
13.
Lee phu nhân là một người nhân hậu, Ki Joon bây giờ có thể hiểu được nụ cười đáng yêu của Jiah, được thừa hưởng từ ai, và cũng chính nụ cười ấy khiến Ki Joon mê mẩn
Ki Joon nhìn biểu hiện của Jiah cũng không buồn nói, dùng một thìa canh ngon miệng, anh lập tức tấm tắc khen.
"Aida, tay nghề của cô quả không kém đầu bếp chuyên nghiệp nha! Ngon lắm a!!"
Anh mỉm cười, khuôn miệng hình chữ nhật tỏa sáng ngời ngời. Jiah phải lấy một tay che lại, để ánh sáng ấy không khiến cô mù mắt, Giám đốc cô thường ngày lưu manh như sói, bản tính sắt đá, vậy mà hôm nay lại như hóa thành một bạn học, Jiah nghĩ đến đây, bất chợt rùng mình.
Ấy vậy, Lee phu nhân lại rất vui, phô trương cười âu yếm với Ki Joon như thể cả hai quen nhau từ rất lâu. Jiah chưa kịp gắp một miếng thịt chiên cho vào miệng, mẹ cô liền nhanh hơn một bước, mang miếng thịt trước mặt cô sang bát Ki Joon. Jiah ở đây, mắt dõi theo miếng thịt, lập tức bĩu môi không vui.
"Mẹ!! Của con mà!!!"
"Cái con này, con ở nhà ăn không biết bao nhiêu tấn thịt, bây giờ có một miếng cũng giành với bạn là sao?"
Mẹ cau mày nhìn cô, sau đó quay sang hướng Ki Joon liền vui vẻ, thái độ thay đổi chóng mặt : "Nè, ăn đi cháu."
______________
"Yah! Sao giám đốc lại ở trong phòng em?"
Jiah ôm gối vào lòng, chân còn thủ sẵn thế, đưa ngay trước mặt Ki Joon. Anh mặc bộ đồ ngủ của bố vợ, tuy hơi quá size nhưng không thể che được vẻ đẹp người đời vẫn thường hay ca tụng về một giám đốc cao thượng thượng.
Jiah nhìn Ki Joon từ tốn mở một cúc áo, cổ họng cô lập tức khô khốc, khó khăn nuốt "ực" một cái.
Huhu mẹ ơi, sao lại đi dâng con vào miệng sói thế này!
"Này, muốn tôi "thịt" em theo kiểu nào?"
Ki Joon manh liếm môi, ánh mắt nhàn nhạt không một chút đứng đắn, nghĩ xem, chỉ có hai người trong một phòng, Ki Joon vừa vặn vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi hoa sữa Pháp, vệt tóc bệch trên trán trông thêm phần quyến rũ.
"Em la lên đó!!"
Jiah ném gối loạn xạ, ngặt nỗi chỉ cần cô ném cái nào, Ki Joon đều nhanh nhạy bắt được cái đó, cho đến khi bị anh ép vào chân tường, cô mới nhắm nghiền mắt, tay chặn đi khuôn mặt đang nhìn chăm chăm vào mình.
Phản ứng đáng yêu của Jiah khiến anh phì cười, Ki Joon khẽ đưa một tay vòng qua eo cô, lấy chiếc gối hình đùi gà ném xuống nền đất.
Anh bước xuống giường, cảm giác nhẹ tênh khiến Jiah tò mò mở mắt. Cô chợt thấy bản thân ngồi thu mình một góc liền cào lại tóc nâu, ậm ừ vài tiếng rồi đắp chăn đi ngủ.
"Tôi chỉ lấy gối thôi, em hoảng sợ gì chứ?"
"Em có hoảng sợ đâu." Jiah bĩu môi. Rõ là thích anh trêu người ta, rồi còn bảo sao lại sợ, đúng là con người khó hiểu.
"giám đốc, giám đốc, cúp điện rồi."
Jiah ôm gối xuống chỗ anh, chuyện là giữa đêm cô thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên bất chợt, lười biếng mở mắt liền bị mảng đen xung quanh làm cho sợ hãi.
Cô rón rén đặt một chân xuống giường, ngồi thụp xuống nơi Ki Joon đang ngủ, tay không ngừng lay lay anh nhưng chẳng có mấy tác dụng.
Nhìn về phía hành lang tối om, Jiah cũng chẳng dám đi sang phòng bên cạnh gọi mẹ..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro