Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

'Seriously? My Kid Brother?' [Mpreg] Birth In Car

Tác giả: E9P (Deviantart)

(Ông bố đơn thân và hai con trai vội vã đến bệnh viện, Ryan lâm bồn còn Ben thì không biết gì, liệu họ có thể đến kịp giờ?)

Theo lời tác giả thì Ryan chỉ đang là học sinh cấp 3, và Ben - em trai đang là học sinh cấp 2. Bạn cân nhắc trước khi nhảy hố nhé!

—-----------------------------------------

Phần 1: 

Ở tầng dưới, chiếc tivi chập chờn khi chiếu vào căn phòng tối. Những làn sóng ánh sáng lên xuống khi nó dội vào những sườn dốc và thung lũng thoai thoải tạo thành chiếc mũi nút, hốc mắt và cái miệng há hốc trên khuôn mặt Ben, khuôn mặt đang được đỡ bởi hai lòng bàn tay nhỏ chống vào ghế sofa. Một phần khuôn mặt cậu được che bởi chiếc khăn choàng mềm mại kéo dài dọc theo cơ thể, vòng ra phía sau và quấn vào nhau khi cậu di chuyển đôi chân.

Một luồng ánh sáng từ phía trên chiếu vào, vì cánh cửa có chức năng như một lỗ nhỏ nhận ánh sáng màu cam từ đầu cầu thang. Ryan tiến vào giếng trời ở cầu thang tạo ra một cái bóng dài đáng ngại nơi anh ta chặn ánh sáng. Nó bóp méo và phóng đại cái bụng căng tròn của anh, nhưng không may là nó lại phù hợp với cảm giác toát ra từ anh ấy. Anh chống một tay lên lưng và tay kia đặt trên tay vịn khi anh ta bắt đầu đi xuống một cách chậm chạp. Chỉ thỉnh thoảng anh buộc phải dừng lại và ấn một tay lên cái bụng đang co thắt của mình khi nó khiến anh đau đớn.

(Đại khái đoạn này là Ben đang ngồi xem tivi trong căn phòng tối dưới lầu, Ryan với chiếc bụng lớn đi từ trên xuống í)

"Này, em có biết khi nào bố về không?"

Cậu em trai của anh rút cái kẹp miệng quanh ngón tay cái của mình. "Em không biết."

Khi Ryan bước ra khỏi cầu thang cùng với một cái nhăn mặt, anh lững thững đi đến chiếc ghế dài và ngồi xuống phía bên phải của nó. Ben phải nhanh chóng giật lấy một ít đồ ăn nhẹ ở ngay chỗ Ryan trước khi anh ấy ngồi xuống. Người anh trai nhìn chiếc tivi chập chờn hình ảnh và âm thanh. Anh cố gắng theo dõi những gì đang diễn ra nhưng anh ấy rất dễ mất tập trung do cảm thấy khó chịu. Anh chỉ có thể cảm thấy sự bất thường đang dần xuất hiện trong hơi thở của mình. Những điều ấy sẽ đến theo từng đợt, khiến cơ thể anh khó chịu và sau đó biến mất. Toàn thân anh đau nhức, giống như da anh bị kéo căng đến cực hạn. Cơn đau tiếp theo khiến anh phải ngửa đầu ra sau và phát ra tiếng rên lên trần nhà.

Ben chuyển tư thế nằm ngửa, đầu thõng xuống mép ghế dài chỉ để có thể xem ti vi. Hai chân cậu hơi bắt chéo qua ống chân khi chúng đặt trên lưng ghế sofa. Bàn tay của cậu hướng dẫn Cheetos chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của nó trong khi đầu cậu nằm trên thành ghế sofa, tóc cậu bị trọng lực kéo xuống thành gai và nhận thức của cậu bị đảo lộn trên đầu. Nhưng cậu vẫn có thể nhìn theo hình ảnh hào nhoáng trên màn hình. Tuy nhiên, cậu đã chú ý khi anh trai anh khom người về phía trước, cắm móng tay vào đệm trước và càu nhàu lớn tiếng.

Ryan lầm bầm trong hơi thở, "Anh hy vọng bố sẽ về nhà sớm."

Một chút lo lắng hình thành và bắt đầu len lỏi trong Ben. Cậu xem phim hoạt hình lâu hơn một chút trước khi nút thắt trở nên không thể chịu nổi. "Anh nghĩ bố vẫn ổn chứ?" Giọng cậu nhỏ xíu.

Lúc này Ryan đã ngồi dựa sát vào sofa, tay đặt trên bụng, vuốt ve nó. Nó giống như quả cầu thú cưng của riêng anh. "Ừ, bố sẽ ổn thôi. Anh chắc chắn về điều đó. Đừng lo lắng về điều đó, Ben."

Anh cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi của Ben bằng cách cố tỏ ra tự tin, nhưng anh không chắc liệu nó có hiệu quả hay không. Khi bắt đầu nói điều này, Ryan ngửa cổ ra sau và áp lòng bàn tay phải lên trán và thở dài.

Dứt lời, Ryan nhận thấy bàn tay của Ben di chuyển ngang qua bên dưới, anh quan sát khi cậu bé cố vuốt ve bụng mình. Anh hắng giọng và ngồi dạng chân về phía trước để cậu bé có thể nằm lên người anh nếu muốn. Một cách thận trọng, Ben nghiêng bàn tay để có thể vỗ nhẹ vào bụng Ryan, rồi cúi xuống nói chuyện nhẹ nhàng với nó. "Đừng lo lắng, bé con, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ryan đang mỉm cười trước cảnh tượng dễ thương này thì một cơn đau đớn ập đến với anh. Ryan vô tình hét lên một tiếng vì đau. Đôi bàn tay anh như móng vuốt chộp lấy, nắm chặt lấy lớp vải pyjama của mình. Ben chứng kiến bụng anh trai mình quặn lên dưới lớp quần áo. Ngả đầu ra sau, Ryan rít lên "Chết tiệt..."

Ben tạm dừng tivi và vặn người đứng thẳng dậy, khuỵu gối xuống, để tấm chăn rơi ra. "Anh cảm thấy rất đau sao?"

Ryan hít thở sâu giữa những lời nói của mình, hầu như không có sức lực để di chuyển nhiều. "Chà... Đau lắm, nhưng không sao đâu, bố sẽ về và sẽ không sao đâu."

Ben nhăn mặt và xem xét Ryan từ đầu đến chân. "Em có nên gọi 911 không?"

Ryan giơ tay nhằm ngăn cản Ben, "Ừm, không phải bố nói... Xe cứu thương đắt tiền hay sao?" Ryan nuốt nước bọt.

Anh nhớ bố đã nói rằng họ hầu như không đủ tiền chi trả cho xe cứu thương khi Ben bị ngã khỏi cây. Ryan lo lắng nhìn xuống cơ thể mình. Anh ấy không biết mình đang làm gì. Có khả năng bố sẽ không về nhà sớm, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải ở đây một mình với Ben trong khi trải qua chuyện này. Đó là một ý nghĩ đáng sợ mà anh không thể không tưởng tượng ra trong giây lát. Không, đó sẽ là quá nhiều. Anh nghĩ đến chính mình. Anh ấy phải mạnh mẽ vượt qua chuyện này, đây là đứa con của anh và anh sẽ phải cố gắng hết sức để sinh nó.

"Nghe này, Ben," Anh khiến cậu bé nhìn thẳng vào mình. "Đây... chỉ là phản ứng cơ thể của anh để luyện tập cho-"

Đang nói, anh bị cắt ngang bởi tiếng động cơ dội qua sàn nhà, tiếng xe hơi của bố anh, âm thanh mà anh đã thuộc nằm lòng. Anh thì thầm, "Tạ ơn Chúa."

Ben kêu lên, "Bố ơi!".

Cậu bật dậy khỏi chiếc ghế dài và chạy ra cửa trước, xỏ đôi chân trần của mình vào đôi giày crocs cạnh cửa. Tay cầm được kéo và cậu bé trườn qua khe hở, để một luồng gió nhỏ ùa vào từ bầu trời đen như mực. Ben bước vòng qua đầu xe khi nó sắp dừng lại.

Ra khỏi xe, bố của họ đã nói. "Bố xin lỗi các con, có một trường hợp khẩn cấp tại nơi làm việc, xin lỗi vì bố đã không nấu bữa trưa cho các con sớm hơn. Và sau đó Porter muốn bố ở lại muộn và bố phản đối nhưng sau đó ông ấy nói rằng bố không có lựa chọn nào khác và tất cả là..." Lông mày ông cụp xuống khi tập trung vào Ben.

"Con ăn mặc phong phanh như thế ra đây làm gì? Bố sẽ đến bằng mọi cách." Trong khi nói chuyện, anh ấy cúi xuống và nâng Ben dưới cánh tay và bế anh ấy lên. "'Con hơi mập thì phải."

Bây giờ từ trên cao nhìn xuống, Ben khóa chặt ánh mắt của mình với bố. "Đó là con của Ryan. Anh ấy đang đau."

Nụ cười của bố tắt ngấm và ông quay đi, bước nhanh vào nhà, đặt Ben xuống và nhìn Ryan đang ôm bụng, quay cuồng vì một cơn co thắt khác. "Ben, đi lấy bộ dụng cụ khẩn cấp trong bếp để đề phòng."

Ben lập tức chạy đi.

Trong khi đi về phía Ryan, ông ấy gọi Ben "Ồ đúng rồi, con mặc quần vào đi, chúng ta phải đi."

Ben nói vọng lại từ phòng khác. "Đợi đã, tại sao con cũng phải đi?"

Bố cúi xuống và ấn hai bàn tay to lớn của mình vào bụng Ryan. Ông cau mày. Đứa bé đã tụt xuống khá thấp. Một cái liếc nhìn nghiêm túc đã nói lên tất cả. Đây là thời gian phải đi đến bệnh viện. "Nào, bố sẽ đỡ con từ phía sau." Ryan đáp lại bằng một cái gật đầu đau đớn. Bố đặt đôi bàn tay khỏe mạnh của mình bên dưới cánh tay của Ryan và nhẹ nhàng kéo anh đứng dậy để Ryan dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên ông. Làn gió lạnh ban đêm làm nổi mụn nước trên cánh tay anh và cố thổi tung bên dưới bộ đồ ngủ của anh.

"Bởi vì bố không thể để con ở đây một mình, đi thôi, chop chop." Họ dừng lại và bố quay đầu lại để gọi Ben.

Ryan ấn chặt tay vào cổ bố, cả hai dừng lại khi đi được nửa đoạn đường ra cửa.

"Đã bao lâu kể từ khi cơn đau bắt đầu?" bố hỏi

"Con không biết, con thấy khó chịu đến từ sáng nay. Mọi thứ chính thức bắt đầu vào khoảng năm giờ."

Bố anh gật đầu rất nghiêm túc, "Khoảng cách giữa các cơn gò là bao lâu?"

"Khá gần."

"Được rồi, không sao đâu, chúng ta sẽ đến bệnh viện và mọi chuyện sẽ tốt thôi." Bố trấn an anh.

Ben bước ra và chìa bộ dụng cụ ra.

Bố hất đầu về phía chiếc xe. "Mở cửa sau cho bố, ném bộ dụng cụ vào phía trước."

Ryan siết chặt cổ tay bố một chút để thu hút sự chú ý của ông. Anh hỏi một cách mơ hồ, "Đợi đã, phía sau? Tại sao không phải phía trước?"

Bố gật đầu. "Dây an toàn ở phía trước vẫn bị đứt. Và nếu chúng ta gặp tai nạn, bố không muốn-"

"À được rồi, bố." Ryan cẩn thận tập tễnh bước vào phía sau, chỗ ngồi giờ đã được chiếu sáng bởi đèn trong xe. Ryan và bố chật vật một lúc mới có thể để cơ thể đang mang thai nặng nề của anh yên ổn trong ghế xe. Ryan bây giờ cảm thấy chiếc quần pyjama bằng vải jersey của anh ướt đẫm khi chúng ôm lấy cơ thể anh. Anh ấy hầu như không nhận thấy điều đó nhưng bây giờ có một chất lỏng đang chảy xuống chân anh ấy.

Bố nhìn Ben. "Tại sao con không mặc quần áo?"

"Con không thể tìm thấy bất kỳ bộ quần áo nào."

Bố buông một tiếng thở dài bực tức. "Không có? Không có cái nào? Không nơi nào trong nhà con tìm thấy quần áo của mình? Bố đã mua- Bố có cần phải nhìn-"

Giọng điệu tức giận mệt mỏi của ông đã bị cắt đứt bởi tiếng thở hắt đầy đau đớn phát ra từ đứa con trai đang chuyển dạ, khiến bố tập trung lại. "Được rồi – vào đi. Chúng ta đi thôi."

Nhanh chóng, Ben nhảy vào băng ghế sau còn lại và thắt dây an toàn. Ryan lại dang loay hoay với việc cố thắt dây an toàn.

"Đây, để em giúp em." Ben cúi xuống và giúp anh cài dây an toàn vào chỗ khi Ryan nở một nụ cười nhẹ nhõm với em trai mình.


Phần 2:

Một lúc sau, Ben nhìn chằm chằm vào Ryan và nở một nụ cười toe toét khi cậu lén lút trượt chiếc hộp Nintendo Switch bằng nhựa dày ra và đung đưa nó trong tay dưới bóng ghế của cha họ. Bàn tay còn lại của Ben chuyển từ giữ thăng bằng sang một ngón tay duy nhất áp vào miệng.

Ryan không biết nên cảm thấy thế nào, anh đảo mắt đi, như thể tránh việc tự buộc tội, nhưng rồi lại quay lại với một ý nghĩ bực bội. Tại sao anh lại được thư giãn? Nhưng rồi anh dựa đầu mình tựa vào cửa kính. Đó sẽ là một chuyến đi dài và anh ấy sẽ cần thứ gì đó trong bệnh viện. Cuối cùng, sự thất vọng của anh ấy giảm đi và anh ấy chỉ đáp lại một cách thờ ơ. Anh không nên làm chuyện này chỉ vì mình, Ryan. Một giọng nói vang lên trong đầu.

"Các con đều đã ổn định xong rồi?"

"Dạ, đi thôi." Ryan khẳng định.

Cuộc hành trình chỉ mới bắt đầu khi xe cộ bắt đầu nối đuôi nhau, tạo ra một biển đỏ mắt bất tận và quét sạch kính chắn gió ở bất cứ đâu có thể nhìn. Bố thở dài và nhìn lại khi khuôn mặt Ryan co rúm lại vì một cơn đau nữa ập đến. "Con có ổn không, con trai?"

"Vâng. Chỉ một chút thôi." Ryan đáp lại, cố gắng nở một nụ cười an ủi bố trong khi nỗ lực giấu những vết răng sâu ở môi dưới.

"Đúng là con trai bố"

Ben đứng thẳng người và nhìn về phía trước. Ryan có thể nhìn thấy màn hình ngắt nhịp nhẹ nhàng trên màn hình.

"Bố nghĩ rằng còn lâu nữa thì tới nơi?"

Bố ấn ngón tay cái dọc theo mặt trong của vô lăng. "Chà, kể cả có chậm trễ, chúng ta cũng nên đến đó đúng giờ. Họ vẫn tính tiền nếu chúng ta vào đó trước khi các cơn co thắt cách nhau bốn phút. Và đó là khi họ nói rời khỏi bệnh viện. Vì vậy, nó sẽ ổn thôi."

"À, ok bố." Ben lại ngồi xuống, dây an toàn kéo theo, cổ cậu ngửa về sau để khuôn mặt lại được chiếu sáng bởi ánh đèn.

Vài phút sau, khi Ryan rít lên trong một cơn co thắt khác, "Ooo..." Bố nhìn lại và không thấy Ben trong giây lát, cho đến khi ông điều chỉnh tầm nhìn và nhìn thấy được, cậu bé say mê trò chơi di động.

"Thật sự? Thôi nào, Ben, con có thể chơi trò chơi đó bất cứ lúc nào. Con nên hỗ trợ anh trai của con.

Ben kêu lên. "Awwh, con đang chơi ván này." Cậu bắt đầu cất nó đi. "Chỉ vài phút nữa thôi."

"Điều này thực sự quan trọng hơn anh trai của con?"

Ryan đã dừng việc khom người với cẳng tay đặt trên bụng. Anh nhìn đi nhìn lại giữa em trai và bố. Ryan nghĩ về việc có nên lên tiếng không.

Ben đợi đủ ba mươi giây. "Không..." Cậu càu nhàu và bắt đầu cất nó đi. "Con thậm chí còn không biết mình có thể làm gì nữa."

"Xoa nhẹ vào lưng anh ấy và nói với anh ấy rằng anh ấy đang làm tốt khó đến vậy sao?" Bố đáp lại với vẻ giễu cợt.

Ryan hướng tầm nhìn của mình sang Ben, biết chính xác điều này sẽ diễn ra như thế nào. Giống như kim đồng hồ được cài đặt sẵn, Ben thực hiện các hành động chính xác như cậu ấy phải làm. Cậu cúi xuống, vụng về vuốt lưng Ryan hai cái rồi nói mà không hề hay biết mình đang nói về điều gì. "Anh đang làm tốt đấy."

"Cảm ơn." Ryan đưa ra câu trả lời khách sáo.

Bố gật đầu ở phía trước. "Tiếp tục nào, bây giờ, không còn Nintendo nữa cho đến khi chúng ta đến bệnh viện hoặc... con sẽ không nhận được một ngôi sao vàng. ."

Ben càu nhàu và ngồi phịch xuống ghế. Không lâu sau đó, chiếc ô tô đã đi vào đường cao tốc và đoạn đường có vẻ tốt hơn. Ryan, trong thời gian nghỉ ngơi, nhìn ánh đèn và biển quảng cáo mờ mờ trong khung cảnh mờ ảo từ cửa sổ ẩm ướt. Tiếng vo ve và nhịp điệu của con đường đã đưa Ben vào giấc ngủ, từ lâu đã không còn buồn bã hay bất cứ điều gì thực sự nữa, cậu đang ngáy nhẹ, đầu lăn về phía trước và tay chân giang rộng khắp khu vực ghế ngồi. Chân trái của cậu bị kẹp giữa ghế của bố và cửa, chân phải đặt ở giữa hai ghế trước, nơi họ thường để cốc cho đến khi chúng đổ ra. Miệng cậu há ra, dây an toàn quấn quanh tay cậu bé theo hình zigzag, khiến cậu nhìn như con rối.

Cha của họ rất tập trung, nhưng ông sẽ tự lừa dối mình nếu nói ông không mệt mỏi. Mưa xối xả làm các tài xế thi nhau nheo mắt mãi. Bên trong xe hơi ngột ngạt, nhưng ông không thể mở cửa sổ – mưa sẽ ùa vào trong xe và điều đó rất khó chịu. Nhưng điều đó không làm ông bận tâm lắm, bởi vì ông chủ yếu suy nghĩ, lên kế hoạch cho mọi thứ trước mắt, sắp xếp lịch làm việc trong đầu và tính toán số tiền làm thêm giờ ông cần nếu hóa đơn bệnh viện tiêu hết.

Được bao quanh bởi hai tài xế xe tải khổng lồ, bố luôn giữ chặt tay lái. Ông nhìn họ với vẻ nghi ngờ khi họ lắc lư trong làn đường của mình. Ông cảm thấy mình nhỏ bé trước họ, như thể đang đứng dưới chân núi Everest. Ông cố thả chân ga một chút để tạo khoảng cách rộng rãi, ngoại trừ việc ngay cả phía sau anh cũng chật cứng người. Ông nghĩ, đây không phải là ngày để bị Swanson Home Dinners và Walmart đè bẹp. Xe bên phải đã có một chủ ý hay, họ lùi xe lại một chút.

Trước mặt ông, chiếc xe tải Walmart bên phải lao vào trong, hầu như không đụng mũi xe. Bố đã quyết định phải tránh đường, đó là cọng rơm cuối cùng. Ngay lập tức, ông đánh lái vào góc xa bên phải. Chỉ để bắt gặp hai con mắt đỏ giận dữ đang trừng lớn trong bóng tối. Phải mất vài giây quan trọng để nhận ra chiếc xe phía trước đang giảm tốc độ nhanh như thế nào. Lốp xe đang rít lên. Bố đạp phanh nhưng nó vẫn lao tới. Ông giật mạnh vô lăng sang trái. Ryan chống người vào cửa sổ và ghế khi cả chiếc xe chuyển hướng. Những chiếc ô tô bóp còi inh ỏi. Bố cúi đầu.

Vài giây sau, chiếc ô tô phanh gấp phóng qua cửa sổ, cùng với chiếc ô tô đang dừng phát ra đèn báo nguy hiểm phía trước. Bố thở phào nhẹ nhõm. Ông thấy rằng họ vẫn đang trên đường. Ông liếc nhìn vào gương chiếu hậu. Ben lúc này đã tỉnh, hoang mang và tự gỡ dây an toàn ra. Ryan đã dang rộng ra, bấu víu lấy mạng sống của mình.

"Woah... Gần đến nơi rồi." Ryan cảm thán

"Các con ổn chứ?" Bố hỏi.

Ryan liếc về phía đôi mắt mở to của Ben và trả lời, "Vâng..." Ngực cậu bé phồng lên rồi co thắt nhanh chóng giữa các nhịp thở.

Ben đứng thẳng dậy. Bây giờ nhìn xung quanh môi trường của những đốm màu xám, đèn đường trắng và đen không rõ. Chẳng mấy chốc, ngay cả bóng tối cũng biến mất nhường chỗ cho một tia sáng không màu trên mỗi chiếc xe bị rửa sạch khi họ bước vào đường hầm, mọi thứ chìm trong ánh sáng màu cam.

Sau một vài phút bình yên, bố nhận thấy ánh mắt của mình bị thu hút bởi đôi bàn tay đang ôm lấy chiếc ghế hành khách trống. Đó là Ryan, khom người về phía trước. Anh đang ấn vào tựa đầu của ghế trước và lắc đầu từ trái sang phải. Tóc của Ryan giờ đã dính vào đầu vì ẩm ướt. Những giọt nước rơi ra từ mũi và những miếng vá dưới nách của anh ấy rất lớn và gần như ướt đẫm toàn bộ bộ pyjama của anh ấy. Anh đã xắn tay áo dài lên.

Đó là khi Ryan phát ra một tiếng rên lớn. Cơn gò đang dần tăng về tần suất và đau đớn. Bên dưới, nơi cái bụng căng phồng của anh nhô ra, hình dạng bên dưới chiếc áo sơ mi của anh dịch chuyển, ép mình nhỏ lại. Anh không thể không lầm bầm những điều vô nghĩa trong khi hít một hơi thật sâu. "...guh-huh...hmm..h..."

Bố liếc nhanh về phía Ryan. Mắt ông mở to. "Chờ đã... Con đang rặn à? Con đã rặn được bao lâu rồi?"

Ryan không kịp để tiếng thì thầm đáp lại của anh được bố nghe thấy.

"Con không nên rặn, chúng ta không ở bệnh viện!" Bố đảo mắt trái phải. Ngõ nào cũng chật kín ô tô. Đây không phải là nơi để tấp vào lề – họ vẫn đang ở trong đường hầm.

"Xin lỗi... Thật khó để không..." Cảm thấy theo bản năng anh nên tin cha mình, khi cơn co thắt tiếp theo ập đến, anh cố gắng chống lại thôi thúc rặn. Nó đau đớn và khiến anh cảm thấy tất cả đều xoắn xuýt bên trong. "Aaaaa!" Anh ta khịt mũi ra một cách mạnh mẽ, sau đó là những tiếng rên đau đớn.

"Chúng ta sắp đến đó!" Theo lệnh, động cơ cũ bắt đầu gầm rú với nỗ lực đinh tai nhức óc. Chiếc xe lạng lách sang trái, như thể chuyển làn đường. Những chiếc xe cản đường phía trước đã hoảng sợ và bắt đầu cho anh ta đi qua. Bố tiếp tục, bắt đầu len lỏi giữa dòng xe cộ, tận dụng mọi sơ hở.

Ryan bị bất ngờ bởi một tiếng rên trầm trầm không chủ ý. Ryan nắm chặt vào tay lái phía trên để gồng cơ thể vượt qua cơn co thắt dữ dội. Khi nó dừng lại, Ryan đang thở hổn hển. "Ôi Chúa ơi. Hô, hô. " Trong một lúc, anh ấy im lặng. Anh để cho cơ thể yếu ớt của mình tích lũy sức mạnh để nói. "Đứa bé... thực sự sắp ra rồi!" Hơi thở của anh gấp gấp và mệt mỏi. Cơn đau xé nát cơ thể anh. Anh ngẩng đầu lên và thấy họ vẫn đang di chuyển giữa những chiếc xe. Rên rỉ, anh ấy nói "Bố, tấp vào lề hoặc bất cứ điều gì."

Bố đã do dự. "Bố không tấp vào lề được, chúng ta sẽ bị ướt mất! Và đường hầm không có-" Bố thấy thời tiết không tốt hơn lúc nãy khi nhìn về phía trước lối ra của đường hầm.

Với sức mạnh của cơn co thắt tiếp theo, anh hét lên. "Làm việc gì đó!"

Đồng thời, bố ngay lập tức, với Ben. "Ben, mau giúp anh."

Cậu bé ngoáy đầu chú ý.

Ryan nhăn mặt. "Nghiêm túc hả bố? Ben chỉ là một đứa trẻ."

"Con cần giúp đỡ, và Ben ở đó!"

"Em trai con...?"

Ryan muốn cãi lại nhưng anh không còn sức lực. Ben ngước nhìn Ryan và bắt gặp ánh mắt đau khổ của anh. Phải mất một lúc Ryan mới định hướng lại được bản thân. Kéo dọc theo cửa sổ, anh nhấc chân trái rồi đến chân phải lên ghế giữa, đôi tất của anh giờ đang đè lên đùi trần của Ben. Mặc dù đầu anh đang tì vào kính và lưng anh đang đau nhức khi chạm vào một bề mặt không bằng phẳng, anh vẫn cảm thấy như bị xóc nảy bởi sự chật chội của chiếc xe. Đôi chân đau nhức của anh đã đứng dậy. Dây an toàn quấn quanh cổ anh, đai dưới ép vào một bên bụng anh.

Ben lặng lẽ gật đầu, vẫn có vẻ gì đó hoang mang với vẻ mặt trống rỗng. "Được rồi, em phải làm gì đây?"

Ryan đưa tay xuống và bắt đầu kéo mạnh quần ở hai bên mông sũng nước bướng bỉnh của mình. "Giúp anh... cởi xuống..."

Ben cúi xuống và kéo chiếc quần xám ướt sũng của Ryan qua đầu gối tới mắt cá chân. Cậu cũng không quên nhanh chóng cân nhắc xem liệu cậu có bao giờ có cơ hội thực hiện trò chơi khăm đó trong những hoàn cảnh bình thường hay không. Sau đó, Ben tiến tới lục lọi túi an toàn trước mặt cậu.

"Không, Ben..." Ryan thở ra, "Cởi luôn quần nhỏ của anh"

Ben sững người, và dừng lại. "Quần nhỏ của anh? Giống như Bum và Willy của anh?"

Ben lặng lẽ phản đối, với một tiếng cười khúc khích non nớt lặng lẽ ở cuối. Nhưng Ryan không cười, anh ấy đã ngửa đầu ra sau và nhăn nhó vì đau.

"Thôi nào, chuyện này nghiêm túc đấy." Ryan rên rỉ.

"Nhưng anh không nên phô này-"

Bố vẫn ở phía trước, nhìn từng ngõ. "Vâng, những phần riêng tư của anh ấy, nhưng hiện tại, quyền riêng tư đã bị đình chỉ. Đơn đặt hàng đặc biệt. Hiểu chưa, binh nhì Benjamin?" Bố giả giọng trung sĩ giống như khi họ đóng vai người lính và ra lệnh cho Ben làm mọi việc.

"Hãy nghĩ về nó giống như một chương trình truyền hình. Bất cứ điều gì." Ryan co rúm người lại trước lời kêu gọi của bố nên cố gắng làm một cành ô liu thay thế cùng lúc

"Vâng, thưa ngài, tướng quân bố." Ben nhấc chân lên khỏi chỗ để chân và bắt đầu quỳ trên ghế với đôi tất nhỏ ngớ ngẩn hiện rõ khi cậu vặn mình vào tư thế. Ben quỳ xuống gần đùi Ryan, cúi người với hai tay dang ra như người đang đỡ đẻ trên TV. Đúng lúc, Ben định kéo chiếc quần đùi ẩm ướt và nhầy nhụa từ dưới lên nhưng nó dường như bị dịch chuyển khi anh ấy làm vậy.

"Từ trên xuống, Ben."

Theo lệnh của Ryan, cậu thay đổi chiến thuật, đến bên hông và kéo nó về xuống đến ngang đầu gối. Đối mặt với sự khác biệt, cậu tự động nhận thấy bộ phận sinh dục có kích thước lớn hơn một chút so với trước đây và một bộ sưu tập nhỏ những sợi lông mà cậu chưa từng thấy.

Ryan nhìn khuôn mặt bối rối của cậu bé một lúc trước khi quay đầu đi. Anh cảm thấy một cơn co thắt đau đớn mới và hầu như không thể kìm được tiếng hét của mình. Rõ ràng, qua chiếc áo phông, bụng anh run lên. Anh có thể cảm thấy sức nặng đè lên giữa hai hông mình. "Chúng ta bắt đầu nào..." Ryan cảm thấy như phổi mình trống rỗng. Anh chỉ có thể thốt ra những lời sau nỗi đau này.

"Hãy chắc chắn rằng dùng lực lên phần bụng." Bố nói từ phía trước.

"Được rồi!" Ben nhanh chóng trả lời, nhìn xung quanh với vẻ mặt kiên quyết. Anh nghiêng người về phía trước và thò tay vào.

"...Em đang làm gì vậy, Ben?"

"Hãy làm theo lời bố!"

Ryan thốt ra một lời chế giễu mệt mỏi. "Đó không phải là nơi đứa bé chui ra đâu!"

Ben lùi lại. "Anh là người đã nói với em rằng nó xuất hiện ở đó! Anh nói dối!"

Bố đã liếc xéo về phía Ryan.

"Nào! Đó là cách phòng vệ của con... thật buồn cười!" Ryan cố gắng cười khúc khích trước khi cơn đau tiếp theo xé toạc anh.

"Nnnnnnggggh-gah!!" Dồn hết sức lực vào bất cứ thứ gì anh chạm vào, cho dù đó là tay anh thọc vào đệm xe, khuỷu tay anh cố cạy chiếc xe ra hay đầu anh ấn mạnh vào cửa sổ đến mức anh lo lắng rằng nó sẽ vỡ. Cơ thể anh căng thẳng dữ dội và giờ anh đang thở hổn hển. "Hoooooo....ooo..."

"Ah!" Âm thanh ngạc nhiên kêu lên từ cậu em trai. Ryan hầu như không còn đủ sức để nhìn. Ben cúi người về phía trước khi nhìn vào đường hậu môn nơi một ít chất lỏng đang rỉ ra. Vành của nó phình ra xung quanh một thứ gì đó lớn. Cậu đưa những ngón tay nhỏ bé của mình xuống và chạm vào nó. Mắt cậu mở to, ngay đó, là một khối lớn. "Chà! Có một cái gì ở đó! Khó đấy!"

"Ry -" Bố gọi to. "Bố nghĩ thằng nhóc đấy có thể nhìn thấy chỏm tóc của em bé rồi. Con đang làm rất tốt!

"Em bé!" Ben vui vẻ lặp lại.

Ryan rướn người về phía trước và nhấc người ra sau một chút, thở ra một hơi mệt mỏi. "Được rồi, con có thể làm được." Anh không thể ngủ được lúc này. Nhưng anh không thể ngăn được sự mệt mỏi đang leo thang. Ít nhất thì việc ngồi dậy cũng khiến anh cảm thấy tỉnh táo hơn.

"Ben, hướng dẫn Ryan đẩy, con biết đấy, giống như trong... đúng vậy, giống như trong phim." Bố nói khi bắt đầu rẽ vào ngã tư.

Ben gật đầu với một tiếng ậm ừ khẳng định và làm như được bảo. Bây giờ cậu bé hoàn toàn tập trung. Cậu đang ấn xuống gò đất và chuẩn bị hướng dẫn anh trai. Cậu cảm thấy quan trọng, giống như những gì cậu đã làm có ý nghĩa vô cùng.

"Rặn nào!" Ben hét lên, Ryan nghe theo và cong người lại.

"Hunnnnnnnnnnnnnggggggghhhhhhhhhhhhaaaaaaaaa!" Đứa bé hơi dịch chuyển, nhưng sau đó bàn tay của Ben đã ấn nó trở lại bên trong Ryan, làm mất đi mọi nỗ lực mà Ryan đã đạt được. Và rồi không đầy mười giây sau, cậu lại hét lên "Rặnnn."

"Không, cho... anh thời gian..." Ryan gầm gừ, những khoảng ngắt dài giờ đã trở thành đặc điểm chính trong cách nói chuyện của anh. Bây giờ giọng anh cao hơn hai quãng tám. Ben có thể cảm nhận được sự nóng bỏng toát ra từ Ryan. Trong không gian khó thở phát ra tiếng càu nhàu. "Nó không nhúc nhích!" Ryan hơi rướn người về phía trước, cảm nhận từ dương vật đến hậu môn, anh cảm thấy bàn tay ẩm ướt và nhớp nháp của Ben gần như bao phủ toàn bộ lối ra.

"Ôi mẹ kiếp..." Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cậu bé ra. "Đừng làm thế... cứ bắt lấy nó-- NNNNNNGGGHHH" Anh bị gián đoạn bởi một cơn co thắt khác. Dùng lực trong tư thế cuộn tròn của cậu cố gắng đẩy nó ra.

Ben vô cùng lo lắng cho cơ thể anh trai. Anh ấy trông giống như anh ấy vô cùng đau đớn.

Đường hậu môn rút khỏi vòng kẹp của nó từ xung quanh vòng lông đen. Bây giờ hậu môn của Ryan đang căng đến mức rộng nhất, cảm giác như núi lửa sắp phun trào

"Ah ah aah."

Ben nhìn xuống. Đôi mắt của em bé hầu như có thể nhìn thấy được. Chúng đang nhắm chặt lại.

Đôi mắt cậu bé mở to đầy ngạc nhiên. "Nó thực sự trông giống như một người!"

Bố nói từ ghế lái. "Điều đó có nghĩa là nó gần đến rồi, con đang làm rất tốt, con trai."

Ben gật đầu, nhớ lại vai trò của mình. "Vâng, anh trai, anh thực sự đang làm rất tốt đấy!"

Ryan nở một nụ cười yếu ớt, không còn sức để không nói gì thêm.

Ben bắt đầu đếm. "Được rồi, Một, Hai, Ba, Bốn, Năm, Sáu, Tám, Chín, Mười một, Mười hai..." Cậu bé bắt đầu đi chậm lại.

"Con đã bỏ lỡ-" Bố bị cắt ngang bởi một tiếng hét lớn đau đớn của Ryan.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" Anh hét lên. "Chết tiệt, đau quá. Tại sao..."

Ben nhìn thấy mũi của đứa bé dần xuất hiện, chất lỏng rỉ ra từ mũi nó. Nhiều chất lỏng ẩm ướt hơn rỉ ra từ các cạnh và hòa vào phần chất lỏng còn lại làm ướt ghế ô tô. "Đi ra ngoài! Đồ khốn kiếp!

"Ra ngoài một chút nữa nào!" Ben thốt lên.

Ryan bây giờ không thể bắt mình im lặng, anh bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ không ngừng, không thể thở được. Toàn thân anh đau nhức.

"Ben, đếm đi."

"Vâng. Một hai ba bốn năm. Sáu-"

"-nngggh uh uh uh." Với cơn gò tiếp theo này, anh nghiến răng và kéo chặt hai chân vào trong. Khuôn mặt anh nhăn lại và hét lên một tiếng. "LẤY NÓ RA KHỎI CONNN!"

Khi anh ta hét lên, tai và má của đứa trẻ sơ sinh bật ra, lủng lẳng như một quả bóng xì hơi.

"Cổ em bé đang kẹt lại, rồi tiếp đến là vai, con nghĩ vậy"

"Em đã thấy nó chưa?" Ryan nhắm mắt lại và quằn quại dựa vào ô cửa sổ. Mồ hôi ròng ròng chảy xuống mặt anh. Mạch máu của anh căng lên vì áp lực. Đôi chân lông nhẹ của anh ta dang rộng, không chứa gì ngoài sức tưởng tượng.

Bên dưới Ben di chuyển vào để đưa những ngón tay nhỏ quanh đầu đứa bé, nâng nó lên một chút.

"Con đã nghe thấy chưa? Ryan, đầu đứa bé ra rồi." Bố anh nói khi họ ra khỏi đường cao tốc và đi vào dòng xe cộ trong thành phố.

"Mmmhmmmmm." Ryan phản ứng ngay lập tức. Đôi mắt anh trôi đi và mí mắt anh thấp xuống. Hơi thở của Ryan giờ đã bắt đầu yếu đi. Hai chân anh bắt đầu thả lỏng và duỗi ra, hai tay buông thõng xuống thành ghế.


Phần 3:

Bố mở to mắt khi nghe thấy tình hình đáng báo động đằng sau giọng nói của Ryan. "Ôi không. Không, đừng ngủ bây giờ. Ben, giữ cho anh trai con tỉnh táo.

"Mhm, Ry, dậy đi." Cậu bé run rẩy trên đầu gối của anh trai mình. Nó hầu như không có bất cứ phản ứng gì.

"Nhưng hãy đỡ đứa bé."

Tim Ben thắt lại. Cậu bắt đầu lo lắng. Rón rén, cậu quỳ xuống tiến về phía trước. Giữ một ngón tay trên đỉnh đầu của đứa bé, cậu bước vào không gian của Ryan, hỗn hợp của chất khử trùng và những giọt mồ hôi xối xả vào mũi anh. Nhìn cận cảnh bụng của anh ấy trông rất to. Cậu coi anh trai mình như một người khổng lồ. Ben vòng qua vai anh và cố lắc anh. "Ryan! Anh không thể đi ngủ!

"Tôi không thể... Tôi không tin điều đó..." Anh lẩm bẩm một mình trong trạng thái ngái ngủ. "Tôi sắp có con..."

"Sắp đến nơi rồi, con trai, tỉnh dậy đi." Bố hô vang lời động viên từ hàng ghế trước.

Đột nhiên, bụng dịch chuyển bên dưới. Gần như là ruột gan đã di chuyển. Trong chuyển động chậm. Khuôn mặt sáng ngời của Ryan nhăn lại khi há miệng ra. Hai tay anh chống xuống đệm, thân anh ưỡn về phía trước. Một bàn tay của anh ta đưa lên và nắm chặt quanh vai Ben với một cái nắm tay giống như cái kẹp. Cậu có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể của anh trai mình rung lên vì nỗ lực và áp lực. Ben không mong đợi cơn đau, và có thể cảm thấy nước mắt ứa ra và mặt cậu bắt đầu căng thẳng. Tuy nhiên, nếu cậu định hét lên, tiếng ồn tiếp theo mà Ryan tạo ra sẽ không được nghe thấy.

"NNNNNHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHAAAAAAAAAAAAAAAAARRRR"

Phổi của anh ấy nhô ra vừa qua tai Ben, tránh tai bị tổn thương nặng nhất. Ở bên dưới, đôi vai được giải phóng và phần còn lại của cơ thể tràn ra ngoài như một con đập vỡ tung. Cái thứ màu hồng phủ đầy nhớt-vàng-nhầy rơi vào tay Ben đầu tiên rồi nhanh chóng đến tay kia của cậu. Cậu bé sững sờ, những tiếng nức nở của cậu chợt biến mất vì sốc.

Lúc đầu, cậu chỉ cảm nhận nó, vô tình thì thầm vào tai Ryan. "Anh đã làm được..."

Cuối cùng, Ben cũng nhìn xuống với cảm giác chuyển động chậm nhất từ trước đến nay. Một thứ nhỏ bé, bắt nguồn từ gốc rễ của nó, giống như nó là hoa của một cái cây. Khuôn mặt của Ben đông cứng lại với cái miệng há hốc và đôi mắt mở to khi cậu đưa đứa bé lên. Nó nặng hơn cậu nghĩ. Cậu tưởng tượng mình sẽ giật mình trước sự thô thiển, nhưng có vẻ như cậu không quan tâm khi chất lỏng chảy từ cổ tay xuống ghế. Cậu quan sát với sự tò mò quá khích khi đứa bé bắt đầu ậm ọe hông báo về sự tồn tại của nó. Ryan bế đứa bé khỏi cậu em trai đang choáng váng và kéo nó sát vào ngực mình. Anh thở dài thườn thượt bất chấp sức lực.

"Đứa bé đây rồi..." Ryan thều thào, ý nghĩa hầu như không rõ ràng.

Ben bắt đầu lùi về phía sau, nhưng thay vào đó, Ryan kéo Ben về phía trước và ôm cậu bé vào lòng. Ben có thể cảm nhận được những giọt nước mắt thực sự đang trào ra, cũng như cơ thể Ryan đang run rẩy và uốn cong để giải phóng những tiếng nức nở.

"CHÚNG TA LÀM ĐƯỢC RỒI! - CHÚNG TA LÀM ĐƯỢC RỒI." Ryan khó có thể kiềm chế sự vui mừng của mình. "Anh yêu em, anh bạn nhỏ!" Giọng anh rưng rưng. Ryan cúi đầu xuống hôn vào má Ben và xoa lưng cậu khi ôm lấy cậu. "Đứa bé ở đây, vì em..."

Ryan thì thầm. "Cảm ơn em rất nhiều." Một làn sóng nước mắt mới đã phá vỡ bài phát biểu của anh ấy.

Ben chưa bao giờ cảm nhận mức độ ngưỡng mộ này. Cậu như đang bay vút lên trong hạnh phúc.

Động cơ của xe cuối cùng đã dừng lại. Họ đột nhiên ở trong một bãi đậu xe. Các cửa sau đã được mở. Ben đã lau sạch và ra khỏi xe. Tâm trí cậu cảm thấy lơ lửng, đứng bên cạnh khi Ryan được nâng lên và đưa ra ngoài như một bức tượng bởi một nhóm y tá. Anh và đứa bé được đẩy vào trong, ngồi trên một cái cáng.

Máy đo nhịp tim đập liên hồi khi Ryan nằm trong tư thế nghỉ ngơi hoàn hảo. Khối lượng gối y tế phía sau anh ta hoạt động như một pháo đài kẹo dẻo. Một sợi dây nhựa mỏng rơi ra từ chiếc túi truyền dịch bên trên và chạy vào trong Ryan như một ga tàu điện ngầm được bao phủ bởi một lớp thạch cao. Ngực anh phập phồng đều đặn. Ben đang nghiêng người trên chiếc bồn nhựa nơi đứa cháu trai nhỏ của cậu đang ngủ say, dùng ngón tay ngoáy ngoáy trong đó, gần như đụng vào cái bụng mũm mĩm nhỏ bé của nó.

Ben nhìn cha mình đầy thắc mắc, người có khuôn mặt đang nghỉ ngơi trống rỗng chuyển thành một nụ cười trấn an. Ben tập trung trở lại đứa bé.


Phần 4:

Bốn ngày sau. Bố mở cửa trước và Ben lao vào. Ryan uể oải bước vào với cánh tay móc quanh chiếc địu em bé và đặt nó xuống ghế sofa với một tiếng thở dài hài lòng. Anh ấy cười khi nói rằng Ben đang đùa giỡn với Nicholas, khiến anh ấy bật cười.

Đêm đó, Ben cuộn tròn trên giường của bố, bịt tai lại để tránh tiếng khóc của đứa trẻ. Bố lo lắng rằng Ben sẽ cáu kỉnh và tức giận với em bé vào ngày hôm sau. Nhưng điều này đã không xảy ra khi Ben đề nghị cho đứa bé bú vào ngày hôm sau. Ryan bận rộn với bài tập về nhà. Ben dường như có mối liên hệ tâm hồn với đứa bé, cậu ôm nó như một lẽ tự nhiên và đứa bé luôn im lặng không lâu sau đó. Bố nhận thấy khi ông giao đứa bé cho Ben trong khi ông đang bận rộn với chiếc máy tính xách tay, đặt mua đồ dùng trẻ em bằng hình thức tín dụng và xử lý khoản thâm hụt trong tài khoản chi tiêu của mình. Ông thở dài, nhấc điện thoại lên, trong đó có một bức ảnh của ba người họ. trước khi em bé vui chơi trong sân. Ông ngước nhìn Ben đang đi ngang qua phòng và nở một nụ cười mãn nguyện.

-------------------------------------------------------

Nicholas sinh lúc 1 giờ 12 sáng ngày 9 tháng 10

Bé cao 19,6 inch (43cm) và nặng 6,8 pound (3,08kg).


-----------------------------------------------------------------------------------

Hi, như đã hứa ở thông báo từ lâu lắm lắm rồi, mình có 1 drive up các video mpreg thật, chủ yếu là của mấy anh Tây nên hơi bạo tí. Nội dung hơi nhạy cảm nên mình sẽ không share công khai.

Nếu bồ tèo nào có hứng thú, comment email để mình add nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro