
mrking
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở
các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!Tôi thích được
ngắm nhiều người .Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét :phải nhìn mọi người "
chào " và " tạm biệt " .Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt .
Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân
bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt " .Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh
phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của
mình .Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc ... tôi cảm thấy mình còn rất
nhiều điều quý giá khác .Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng
cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi
chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau ... đó là những hình ảnh
mãi mãi nằm trong tâm trí tôi .
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy .Có 1
lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút
giây cuối cùng .Họ ôm nhau và người cha nói : " Ba yêu con, ba chúc con
đủ ".Rồi cô gái đáp lại :" Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ "
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn
và cần khóc .Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư
của ông ấy nên không nói gì .Bỗng ông quay lại chào tôi và :
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không
gặp nữa ?
+Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩng biệt với con gái ông ? Tại sao vây ?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất -Người cha nói -
Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất .
+Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói :" Ba chúc con đủ " .Tôi có thể
biết điều đó có ý nghĩa gì không ?
Người cha già mỉm cười : Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua
nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ
lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói :" Ba chúc con đủ ", tôi
muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được
nó .
Rồi ông lẩm nhẩm đọc :" Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm
hồn con trong sáng .Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con
luôn sống .Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui
nhỏ nhất .Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng .Ba chúc con
đủ mất mát để con yêu quý những gì con có .Và ba chúc con đủ lời chào để
có thể vược qua được lời "tạm biệt " cuối cùng .
Ông khóc và quay lưng bưóc đi .
Tôi nói với theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "
Sức Mạnh của Nụ Cười
(Halnoch McCarty)
Smile at each other, smile at your wife, smile at your husband, smile at your
children, smile at each other -- it doesn't matter who it is -- and that will help
you to grow up in greater love for each other.
Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau
một ngày làm việc, tôi bước từ sở làm về với khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi
một người chẳng quen biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ,
tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường như tan biến.
Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc được. Những
người say mê văn học không xa lạ gì với tác giả cuốn Hoàng tử bé. Ông
từng là phi công tham gia chống phát xít trong Thế Chiến II. Từ những năm
tháng này, ông đã viết ra Nụ cười. Tôi không biết đây là một tự truyện hay
một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupéry
là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình sẽ bị xử
bắn như những người khác. Ông viết :
"Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ túi ra một điếu thuốc.
Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh
ta không thấy tôi, nên tôi đành gọi :
-Xin lỗi, anh có lửa không ?
Anh nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt
tôi. Ngay lập tức, tôi mỉm cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế.
Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.
Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẽ hở giữa hai tâm
hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, song
do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh bật diêm, đến gần tôi
hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây, trước mặt tôi
không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ còn là một con người.
-Anh có con không ? - Anh ta hỏi tôi.
-Có - Tôi đáp, và lôi từ túi ra chiéc bóp có hình gia đình mình. Đoạn anh ta
cũng lôi từ túi ra tấm hình của những đứa con và bắt đầu kể những hi vọng
của anh đối với chúng.
Đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại
người thân. Anh ta cũng khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khóa
và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi thành phố, thả tôi
ra rồi quay trở về.
Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi nhờ một nụ cười.
Từ khi đọc được câu chuyện này, tôi nghiệm ra được nhiều điều. Tôi biết
rằng bên dưới mọi vỏ bọc mà chúng ta tạo ra để bảo vệ mình, bảo vệ phẩm
giá và vị thế của mình, bên dưới những điều này còn có một cái thật quý giá
mà tôi gọi là tâm hồn.
Tôi tin rằng nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng
còn gì phải sợ hãi hay căm thù nhau. Nếu bạn từng có khoảnh khắc gắn bó
với người khác qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin bạn cũng đồng ý với
tôi đó là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể
dành cho nhau. Mẹ Theresa đã cảm nhận điều này trong cuộc sống và bà
đưa ra một lời khuyên chân thành : "Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với
vợ bạn, với chồng bạn, với con bạn và với mọi người - dù đó là ai, vì điều này
sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro