79
Bạn gái chị thật ngọt...
"Để chị uống thử của em." Thấy Quý Hy uống đến ngon, Kiều Chi Du cũng cảm thấy thèm, vì thế nàng dựa gần sát vào Quý Hy, ghé môi ngậm vào ống hút của Quý Hy mà uống thử.
Quý Hy còn đang để ý người ở phía sau nhìn các nàng, nên không biết. Bởi vì lúc này đối phương đã đứng dậy, đi đến hướng Kiều Chi Du. Lại là một nữ nhân xinh đẹp, cầm ly rượu trong tay, nhìn vừa cao ngạo lại quyến rũ, chỉ bước đi thôi cũng có thể khiến người khác ngắm nhìn.
"Chị biết người kia sao?" Quý Hy hỏi.
Kiều Chi Du cũng theo ánh mắt nàng mà nhìn lại.
Nữ nhân đã đến gần đây, nàng ta chăm chú nhìn, sau đó lại tươi cười xán lạn, bắt chuyện: "Kiều tổng. Tôi vừa rồi nhìn thấy có người giống cô, quả thật đúng là cô. Về nước rồi sao."
Nghe đối phương dùng giọng điệu quen thuộc nói chuyện, Quý Hy liền biết nàng là bạn của Kiều Chi Du.
"Lê tổng, trùng hợp như vậy, cũng ở đây uống rượu sao."
Kiều Chi Du đứng dậy từ ghế cao, chào hỏi lại, sau đó giới thiệu đơn giản với Quý Hy: "Vị này chính là Lê tổng của Thịnh Phi Tư."
Nguyên lai là người cùng trong ngành tài chính, Quý Hy lễ phép chào hỏi: "Lê tổng, ngài khỏe."
"Tôi sớm đã không còn ở Thịnh Phi Tư, bây giờ đã ra mở công ty riêng." Lê Dặc cầm ly rượu, nghiêng đầu, rất có hứng thú mà đánh giá Quý Hy, nàng là người có đôi mắt sắc bén, rất am hiểu nhìn người.
Nàng tò mò hỏi Kiều Chi Du : "Vị này là mỹ nhân nhỏ nhà ai đây a.?"
Kiều Chi Du muốn giới thiệu một ít mối quan hệ trong ngành tài chính cho Quý Hy, việc này đối với việc phát triển về sau của nàng rất có lợi, nhưng Lê Dặc lại là ngoại lệ.
Nữ nhân này không dễ chọc vào, hơn nữa nổi tiếng trăng hoa, thích trêu đùa, cả nam lẫn nữ đều ăn.
Lúc trước nàng cũng từng được nữ nhân theo đuổi qua, đó chính là Lê Dặc này.
Lê Dặc còn đang đánh giá Quý Hy, trực giác của nữ nhân cho nàng biết, Kiều Chi Du cũng cô gái này có quan hệ không bình thường. Kiều Chi Du vừa rồi mới uống chung nước của nàng.
"Bạn gái của tôi." Kiều Chi Du kéo tay Quý Hy, trực tiếp giới thiệu với Lê Dặc, giống như tuyên bố chủ quyền.
Quý Hy không nghĩ tới Kiều Chi Du sẽ giới thiệu quan hệ của các nàng, nhưng Kiều Chi Du lại lôi kéo tay nàng, thản nhiên thừa nhận trước mặt bạn bè, khiến cho cảm giác kiên định trong nàng càng thêm vững vàng.
Lê Dặc dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng được: "Tôi không nghe lầm đi? Bạn gái sao?"
"Ân." Kiều Chi Du nhấn mạnh lại một lần nữa.
"Kiều tổng thay đổi quá nhiều rồi, ngay cả giới tính cũng thay đổi."
"Thích liền ở bên nhau." Kiều Chi Du mỉm cười, không nhanh không chậm mà nói. Quan hệ của nàng cùng Lê Dặc không tính là quen thuộc, thật ra thì cũng không cần phải nói nhiều như vậy, nhưng chính là nàng không thích ánh mắt Lê Dặc nhìn Quý Hy, thật không thoải mái.
"Còn có bạn đang đợi, hôm nào có rảnh thì cùng nhau uống rượu, vừa lúc có một hạng mục muốn hợp tác với Kiều tổng."
Lê Dặc cụng ly cùng Kiều Chi Du, nói vài lời khách sáo, sau đó xoay người rời đi, còn dùng ánh mắt gợi cảm mà nhìn Quý Hy: "Chào tạm biệt ~ tiểu mỹ nhân ~"
"Hẹn gặp lại." Quý Hy cũng đáp lại, người nàng bỗng nổi lên một trận ớn lạnh, có chút khó chịu.
Chờ Lê Dặc đi xong, Kiều Chi Du chống tay xuống quầy bar, sau đó nói với Quý Hy: "Thực xin lỗi."
"Nói xin lỗi cái gì?"
"Vừa nãy chị không hỏi ý kiến em, liền tự ý nói em là bạn gái chị."
Quý Hy ngơ ngác, cười nói: "Dù sao cũng chính là vậy ."
"Chị vẫn là muốn hỏi trước qua em." Kiều Chi Du nói.
Quý Hy cảm động, ở bên cạnh Kiều Chi Du thật thoải mái, bởi vì Kiều tổng lúc nào cũng nghĩ cho cảm nhận của nàng. Tựa như lúc nàng đang do dự rối rắm, không biết có nên tiếp nhận phần tình cảm này hay không, Kiều Chi Du lúc ấy cũng cho nàng đủ tôn trọng, nhưng lại có thể nhẫn nhịn ở bên cạnh nàng chờ đợi, chờ cho đến khi nàng đồng ý ở bên nhau. Thật sự là không biết nàng đã có bao nhiều là may mắn, mới có thể có được một người bạn gái tốt như vậy.
Kiều Chi Du thấy Quý Hy thất thần: "Lại nghĩ cái gì đi đâu rồi?"
Khó có được một lần Quý Hy nói chuyện sến súa : "Bạn gái em thật tốt."
Kiều Chi Du nghe được, liền tới gần Quý Hy, bàn tay lặng lẽ ôm ôm eo nàng, thân mật dán đến, giống như nửa đứng nửa ôm.
"Còn đang ở ngoài." Quý Hy nói.
"Liền ôm một chút thôi." Kiều Chi Du cò kè mặc cả, nàng gác cằm lên vai Quý Hy, khuôn mặt ghé sát vào tai Quý Hy mà nói. Cảm giác mới yêu cuồng nhiệt chính là như vậy a, tiếp xúc tay chân cả ngày không biết mệt, cả ngày chỉ muốn nắm tay nắm chân, ôm ấp đối phương.
Quý Hy âm thầm cười, mặc nàng.
Kiều Chi Du quay đầu, nhanh chóng hôn lên cằm Quý Hy một cái, nói tiếp: "Bạn gái chị thật ngọt."
Hôn trộm một cái, so với đường còn muốn ngọt hơn.
Còn ở một nơi khác, Diêu Nhiễm cùng Khương Niệm còn đang giằng co nhau trong văn phòng. Không khí không mấy lạc quan.
Diêu Nhiễm gõ gõ lên thẻ chứng minh nhân dân trên bàn làm việc, chỉ vào thẻ, sắc mặt trở nên xanh mét, chất vấn Khương Niệm: "Em cho chị lời giải thích."
Khương Niệm đỡ đỡ trán, trong lòng hoảng sợ, xong rồi xong rồi, thế giới của nàng bây giờ thật muốn sụp đổ.
Buổi chiều nay nhân viên lấy chứng minh của nàng mang đi sử lý ít việc, lúc trở về liền đặt chứng minh lên bàn làm việc của Khương Niệm, vừa mang lên, kết quả thật sự quá trùng hợp, đúng lúc Diêu Nhiễm vừa vặn xem thấy.
Tuổi thật của nàng chính thức bị bại lộ.
"Em đừng nói với chị đây là chứng minh giả đi?" Diêu Nhiễm tức giận sôi máu. Nàng nhìn thấy tuổi thật của Khương Niệm liền muốn ngốc ra, đây là cái gì cùng cái gì đây, quen nhau lâu như vậy, thế nhưng bây giờ nàng mới biết mình bị một cô nương nhỏ hơn năm tuổi bẻ cong giới tính.
"Em không phải cố ý lừa chị."
Khương Niệm đau đầu, ấp úng giải thích: "Em vẫn luôn muốn thẳng thắn nói sự thật với chị, nhưng vẫn chưa tìm ra được cơ hội."
Đều là lời bào chữa, Diêu Nhiễm lắm lấy trọng điểm : "Vậy ra là ngay từ đầu em liền lừa chị."
"Đó là bởi vì, bởi vì chị không muốn quen người nhỏ tuổi hơn so với chị, em sợ ......." Khương Niệm cũng không ngờ tới, lúc trước mình chỉ tìm đại một lý do để nói dối cho qua, ai mà ngờ được mọi chuyện sẽ đi đến bước này.
"Chỉ vậy mà em liền gạt chị?! Khương Niệm, chị có phải hay không còn phải cảm ơn em, em nói cho chị biết đi tên thật của em là gì." Diêu Nhiễm rất tức giận, nàng hiếm khi tức giận như thế, lần gần nhất tức giận như vậy cũng là bởi vì kiện tụng ly dị.
"Em quá một tháng nữa liền 26 tuổi, bốn bỏ năm lên một chút nữa cũng không khác lắm với 30 tuổi....."
Khương Niệm càng nói càng không tự tin, nàng biết lúc này mình đã chọc giận rồi, vội vàng thành khẩn nhận sai: "Lão bà em biết sai rồi, chị phạt em như thế nào cũng được, tha thứ cho em đi được không. Em đã thành thật với chị rồi mà."
Còn bỏ bốn năm thành 30 tuổi ..........
"Đừng gọi chị là lão bà, chị còn không biết được có phải hay không chị là bạn gái duy nhất của em." Diêu Nhiễm đánh gãy lời Khương Niệm, vừa nói ra khỏi miệng, nàng thừa nhận câu nói này của mình có hơi mất lý trí.
Tim Khương Niệm đau quặn thắt, đau đến không thể nói ra thành lời, âm thanh nàng trở lên run rẩy: "Chị nói như vậy thật quá đáng, trừ bỏ tuổi ra, em cái gì cũng chưa từng lừa chị. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em còn không biết là chị có đối xử thật lòng hay không sao."
"Chị như thế nào mà biết được em nói thật hay giả ?" Diêu Nhiễm lại nghi ngờ nói thêm.
Nàng hận nhất là bị người khác lừa gạt trên phương diện tình cảm, từng bị lừa dối qua một cuộc hôn nhân nàng đã đủ thảm rồi, thật vất vả mới ly hôn được, lúc này đây ngỡ như đã gặp được chân ái, không ngờ tới lại đυ.ng phải một phiên bản khác.
Tình huống này so với Khương Niệm tưởng tượng còn muốn xấu hơn, Diêu Nhiễm phản ứng quá lớn, nàng chưa từng thấy Diêu Nhiễm tức giận như vậy bao giờ: "Chúng ta bình tĩnh lại trước đã được không."
"Chị rất bình tĩnh." giọng nói Diêu Nhiễm lạnh như băng. Nói xong liền rời đi.
"Diêu Nhiễm, em sai rồi...." Khương Niệm vội đuổi theo, trong lòng khổ sở, giống như là thiếu nợ, tự dằn vặt bản thân. Sớm biết vậy, còn không bằng lúc trước thẳng thắn nói ra sự thật.
*****
Thời tiết trở lạnh. Lại qua một quý mới, công ty tiếp tục ban hành chỉ tiêu xuống dưới, công việc chồng chất như núi, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới ai cũng bận rộn, không có ai mà không vội.
Kiều Chi Du vẫn là thành công ký được hợp đồng gia hạn với Vương Hằng, lấy lại được danh tiếng. Trong công ty có không ít người khen ngợi Kiều tổng lợi hại, cũng có không ít người lắm chuyện sau lưng, kiểu như Kiểu tổng có phải hay không đã ngủ với Vương tổng.
Quý Hy không thèm để ý những lời lắm mồm đó, trước kia ở đại học khi nàng tham gia thi đấu đoạt giải, nàng cũng bị người khác nói qua nói lại, nói rằng có phải hay không nàng có một chân với thầy giáo, lời nói rất khó nghe, nàng cũng không đi quản những người đó, để họ nói cho đã miệng.
Nhưng hiện tại khi thấy Kiều Chi Du bị nói xấu, trong lòng nàng thật tức giận, hoàn toàn không có cách nào có thể bình tĩnh. Chỉ là nàng không có cách nào để quản được miệng của người khác.
Hơn 8 giờ tối, Quý Hy vẫn ngồi tại bàn làm việc như cũ, tăng ca phân tích báo cáo.
Thiệu Vũ gõ gõ vào mặt bàn làm việc của Quý Hy, đưa cho nàng một phần văn kiện: "Tiểu Quý, ngày mai tôi mang cô đi làm một hạng mục tốt, nếu thành công, cuối năm tiền thưởng rất nhiều."
"Mang tôi đi?" Quý Hi không hiểu, nói thật ra, nếu có miếng bánh nào ngon, làm gì có chuyện nhân viên mới vào như nàng nhận được.
"Đúng rồi, mang cô đi hỗ trợ giám đốc Thiệu một tay." Thiệu Vũ nói nhỏ với nàng: "Tôi có tin nội bộ, đừng coi thường công ty này vừa mới thành lập không bao lâu, kỳ thật bối cảnh của nó rất lớn, đoán không trừng còn là vớ được một cái đầu kỳ lân đó."
Quý Hy liền buồn bực, hạng mục quan trọng như vậy, hoàn toàn không cần thiết phải mang một người mới bước vào nghề như nàng đi. Nhìn qua tư liệu, là một công ty mới thành lập, lý lịch của người sáng lập thật hoàn hảo.
"Hạng mục này là hạng mục tốt." Thiệu Vũ nói trước cho Quý Hy nghe: "Nhưng mà người sáng lập của bọn không dễ đàm phán lắm, tôi đã đi qua vài lần nhưng vẫn chưa được gặp, bên họ hẹn buổi chiều ngày mai mới có thời gian."
Quý Hy lại nhìn qua bản giới thiệu của người sáng lập công ty này, đã từng là giám đốc của Thịnh Phi Tư, Lê Dặc, sao lại cảm thấy quen như vậy?
Buổi chiều ngày kế tiếp, Quý Hy đi theo Thiệu Vũ cùng một giám đốc khác của bộ phận đầu tư đi đàm phán hợp đồng. Trong thang máy, Thiệu Vũ nói với Quý Hy: "Lát nữa chúng ta chỉ có đúng 15 phút."
Quý Hy hỏi: "Không phải chỉ là một công ty nhỏ thôi sao?"
"Có giá lắm, nghe nói Lê tổng rất bận, chỉ cho chúng ta từng đó thời gian. Tôi đã nói qua với cô, tính của người này rất khó chịu, cho nên mặc kệ nàng nói gì chúng ta đều phải làm theo. Bằng không năm phút còn không có." Thiệu Vũ còn biết Lê Dặc có một sở thích đặc biệt, đó chính là thích nói chuyện với trai gái xinh đẹp, cho nên hôm nay hắn mới nói Quý Hy cùng đi đến đây.
"Mười lăm phút cũng không nói được gì."
Quý Hy nói: "Cố gắng nắm bắt thời gian thôi."
Thiệu Vũ tán thành gật đầu: "Không sai, xem như đây là mục tiêu của lát nữa."
***
Đến nơi, lễ tân nói Lê Dặc còn đang bận họp, nói bọn họ đến phòng nghỉ chờ một lát.
"Có hậu phương vững chắc đúng là khác biệt, cô nhìn khí thế của căn phòng này coi." Thiệu Vũ uống lên một ngụm cà phê, từ tầng bốn mươi mấy nhìn ra phong cảnh thành thị, thật đẹp. Lê tổng, Thịnh Phi Tư .... Quý Hy nhớ lại một chút vụn vặt, hình như hơn một tháng trước, nàng cùng Kiều Chi Du có gặp qua nữ nhân này ở quán bar. Sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Chờ từ trạng vạng cho đến tối, từ chờ một lát cho tới nhiều giờ trôi qua, cũng chưa thấy bóng dáng Lê Dặc.
"Tiểu Quý có đói bụng không, nếu không cô ăn gì trước đi? Tôi nghĩ không chừng phải đợi thêm nửa tiếng nữa nàng mới ra tới."
"Tôi không đói." Quý Hy cười cười, tuy nàng mới được nhận vào làm, nhưng bầu không khí ở công ty luôn rất tốt, các tiền bối cũng rất quan tâm nàng.
"Lê tổng này thật là, thật đúng là tôn mình lên làm Phật, thật mệt mỏi, mệt mỏi."
Bên này vừa mới chửi xong, cửa kính liền vang lên, một trận âm thanh giày cao gót va đập lên sàn nhà, ngay sau đó, một nữ nhân có dáng người yểu điệu đi vào.
Ba người ở phòng nghỉ tức khắc kéo lên tinh thần, lập tức đứng lên: "Lê tổng, ngài khỏe."
Lúc Quý Hy vừa nhìn thấy rõ mặt Lê Dặc, lập tức nhận ra nàng là nữ nhân đêm đó gặp ở quán bar. Vẫn là có chút ấn tượng, thật trùng hợp.
"Chúng ta là công ty đầu tư ZY..........." Thiệu Vũ vội đưa danh thϊếp ra.
Lê Dặc không nhận lấy danh thϊếp, chỉ liếc mắt nói : "Nói chuyện góp vốn sao, tôi hôm nay mở họp mệt mỏi rồi, để hôm nào đi."
Vân đạm kinh phong nói một câu, phớt lờ đi 2 tiếng chờ đợi.
"Lê tổng, chúng tôi đã hẹn trước với ngài, chị nói cho chúng tôi 15 phút." Quý Hy ở một bên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Ánh mắt của Lê Dặc đặt lên người Quý Hy, thật quen mắt, năng lực nhớ mỹ nhân của nàng luôn rất cao, nàng cười rộ lên : "Tiểu mỹ nữ, lại gặp mặt."
Như này, Quý Hy không biết phải đáp lại làm sao.
"Đưa danh thϊếp cho tôi đi, hôm nay không nói chuyện, hôm nào rảnh lại nói." Lê Dặc sửa lại lời nói, chậm rì rì mà nhìn Quý Hy.
Thiệu Vũ thấy Quý Hy quen biết Lê Dặc, sắp cảm động đến rơi lệ, mang theo Quý Hy chính là quyết định sáng suốt nhất, anh ta lần thứ hai đưa danh thϊếp ra.
Lê Dặc hất cằm, cười tủm tỉm nhìn Quý Hy: "Đưa của nàng là được, tôi có thói quen nói chuyện với người quen."
Làm gì mà người quen? Quý Hy cảm thấy Lê tổng này có ý đồ gì đó không được tốt lắm. Dưới ánh nhìn của mọi người, Quý Hy liền đưa danh thϊếp qua cho Lê Dặc.
Lê Dặc nhận lấy danh thϊếp, vừa nhìn thấy tên Quý Hy, chức vụ phân tích, là một phân tích đầu tư nhỏ, cấp bậc thấp nhất của ngành tài chính. Nàng nhìn lại Quý Hy một lượt, suy nghĩ, ánh mắt của Kiều tổng, rất chi là khác người, khó hiểu.
Buổi tối lúc về đến nhà, Quý Hy vẫn như bình thường gọi video cho Kiều Chi Du rồi đi ngủ, tuy rằng ở công ty mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng cảm giác mang lại vẫn không giống. Nàng cũng không nói với Kiều Chi Du chuyện ngày hôm nay nàng đυ.ng phải Lê Dặc, nàng sợ Kiều Chi Du mà biết, sẽ nói chuyện với bên kia.
Quý Hy muốn tự dựa vào năng lực của mình mà bắt lấy hạng mục này, có thể là do bạn gái của nàng quá ưu tú, cho nên nàng tự cảm thấy bản thân mình phải tự cố gắng gấp đôi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro