Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46

Chua xót.

Quý Hy muốn gọi điện thoại cho Kiều Chi Du nói cô đừng tới đây. Bao nhiêu năm qua, từ lâu nàng đã sớm quen với việc mọi chuyện đều dựa vào bản thân mình, ngay cả khi ốm đau cũng không cần người ở bên cạnh chăm sóc.

Kiều Chi Du cùng không muốn lấy cứng đối cứng với Quý Hy, "Sáng nay em đã ăn gì chưa?"

"Chuẩn bị ăn." Quý Hy vẫn còn khó chịu nằm trên giường, thật sự nàng cũng không có cảm giác muốn ăn.

"Nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, chị sẽ mang bữa sáng tới." Kiều Chi Du cũng có thể đoán được Quý Hy đang nói dối.

Quý Hy cau mày, "Em..."

"Còn cưỡng," Kiều Chi Du cắt lời Quý Hy, "Chờ chị."

Khi cô nói "Chờ chị", giọng nói rất nhẹ nhàng hơn nữa còn mang theo ý dỗ dành, đó là điều mà Quý Hy thích nghe nhất. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Quý Hy vẫn còn áp điện thoại, cũng không thể nào nghĩ ra, cô ấy vì điều gì mà phải quan tâm mình nhiều như vậy.

Thời tiết hôm nay cũng giống như trạng thái của Quý Hy, thật u ám. Ngay cả khi mở rèm cửa, căn phòng cũng không mấy sáng sủa, Quý Hy bật đèn lên, căn phòng sáng sủa hơn một chút, cũng sẽ khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.

Cổ họng bị khô và đau, Quý Hy trèo ra khỏi giường muốn rót một ly nước để uống, không hiểu sao chiếc ly lại tuột khỏi tay nàng, có chút nắm không chắc khiến nó rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành.

Nhìn đống mảnh thủy tinh rơi trên đất, Quý Hy sờ trán, ngồi xổm xuống dọn dẹp từng chút một. Ngồi xuống một hồi lâu sau lại đột nhiên đứng dậy, hai mắt tối sầm lại, nàng liền chống đỡ vách tường làm cho chính mình đứng vững.

Khi bị bệnh khắp người chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.

Không bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Quý Hy ra mở cửa, Kiều Chi Du đang đứng ở bên ngoài, trên tay còn cầm theo một túi đồ ăn sáng.
Có lẽ là vội vàng ra ngoài nên cô không trang điểm cẩn thận như mọi khi, hơn nữa vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ở nhà.

"Sắc mặt khó coi như vậy, còn nói là không sao." Kiều Chi Du nhìn thấy môi Quý Hy tái nhợt, bộ dáng bơ phờ, mặc dù vẫn đứng ở bên ngoài nhưng cô liền giơ tay sờ lên trán Quý Hy, quả thực rất nóng.

Quý Hy nhìn về phía Kiều Chi Du, động tác này khiến cho gương mặt của Kiều Chi Du sát lại gần nàng, nhất thời Quý Hy cũng không biết nói gì chỉ đành im lặng.

"Em đã đo nhiệt độ chưa?" Kiều Chi Du hỏi.

"Sốt nhẹ, uống là được rồi." Quý Hy cảm thấy mình đã làm phiền Kiều Chi Du, "Em đã nói không sao rồi, chị vẫn còn đến đây."

"Lo lắng cho em." Kiều Chi Du nói.

Trực tiếp nghe thấy những lời này Quý Hy liền dừng lại.

Kiều Chi Du đóng cửa lại, "Sau khi ăn xong bữa sáng chị sẽ cùng em tới bệnh viện."
"Không cần đến bệnh viện đâu." Quý Hy nói.

Kiều Chi Du cười nói, "Em sợ tiêm à?"

Quý Hy: "Không phải. Không cần đi."

"Bị bệnh vẫn không chịu nghe lời. Tiểu Kiều tổng so với em còn ngoan hơn." Kiều Chi Du thuận miệng nói.

Bữa sáng mà Kiều Chi Du mua ở một cửa hàng ăn sáng ở tầng dưới, cháo trắng, trứng luộc, còn có thêm bánh bao nhỏ, đều là những món ăn vô cùng thanh đạm.

"Cháo còn hơi nóng, cẩn thận bỏng." Kiều Chi Du lấy quả trứng gõ xuống bàn, bóc một nửa, sau khi bóc một nửa, cô đưa cho Quý Hy.

Quý Hy không nhận lấy, "Chị ăn đi."

"Chị ăn rồi." Kiều Chi Du thấy Quý Hy không nhận trứng, cũng không muốn ăn cháo, cô nghiêng người về phía Quý Hy, nhìn chằm chằm Quý Hy sau đó cười hỏi: "Muốn chị đút cho em ăn sao?

"Cảm ơn." Lúc này Quý Hy mới nhận lấy trứng trong tay Kiều Chu Du, nó vẫn còn ấm, hơn nữa cũng đã được bóc sạch sẽ. Nàng cúi đầu cắn một miếng nhỏ, trong miệng cũng không có bất cứ khẩu vị gì, căn bản cũng không thể cảm nhận được vị trứng luộc huống chi cảm giác thèm ăn.
"Ăn nhiều một chút." Kiều Chi Du nhìn Quý Hy ăn.

"Nhiều lắm em ăn không hết, chị cũng ăn một chút đi." Quý Hy chỉ vào một túi lớn đồ ăn trên bàn.

Kiều Chi Du cũng lập tức cầm đũa lên giúp đỡ Quý Hy tiêu diệt bữa sáng.

Quý Hy dùng thìa nhỏ múc cháo, thỉnh thoảng vài lần liếc nhìn Kiều Chi Du, trong lòng thầm nghĩ nếu như nàng có một người chị gái như vậy thì tốt biết bao, có thể đối với mình tốt như vậy, giống như người kia.

Cách đó hơn 1km có một bệnh viện, Kiều Chi Du lái xe đến đây còn thuận tiện hơn.

Đến bệnh viện. Quý Hy đo nhiệt độ. 39 độ.

"Ba mươi chín độ có phải là sốt nhẹ không?" Kiều Chi Du nhìn thấy nhiệt độ của Quý Hy liền chất vấn.

Ở nhà không có nhiệt kế, Quý Hy quả thực là không thể đo được.

Kiều Chi Du nhìn Quý Hy đang mơ mơ màng màng, nói: "Thảo nào hôm nay hồ đồ như vậy. Bị sốt đến ngốc rồi."
Quý Hy: "..."

Bác sĩ chỉ định phải truyền nước. Khi tôi đến phòng truyền dịch, trong phòng truyền dịch có mấy người đang ngồi, không ngoại lệ, bên cạnh đều có người đi cùng.

Quý Hy nhớ lần cuối cùng nàng đến bệnh viện hình như đã là chuyện từ rất lâu rồi.

Cách đây khoảng ba năm, khi còn học năm nhất, cũng bởi vì sốt. Khi đó, nàng tự mình đến bệnh viện, tự mình đến khám bệnh đi lấy thuốc, tự mình đến phòng truyền nước.

Một số người nói rằng một mình đến bệnh viện chính là mười phần cô độc, nhưng Quý Hy cảm thấy rất tốt, cũng không sao cả.

Khi bôi cồn lên mu bàn tay có thể cảm nhận được có chút man mát, bàn tay Quý Hy gầy gò, trắng nõn, mạch máu rất dễ tìm. Khi thấy y tá lấy kim tiêm ra, nàng liền quay mặt đi không dám nhìn thẳng.

Kiều Chi Du ngồi bên cạnh Quý Hy, thấy nàng như vậy, vì thế liền nắm lấy bàn tay phải của người kia, bao trọn nó trong lòng bàn tay của mình. Chỉ một hành động rất nhỏ nhưng Quý Hy ngay lập tức như bị điện giật, nàng liền liếc nhìn Kiều Chi Du.
"Một chút sẽ ổn thôi." Kiều Chi Du an ủi nói.

Em không sợ đau, bốn từ này Quý Hy không nói thành tiếng với Quý Hy, nàng cụp mắt xuống, ánh mắt có thêm vài phần ảm đạm.

Ba bình thuốc nhỏ từng giọt từng giọt, cũng không biết nhỏ tới ngày tháng năm nào.

Quý Hy thấy Kiều Chi Du vẫn đang nắm tay mình, liền nói, "Chị mau trở về đi, một mình em ở đây là được rồi."

Kiều Chi Du: "Chị sẽ ở cùng em."

"Chị mau về chăm sóc cho tiểu Thanh, cô nhóc đang ở nhà một mình." Kiều Chi Du nửa đùa nửa thật nói: "Tiểu Kiều nghe nói em bị bệnh, cố ý công đạo, nói chị phải tới chăm sóc cho em."

Quý Hy mỉm cười. Chính vì nàng quan tâm tới Kiều Thanh cho nên cô nhóc mới nói như vậy.

Truyền nước là việc vô cùng buồn ngủ, hơn nữa tối hôm qua Quý Hy ngủ cũng không được ngon, hiện tại cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến khiến cho nàng không chút phòng bị.
Chính vào lúc bản thân đang vô cùng buồn ngủ, Quý Hy nghe thấy một giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng dễ chịu: "Nếu em buồn ngủ, có thể dựa vào vai chị ngủ một lát."

Quý Hy nói theo thói quen nói: "Không buồn ngủ."

"Cô Quý," Kiều Chi Du cũng không chịu bỏ qua, "Mí mắt cô đang đánh nhau đấy."

Phòng truyền dịch thật yên tĩnh, cuộc nói chuyện giữa hai người rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khiến Quý Hy cảm thấy mơ hồ.

Nhưng ngay sau đó.

Bất ngờ, đầu của Quý Hy nhẹ nhàng được nâng lên, sau đó tựa vào vai Kiều Chi Du.

Sau khi đỡ đầu Quý Hy, Kiều Chi Du nhìn chằm chằm vào nàng, "Ngủ đi, đừng cố chấp."

Quý Hy dựa vào vai Kiều Chi Du, thứ mà Quý Hy ngửi thấy không phải mùi nước hoa mà là mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc riêng về Kiều Chi Du.

Nhịp tim lại trở nên nhanh hơn.

Nàng cũng không dựa vào vai Kiều Chi Du quá lâu, mẫn cảm dời đi.
"Làm sao vậy?" Kiều Chi Du lại ngước nhìn Quý Hy.

"Cũng may là không buồn ngủ."

Kiều Chi Du nghĩ rằng Quý Hy đang ngại.

Quý Hy không dám tiếp xúc quá gần với Kiều Chi Du, trong đầu nàng sẽ xuất hiện những suy nghĩ khác, Quý Hy cũng biết như vậy là không tốt, nhưng những suy nghĩ này vẫn luôn xuất hiện trong đầu. Nói cách khác, nàng không thể coi Kiều Chi Du như một người bạn bình thường. Giữ một khoảng cách là thích hợp hơn.

Sau khi truyền nước xong thì cũng đã là giữa trưa, hai người tìm một quán ăn gần đó để ăn cơm.

Quý Hy hôm nay buồn chán hơn thường ngày, gần như đều không nói chuyện, Kiều Chi Du cho rằng do nàng bị bệnh nên trong người khó chịu, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Quay trở lại căn hộ.

Sau khi uống thuốc, Quý Hy càng buồn ngủ hơn.

"Lên giường ngủ một giấc đi, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ khá hơn." Kiều Chi Du nhìn thấy quầng thâm của Quý Hy lộ ra, vừa thấy cũng liền đoán được đêm qua không được nghỉ ngơi tốt.
"Ừm, chị cũng không cần phải ở lại cùng với em nữa... Hôm nay cảm ơn chị." Quý Hy thực sự rất áy náy, Kiều Chi Du cùng nàng tới bệnh viện sau đó lại cùng nàng ăn cơm trưa.

Có Kiều Chi Du ở đây, Quý Hy không thể đi ngủ.

"Em đi ngủ trước đi, không cần để ý đến chị." Kiều Chi Du có thể nhìn ra được, nói: "Chị đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi gặp khách hàng."

Quý Hy bị Kiều Chi Du giục đi nghỉ ngơi, hơn nữa nàng cũng rất buồn ngủ, lại uống thuốc, sau khi nằm xuống giường rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Kiều Chi Du ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn bộ dáng khi ngủ của của Quý Hy, không khỏi bật cười, thu trọn toàn bộ vào trong đáy mắt. Rõ ràng bản thân đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, tại sao muộn hồ lô này vẫn không chịu hiểu ra? Thành thật mà nói, cô thực sự rất muốn Quý Hy chủ động một chút...
Quý Hy không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi mở mắt ra, căn phòng vẫn là một màu xám xịt.

Nàng liền nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ.

Cảm giác như bản thân mình đã ngủ rất lâu.

Ngủ vô cùng sâu.

Quý Hy liền ngồi dậy.

"Dậy rồi." Kiều Chi Du bước ra khỏi phòng bếp.

"Chị vẫn chưa đi, không phải chị còn có việc gì sao?" Quý Hy ngạc nhiên, nghĩ rằng Kiều Chi Du đã sớm rời đi rồi.

"Đang chuẩn bị đi." Kiều Chi Du ngồi ở mép giường, sau đó đưa tay sờ trán Quý Hy, cũng đã hạ sốt, "Khá hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều."

"Chị vừa nấu cháo trong nồi cơm điện, buổi tối nhớ ăn một chút rồi mới uống thuốc." Kiều Chi Du nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn sườn mặt của Quý Hy nhu tình như nước.

Quý Hy không nói nên lời, lúc này Kiều Chi Du càng ân cần với nàng bao nhiêu thì nàng càng cảm thấy hoang mang bấy nhiêu.
Kiều Chi Du cũng nhìn ra Quý Hy đang có tâm trạng không tốt, cả ngày rầu rĩ không vui, cô nghĩ một chút, đứng dậy đi lấy cái gì đó, sau đó quay trở lại giường.

"Há miệng ra."

Quý Hy khó hiểu: "Hả?"

"Há miệng."

Quý Hy cũng không hiểu tại sao đột nhiên lại bắt nàng há miệng.

Kiều Chi Du mỉm cười và nhét một viên kẹo bơ cứng vào miệng Quý Hy, mới hỏi, "Ngọt không? Tâm trạng có tốt hơn chút nào không?"

Cô đã chú ý tới mỗi khi tâm trạng của Quý Hy không tốt, nàng sẽ ăn một viên kẹo bơ cứng.

Quý Hy đang ôm một con thỏ lớn màu trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Kiều Chi Du, lúc này, nàng không cảm nhận được vị ngọt của nó như mọi khi mà chỉ nếm thấy vị chua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro