56
Ghen.
"Mặt đỏ quá ..." Sau khi Kiều Chi Du nhắc Quý Hy, lại cố ý nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của nàng.
Quý Hy là một người đơn giản, lạnh lùng, sống nội tâm nhưng mỗi khi đỏ mặt thì sẽ bộc lộ những suy nghĩ trong lòng, sẽ có những tương phản khác nhau.
Kiều Chi Du thích xem, cũng không cảm thấy có chút phiền toái nào.
Sau khi Kiều Chi Du nói, khuôn mặt của Quý Hy càng thêm bỏng rát. Trước kia gặp Kiều Chi Du, nàng chưa từng phát hiện ra bản thân mình lại dễ dàng đỏ mặt như vậy.
Quý Hy rũ đôi mi dài xuống, ánh mắt vô thức né tránh, rồi sau đó lại liếc nhìn Kiều Chi Du, khẽ cau mày, không được tự nhiên lại nở một nụ cười ngượng ngùng. Hàm ý như muốn nói: mùi vị này thật là tồi tệ.
Kiều Chi Du dường như có thể đoán được ẩn ý của Quý Hy. Khi xe đi vào chỗ xóc, cánh tay của Quý Hy ôm chặt lấy eo cô, nụ cười của cô lại càng quyến rũ hơn.
Trên xe có rất nhiều người, xe buýt lắc lư hết cỡ, bạn va tôi tôi va bạn, nhưng Quý Hy đã "bảo vệ" Kiều Chi Du rất kỹ, vì sợ Kiều Chi Du sẽ bị người khác đυ.ng vào.
Nhân cơ hội ôm lấy nhau, Quý Hy có ý không muốn buông Kiều Chi Du ra, thậm chí trong đầu còn có thêm mấy trạm dừng nữa.
Kiều Chi Du đã đắm chìm, càng không đáng nói đến.
Hai người ở gần nhau, cũng không ai lên tiếng, yên lặng nhìn, nhịp tim dọc theo đường đi cũng không bình tĩnh.
***
Không kiềm chế sự nhịp tim của bản thân, cùng với Kiều Chi Du thuận theo tự nhiên, là chuyện hiếm có từ trước tới nay, dựa theo cảm giác mà lựa chọn.
Cô là người rất thực tế, nhưng khi nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Kiều Chi Du liền lập tức trở nên tỉnh táo vậy mà nàng vẫn đưa ra lựa chọn này. Trong lòng Quý Hy không có quá nhiều kỳ vọng, hoặc là không dám hy vọng, nàng cứ thế mà nhịn, ít nhất mỗi khi nhớ lại trong lòng cũng sẽ có một đoạn kỷ niệm tốt đẹp.
Dù thế nào đi nữa, nàng cảm thấy bản thân thực sự may mắn khi gặp được Kiều Chi Du, và càng may mắn hơn nữa khi Kiều Chi Du cũng thích mình.
Nước sơn trên bảng vẽ vẫn còn chưa khô, nữ nhân trên giấy vẽ có dung mạo xinh đẹp, dáng người tao nhã, khi cười thì đôi mắt cong lên vừa phải, lười biếng mà quyến rũ.
Bức ảnh mà Quý Hy chụp cho Kiều Chi Du ở đài phun nước ngày hôm đó. Khi nàng nhìn thấy Kiều Chi Du lần đầu tiên, đã muốn vẽ một bức tranh về đối phương, hiện tại cũng coi như thực hiện được mong muốn trong lòng.
Nhìn chằm chằm vào bức tranh màu nước gần như đã hoàn thành trước mặt, Quý Hy lấy bút chấm một nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi.
Quý Hy tiếp tục nhìn Kiều Chi Du trong bức tranh, khóe miệng mỉm cười, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Quý Hy đã cảm thấy rõ ràng rằng đối phương là một mỹ nhân lạnh như băng, hiện tại lại cảm thấy được da mặt đối phương rất dày.
Ví dụ như.
"Đứng không vững, ôm chị."
...
Quý Hy không còn biết mình nhớ lại bao nhiêu lần lần cuối cùng họ đi xe buýt cùng nhau, không biết bao nhiêu lần nghĩ đến Kiều Chi Du sát lại gần mình, nói cô muốn được ôm.
Nhìn đồng hồ trên tường, điện thoại di động đặt sang một bên, không có tin tức gì của Kiều Chi Du, nàng biết tối nay Kiều Chi Du đã đi dự tiệc, vẫn chưa có trở về?
Bây giờ là mười một giờ.
Sẽ không say nữa chứ?
Quý Hy lo lắng. Nàng lau sạch lớp sơn sặc sỡ trên tay, cầm điện thoại lên, do dự một lúc mới hay gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Chi Du: "Chị vẫn bận à?"
Khi Kiều Chi Du nhận được WeChat của Quý Hy, bữa tiệc đã kết thúc, còn cô đang ngồi ở ghế sau của xe hơi. Sau khi nhìn thấy tin nhắn từ một cái tên quen thuộc thì nhịn không được mà mỉm cười.
Có thể hiểu là ai đó đang chủ động hay không?
Kiều Chi Du mong đợi sự chủ động của Quý Hy và muốn nghe lời tỏ tình của Quý Hy với cô. Sau này nghĩ lại, với tính khí đỏng đảnh của Quý Hy, liệu nàng có chủ động tỏ tình không?
Nó dường như không thể xảy ra.
Nhưng chuyện này càng xảy ra, Kiều Chi Du muốn đợi Quý Hy nói câu "làm bạn gái" trước.
Kiều Chi Du cầm điện thoại lên và nói: "Bữa tiệc vừa mới kết thúc, chuẩn bị về nhà."
Quý Hy liền bật tin nhắn thoại lên nghe vài lần, liền nghe thấy thanh âm của Kiều Chi Du không giống như uống rượu mới cảm thấy yên tâm. Nàng chuẩn bị gõ một câu trả lời.
Đột nhiên hiện lên một cuộc gọi video.
Quý Hy sững sờ một lúc rồi nhấn trả lời. Ban đầu, màn ảnh rộng là của nàng, còn màn ảnh nhỏ là của Kiều Chi Du, nàng liền chuyển và cắt Kiều Chi Du lên màn ảnh rộng.
Kiều Chi Du đang ngồi trong xe, ánh sáng không được tốt lắm, nàng có thể nhìn thấy mái tóc dài của đối phương bị gió thổi tung, chất lượng hình ảnh không rõ ràng, nhưng người trên màn hình rất bắt mắt.
"Về muộn vậy?" Quý Hy hỏi.
"Chị tình cờ gặp một người bạn nhiều năm không gặp, nên nói chuyện lâu hơn một chút." Ngón tay thon dài của Kiều Chi Du thỉnh thoảng lại đưa lên khẽ vén tóc ra sau tai, "Sao muộn như vậy rồi vẫn còn chưa ngủ? Em đang làm gì vậy? "
Quý Hy về cơ bản không gọi điện video với mọi người, nhất thời cũng chút khó thích ứng: "Đang vẽ tranh."
"Vẽ gì?" Kiều Chi Du mỉm cười với người ở bên kia màn hình, "Để chị xem xem."
"Em vẫn còn chưa vẽ xong." Phản ứng đầu tiên của Quý Hy chính là nhất định không để Kiều Chi Du xem, giống như một họa sĩ sợ bị kẻ khác ăn cắp mất bức tranh của mình vậy.
"Để chị xem." Kiều Chi Du vẫn nói.
Quý Hy không có lựa chọn nào khác ngoài nói: "Em vẫn chưa bắt đầu vẽ."
Kiều Chi Du nói: "Hôm nay đừng vẽ nữa, đã mười một giờ rồi, cú đêm. Ngày mai còn phải đi làm đấy."
Với giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười dịu dàng ấy, tâm trạng của Quý Hy vô thức được cải thiện hơn rất nhiều mỗi khi thấy Kiều Chi Du như thế này, "Chị cũng vậy, sau khi về nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ." Kiều Chi Du ngoan ngoãn đáp lại, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với Quý Hy, "Đúng rồi, sắp tới sinh nhật lần thứ ba mươi của Diêu Nhiễm, cô ấy sẽ tổ chức vào cuối tuần này, lúc đó em có thời gian không?
Cùng nhau tới đó chúc mừng cô ấy một chút, chỉ có mấy người bạn thân với nhau thôi. "
Sinh nhật của Diêu Nhiễm, Quý Hy đại khái có thể nhớ rõ, sinh nhật năm trước của cô ấy cũng tổ chức với mấy người bạn.
"Được rồi." Quý Hy nói, Diêu Nhiễm vẫn luôn quan tâm đến nàng, có thời gian thì phải đi dự tiệc sinh nhật, cho dù Kiều Chi Du không nói gì, phỏng chừng Khương Niệm sẽ gọi điện nhắc nhở nàng.
"Là ở bên bờ biển." Kiều Chi Du lại nói.
"Bờ biển?" Quý Hy còn tưởng rằng sẽ tổ chức ở Bắc Lâm, khi nghe thấy hai từ này phải đi đến thành phố bên cạnh. Nhưng nó cũng gần, lái xe cũng chỉ mất có hai ba tiếng mà thôi.
"Em có thể chuẩn bị thêm một bộ đồ bơi, vừa lúc có thể dạy cho em." Kiều Chi Du nói.
Thật sự muốn dạy cho nàng học bơi? Quý Hy nghĩ rằng Kiều Chi Du đêm đó chỉ nói đùa mà thôi,
"Ừm."
Kiều Chi Du lại nhắc nhở thêm một lần nữa: "Đừng vẽ tranh nữa, ngủ sớm đi."
Quý Hy: "Ừm."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Quý Hy lúc này mới kịp nhận ra mình nói chúc đối phương ngủ ngon có hơi sớm, cô vẫn chưa về đến nhà.
Hai người họ đều đang đợi đối phương tắt máy trước, kết quả chính là ai cũng không muốn chấm dứt cuộc trò chuyện trước, thật sự quá xấu hổ.
Kiều Chi Du nhìn vào màn hình, mỉm cười rồi mới nói: "Em cúp máy trước đi."
"Ừm."
***
Quý Hy đoán có thể hai ngày nữa Khương Niệm sẽ gọi điện cho mình, nhưng chưa đến hai ngày cô ấy đã gọi điện cho nàng, muốn đến Hải Thị để tổ chức sinh nhật cho Diêu Nhiễm.
Hải Thị cách thành phố Bắc Lâm cũng không xa, hơn nữa cũng có một số danh lam thắng cảnh cấp 5 A. Đây là một thành phố du lịch nổi tiếng. Nhưng thời gian cuối tuần có hạn, không có khả năng đi hết được.
Diêu Nhiễm và Khương Niệm đến Hải Thị chuẩn bị trước một ngày.
Vốn dĩ sinh nhật của Diêu Nhiễm là vào thứ hai, nhưng để mọi người có thể tụ tập cùng nhau, cô ấy đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vào cuối tuần trước. Đợi đến hôm sinh nhật vào ngày thứ hai, sẽ chỉ có thế giới của cô và bà chủ Khương.
Kiều Chi Du khởi hành vào chiều thứ Bảy, hơn nữa cũng tự lái xe.
Quý Hy mang theo một chiếc vali nhỏ, đồ đạc nàng mang đi cũng không nhiều lắm, chủ yếu mang theo một cuốn sổ, mặc dù nói là nghỉ ngơi nhưng vẫn phải làm việc bình thường.
Vì đi biển nên Quý Hy diện áo dài lửng, màu nhạt, kiểu dáng tươi tắn, thanh lịch.
Ngược lại, hôm nay Kiều Chi Du ăn mặc vô cùng đơn giản, có chút lười biếng, áo crop top bó sát, kết hợp với quần jean rộng màu xanh nhạt. Chủ yếu là thuận tiện cho việc lái xe.
Khi Quý Hy và Kiều Chi Du gặp nhau, tất cả đều cảm thấy trước mắt họ như bừng sáng. Cả hai vẫn chưa nói chuyện, nhưng đều nhìn thấy ẩn ý đằng sau ánh mắt của đối phương
Kiều Chi Du nhìn hình xăm nhàn nhạt trên vai Quý Hy, màu đỏ ấm áp phù hợp với khuôn mặt lạnh lùng và trầm lặng của Quý Hy. Tinh tế nhưng thực sự hấp dẫn.
"Mặc váy trông rất đẹp." Kiều Chi Du nhịn không được mà khen một câu, ánh mắt không thể dời đi.
Quý Hy bật cười, thực ra cũng không khá hơn là bao, khi nhìn thấy vòng eo săn chắc và trắng nõn của Kiều Chi Du, nàng có thể đoán được Kiều Chi Du thường xuyên vận động, bởi vì đường cong của cô rất đẹp, khi mặc áo vest rất gợi cảm.
"Có phải tiểu Kiều đang ở nhà ông nội không?" Quý Hy thắt dây an toàn.
Kiều Chi Du: "Ừm, vốn dĩ muốn đưa con bé đi cùng như lại lo nó sẽ sợ người lạ."
Quý Hy lại nói: "Lúc trước em từng nghe nói con bé muốn đi biển chơi."
"Nếu không lần sau chúng ta đưa em ấy đi được không? Chỉ có hai người chúng ta thôi, chắc em ấy cũng sẽ không sợ đâu."
Quý Hy gật đầu: "Được."
"Sau khi về nhất định sẽ nói cho con bé biết, nhất định nó sẽ rất vui."
Mất hơn ba giờ đồng hồ lái xe, Kiều Chi Du cùng Quý Hy đã đến khách sạn mà Diêu Nhiễm đã đặt trước.
Chọn được ngày tốt, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, trời trong xanh, tựa như biển treo ngược trên bầu trời.
Diêu Nhiễm và Khương Niệm đang đợi ở sảnh khách sạn.
"Bà chủ Diêu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước."
"Ồ, không ngờ Kiều tổng lại mặc phong cách tràn ngập thanh xuân như vậy, rất đẹp." Diêu Nhiễm mỉm cười nhìn Kiều Chi Du rồi lại nhìn sang Quý Hy, không cần nói cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt của hai người họ.
Đến cùng lúc với Quý Hy và Kiều Chi Du còn có bốn người khác, ba người là bạn của Diêu Nhiễm, người còn lại là bạn của Khương Niệm, tên là Tô Kỳ.
Sau khi Tô Kỳ chào hỏi Khương Niệm và Diêu Nhiễm, cô ấy cũng nhiệt tình chào hỏi Quý Hy, "Học bá cũng ở đây? Đã lâu không gặp, thật sự càng ngày càng xinh đẹp."
"Đã lâu không gặp." Quý Hy cũng nở một nụ cười ôn hòa, nàng cũng biết Tô Kỳ, trước đây cũng đã hai lần từng nhìn thấy cô ấy ở cửa tiệm của Khương Niệm, là một cô gái vui tính và hài hước, nói chung hai câu ba câu là làm nũng. Mối quan hệ của Khương Niêm cũng chỉ luẩn quẩn trong một vòng tròn, cô ấy cũng chính là một người đồng tính.
Tô Kỳ gọi một tiếng học bá, cũng đều là học được từ Khương Niệm, mỗi lần nói đều nghe quen thuộc như vậy, "Học bá vẫn lạnh lùng như vậy ~"
Nghe Tô Kỳ nũng nịu chào hỏi Quý Hy, nụ cười trên mặt Kiều Chi Du lập tức nhạt đi rất nhiều.
Sau khi Tô Kỳ liếc nhìn Kiều Chi Du bên cạnh Quý Hy, liền nghiêng người, ánh mắt gắt gao nhìn đối phương chằm chằm. Bị kích động, người phụ nữ trước mặt, bất kể là khuôn mặt hay dáng người, đều quá hợp với khẩu vị của cô ấy.
Đặc biệt là vòng eo, vừa trắng lại vừa thon, quá tuyệt.
Vốn dĩ chỉ nghĩ là đi chơi một chuyến, không nghĩ tới lại có thu hoạch lớn như vậy.
"Chị gái, xin chào." Tô Kỳ hiển nhiên rất nhiệt tình đối với Kiều Chi Du, "Em tên là Tô Kỳ."
Kiều Chi Du cười nhạt, sau đó nói tên của mình. Cũng không nói gì thêm.
Tô Kỳ vẫn muốn bắt tay với Kiều Chi Du, cô cũng xuất phát từ phép lịch sự mà đưa tay ra.
"Chị ơi, tay chị đẹp quá, ngón tay thon dài." Tô Kỳ kích động hô lên một tiếng, một tay bắt tay Kiều Chi Du, tay còn lại không ngừng khua tay múa chân.
Kiều Chi Du không thích tiếp xúc quá gần với người lạ, cô mỉm cười và thu tay lại.
Quý Hy im lặng đứng sang một bên, khi nhìn thấy ánh mắt Tô Kỳ đang nhìn chằm chằm vào Kiều Chi Du, giống như cô ấy hận không thể lột sạch đối phương ra.
Trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
"Mọi người đến rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, buổi tối tổ chức tiệc nướng ở bãi biển." Diêu Nhiễm nói.
Hai người một phòng, chờ sau khi chia xong phòng, thì có một giọng nói mềm mại nũng nịu thốt ra: "Vậy thì tôi sẽ có một phòng với chị Kiều..."
Quý Hy còn cảm thấy khó chịu hơn ...
( Bà Qúy cay lắm ăn dấm hết chuyến đi này luôn nha..... hhahaha)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro