80
Kiều Chi Du, em yêu chị...
Quý Hy cùng Lê Dặc liên lạc lại là vào một buổi tối thứ sáu. Nàng nhận được một cuộc điện thoại lạ, khi đối phương lên tiếng, còn cố tình kéo dài âm cuối: "Quý Hy, đúng không, cô có biết tôi là ai không?"
"Lê tổng?" Quý Hy cũng nhanh chóng trả lời, hơn nữa câu trả lời cũng rất chuẩn xác.
Giọng nói cùng ngữ điệu của Lê Dặc nếu như đã từng nghe qua hai lần nhất định sẽ để lại ấn tượng, khả năng nhận diện rất cao. Chỉ là Quý Hy thắc mắc tại sao Lê Dặc lại liên lạc riêng thay vì nhờ trợ lý hoặc thư ký gọi điện.
"Là tôi." Lê Dặc có chút buồn chán nghịch danh thϊếp trong tay: "Có thời gian không? Ra ngoài nói chuyện."
Đã hơn chín giờ, Quý Hy nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ: "Bây giờ?"
"Ừm, vừa lúc tôi có thời gian."
Quý Hy suy nghĩ một chút, rồi mới lên tiếng trả lời: "Được."
Nghe Thiệu Vũ nói, Lê Dặc giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, người khác rất khó để hẹn gặp mặt được người này.
Lê Dặc gửi tin nhắn cho nàng địa chỉ của một quán cà phê, Quý Hy bắt taxi đến đây cũng chỉ mất hơn hai mươi phút. Sau khi đơn giản phân loại các tệp văn kiện, nàng nhanh chóng ra ngoài.
Quý Hy đến quán cà phê sớm, đẩy cửa kính ra bước vào liền nhìn thấy Lê Dặc ngồi bên cửa sổ. Nàng nhìn thấy người kia lười biếng dựa vào trên ghế ngồi, sắc mặt đỏ bừng, trông dáng vẻ này có thể đoán được là vừa uống rượu xong.
"Lê tổng, xin chào." Quý Hy bước tới, lịch sự chào hỏi một tiếng.
Lê Dặc nhướng mắt, nhìn về phía Quý Hy, gật đầu, lười biếng nói: "Cô ngồi đi. Cô muốn uống gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời khách."
"Cám ơn, không cần." Nhìn thấy Lê Dặc đã say, Quý Hy hỏi: "Bây giờ nói chuyện có tiện không?
"Nói chuyện hợp tác?" Lê Dặc chớp chớp mắt, có chút tùy hứng mà mở miệng: "Cô không phát hiện ra tôi uống quá nhiều sao? Hơn nữa hiện tại tâm trạng cũng không được tốt lắm, không muốn nói chuyện công việc."
Đột nhiên gọi mình ra ngoài, lại nói không muốn nhắc đến chuyện công việc, giống như chỉ muốn gọi mình ra ngoài chơi. Quý Hy cố gắng hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: "Nhưng lúc nãy chị gọi tôi tới đây, không phải là muốn nói chuyện công việc sao?"
"Tối nay tâm tình không tốt, uống quá nhiều không thể nói chuyện." Lê Dặc lại một lần nữa nhắc lại, vừa cười vừa nói: "Sao cô không có mắt nhìn như vậy?"
Quý Hy có thể thấy cô ấy dường như đã uống quá nhiều, vì vậy đành phải nói: "Vậy thì hôm khác chúng ta sẽ..."
Lê Dặc nghiêng đầu, lấy tay chống đỡ đầu, cắt ngang lời nói của Quý Hy: "Cô nghĩ rằng tôi cũng nhàn rỗi như cô sao, nói muốn hẹn là sẽ hẹn được?"
Cái này không được, cái kia cũng không được, Quý Hy nhíu chặt mày, không hiểu Lê Dặc có ý gì, trực giác nói cho Quý Hy biết Lê Dặc tiếp cận nàng, không phải chỉ đơn giản nói chuyện công việc.
"Vậy tại sao chị lại gọi tôi tới?" Quý Hy hỏi.
"Quá nhàm chán." Lê Dặc có chút men say, đây là sự thật, nếu không phải cảm thấy nhàm chán, cô ấy sẽ không cô bạn gái nhỏ của Kiều tổng tới đây cùng mình.
Lê Dặc nghiêng người về phía trước, chống tay lên bàn, nhìn Quý Hy: "Hôm nay tâm trạng tôi rất tệ, cô có biết không? Sau khi gặp cô..."
Quý Hy yên lặng chờ đối phương nói tiếp.
Lê Dặc nói: "Tâm trạng của tôi thậm chí còn tồi tệ hơn."
Quý Hy: "..."
Phong cách của Lê tổng quả thật khiến cho người khác không khỏi bất ngờ.
Sau khi Lê Dặc trêu chọc Quý Hy, nhìn thấy phản ứng của Quý Hy lúc này thì liền bật cười. Không cần phải nói, cảm thấy khá thú vị.
"Tôi không hiểu ý của chị." Quý Hy nghi ngờ Lê Dặc giống như đã uống rất nhiều, nói chuyện không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không giống như vậy.
Lê Dặc đánh giá Quý Hy, khi cô ấy nhìn thấy Quý Hy và Kiều Chi Du ôm nhau ở trong quán bar đêm hôm đó, cô ấy quả thực đang có tâm trạng tồi tệ.
Cô ấy từng theo đuổi Kiều Chi Du nhưng không có cách nào thành công, thật không ngờ cô gái trước mặt này lại rất có năng lực có thể thu phục được một người như Kiều tổng.
Lê Dặc không khỏi cảm thấy có chút tò mò, cho nên mới hẹn gặp riêng cô gái này.
Lê Dặc đánh giá Quý Hy từ đầu đến chân, không thể không thán phục ánh mắt của Kiều tổng vẫn luôn độc đáo, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Lê Dặc vô cùng tán thưởng, không ngờ chờ mắt một cái, lại khiến bản thân mình động tâm.
Quý Hy có chút không thoải mái khi bị Lê Dặc nhìn chằm chằm, có lẽ bởi vì ánh mắt của đối phương quá nóng bỏng.
"Về phần hợp tác, thứ ba tuần sau để nhóm của cô đến công ty chúng tôi, lúc đó sẽ bàn bạc cụ thể." Lê Dặc chuyển đề tài, nở nụ cười quyến rũ: "Em ở lại nói chuyện với tôi một lát, chị muốn kết giao bạn bè với em."
Nghe Lê Dặc đột nhiên vô cùng thân thiết mà xưng một tiếng "chị", Quý Hy dừng lại một chút trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sợ bạn gái ghen sao? Chỉ là muốn tán gẫu một chút mà thôi, chị cũng đâu có ý gì khác với em, Kiều tổng sẽ không tức giận đâu."
Lê Dặc miệng nói không ngừng, lại hỏi: "Em bao nhiêu tuổi?"
"24." Quý Hy nói.
"Mới tốt nghiệp năm nay?" Lê Dặc nhìn Quý Hy cũng đưa ra một suy đoán táo bạo.
"Đúng vậy."
"Vừa mới tốt nghiệp, có thể được làm việc trong ZY, quả thực rất lợi hại", Lê Dặc nói: "Nhưng nếu như có Kiều tổng đứng đằng sau sắp xếp, cũng là chuyện đơn giản."
Hiển nhiên đối phương đã hiểu lầm, Quý Hy giải thích: "Tôi được thông qua sau đợt sát hạch."
Lê Dặc chỉ cười cũng không nói tiếp, chuyện bao dưỡng nữ sinh viên, cô tình tôi nguyện, vừa đúng nhu cầu, cũng là một vòng luẩn quẩn. Chỉ là hơi ngạc nhiên, Kiều Chi Du cũng sẽ sử dụng chiêu trò này.
"Quý Hy, chị khá thích em." Lê Dặc thích thú nói.
Quý Hy cũng có thể nghe ra được sự thích thú này rõ ràng là có ý nghĩa gì đó. Bởi vì ánh mắt của Lê Dặc quá lộ liễu.
Lê Dặc không hề vòng vo mà trực tiếp nói, nhẹ giọng mang theo ẩn ý hỏi Quý Hy: "Mỗi tháng Kiều Chi Du cho em bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
"Lê tổng", sắc mặt Quý Hy lập tức trầm xuống: "Chị say rồi."
"Chị không say." Lê Dặc nhẹ giọng nói.
"Tôi và Kiều tổng là kiểu quan hệ bình thường", sắc mặt cùng giọng nói của Quý Hy vô cùng nghiêm túc: "Xin chị hãy tôn trọng tôi."
Khi câu này được nói ra, bầu không khí có chút khó xử. Lê Dặc sững sờ, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Quý Hy, cô ấy cũng không biết nên nói gì tiếp theo. Có thể thật sự là mình đã hiểu lầm?
Quý Hy cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vô cùng khó chịu: "Tôi còn có việc phải làm, vậy tôi về trước."
Nhìn thấy dáng vẻ của cô gái này thật "ngây thơ, ngốc nghếch, trong trắng ngọt ngào" loại người này cô ấy cũng đã từng thấy rất nhiều, cả nam lẫn nữa đều có, Lê Dặc không khỏi nhắc nhở: "Nhìn em khá vừa mắt, cho nên tôi muốn nói thêm một câu. Cùng với kẻ có tiền nói chuyện yêu đương, nếu như chỉ là chơi bời thì có thể, nhưng đừng để bản thân lún vào quá sâu, sau này nhất định cô ấy sẽ tìm được một người môn đăng hộ đối để kết hôn."
Quý Hy khẽ cúi đầu, lặng lẽ cắn chặt môi, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Lê Dặc.
Quý Hy cũng không biết mình ra khỏi quán cà phê bằng cách nào, chờ đến khi tỉnh táo lại, đã thấy mình đứng ở bên ngoài rồi.
Nhiệt độ ở Bắc Lâm gần đây đã giảm mạnh, có chút lạnh.
Đối diện đường cái có một chỗ đợi xe buýt, Quý Hy lơ đễnh đứng bên cạnh biển báo dừng xe chờ xe buýt, lơ đãng bước lên xe, sau đó ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Quý Hy vẫn đang suy nghĩ về những gì Lê Dặc nói ban nãy, trong thâm tâm cũng không thể phủ nhận chuyện mình đồng ý với những gì Lê Dặc đã nói. Nàng là một người rất thực tế, cũng chưa từng hy vọng xa vời có thể cùng Kiều Chi Du đi đến cuối cùng, nhưng khi nghe những lời này từ miệng của người khác, trong lòng liền nhói lên, giống nư có một thứ gì đó đâm vào miệng vết thương.
Một số việc không cần thiết phải nhắc nhở, nàng cũng hiểu được chuyện này, nhưng khi bị người khác nhắc nhở lại càng cảm thấy khó chịu.
Xe buýt lắc lư suốt quãng đường, cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Quý Hy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nghĩ đến những chuyện rối rắm trong lòng nữa, nhưng lại không thể khống chế được bản thân suy nghĩ về nó nữa.
Đến khi quay về căn hộ, trong lòng vẫn còn loạn.
Luôn có những lúc cảm xúc mà bản thân không thể giải thích được, đạo lý cũng không thể vờ như không cảm nhận được, nhưng lại vô cùng mỏng manh, khó chịu một cách khó hiểu...
Đêm nay trong lòng Quý Hy không thể nói rõ được.
Sau khi tắm xong, Quý Hy cũng không ngủ được, vì thế nàng liền uống rượu, hơn nữa cũng uống không ít, uống đến khi say mèm. Mặc dù nhiều năm uống rượu, nhưng cũng chưa từng khiến bản thân mình say mèm, nhưng đêm nay nàng lại uống rất nhiều, để bản thân không nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa, có thể ngủ một giấc.
Vì chưa bao giờ say nên Quý Hy không biết khi bản thân say sẽ như thế nào. Nàng nằm ở trên giường, mặt vô cùng đỏ, trong đầu không ngừng nhớ tới một người, loại nhớ thương này lại vô cùng nhiều.
Quý Hy mơ mơ màng màng mò tìm điện thoại, hình ảnh điện thoại không ngừng chồng chéo lên nhau, nàng khẽ híp mắt lại mới khiến hình ảnh trước mặt rõ ràng, bây giờ đã hơn mười một giờ.
Đêm càng về khuya càng yên tĩnh.
Kiều Chi Du mới vừa ngủ được không lâu, điện thoại đột ngột rung lên đánh thức cô, cô chạm vào công tắc đèn ngủ trên đầu giường rồi cầm điện thoại lên. Sau khi nhìn thấy tên người gọi tới là Quý Hy, liền nhanh chóng bắt máy.
"Chi Du..." Giọng Quý Hy mềm nhũn.
Kiều Chi Du nhanh chóng tỉnh lại: "Làm sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?"
"Em muốn gặp chị." Quý Hy nói với đầu bên kia, trong giọng nói có chút ủy khuất lại giống như đang làm nũng.
Trạng thái này không đúng, Kiều Chi Du liền hỏi: "Em đang ở nhà sao? Uống rượu?"
"Ừm, ở nhà..."
Chắc chắn là đang uống rượu, Kiều Chi Du thực sự lo lắng khi nghe thấy nàng nói: "Chờ chị một chút, chị tới ngay."
Sau khi Kiều Chi Du kết thúc cuộc gọi, liền nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo sau đó đi ra khỏi cửa tất cả những động tác này vô cùng nhanh chóng. Đêm khuya xe trên đường cũng ít, vô cùng thông thoáng cũng nhanh hơn so với bình thường.
Đây có lẽ là lần bốc đồng duy nhất của Quý Hy, đêm khuya gọi điện cho Kiều Chi Du, đột nhiên nói nhớ cô, muốn cô ấy qua đây với mình.
Nếu không phải vì uống quá nhiều, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy.
Sau khi Kiều Chi Du đến, cô không gõ cửa, mà đứng ở cửa gọi điện Quý Hy: "Cục cưng, chị tới rồi, em mau mở cửa cho chị."
"Ừm." Quý Hy đặt điện thoại xuống giường, đứng dậy khỏi giường, giống như bước trên mấy đi tới mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Kiều Chi Du nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng do say rượu, Quý Hy đang mặc đồ ngủ, ánh mắt mơ màng, trên người toàn mùi rượu.
"Sao lại uống rượu?" Kiều Chi Du lo lắng vội tới đây, cũng không trang điểm, tóc cũng tùy ý búi lại, chỉ mặc một bộ quần áo thể thao sáng màu.
Quý Hy kéo Kiều Chi Du vào nhà, đóng cửa lại rồi chăm chú nhìn vào mặt Kiều Chi Du: "Bên ngoài có lạnh không? Em ôm một cái nhé."
Nói xong, nàng liền ôm lấy Kiều Chi Du, cố chấp không buông.
Kiều Chi Du sững người, bởi vì tối nay Quý Hy lại nhiệt tình như vậy, chủ động dính người, nửa giây sau, cô ôm Quý Hy vòng vào trong lòng. Kiều Chi Du nhìn đôi má ửng hồng của Quý Hy liền cảm thấy dễ thương muốn nói: "Uống say rồi, sao hôm nay lại uống nhiều như vậy?"
Quý Hy uống say vẫn im lặng như trước. Nàng chăm chú nhìn Kiều Chi Du, trầm mặc không nói, cứ im lặng như vậy chăm chú nhìn đối phương, lại hôn lên môi Kiều Chi Du, sau đó liền đẩy đối phương vào tường không ngừng đòi hỏi, không ngừng dây dưa.
Kiều Chi Du dựa lưng vào tường bị Quý Hy hôn đến không còn cơ hội lên tiếng, cô liền nhắm mắt lại, hóa bị động thành chủ động, mυ"ŧ lấy lưỡi của Quý Hy mà nhấm nháp, không ngừng dây dưa.
Quý Hy lại càng hôn sâu hơn, lúc này mỗi cử động của Kiều Chi Du đều mang đầy tính chiếm hữu.
Đèn ngoài hành lang chiếu vào lạnh lẽo, hai người dựa vào tường hôn nhau ướŧ áŧ, lòng như lửa đốt. Tiếng thở hổn hển do xúc động gây ra phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, khiến lòng người không khỏi ngứa ngáy.
"Có chuyện gì vậy?" Kiều Chi Du rời khỏi môi của Quý Hy.
Quý Hy chạm trán mình vào trán Kiều Chi Du, cụp đôi mắt đẹp xuống nhìn cô: "Nhớ chị..."
Khi say rượu sẽ bộc lộ mặt chân thật nhất của mình, đối với Quý Hy, đó cũng là một sự bùng nổ. Ngay cả sau khi xác nhận mối quan hệ với Kiều Chi Du, trong lòng nàng lúc nào cũng căng như dây đàn, chưa bao giờ tùy tiện như vậy.
"Còn muốn..." Quý Hy đỏ mặt nói, thật ra mỗi lần hôn cô đều hôn không đủ.
Hóa ra sau khi say rượu lại trở nên táo bạo như vậy? Kiều Chi Du dịu dàng cười khẽ: "Em muốn gì?"
Quý Hy lập tức hôn Kiều Chi Du, trực tiếp dùng hành động thay cho câu trả lời.
Kiều Chi Du mỉm cười.
Quý Hy ngây ngốc nhìn người trước mặt: "Kiều Chi Du."
Không đầu không đuôi lại đột nhiên gọi một tiếng, nhưng Kiều Chi Du cũng rất phối hợp với nàng: "Hả?"
Giọng Quý Hy rất nhẹ nhàng: "Em yêu chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro