
2.
Ki Joon có một thói quen, khi căng thẳng sẽ uống cà phê không ngừng. Hôm nay anh có một dự án quan trọng, lập tức nhốt mình trong phòng làm việc đến gần khuya.
Công việc của một thực tập viên, chính là chân sai vặt cao cấp của công ti. Jong Hoon tưởng đâu là người hiểu chuyện, ai ngờ anh cũng lấy đó làm cớ, bắt Jiah thay mình ở lại pha cà phê cho Ki Joon
Đối với Jiah là một thiệt thòi, nhưng với Ki Joon mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, bỏ qua thì thật là uổng phí.
Ki Joon nhìn sang đôi tay vừa mới đặt ly cà phê trên bàn, có chút khác với Jong Hoon thường ngày, anh liền ngước lên, chạm ngay ánh nhìn của Jiah
"Em có muốn ăn một chút kẹo không?"
Jiah rụt rè gật đầu một cái, Ki Joon gạt hẳn đống tài liệu sang bên, tay tìm kiếm mớ kẹo bạc hà vừa mới được người bạn bên Mĩ gửi về, đưa cho Jiah hai viên
Không biết có chủ ý gì không, nhưng trên vỏ kẹo lại có ghi chữ.
Một viên là "I love you".
Một viên là "Will you marry me?".
Jiah nhận được liền ngượng chín mặt, e thẹn hỏi một câu
"Cái này..."
Ki Joon nhìn dòng chữ trên kẹo lập tức cứng họng, anh lấy tay vỗ trán, thực sự không biết tìm nơi nào để chui vào cho vừa
"Không có gì đâu, viên nào cũng như vậy, em cứ ăn đi, đừng để tâm."
"Vân...Vâng..."
"À... Nếu muốn thì em có thể tin nó là thật."
"...Sao ạ?"
Jiah bị tiếng bóc kẹo lẫn trong lời nói của anh, làm cho nghe không rõ. Ngơ ngác hỏi thêm một lần nữa
"Không có gì."
Ki Joon cúi mặt xuống làm tài liệu, ánh mắt thoáng tia bối rối. Ly cà phê trên bàn bốc khói nghi ngút, Jiah toan quay lưng rời đi, nhưng bị Ki Joon níu gấu áo kéo lại.
Cô nhìn anh, anh chăm chăm nhìn vào tài liệu, bao nhiêu biểu hiện đều giấu dưới lớp tóc nâu
"Ở lại đi."
"...Vâng."
Lời cấp trên cho dù cho Jiah mười cái gan cũng không dám cãi lại. Cô không thắc mắc, cũng không nghi hoặc, một tay kéo ghế lại sát bàn hắn, cô khẽ ngồi xuống, lặng yên để Ki Joon làm việc
Chắc giám đốc ở một mình nên sợ buồn ấy nhỉ?
Cô phồng má một cái, bóc kẹo cho vào mồm, bao nhiêu cực khổ ngày hôm nay dồn vào cú cắn kẹo, mạnh muốn rơi cả hàm. Ki Joon nghe tiếng "côm cốp" vang lên đều đặn
Ôi hỡi ôi, trên thế gian này sao lại có người đáng yêu đến thế?
Đến ăn kẹo cũng trông thật dễ thương
Ki Joon mở ngăn tủ, lôi ra một bọc kẹo bạc hà đưa cho Jiah
"Ơ, nhiều quá ạ."
"Cứ ăn đi."
"Nhưng mà..."
Jiah ngập ngừng, sau đó nước mắt ngắn dài nhìn Ki Joon :"Kẹo cứng quá ạ, huhu."
Qua ngày hôm sau, Ki Joon mang hẳn một thùng kẹo dâu tặng cho Jiah Cô vốn dĩ thích kẹo dâu, nay lại được giám đốc cho quyền giải trí lúc làm việc, liền vui vẻ vừa nhai kẹo vừa hát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro