33
Có bạn gái rồi.
Có một quán ăn nhỏ bên ngoài đại học Q, bên ngoài quán có chút đơn sơ, ngoài cửa có ngọn đèn sợi đốt hiu quạnh, mỗi khi có ngọn gió đêm thổi qua thì không ngừng lay động, phong cách bên trong quán cũng đã rất lâu rồi thậm chí có phần cũ nát, cũng có chút xấu xí. Nhưng bởi vì nơi đây nấu những món ăn có hương vị Bắc Lâm chính thống, lại ngon, có thể coi là nơi đông khách nhất xung quanh đại học Q.
Bữa tiệc liên hoan tốt nghiệp của Quý Hy được tổ chức tại đây. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên nàng quay lại từ khi chuyển ra ngoài sau tốt nghiệp.
Lúc trước mọi người đã nói sẽ tổ chức một buổi tụ họp nho nhỏ cũng mời giảng viên hướng dẫn nữa. Nhưng sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống riêng của mình, để có được một buổi gặp mặt cũng không phải dễ dàng.
Hầu hết những người có thể đến đây ngày hôm nay đều đang ở và làm việc tại Bắc Lâm. Người đến được cũng không nhiều, vài người ngồi vây quanh một cái bàn, một giáo sư già, những người còn lại là nghiên cứu sinh.
Quý Hy là cô gái duy nhất có mặt tại đây. Chút đỏ trong khóm xanh vạn tuế, đó là bảo vật quốc gia.
Chạm cốc uống rượu, thực tùy ý, cũng không chú trọng tới hình thức, chỉ là bình thản nói một vài câu chuyện. Bầu không khí thực sự rất gần gũi.
"Sang năm là thầy sẽ về hưu, cũng không muốn nhận thêm sinh viên nữa, các em có thể coi là lứa sinh viên cuối cùng của thầy. Người trẻ tuổi, cũng phải cố gắng nhưng đừng trả lại chữ cho thầy là được."
Vị giáo sư già trong giọng nói mang nặng khẩu âm địa phương của Bắc Lâm, tối nay thực sự rất vui, uống tới nỗi mặt mày đỏ bừng, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc như ngày xưa mỗi khi đứng trên giảng đường, lúc này còn cảm thấy vị giáo sư này có chút đáng yêu. Ông ấy uống thêm vài hớp, sau đó lại tiếp tục nhắc, "Các em làm công việc này, nhất định phải biết chịu khó chịu khổ, nếu có thể thì phải biết nhẫn nhịn, biết chưa. Mấy cậu sinh viên các cậu, sau này lập gia đình thì phải phải..."
Mọi người đều nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng mình được nghe thầy giảng giải, cho nên cũng không cảm thấy phiền. Tất cả đều yên lặng khiêm tốn lắng nghe.
Bình thường ai đối tốt với mình, Quý Hy đều sẽ ghi tạc trong lòng, ba năm qua vị giáo sư này thực sự đã rất chiếu cố cho nàng, vì vậy tối này thấy ông ấy vui như vậy, Quý Hy cũng cùng ông ấy uống không ít rượu.
Quý Hy trông như một cô gái yếu đuối nhu nhược, nhưng tửu lượng không thua gì những người có mặt ở đây, lần này thật sự có thể khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Tiếp tục trò chuyện với giáo sư cho đến khoảng chín giờ, đồ ăn trên bàn đã gần hết sạch, rượu cũng không còn nhiều, Quý Hy nhìn điện thoại di động của mình để trên mặt bàn thấy có một tin nhắn chưa đọc liền cầm lên xem.
Là Lục Phong gửi tới: Có đang bận gì không? Đọc tin nhắn của tôi.
Quý Hy không khỏi nhíu mày, trước đây cậu ta đã nói sẽ không làm phiền mình, như thế nào bây giờ lại gửi tin nhắn tới. Nàng đặt điện thoại xuống, không để ý.
Qua hai ba phút, Lục Phong trực tiếp gọi đến, tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn thu hút sự chú ý của mọi người.
Quý Hy không muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng suy nghĩ một lát lại nói câu xin lỗi với mọi người, liền cầm điện thoại đứng dậy, bước ra khỏi nhà hàng ồn ào, đứng ở bên lề đường nghe điện thoại.
"Em đang bận gì sao?" Lục Phong hỏi.
"Bận. Có chuyện gì vậy?" Quý Hy kiên nhẫn hỏi, mong rằng Lục Phong gọi tới sẽ không có chuyện gì liên quan đến mình.
Sau khi uống rượu, má của Quý Hy trở có chút nóng cũng ửng đỏ, hơn nữa bây giờ bên ngoài rất nóng, giống như một phòng tắm hơi. Khiến cho người ta không thể ở lại quá lâu.
"Chính là ..." Lục Phong trầm mặc một hồi nói, "Hôm nay tâm tình Kiều tổng không được tốt, nếu em có thời gian, có thể tới an ủi chị ấy một chút."
Quý Hy nghe điện thoại cảm thấy bản thân đang ở trong sương mù, làm sao Lục Phong biết được tâm tình của Kiều Chi Du không được tốt? Cậu ta gọi điện tới để nói điều này là có ý gì?
"Cậu nói với tôi những chuyện này để làm gì?"
"Không phải tôi đã nói sẽ giúp em theo đuổi Kiều tổng sao. Hiện tại hẳn là chị ấy đang rất cần người ở bên cạnh, em nên nắm bắt cơ hội này." Sau khi nói xong, Lục Phong vò đầu bứt tóc, cảm thấy kỳ lạ, sao bản thân lại có thể dễ dàng trở thành một con chó trung thành như vậy? Suy nghĩ lại thì, cũng có thể coi như đang giúp một người bạn, cũng coi như là đang tự giúp mình.
Quý Hy: "..."
Bên kia điện thoại, Lục Phong tràn đầy sinh khí nói một câu: "Đừng bỏ cuộc, không thử theo đuổi một lần thì làm sao biết được, em còn có cơ hội..."
Sau khi cúp điện thoại, Quý Hy sững sờ nhìn xuống cái bóng xiên xẹo trên mặt đất, trong đầu lúc này chỉ không ngừng nghĩ đến một chuyện, tại sao hôm nay tâm tình của cô ấy lại không tốt?
***
Trong Thời Gian, bầu không khí xa hoa trụy lạc.
Kiều Chi Du ngồi trước quầy bar, một mình im lặng ngồi uống rượu chờ đợi thời gian trôi qua.
Tâm trạng khá tệ.
Tối nay, cô cùng Kiều Thanh quay về nhà họ Kiều, lẽ ra phải ở nhà họ Kiều ăn bữa tối, nhưng khi cả nhà đang ngồi trên bàn ăn, Kiều Chi Du suy nghĩ gì đó, lại đột nhiên buông bát xuống nói mình có việc phải đi trước. Khiến cho bầu không khí trở nên có chút cứng nhắc.
Kiều Chi Du không thích ăn ở nhà nhọ Kiều, vẫn luôn cảm thấy đó là một điều khó chịu. Gia đình họ hòa thuận vui vẻ bao nhiêu, cô lại cảm thấy bản thân mình lạc lõng bấy nhiêu hơn nữa cũng chẳng khác nào một kẻ dư thừa.
Quả thực cô chính là một kẻ dư thừa.
Kiều Chi Du không khỏi cúi đầu cười khổ, uống thêm mấy ly rượu. Men say càng ngày càng mạnh.
Mở máy lên, cô thấy một vài lời chúc mừng sinh nhật. Diêu Nhiễm đang đi du lịch nước ngoài liền gửi cho cô một bức thư, còn có một người từ lâu đã không liên lạc Hứa Thịnh cũng gửi cho cô một tin nhắn:
"Chi Du, sinh nhật vui vẻ, nếu như muốn anh ở cùng em, cứ gọi cho anh."
Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của cô, nhưng không ai trong nhà họ Kiều nhớ đến ngày này, thậm chí một lời chúc mừng sinh nhật đơn giản nhất cũng chưa từng nói. Càng không cần nhắc đến chuyện tổ chức sinh nhật cho cô.
Bữa tối hôm nay của nhà họ Kiều quả thực rất ấm áp cũng vô cùng náo nhiệt, nhưng mọi thứ không liên quan đến cô.
Kiều Chi Du cũng không biết ngày sinh của mình là ngày nào, cái được gọi là sinh nhật vốn dĩ chỉ là ngày cô bước chân vào nhà họ Kiều. Trước đây, khi Kiều Chi Nghênh vẫn còn sống, cô ấy sẽ tổ chức sinh nhật cho cô.
Kỳ thật cái gọi là sinh nhật cũng không có gì, nhưng cảm giác những người được cho là thân thiết không hề nhớ tới thật sự rất khó chịu.
Có lẽ cô đã sai rồi, vốn dĩ nhà họ Kiều không phải là gia đình của cô.
Kiều Chi Du ôm đầu nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Hứa Thịnh, nhưng cũng không lập tức trả lời tin nhắn của anh ấy.
Đêm nay có lẽ là đêm đặc biệt dành riêng cho những bài hát tiếng Anh, ca sĩ đứng ở trên sân khấu ôm lấy micro cũng đã liên tiếp hát được vài bài.
Kiều Chi Du ngẩng đầu lên, người phục vụ bên cạnh đang khéo léo lắc chiếc ấm Tuyết, cô ấy cũng là một cô gái trẻ, dáng người cao gầy.
Nhưng đối phương không đẹp bằng Quý Hy.
Kiều Chi Du có chút giật mình, như thế nào đột nhiên lại nghĩ đến nàng.
Nhớ tới lần trước hai người cùng nhau ngồi ở chỗ này im lặng lắng nghe những giai điệu trên sân khấu, đêm đó họ đến quảng trường, sau đó cùng nhau nằm trên bãi cỏ để ngắm sao ...
Khóe miệng bất giác nở một nụ cười, bỗng nhiên còn muốn suy nghĩ gì đó, sau khi nhìn ly rượu một lúc, cô nhấc điện thoại lên, nhịn không được nên đã gửi cho Quý Hy một tin nhắn.
Chờ bên kia trả lời lại.
Khi Quý Hy nhận được tin nhắn WeChat của Kiều Chi Du, vị giáo sư già vẫn đang nói chuyện trên bàn rượu, nói về tuổi trẻ và những điều phù phiếm của mình. Chính là vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Kiều tổng: "Bây giờ em có rảnh không? Mời em uống rượu nhé?"
Mới vừa rồi Lục Phong đã nói với nàng tối nay tâm trạng của Kiều Chi Du không tốt, Quý Hy đã nghĩ xem có nên nhắn tin hỏi thăm một chút hay không, có lẽ nàng thực sự không giỏi chủ động quan tâm đến người khác, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn không chủ động hỏi.
Giờ đây, sau khi thấy Kiều Chi Du chủ động gửi WeChat tới cho mình, Quý Hy gần như không chút do dự mà trả lời lại: "Em đang rảnh."
Mời uống rượu chỉ là một cái cớ, tâm tình không tốt muốn tìm một người nào đó nói chuyện mới là thật.
Kiều Chi Du đang say sưa nhìn tin nhắn Quý Hy trả lời lại "em có rảnh", khẽ nhếch môi cười. Xem ra đêm nay không phải không có người tâm sự. Cô cũng đồng thời nhắn lại một tin cho người kia: "Chị đang ở Thời Gian, em lại đây đi, chị chờ em."
Quý Hy xin phép về sớm. Nàng uống rượu cũng không ít, cảm thấy bước chân có chút nhẹ nhàng hơn, bước ra khỏi quán ăn nhỏ liền bắt taxi. Trường học cách Thời Gian không xa, cũng chỉ mất một chút tiền mà thôi.
Chưa đầy hai mươi phút, Quý Hy đã đến gần quán bar ồn ào huyên náo, nàng muốn nhắn với Kiều Chi Du báo cô ấy mình đã đến nơi rồi, nhưng liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở vị trí mọi khi.
Kiều Chi Du ngồi một mình ở vị trí nàng thường pha đồ uống. Quý Hy không biết bắt đầu từ khi nào, nàng và Kiều Chi Du bất giác trở nên thân thiết, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của đối phương là có thể nhận ra.
Quý Hy đến gần, phát hiện ra Kiều Chi Du đã uống rất nhiều rượu. Có thể đoán được cô đã đến đây từ lâu.
"Đây." Kiều Chi Du hướng về phía Quý Hy cười cười, "Muốn uống gì cứ gọi hôm nay chị mời."
Quý Hy ngồi xuống bên cạnh Kiều Chi Du, nhìn cô như thế này, "Chị say à?"
Kiều Chi Du quay đầu lại, trực tiếp đối diện với Quý Hy, "Không say."
Quý Hy cũng nhìn cô chằm chằm: "Uống ít thôi."
"Xin lỗi." Lúc này, một người đàn ông cho rằng anh ta rất đẹp trai tiến tới, mục tiêu chủ yếu là Kiều Chi Du, nở một nụ cười khá tự tin, sau đó ném ra những lời khen ngợi khiếm nhã: "Xin chào người đẹp, tôi có thể mời em uống rượu được không?"
Khí chất thành thục, thân hình tuyệt vời, Kiều Chi Du sau khi uống rượu vẻ ngoài cũng tăng thêm vài phần quyến rũ, quả thực là niềm yêu thích của nhiều đấng mày râu. Dễ dàng khiến đối phương phải động tâm, ngứa ngáy trong lòng.
"Muốn mời tôi sao?" Kiều Chi Du hơi nghiêng người sang bên này, ánh mắt khinh thường nhìn về phía người đàn ông này, đồng thời nở một nụ cười chế giễu. Cô thực sự không thích những kiểu tiếp cận như vậy, cũng giống như hiểu lầm trước đây đối với Quý Hy liền không khách khí mà dập tắt ý đồ của đối phương.
Thấy Kiều Chi Du cười như vậy, người đàn ông liền cảm thấy xương cốt mình trở nên mềm nhũn, càng trở nên nhiệt tình hơn: "Đúng vậy, em có thể nể mặt một chút được không?"
Quý Hy ở một bên nhìn Kiều Chi Du, thế nhưng lại thấy cô để ý tới người đàn ông xa lạ tiếp cận mình, cân nhắc một chút, có lẽ đêm nay cô đã uống quá nhiều.
Nữ ca sĩ đã hát một bài hát tiếng Anh, bản nhạc dường như trở thành nền cho bức tranh tán tỉnh lúc này.
Kiều Chi Du mỉm cười một lần nữa nhìn về phía Quý Hy, dừng lại hai giây, Quý Hy không hiểu ánh mắt của Kiều Chi Du có ý nghĩa gì, nhưng sau đó, bàn tay đang buông thõng của mình liền bị Kiều Chi Du nắm lấy...
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hai bàn tay thon dài trắng nõn mơ hồ quấn chặt lấy nhau, thân mật chặt chẽ.
Tay của Quý Hy bất ngờ bị Kiều Chi Du nắm chặt không hề phòng bị. Cái nắm tay này diễn ra rất nhanh, lòng bàn tay đối phương cũng rất nóng.
"Đã hiểu chưa?" Kiều Chi Du nắm lấy tay Quý Hy, hỏi người đàn ông ở phía đối diện.
Thấy hai người phụ nữ đột nhiên nắm tay ở trước mặt mình, cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu, vậy điều này có nghĩa là gì? Anh ta cười hỏi: "Cái gì..."
Kiều Chi Du ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm mà giải thích, "Tôi đã có bạn gái."
Quý Hy cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không quá ngạc nhiên, nhưng khi nghe Kiều Chi Du nói những lời này, nhịp tim cũng vô cớ đập nhanh hơn. Đôi mắt mở to, nhìn vào sườn mặt xinh đẹp của Kiều Chi Du, thầm nghĩ, có lẽ đêm nay Kiều tổng uống nhiều rượu, say rồi nên mới nói ra những lời như vậy.
"Vậy thì... làm phiền cô rồi." Chuyện này không hề chuẩn bị, người đàn ông nhìn hai nữ nhân xinh đẹp trước mặt, liền nói "Chúc hai người hạnh phúc, thật xứng đôi."
Sau khi nói rằng cả hai rất hợp nhau, người đàn ông vội vàng rời đi.
Kiều Chi Du thấy phản ứng của người đàn ông trước mặt không khỏi cảm thấy khôi hài, đôi môi đỏ mọng cong lên nụ cười vui vẻ, sau đó lại quay đầu nhìn Quý Hy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn mọi khi.
Hai người vẫn nắm chặt tay nhau, giây sau lại thả ra. Cũng không biết ai là người buông ra trước, có lẽ là hai người họ đồng thời buông ra. Trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm của người kia.
"Tại sao chị lại nói như vậy?" Vừa rồi còn mơ hồ, tựa hồ là thật, Quý Hy lập tức tìm một đề tài để dời đi sự chú ý.
Kiều Chi Du hai má ửng hồng, trái lại liền hỏi Quý Hy: "Ngày đó em dùng chị làm lá chắn, chị cũng không nói gì, thế nào, hôm nay chị không thể bắt em làm lá chắn được sao?"
Nghĩ đến đây, quả thật không còn lời nào để nói. Quý Hy chỉ biết cười trừ, sau đó cho Kiều Chi Du một câu trả lời mang tính khẳng định: "Có thể."
Diễn trò diễn đến nghiện, ánh mắt của Kiều Chi Di cũng tối đi vài phần, cô nhìn về phía Quý Hy nở một nụ cười: "Nào cùng bạn gái uống một ly rượu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro