
6.
Jiah nói qua vẫn chỉ là học sinh lớp 12, ngoài các môn khoa học và tự nhiên, cô còn có khiếu vẽ tranh. Hôm nay, là ngày tăng ca, Jiah do không đủ thời gian chuẩn bị cho bài nộp ngày mai nên mang luôn bản vẽ lên công ti.
Cô gái của anh lặng lẽ tìm một góc nhỏ xíu nơi bàn làm việc, lén bày ra một ít màu vẽ, Jiah sợ bị trưởng phòng bắt gặp được mình đang làm việc riêng, sẽ thẳng tay trừ lương, đến lúc đó Jiah chỉ có nước ngồi đợi đơn thôi việc
Nhưng mà, có lẽ cô chưa biết. Ở công ti, mọi người đều đã tự mặc định "Thấy Jiah là thấy Ki Joon", cho nên nếu nói trưởng phòng có gan trừ lương cô thì có lẽ người nhận đơn thôi việc sẽ là trưởng phòng
Bảo bối của Giám đốc, dù có cho mười cái gan, họ cũng không dám động.
Chỉ tiếc là Jiah quá ngây thơ, đến tận bây giờ vẫn chưa biết bản thân bị Giám đốc lừa vào tầm ngắm
Chuyện Jiah bị anh cướp mất nụ hôn đầu, cũng là một trong hàng ngàn kế hoạch anh vẽ ra. Chưa có dự án nào vụt khỏi tay Ki Joon, chưa có người nào anh cưa không đổ
Ki Joon sau khi xem xong hồ sơ, mệt mỏi ra khỏi phòng, anh rẽ sang bên phải, đi về hướng nhân viên.
Tất nhiên là để đến gặp cô gái của anh, ngoài cô ra, không có ai đủ sức ảnh hưởng đến Ki Joon vậy đâu.
Dáng người và sự tập trung của Jiah ,từ phía xa đã nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu lấp ló sau cửa kính, Ki Joon vui vẻ đút tay vào túi, một hai bước tiến tới bàn cậu.
Jiah bị tiếng động làm cho giật mình, vốn dĩ con người ta khi làm chuyện xấu, tỉ số phần trăm lo sợ là rất cao. Cô chưa kịp cất bản vẽ vào ngăn bàn, Ki Joon đã đột ngột lên tiếng.
"Em đang làm gì vậy?"
Cô ngước lên, thầm nghĩ trong lòng : "Phen này chết thật rồi."
"Em... làm bài tập về nhà ạ."
Ki Joon "ồ" lên một tiếng, sau đó kéo ghế ngồi đối diện cô, không quên ném ánh mắt về phía đám người đang cố gắng hóng chuyện đằng xa. Anh chúa ghét những kẻ chen vào việc của mình, nhất là chuyện liên quan tới Jiah, càng phải thật nghiêm khắc.
Ki Joon cầm bút màu của Jiah lên cao, loại sáp này có gây hại cho da tay không nhỉ?
Jiah mà lăn ra ốm, Ki Joon nhất định sẽ đến công ti phân phối sáp màu đưa đơn kiện, về hậu quả gián tiếp gây hại cho cô gái của anh.
"Em mua bút màu này ở đâu vậy?"
"Tex... Texio a..."
"Lần sau tôi đưa đến cửa hàng tốt hơn, loại của Ý rất tốt, không độc hại như hàng chợ."
"Không cần đâu ạ."
Jiah lắp bắp, cậu đã vô cùng sợ cảnh đi xe với Ki Joon. Lỡ đâu một ngày, cô khiến anh điên lên, sau đó Ki Joon không kiềm được liền cho cô nghỉ việc
"Em dám cãi lệnh?" Ki Joon gằng giọng, âm tiết sặc mùi đe dọa.
"Vâng, em không dám."
Jiah gật đầu, quả thật chỉ cần Ki Joon hét một câu, tim cô liền mềm nhũn, cho dù anh chỉ là mới đe dọa, nhưng Jiah lại cảm thấy không yên tâm, cô về sau phải cố hết sức nghe lời Ki Joon
Ki Joon hài lòng ra mặt, thu hết biểu cảm cô cho vào tầm mắt
"Giám đốc, em có điều muốn hỏi."
"Được"
"Vật quan trọng nhất đối với Giám đốc là gì?"
"Em."
Jiah nước mắt ngắn dài, ngước lên nhìn con người vốn dĩ đã mặt dày nay lại còn mặt dày hơn. Bài tập của cô được giao với đề là vẽ thứ quan trọng nhất đối với bản thân, nhưng hiện tại ba mẹ cô không có ở đây, cho nên bất đắc dĩ mới hỏi Ki Joon xin ý kiến, nào ngờ đến hôm nay, hắn vẫn chưa hết say.
Tửu lượng của Giám đốc kém ghê.
"Sao vậy?" Ki Joon cất lời, anh có nói gì quá đáng không nhỉ?
"Ngày mai em phải nộp bài vẽ cho thầy, đề tài là vẽ thứ quan trọng nhất đối với bản thân, nhưng bây giờ ở công ti, em không có vật gì làm mẫu cả, cho nên..."
"Vậy vẽ tôi đi."
"Ha ha, giám đốc đừng đùa, em--"
"Trừ lương."
"Huhu, em không dám, em vẽ ngay đây."
Sau đó, Ki Joon lưu manh, cười hắc hắc. Anh ngoan ngoãn ngồi im, bao nhiêu phần đẹp trai trên khuôn mặt được dịp trưng cho Jiah nhìn ngắm, Ki Joon cảm thấy bản thân thật phi thường, ít nhất thì đây cũng được xem là một thành công
Jiah khi bắt đầu vẽ tranh liền biến thành con người khác, cô chăm chú, tỉ mỉ lấy cọ canh tỉ lệ, đường nét của Ki Joon quả thực giống hệt tượng tạc, đến tận bây giờ cô mới nhận ra anh đẹp trai đến dường nào, cho dù có hơi lưu manh một chút, nhưng tỉ lệ của anh không đùa được.
Tối hôm đó, Ki Joon ngồi xuyên đêm với Jiah, cho đến tận 6 giờ sáng hôm sau, khi cô hoàn thành xong bức vẽ, anh mới an ổn nghỉ ngơi. Tuy vậy, được ở cạnh cô, Ki Joon hoàn toàn không thấy mệt, anh còn phấn khởi đưa cô đi ăn sáng, sau đó cho Jiah mượn xe ngủ một lát trước khi vào học.
Ái chà, xem ra không khác gì những đôi yêu nhau nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro