21,
Đoàn Nghi Ân nhắn tin phân phó người, một bên tay vẫn còn siết chặt người Gia Nhĩ kéo cậu đi tìm Gia Mộ. Lúc tìm được đứa nhỏ cậu đã nguôi giận mà nó cũng ngủ mất tiêu, gương mặt trắng nõn cùng hai cái má phính nhưng nhìn sao cũng giống Nghi Ân hơn. Không biết lúc lớn nó có giống kiếp trước hay không..
" Trở về nhà ngủ trưa thôi, ngày mai chúng ta mở tiệc ." Thật ra Đoàn thiếu am hiểu lòng người, sống cùng mấy năm tuy không chú ý nhiều nhưng vẫn biết sơ sơ tính cách của Gia Nhĩ. Con người tuỳ hứng mà, lúc tức giận lửa có thể đốt sạch một khu rừng mà quên rồi thì lại như chẳng có gì. Tốt nhất là để em ấy ngủ, ngủ rồi mà chưa quên được thì tiếp tục càn quấy sau.
Trên đường trở về Đoàn Nghi Ân vẫn tính toán lên kế hoạch, nếu như không có sẵn lịch trình sẽ có một con ngựa hăng hái chạy tách đoàn " Chúng ta mời người nhà tới, em gọi bạn bè không ? "
Vương Gia Nhĩ nghĩ nghĩ suy suy, một đám bằng hữu kia quá náo nhiệt có gia đình mình thì không nên kéo chúng đến phá " Ừm, gọi Chân Vinh tới là được. " Đoàn Nghi Ân cũng không ý kiến, im lặng tiếp thu trong lòng đã định sẵn gọi thêm một tên Lâm Tể Phạm đến kéo hai người tách ra.
" Đừng nói chuyện nữa, em muốn ngủ rồi. " Cậu dẫu môi kháng nghị, sau lại chỉnh thiết bị trên xe để nó tự động chuyển thành cái kê đầu. Sau liền ôn nhuận tựa đầu sang một bên, tay chân thành thật dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đoàn Nghi Ân nghe tiếng hít thở đều đều của vị tổ tông bên cạnh, xe hơi càng rề rà chậm chạp chạy trên đường, tốc độ là là nếu không phải biển số xe đặc biệt chắc chắn là bị người khác chọi gạch đập lốp rồi. Mà vì một đường không bị dằng, mà Gia Nhĩ Gia Mộ đều ngủ thiệt sâu về tới tận sân nhà còn chưa tỉnh.
Đứa nhỏ được bảo mẫu bế về phòng, còn đại tổ tông thì Đoàn thiếu bế về hết sức nhẹ nhàng nâng người, sợ làm cậu ấy tỉnh giấc là sẽ đấm anh một trận. Vương Gia Nhĩ có quá nhiều tính xấu, ngủ mà bị phiền sẽ cáu kỉnh.. Những chuyện này không phải nói suông, kiếp trước anh từng trải qua rồi, cũng có kinh nghiệm thực chiến. Đó là, chấp nhận để Gia Nhĩ đánh đi!
Nếu không em ấy sẽ cầm được cái gì ném cái đó, tiền thì không tiếc mua đồ lại nhưng mà dọn dẹp bãi chiến trường kia thì mệt mỏi lắm...
Ai mà ngờ Đoàn thiếu ôm suốt một đường không có gì, tưởng là thở phào được một hơi rồi. Chính là bom nổ phút cuối, vừa mới đặt xuống chăn đệm mềm mại, Vương đại thiếu liền mơ màng mở nửa mắt ra nhìn anh hỏi " Về rồi sao không lay em dậy? "
"..." Mẹ kiếp, còn khó nuông chiều hơn nữ nhân. Gọi cũng sẽ bị hộc máu, không gọi cũng sẽ hộc máu. Bằng cách này cách khác, ở chung với người ngạo mạn đều phải liên tục truyền máu mới.
" Hửm, là ảo ảnh? " Vương Gia Nhĩ lí nhí nói sau lại phủ chăn lên đầu tiếp tục ngủ.
Đoàn Nghi Ân tiếp tục "..." Triệt để câm lặng, ôm người một đường lên phòng lại bị coi là ảo giác của em ấy. Cái đồ vô tâm này, so với Vương nhị thiếu càng thiếu đánh hơn. Bất quá, anh không đánh được.
" Ring " Chuông điện thoại reo lên, anh nhìn sang tổ tông vẫn còn rúc trong chăn ngủ mơ. Tắt máy rời khỏi phòng, ra ngoài rồi mới mở lên xem là ai. Tên hiển thị phía trên, ồ, nhanh như vậy đã dạy dỗ người xong rồi. Xem ra Vương nhị thiếu quá nhược, thảo nào suốt ngày bị Gia Nhĩ của anh đạp đến không ngóc đầu nổi " Làm sao rồi? "
Một giọng trầm trầm hữu lực thành thật báo cáo lại " Ông chủ, hắn ta ngất nên chúng tôi không có đánh nữa. Đã đem người tới bệnh viện."
" Tốt, là do Gia Nhĩ phá rối mấy cậu làm việc. Nghỉ vài hôm, để em ấy thu liễm tính khí một ít." Đoàn Nghi Ân nhếch môi, Gia Nhĩ thích tùy hứng là em ấy sai nhưng anh tiếp tay cho người ta tùy hứng nhiều lần là anh sai rồi. Cái tên yếu ớt kia bị đánh như vậy chắc cũng phải vất vả điều dưỡng. Sẽ không có người cùng em ấy nháo.
Bây giờ chuyện cần nghĩ là tối nay làm gì, ngày mai làm gì. Đoàn Nghi Ân xoay xoay điện thoại trong tay, chắc ấm cúng để mọi người quây quần là được. Dù sao đều đã thân quen bao nhiêu năm, một nhà cả rồi.
______
Một nhà cả rồi, are you sure DTuan ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro