, ôm Quý Hy chặt hơn một chút: "Ừ."
"Tắm rồi hãng ngủ, em giúp chị tắm." Quý Hy thấy Kiều Chi Du mệt mỏi như thế nào, liền hối hận, còn tự trách bản thân không nhẹ không nặng còn không biết kiềm chế.
Kiều Chi Du cũng không ừ hử một tiếng, vẫn nhắm mắt, tìm kiếm đôi môi của Quý Hy chặn lại, sau đó cạy răng nàng ra, hôn thật sâu.
Nhịp tim của Quý Hy lập tức hỗn loạn.
Đêm dài.
Quý Hy so với trong tưởng tượng của Kiều Chi Du gầy hơn một chút, dáng người mỏng manh, xương bướm, xương sống trên lưng lộ rõ. Đêm nay lại một lần nữa nhìn rõ hình xăm trên người Quý Hy, Kiều Chi Du lại vô cùng ngạc nhiên. Làn da của Quý Hy lạnh lẽo trắng bệch, từng tấc một trắng nõn, chùm hoa trên vai rất mị hoặc, tựa như tranh cổ phong trên giấy Tuyên Thành.
Ngón tay Kiều Chi Du vuốt ve đầu vai Quý Hy, áp môi mình vào vết sẹo hôn đi hôn lại nhiều lần.
Là nỗi nhớ.
Cũng là đau lòng.
Quý Hy vòng tay lên cổ Kiều Chi Du hít thật sâu, bản thân vẫn luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ có ai có thể chữa lành vết sẹo này, hiện tại đã có.
"Có phải rất đau không?"
"Rất đau, em có thể chịu được, không hề khóc." Quý Hy cũng chưa từng thừa nhận trước mặt ai những lời này, nhưng trước mặt Kiều Chi Du, nàng có thể thẳng thắn nói ra.
Quý Hy càng ngày càng thích hình xăm này, trước đây nó từng mang ý nghĩa tạm biệt quá khứ, nhưng bây giờ nó lại là nơi lưu giữ chuyện trước đây của nàng và người mình yêu.
"Có chị ở bên, em không cần phải chịu đựng một mình nữa." Kiều Chi Du nói.
"Ừm." Quý Hy ôm chặt Kiều Chi Du. Nàng có được Kiều Chi Du, chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
Những lời này, khi Kiều Chi Du hôn Quý Hy cũng đã từng nói, chính là một lời trấn an.
Sâu thẳm ấm áp, đầu lưỡi nóng bỏng ẩm ướt. Lòng nóng như lửa đốt, Quý Hy lấy mu bàn tay che mắt, hết lần này đến lần khác cắn chặt môi dưới rồi buông ra.
Từ thưa thớt đến dồn dập, đắm chìm mê luyến. Nửa đêm, căn phòng vẫn chưa thể yên tĩnh trở lại.
"Chi Du."
"Sao vậy? Cục cưng." Giọng Kiều Chi Du mềm mại yếu ớt.
Ánh mắt Quý Hy mông lung, miệng không ngừng ngâm nga, giống như đang nói mớ.
"Cái gì?"
Thanh âm Quý Hy lớn hơn một chút, ngâm nga: "... Em không thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro