76
Cắn đau.
Cảm giác khó chịu khi phải chịu đựng sự kiềm chế, giờ cô đã có thân phận là bạn gái, Kiều Chi Du trở nên không kiêng nể gì, quả thực hận không thể đem tất cả sự nhiệt tình dùng hết lên người Quý Hy. Tất nhiên, cô cũng hy vọng đôi khi Quý Hy đối với mình có thể nhiệt tình hơn một chút.
Trên lối đi nhỏ, ôm từ phía sau, có một loại lãng mạn khác.
Loại trạng thái lãng mạn này đã thành công đánh lạc hướng Quý Hy, trong lòng không bình tĩnh, nàng vừa nhập sai mật khẩu hai lần.
Kiều Chi Du dựa sát vào tấm lưng gầy của Quý Hy, gục đầu vào vai nàng, cười khẽ, "Mới bao lâu mà đã quên mất mật khẩu rồi?"
Quý Hy cũng không thể phản bác, thầm nghĩ còn không phải tại vì chị, chưa vào trong phòng đã bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo rồi.
Mãi đến khi bước vào bên trong Kiều Chi Du mới buông Quý Hy ra, giúp nàng kéo vali vào bên trong nhà.
Mới vừa tiến vào trong phòng.
Kiều Chi Du cùng Quý Hy đồng thời chú ý tới bức tranh đặt trên bàn trà.
Quý Hy lúc này chỉ muốn đào một cái lỗ để mình chui xuống, bởi vì bức tranh đặt trên bàn kia, không ai khác chính là Kiều Chi Du. Vài ngày hôm trước lúc thu dọn phòng, nàng tiện tay đặt nó lên bàn trà, sau đó quên mất không cất nó đi.
Quý Hy muốn dọn dẹp, nhưng Kiều Chi Du đã đi trước nàng một bước. Kiều Chi Du ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy mảnh giấy vẽ lên, nhìn từng mảnh một.
Có màu nước, cũng có cả bản phác thảo. Không có ngoại lệ, mỗi bức tranh đều là cô.
Kiều Chi Du cẩn thận nhìn từng bức tranh, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc trên tờ giấy, cảm giác thế nào? Ngọt ngào và cảm động. Ngày ghi trên giấy vẽ cho thấy Quý Hy đã bí mật vẽ cô trước khi hai người họ ở bên nhau.
Mỗi bức tranh đều lặng lẽ nói hộ lòng người.
Đỏ mặt là một điều không thể đoán trước. Khuôn mặt Quý Hy lúc này có một chút ửng hồng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Sau khi Kiều Chi Du ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi má ửng hồng của Quý Hy, trầm mặc không nói gì, cứ như vậy mà chăm chú nhìn nàng. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, cô nàng này rốt cuộc có bao nhiêu nhàm chán vậy?
Cảm giác có chút trách phạt công khai. Quý Hy chạm vào cánh tay mình, cố gắng giả vờ như không có gì, chuyển sang chủ đề khác, "Để em đi lấy nước."
Kiều Chi Du nắm lấy tay Quý Hy không chịu buông nàng ra, còn hất cằm ra lệnh: "Lại đây."
Quý Hy xấu hổ.
Trong đầu vẫn còn đang nghĩ về người trong bức tranh.
Kiều Chi Du hơn nữa lại càng muốn bật cười, cô kéo Quý Hy lại, để nàng ngồi trong vòng tay mình: "Ôm một chút."
Quý Hy chưa bao giờ nghĩ đến việc ngồi trên đùi của Kiều Chi Du, dù sao, sau khi nàng phản ứng lại, vòng eo của mình cũng đã bị Kiều Chi Du siết chặt, ngồi ở trên đùi cô. Tư thế này, không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng với ánh mắt như vậy, Kiều Chi Du không thể nhịn được nữa, cúi người hôn lên môi Quý Hy, cụp mắt xuống rồi cắn một miếng nữa.
Hành động nhỏ như vậy cũng khiến cả người Quý Hy trở nên mềm nhũn, nàng chủ động ôm lấy Kiều Chi Du.
"Đau không?" Kiều Chi Du lại cúi xuống tiếp tục hôn, vừa nhẹ giọng hỏi.
Hơi thở của Quý Hy tăng lên: "Không có."
Quý Hy giả ngu, Kiều Chi Du nhanh chóng nắm bắt được chuyện này hỏi: "Tại sao lại bí mật vẽ chị?"
Lý do vẫn chưa rõ ràng sao? Quý Hy chậm chạp mãi mới nói được một câu: "Chỉ đơn giản muốn vẽ mà thôi."
Kiều Chi Du cố nhịn cười, đợi một hai giây, cô tò mò hỏi: "Từ khi nào em bắt đầu thích chị vậy?"
Trong chuyện tình cảm, người nào chủ động hơn sẽ rất lo lắng chuyện đối phương không thích mình, Kiều Chi Du cũng sẽ nghĩ như vậy, thực ra cô rất sợ Quý Hy ở bên cạnh mình do nhất thời cảm động, mà không phải bởi vì cảm giác mà nàng dành cho mình.
Quý Hy cũng không biết từ khi nào mình bắt đầu thích, cũng không thể nói rõ, rất khó để có thể tìm ra được một khoảng thời gian chính xác.
"Không biết." Quý Hy nhìn Kiều Chi Du, thành thật mà nói, nàng cũng không biết bản thân mình bắt đầu thích người này từ khi nào, chờ đến khi bản thân ý thức được thì đã thích đối phương mất rồi.
Kiều Chi Du hiểu câu trả lời này, cô cũng không biết tình cảm mà bản thân dành cho Quý Hy bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Sau khi nói điều này, Quý Hy sợ rằng Kiều Chi Du sẽ hiểu sai ý của mình.
"Khi em cần một người ở bên cạnh, chị nhất định sẽ là người đầu tiên ở bên cạnh em. Nhưng chị hy vọng khi vui hay không vui, em đều có thể nhớ tới chị." Kiều Chi Du chậm rãi nói, nhưng điều nói ra lúc này cô đã sớm muốn nói từ lâu rồi.
Quý Hy đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói này, nhưng nàng lại cảm thấy chính mình rất không thích hợp, khi nghe một người lúc nào cũng kiêu ngạo như Kiều Chi Du nói ra như vậy thì không khỏi đau lòng. Nàng thật sự yêu người phụ nữ trước mặt, nhưng lại không biết cách nào để có thể biểu đạt rõ ràng tình cảm của mình.
"Em cũng không phải vì nhất thời cảm động mà chấp nhận mối quan hệ này. Nhưng em cũng không biết nói như thế nào..." Quý Hy nghiêm túc nói, sau đó, chỉ ngắn gọn nói: "Em thích chị."
Là thích chứ không phải nhất thời cảm động.
Nút thắt trong lòng được cởi ra, và Kiều Chi Du cũng ôm lấy Quý Hy: "Chị biết."
"Ừm." Quý Hy mỉm cười, cô hiểu được là tốt rồi. Một lúc sau, nàng lại nói: "Em không phải là một người quá thú vị?"
Nói rõ những suy nghĩ trong lòng, Kiều Chi Du khẽ chạm vào tóc Quý Hy, đồng thời nhìn nàng nở một nụ cười, còn trêu chọc nói: "Không sao, miễn là chị hiểu."
Quý Hy muốn nói gì đó lại thôi, Kiều tổng quả thực là người hiểu rõ về chuyện tình cảm, hơn nữa, mỗi lần còn đặc biệt muốn "câu dẫn" nàng.
"Đã lâu như vậy không thấy." Kiều Chi Du còn cố ý kéo dài giọng nói.
Quý Hy nghĩ cô có điều gì đó muốn nói.
Kiều Chi Du: "... Không muốn hôn bạn gái?"
Quý Hy ngẩn người trong giây lát, thiếu chút nữa quỳ gối bái phục Kiều Chi Du, sao cô ấy có thể bình thản khi nói ra những lời này. Mặc dù, trong lòng nàng thực sự muốn, rất muốn.
Kiều Chi Du mỉm cười, vì đã có người nói cô có khẩu vị xấu xa, thì cô sẽ cho người đó thấy như thế nào mới là khẩu vị xấu xa, Kiều Chi Du muốn trêu chọc người lúc nào cũng luôn nghiêm túc như Quý Hy đến khi nào trở nên "không đứng đắn" nữa mới thôi.
Bị Kiều Chi Du trêu chọc như vậy, Quý Hy cũng không nhịn được, nàng khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn khẽ trên đôi môi đỏ mọng của Kiều Chi Du, thay cho câu trả lời.
Cảm xúc lúc này chính là hết sức căng thẳng. Hai người đều trầm mặc, môi mỏng áp vào nhau như vậy miễn cưỡng hé ra, nhắm mắt lại bắt đầu nhiệt tình mυ"ŧ vào.
Hết lần này tới lần khác vô cùng ăn ý, lần này hai người hôn nhau, không kiềm chế được nữa, không chỉ có đòi hỏi mà còn có chút hưởng thụ.
Sau khi hôn được một lúc, Kiều Chi Du cố tình nghiêng đầu sang một bên tỏ ý né tránh, chính là khiến giữa mình và Quý Hy lúc này có một chút khoảng cách. Nhìn thấy người nào đó lộ ra bản chất, muốn hôn nhưng không được, Kiều Chi Du liền nở một nụ cười xấu xa.
Quý Hy có chút không biết làm như thế nào, Kiều Chi Du lại có chút chủ động khẽ tiến lên hôn nhẹ vào khóe miệng của nàng. Quý Hy không thể kháng cự được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của đối phương, khi thấy Quý Hy sát người lại muốn trốn, Kiều Chi Du lại có ý né tránh, hành động này quả thực quá ngây thơ. Quý Hy cũng không biết bản thân phải làm như thế nào, nhìn Kiều Chi Du một cách chán ngắt.
Đáng yêu chết mất, Kiều Chi Du nhìn thấy như vậy, liền nhếch mép cười xấu xa, lập tức hướng môi mình qua, chậm rãi đóng mở, từng chút từng chút môi hôn xuống.
Tính tình nhàm chán của Quý Hy cũng không có nghĩa là nàng không có nhiệt tình với chuyện yêu đương, nàng ngồi trên đùi Kiều Chi Du, một tay vòng qua cổ của Kiều Chi Du, tay kia ôm má Kiều Chi Du, mở môi tiếp tục hôn.
Vị ngọt lan tràn giữa hai bờ môi, những nụ hôn nhẹ còn chưa đủ, môi hai người chạm vào nhau, dần dần, mềm mại trêu chọc nhau, trơn trượt, quấn quít lấy nhau.
Nụ hôn sâu khiến cả hai khó mà kiềm chế được bản thân, nhưng nhiệt tình của cả hai bên cứ chậm chạp không tản đi. Đôi môi rời ra, đối diện nhìn nha, Kiều Chi Du không nhịn được tiếp tục tiến lại hôn xuống, không ngừng quấn quýt dây dưa.
Nụ hôn rất ngọt ngào, đặc biệt là khi cả hai đều vô cùng nhiệt tình. Sự nhiệt tình như lửa.
Quý Hy thích Kiều Chi Du hôn mình sâu như vậy, nàng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Quý Hy cũng không do dự, nhanh chóng đáp lại.
Cả hai đều thích hôn môi, vì vậy mỗi khi kết thúc khiến hai người họ có chút luyến tiếc. Mỗi lần hôn đến mức hít thở không thông, đôi khi lại khẽ hôn xuống. Nhưng dường như vẫn cảm thấy không đủ.
"Có phải em nhớ chị không?" Kiều Chi Du thở hổn hển, vừa nói xong lại cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Quý Hy, không ngừng cắи ʍút̼ môi dưới của đối phương.
Quý Hy ậm ừ thừa nhận: "Có."
Không cần hỏi cũng có thể biết được đối phương có nhớ mình hay không, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
"Vì cảm thấy nhớ cho nên mới về sớm hơn dự định?" Kiều Chi Du hỏi lại, trước đó Quý Hy cũng đã nói mình còn có công việc, nhưng cô không tin lắm, cho dù có việc, nàng cũng không cần nhất định phải về sớm như vậy.
Quý Hy ngầm thừa nhận, thực ra nàng cũng có một chút suy nghĩ khác, muốn dành thời gian cho Kiều Chi Du.
"Đồ ngốc, em có thể ở lại cùng người nhà mà." Nói như vậy, nhưng Kiều Chi Du có chút áy náy.
Khi Quý Hy nghe thấy như vậy thì liền thấp giọng nói với cô: "Em nhớ chị..."
Những người sống nội tâm, mỗi khi nói ra những suy nghĩ thật sự trong lòng mình thì lực sát thương rất lớn. Kiều Chi Du mỉm cười nhìn Quý Hy, cũng muốn ôm đối phương thêm một lát: "Hôm nay đi xe về có mệt không?"
"Không mệt."
"Em có đói không?"
"Không đói." Quý Hy mỉm cười, vừa nghe câu hỏi vừa trả lời, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
"Bữa tối nay chị sẽ nấu, em nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta cùng đến siêu thị mua đồ."
"Ừm." Quý Hy gật đầu, được cùng Kiều Chi Du ở một chỗ, cho dù làm chuyện gì cũng cảm thấy rất tốt.
***
Khi Quý Hy cùng Kiều Chi Du lại ra ngoài, trời đã hoàn toàn tối. Trung tâm mua sắm cũng rất gần, không cần phải lái xe tới.
Hôm nay là Tết Trung thu, người có nhu cầu mua sắm cũng đều đã mua từ trước đó, cho nên lúc này người trong siêu thị cũng không có nhiều. Chính là nguyên liệu nấu ăn lúc này sẽ không còn tươi như buổi sáng.
Hai người đẩy xe hàng đi loanh quanh trong siêu thị.
"Em muốn ăn gì?"
"Đều được." Quý Hy nghe thấy giọng điệu của Kiều Chi Du liền cảm thấy giống như cô ấy có thể làm được mọi thứ.
Khi đi qua khu rau củ quả.
Kiều Chi Du: "Lấy một ít rau xanh đi."
Quý Hy: "Đừng lấy cái này."
"Không thích ăn?"
"Không tươi." Quý Hy nói.
"Em thấy như thế nào?"
Quý Hy ngây người nhìn Kiều Chi Du, muốn cười, cũng không hiểu tại sao bản thân luôn cảm thấy Kiều Chi Du có chút không phân biệt được: "Lá rau đã héo gần hết, thoạt nhìn cũng không tươi."
"Em tới chọn đi." Thường ngày Kiều Chi Du không mua rau, bây giờ thỉnh thoảng nấu ăn, nguyên liệu cũng là do dì Lý chuẩn bị.
Quý Hy cúi đầu cẩn thận nhặt từng bó rau lên, Kiều Chi Du nhìn thấy mái tóc dài của nàng xõa xuống, liền vươn tay ra giúp Quý Hy vén nó ra sau tai. Đến những nơi như vậy sẽ khiến người ta dễ dàng có cảm giác của một đôi vợ chồng son.
Kiều Chi Du chăm chú nhìn Quý Hy, khi Quý Hy quay đầu lại, nàng liền thấy Kiều Chi Du đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy có chút kỳ lạ. Kỳ thật có nhiều lần, nàng cũng không để ý tới Kiều Chi Du đều sẽ phát hiện ra Kiều Chi Du đang nhìn mình.
So với việc đi ăn bên ngoài, cả Kiều Chi Du và Quý Hy đều thích tự làm ở nhà hơn.
"Em đi nghỉ ngơi đi, chờ một lát đến ăn là được."
"Em đến giúp một tay."
"Em sợ chị làm hỏng nhà bếp?" Kiều Chi Du khá tự tin: "Đừng lo lắng, sẽ không đâu."
Quý Hy cười khúc khích.
"Ngoan, đi nghỉ ngơi đi."
"Em đi rửa rau." Quý Hy không chịu ngồi yên, đã bắt đầu muốn giúp một tay.
Căn bếp nhỏ vì chúng ta trò chuyện với nhau mà trở nên ấm cúng.
Vòi nước chảy ào ào, Quý Hy đặc biệt chú tâm vào việc rửa rau, động tác điêu luyện, thoạt nhìn cũng có thể đoán được nàng thường xuyên làm việc này.
Chờ cho đến khi các nguyên liệu được rửa sạch và cắt nhỏ.
"Quý Hy."
"Hả?" Quý Hy quay đầu về phía Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du nhanh chóng hôn lên môi nàng: "Chị xào rau, em đi ra ngoài xem TV, có khói dầu."
Trong lòng Quý Hy liền cảm thấy ấm áp, lần đầu tiên có người quan tâm đến mình như vậy.
Bữa tối do chính tay Kiều Chi Du làm, so với lần trước bắt đầu nấu thì cũng đã khá hơn rất nhiều, hai người, ba món mặn và một canh, khá là thịnh soạn.
Quả nhiên, hai người cùng ăn cơm so với chuyện ăn một mình, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vừa mới ngồi xuống, Quý Hy chợt nhớ ra: "Ở trong nhà có đồ uống để em đi lấy."
Khi Quý Hy nói về nhà, trái tim Kiều Chi Du không khỏi run lên và muốn ở bên cô gái này mọi lúc. Từ trong thâm tâm cô muốn có một mái ấm với người này.
Có phải cô đã nghĩa quá xa rồi không? Kiều Chi Du cúi đầu mỉm cười.
Quý Hy chợt nhớ đến hộp quà tết Trung Thu mấy ngày trước của công ty, nhớ rõ bên trong có đồ uống.
Một lúc sau, Kiều Chi Du nhìn thấy Quý Hy đi tới với một chai thủy tinh mờ. Quý Hy do dự rồi nói: "Là rượu, chị lái xe đến?"
Kiều Chi Du nói: "Còn chưa mời chị ăn đã muốn đuổi đi rồi sao?"
Quý Hy có chút hoảng sợ, nghĩ ở góc độ nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Uống chút đi, dù sao cũng là ngày nghỉ." Kiều Chi Du cầm lấy chai rượu trong tay Quý Hy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro