Seat (Mpreg)
Tác giả: TinyBib
---------------------------------------------
Nhân vật-
Luke Daniels - một thanh niên tóc vàng mắt xanh là người yêu của một người đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu. Xuất thân từ một thành phố tương đối bình thường và có một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu thấp, nơi anh ấy sống với anh chị em, họ hàng và dì của mình. Anh ấy thường thích có được những gì anh ấy muốn và rất tham lam để được Kain chú ý. Đại loại là xem cuộc sống như một trò chơi điện tử.
Kain Finnegan - một tỷ phú sở hữu nhiều công ty kinh doanh lớn. Có mái tóc đen và đôi mắt xanh lục, và khuôn mặt luôn khiến anh ấy trông buồn chán hoặc tức giận. Anh ấy thực sự là một chàng trai khá hạnh phúc, thích ôm Luke và nằm trên chiếc ghế dài trên máy tính xách tay của mình. Thực sự rất thích chơi chữ. Thực sự thích thư giãn và có một thời gian tốt đẹp.
Abel - con của họ (sắp được sinh ra)
—-----------------------------
Hôm nay là một ngày không quá tốt với Luke. Cậu và Kain chuẩn bị ra ngoài ăn tối, một bữa tiệc hiếm hoi kể từ khi cậu mang thai đứa con đầu lòng đủ tháng. Cậu vừa định bước vào xe với sự dìu đỡ của Kain thì một cơn chuột rút dữ dội ập đến với anh. Thật không may, đứa bé đã có những kế hoạch khác cho buổi tối vui vẻ của họ. Cậu suýt ngã, và vài giây sau cậu đã đứng trên một vũng nước và quần cậu ướt sũng. Ngay lập tức, kế hoạch đêm muộn của họ bị hủy bỏ. Họ quay vào trong để lấy cho cậu ấy một chiếc quần mới để thay, một nhiệm vụ khó khăn vì giờ cậu đang phải chịu đựng những cơn co thắt dữ dội và gần như gục ngã với mỗi lần như vậy.
Kain bế cậu trở lại xe, cố gắng trấn tĩnh người yêu và để cậu ngồi xuống. Luke lúc này đang nằm dài trên ghế ô tô, đầu gối lên đùi bạn trai, đầu gối co lên. Luke vuốt tóc khi rên rỉ và thở hổn hển qua những cơn co thắt kéo dài. Toàn thân cậu đau nhức và cậu khó có thể chịu đựng được tất cả cơn đau.
"K-Kain..." Cậu rên rỉ, xoa xoa cái bụng đã cứng rắn của mình. Hai má cậu đỏ bừng và cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu đã vứt bỏ chiếc áo hoodie của mình ngay sau khi xe bắt đầu chạy. "Đã bao lâu rồi...?" Vài phút trôi qua như hàng giờ đối với Luke và cậu đã không đếm được các cơn co thắt.
"Em vỡ ối được khoảng một tiếng rưỡi rồi. Ba mươi phút nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện."
"Đ-đau...đau quá..."
"Cứ thở đi, em yêu, em sẽ ổn thôi." Kain cho rằng họ sẽ không sinh mổ cho Luke như họ đã lên kế hoạch và chuẩn bị ban đầu. Cả hai đều không nghiên cứu nhiều về sinh tự nhiên, và có vẻ như Luke không còn nhiều thời gian trước khi cậu phải bắt đầu rặn đẻ. Kain lo lắng rằng họ có thể không đến bệnh viện kịp thời và Luke sẽ phải sinh con trong xe hơi. Và vì cả hai đều không có bất kỳ kinh nghiệm hay kiến thức nào về việc sinh nở, mọi thứ có thể sẽ trở nên sai lầm nghiêm trọng nếu điều đó xảy ra.
Luke thở hổn hển qua cơn co thắt tiếp theo, những hơi thở của cậu phát ra thành những tiếng rên khe khẽ. Đứa bé đá, truyền một cơn đau xuyên qua vùng bụng nhạy cảm. Cậu rên rỉ, ôm bụng. "Đ-đau quá... Đau quá...!"
"Đừng lo. Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi." Kain cảm thấy bất lực khi nhìn bạn trai mình đang quằn quại đau đớn. Bây giờ anh ước gì mình đã đọc về những ca sinh tự nhiên. Anh ước mình có thể làm gì đó để xoa dịu nỗi đau. "Muốn đổi vị trí sao?" Anh đề nghị. Luke gật đầu. Kain giúp cậu ngồi dậy, dừng lại khi Luke rên rỉ vì đau. Anh xoa lưng người yêu, hy vọng điều đó sẽ giúp ích. Nó dường như làm giảm bớt áp lực lên phần lưng dưới của Luke.
Luke loay hoay cởi quần khi Kain xoa lưng. Trời quá nóng và cậu cảm thấy bị bó hẹp bởi chúng. Cậu ngọ nguậy hông, cố gắng kéo chúng ra. Cậu xoay xở được và ném chúng ra sau xe. Điều đó cảm thấy tốt hơn nhiều cho đến khi một cơn co thắt tấn công cậu. Đến lúc này cậu mới thực sự ép mình phải thở. Cơn đau dữ dội trong hơn một phút.
Luke xoay người lại sau khi cơn co giảm dần, thở hổn hển và leo lên đùi Kain. Lúc này, Luke thực sự không quan tâm đến việc cậu đang ở trong ô tô, cậu chỉ muốn đứa bé ra ngoài. Cảm giác không muốn rặn khiến cậu phát điên. Cậu đung đưa qua lại trên đầu gối một chút. Kain tiếp tục xoa lưng cậu. Luke cầm cự được thêm mười phút trước khi cảm thấy cần phải rặn. Cậu chống lại nó, siết chặt vai Kain và gục đầu xuống. Mồ hôi túa ra trên mặt cậu.
Một phút nữa trôi qua sau cơn co thắt đó và cậu nhận được một cơn co thắt khác. Sự thôi thúc thậm chí còn mạnh mẽ hơn. "K-cần đẩy..."
"Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi! Chỉ mười phút nữa thôi!"
"P-phải!" Luke hét lên trước khi gục xuống, rên rỉ. Cậu nhắm mắt lại. "Hhnnngg!!"
Kain trấn an cậu, "Luke!". Cậu di chuyển một tay để giữ bụng của mình. Đẩy xong cậu thở hổn hển. Không cảm thấy thoải mái ở vị trí này, cậu quay lại để trở lại giống như vị trí ban đầu của mình. Cậu dựa vào ngực Kain, dang rộng hai chân. Kain nắm lấy tay cậu, muốn có thể giúp gì đó cho cậu nhiều hơn. Ngay lập tức, những đốt ngón tay trắng bệch của Luke nắm chặt lấy anh, siết chặt. Luke rên rỉ và hạ xuống lần thứ hai. Cậu ngửa đầu ra sau, nghiến răng. Kain hôn lên đỉnh đầu Luke, thì thầm động viên cậu. Khi Luke đổ gục trở lại trong tình trạng hỗn độn thở hổn hển, Kain đã kịp thời kiểm tra đồng hồ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh có thể nhìn thấy lối vào bệnh viện ở cuối con đường.
"Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, em yêu, hãy tiếp tục thở. Một phút nữa."
"Kain..." Luke rên rỉ. "Kh-khi chúng ta đến đó..." Anh dừng lại để thở hổn hển một lúc. "H-hứa...hứa..."
"Hứa cái gì?"
"Đ-đừng bỏ em...hah...AAH!" Cậu thở ra trước khi kêu lên và rặn.
"Anh sẽ không rời xa em. Anh sẽ ở ngay bên cạnh em suốt thời gian này."
Luke mỉm cười nhẹ. Cậu đã lo lắng rằng Kain sẽ không muốn ở trong phòng khi cậu sinh con. Cậu không muốn trải qua điều tồi tệ nhất một mình. Cậu thực sự cần Kain ở bên cạnh, nắm lấy tay mình. Khi rặn lần nữa, cậu nhận thấy cảm giác có một thứ gì đó đang từ từ di chuyển xuống hậu môn của mình. Nó đau khủng khiếp và kéo dài trong người của cậu.
Cuối cùng họ cũng đến bệnh viện. Luke không thể đứng, nói gì đến việc đi bộ, vì vậy cậu đã được bế lên. Cậu bám lấy cổ Kain. Bước vào bệnh viện, chẳng mấy chốc Luke được đặt lên xe lăn và được đẩy đến khu hộ sản, miệng rên rỉ ầm ĩ. Cậu được thay áo choàng bệnh viện và đặt lên giường. Một thiết bị theo dõi tim được nối với Luke, và cậu được gây tê ngoài màng cứng. Kain nắm tay cậu. Chân của Luke dang rộng và bác sĩ kiểm tra tình trạng của cậu.
Bác sĩ thông báo với họ rằng em bé sắp ra ngoài và Luke cần tiếp tục rặn đẻ. Cậu gật đầu. Cậu thử rặn, thấy rằng bây giờ đã dễ dàng hơn một chút khi cơn đau đã dịu bớt. Một vài lần rặn sau đó, đầu bé con bắt đầu được đẩy ra lên. Nó đau rát khủng khiếp, sự nhẹ nhõm chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, và cậu cảm thấy như cơ thể mình đang bị xé toạc. Nước mắt trào ra trong khi cậu cố sức rặn. Sau khi cơn co thắt kết thúc, cậu nghiến răng khi đầu đứa bé lại thụt vào người mình. Cậu nhanh chóng đẩy lại để lấy lại tiến độ. Hậu môn của cậu phồng lên và căng ra.
Khi đầu của em bé gần đến điểm rộng nhất, bác sĩ bảo Luke ngừng rặn. "Cậu cần ngừng rặn khi phần rộng nhất của đầu đi qua."
"Tại sao?"
"Cậu sẽ bị rách và chảy máu. Chỉ cần thở qua cơn co thắt tiếp theo."
Chống lại sự thôi thúc rặn như bác sĩ nói, Luke cảm thấy thật khủng khiếp. Cậu đang hoàn toàn chống lại cơ thể mình. Hơi thở trở nên khó khăn và tầm nhìn của cậu mờ đi sau cặp kính. Giữa những hơi thở cậu phát ra những tiếng rên khe khẽ.
"Được rồi, thông qua rồi. Rặn nào!" Luke vui vẻ làm theo, cố gắng rặn xuống, gần như la hét, nước mắt giàn giụa, cho đến khi đầu đứa bé lọt ra ngoài với một tiếng poop và chất dịch chảy ra. Ngực Luke phập phồng khi cậu thở hổn hển. Cậu nhìn xuống, không thể nhìn thấy vì cái bụng vẫn còn sưng. "Đầu ra ngoài! Đó là phần khó nhất. Bây giờ đến vai!"
"Em làm rất tốt, Luke!"
Khoảnh khắc chiến thắng nhỏ nhoi trôi qua khi Luke đẩy mạnh lần nữa. Đôi vai cọ xát đau đớn vào hậu môn của cậu. Siết chặt tay Kain, Luke tiếp tục rặn. Vai đầu tiên trượt ra sau vài phút. "A a!" Nắm chặt chăn trên giường bằng bàn tay còn lại, Luke run rẩy. Cậu dang rộng chân hơn nữa, cúi xuống lần nữa, cố gắng thở hổn hển khi làm vậy. Các cơn co thắt lúc này diễn ra rất nhanh, khiến cậu có ít thời gian hồi phục giữa các cơn co thắt. Trong lần đẩy tiếp theo, vai thứ hai trượt ra.
"Sắp xong rồi, Luke! Đứa bé sắp đến rồi!"
"Hah...heh...sh...im đi..." Luke chỉ muốn tập trung hoàn toàn vào việc đưa đứa bé ra ngoài và chấm dứt cơn đau. Cơ thể cậu đã đạt đến giới hạn của mình. Cậu không được tạo ra để chịu loại áp lực và đau đớn này. Ngay sau khi rít lên với Kain, Luke lại tiếp tục chịu đựng một cách khó khăn với một tiếng hét. Cả cơ thể cậu chỉ đang gào thét trong đau đớn và cậu muốn chết đi để nó dừng lại. Bác sĩ nhẹ nhàng kéo đứa bé ra nhưng nó vẫn bị kẹt bên trong.
"Kéo nó ra!!" Cậu hét lên khi rặn lần nữa. Đứa bé vẫn chưa thể được kéo ra. Sự căng thẳng thật khủng khiếp. Khóc nức nở, Luke dồn hết sức lực còn lại của mình. Cậu cố gắng hết sức có thể, hét lên. Đứa bé lọt vào tay bác sĩ.
"Đó là một cậu bé trai!" Dây rốn nhanh chóng được xử lý. Luke rặn nhẹ, đẩy hết nhau thai ra ngoài. Đứa trẻ sơ sinh bắt đầu khóc.
Cậu ngã xuống giường, ngực phập phồng. Kain hôn lên má cậu . "Em đã làm được! Anh rất tự hào về em!"
"M...mệt..." Cậu chỉ có thể ngủ thiếp đi mãi mãi. Nhưng cậu muốn nhìn thấy đứa bé trước. Một đứa trẻ đã khiến cậu đau đớn suốt hai tiếng đồng hồ đáng bị mắng nhiếc. Cậu buộc mình không được ngủ gật cho đến khi đứa bé trai cuối cùng được trao cho cậu. Háo hức, Luke bế đứa bé thút thít trong vòng tay run rẩy của mình. Cậu cố gắng kiểm soát hơi thở của mình. Cậu nhận thấy đứa bé trông hơi nhợt nhạt. Không phải màu hồng mà cậu mong đợi. Đứa trẻ sơ sinh nhanh chóng ngừng khóc, chỉ còn những tiếng thút thít nho nhỏ. Bé từ từ mở mắt.
Chúng có màu tím.
"Eh? Đứa bé có đôi mắt màu tím? Nó cũng khá nhợt nhạt..."
Bác sĩ giải thích: "Con cậu bị bạch tạng! Sau này chắc phải đeo kính vì người bạch tạng thường có tật về mắt".
Luke không nói lời nào. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé. Kain nhìn cậu, "Luke...?"
"Con..." Luke ngập ngừng. "Đứa bé... Đứa bé thật dễ thương!! Kain, không phải rất tuyệt sao? Bạch tạng! Điều đó giống như siêu hiếm!"
Kain thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy lo lắng Luke sẽ nghĩ điều đó thật kỳ lạ và từ chối đứa bé. Luke vô cùng hài lòng với con trai của họ, dường như đã gạt bỏ mọi đau đớn. Cậu nghiêng người về phía trước. "Em muốn cho con ăn,Em muốn cho con ăn ~ cởi thứ này ra giúp em." Kain cởi phần sau của áo choàng bệnh viện để Luke có thể trượt nó xuống. Anh đem đứa bé ôm vào trong ngực. Đứa bé sơ sinh ngậm lấy sau một lúc, bú ngấu nghiến. "Eeeee, cảm giác này thật kỳ lạ." Luke nằm xuống. Sự kiệt sức của cậu đã quay trở lại sau một phút và mắt cậu bắt đầu rũ xuống.
Kain nhanh chóng lấy điện thoại ra và chụp một bức ảnh. Vài phút sau, Kain lau mặt cho Luke và hôn cậu một lần nữa khi cậu đang ngủ. Rõ ràng là chàng trai tóc vàng sẽ cần tắm rửa sạch sẽ, nhưng lúc này chiếc khăn tay của cậu sẽ phải làm việc đó. Đứa bé vẫn đang bú dù ba nó vừa mới ngủ. Khi đứa bé ăn xong, Kain bế nó đi. Anh để đứa bé nắm lấy ngón tay mình và đung đưa.
"Haha, wow, con thật nhỏ bé và nhợt nhạt. Dễ thương." Anh mỉm cười với con.
Một lúc sau, một y tá bước vào phòng. Cô đưa cho Kain một tờ giấy và cây bút. Đó là giấy khai sinh. Một phần của nó đã được điền sẵn, giới tính và cân nặng, v.v. Anh ấy nhận ra rằng mình sẽ được đặt tên cho đứa bé. Luke đã ngủ và không thể ngăn cản anh.
Hoàn hảo. Điều này là hoàn hảo. Luke sẽ nổi giận với anh nhưng điều đó hoàn toàn xứng đáng. Kain đã viết ra ý tưởng của mình về tên của đứa bé.
Abel.
Đúng. Luke ghét ý tưởng đặt tên cho đứa bé là Abel. Bây giờ cậu sẽ phải sống với nó mãi mãi. Kain và Abel, anh đã thích điều đó kể từ giây phút anh nghĩ về nó. Anh ấy viết ra tên đệm mà Luke thực sự muốn, Andrews, và sau đó kết thúc nó bằng họ của chính mình, Finnegan. Anh khá chắc rằng Luke sẽ không thích đứa trẻ có họ kép khi họ kết hôn và sử dụng họ của anh. Nghĩ về điều đó, anh nhận ra mình vẫn cần phải cầu hôn Luke. Có lẽ họ sẽ đi đâu đó tốt đẹp và anh ấy sẽ làm điều đó. Anh đã định làm việc đó vào bữa tối, nhưng Luke đã chuyển dạ trước khi điều đó có thể xảy ra.
Anh điền thêm một vài thứ nữa, và rồi hoàn thành.
Y tá đã bế đứa bé khỏi Kain khi anh viết. Họ sẽ tiêm vắc-xin cho đứa bé và theo dõi nó suốt đêm. Bị bạch tạng, nó cũng có thể gặp những vấn đề khác. Kain để cô đưa đứa bé ra ngoài và thư giãn trên ghế của mình. Anh ngủ gật. Đã khá muộn, khoảng ba giờ sáng. Họ đã đến đây lúc nửa đêm.
Vào buổi sáng, Kain thức dậy trước Luke. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy người yêu không có cái bụng phình to, nhưng anh sẽ điều chỉnh được. Anh cúi xuống và hôn lên trán Luke. Nhận thấy mình đói, anh quyết định đi tìm máy bán hàng tự động và cà phê. Trong một chuyến thăm trước đó, anh đã xác định được vị trí của chúng nên anh biết chúng ở đây. Anh gọi cho mình một cốc cà phê, rồi lấy một túi khoai tây chiên và hai thanh granola từ máy bán hàng tự động. Anh sẽ để dành một trong những thanh granola cho Luke nếu cậu thức dậy đói và không nhanh chóng lấy thức ăn của bệnh viện. Thấy có những chai nước, Kain cũng lấy một trong số đó. Luke chắc chắn sẽ khát nước.
Quay trở lại phòng ngủ, Kain thấy rằng Luke vẫn đang ngủ say. Đặt đồ uống và thức ăn xuống, anh kéo tấm trải giường lên người Luke. Nó dài đến thắt lưng của cậu. Anh tháo kính của Luke và nhét chúng vào túi. Anh ngồi xuống và lấy điện thoại ra để giết thời gian cho đến khi bạn trai thức dậy. Anh ấy mở thanh granola và uống cà phê.
Luke thức dậy một giờ sau đó với một tiếng rên rỉ. Kain ngay lập tức đến bên cạnh cậu, giúp cậuanh ngồi dậy. Anh trả lại cho cậu cặp kính của mình. Luke chớp mắt vài lần và nhìn quanh, dường như ghi nhận mọi thứ đã xảy ra. Anh Cậu ngáp và dụi mắt. Rồi cậu sững người. "Đứa bé đâu rồi...?"
"Con đang được một y tá trông chừng khi chúng ta ngủ. Để kiểm tra và đảm bảo rằng con vẫn ổn."
"Ồ...em muốn đi tiểu..."
"Có một phòng tắm đằng sau cánh cửa đó. Đây, anh đỡ em dậy." Luke đã được tháo móc khỏi thiết bị theo dõi nhịp tim trong đêm nên Kain không gặp khó khăn gì trong việc đỡ cậu dậy. Luke gần như ngã quỵ khi đứng lên. Cậu vẫn còn mệt mỏi và cơ thể vẫn còn đau nhức.
"Ối..."
"Anh đỡ em đi, thế nào?" Kain kéo cánh tay của Luke qua vai mình và vòng tay qua eo của cậu. Luke dựa vào anh nặng nề. Quá trình được lặp lại sau khi anh ấy đi vệ sinh xong, giúp anh ấy trở lại giường. "Muốn uống nước không? Anh lấy cho em một chai nước và một thanh granola." Kain mở nắp và đưa nó cho bạn trai mình.
Luke gật đầu, nhận lấy cái chai một cách cảm kích. Cậu hớp một ngụm dài. Sau khi Luke đậy nắp chai lại, Kain nói.
"Anh đặt tên cho đứa bé là Abel Andrews Finnegan và ghi tên đó vào giấy khai sinh."
"Anh..cái gì?"
"Ha ha, anh biết em sẽ tức giận." Nếu Luke không bị mắc kẹt trên giường, cậu đã đánh Kain rồi. Thay vào đó, cậu thở dài.
"Em đoán em có thể gọi con là Abby như một biệt danh... Và khi nào chúng ta có thể đưa con trở lại? Em muốn gặp con."
"Chúng ta nên nhấn nút gọi y tá. Họ sẽ cho chúng ta biết và đảm bảo rằng em cũng ổn." Luke đồng ý và nhấn nút. Cậu sốt ruột trong khi chờ đợi, thực sự muốn gặp lại con trai mình. Cánh cửa phòng mở ra sau vài phút và cả hai cùng nhìn. Cô y tá lúc trước bước vào, bế đứa bé. Kain bế Abel từ cô ấy để cô ấy có thể kiểm tra cho Luke.
"Con trai hai anh có vẻ hoàn toàn khỏe mạnh. Bé bị khó thở vài giờ trong đêm nhưng hết nhanh chóng. Thị lực của bé có vẻ ổn, nhưng với trẻ sơ sinh thì hơi khó nhận biết. Hãy chắc chắn để ý xem bé có đang tập trung vào mọi thứ khi bé lớn hơn và có thể nhìn thấy mọi thứ từ xa."
Khi cô ấy kiểm tra xong cho Luke, nói với cậu rằng cậu cần nghỉ ngơi nhiều, Kain đã đưa Abel cho cậu bé. Luke lại kéo áo choàng xuống để cho đứa bé bú lần nữa. Cậu mỉm cười với cậu bé. "Ba nóng lòng muốn đưa con về nhà và tặng con một trong những chiếc quần và chăn mà ba và cha đã mua!"
"Mhmm. Ồ, anh sẽ gửi ảnh và tin nhắn cho gia đình anh để họ biết rằng cuối cùng em cũng đã sinh con. Em có muốn anh gửi nó cho anh trai em không?"
"Bức ảnh nào?" Luke yêu cầu. Kain miễn cưỡng cho cậu xem bức tranh. Đôi mắt của cậu. "Đừng gửi cái này cho họ! Em trông thật kinh khủng! Đó là một phút sau khi Abel xuất hiện!"
"Anh biết." Anh rút điện thoại lại. "Vậy có hay không với anh trai của em?"
"Em thà gọi cho anh ấy và đến nhà dì em còn hơn gửi cho anh ấy thứ đó! Hay để anh ấy đến đây!"
"Được rồi được rồi. Anh sẽ không. Chúng ta sẽ gọi cho anh trai em sau. Em đói không?"
"Chết đói." Kain mở thanh granola và đưa nó cho cậu. Cậu nhanh chóng ăn nó khi Abel cho ăn. Đứa bé sớm ngừng bú và ngủ thiếp đi. "Haha, con thật dễ thương. Anh thấy nó giống ai trong chúng ta?"
"Con trông rất giống anh." Kain chỉ ra. "Anh và con có mũi và gò má giống nhau."
"Con có đôi mắt giống em! Và chiếc mũi của con cũng nhỏ như của em. Còn của anh thì to."
"Có lẽ khi lớn lên thằng bé sẽ giống anh hơn. Nó sẽ rất đẹp trai."
"Nhưng em muốn con dễ thương hơn như em..."
-----------------------------------------------------------------------------------------
Hi, như đã hứa ở thông báo từ lâu lắm lắm rồi, mình có 1 drive up các video mpreg thật, chủ yếu là của mấy anh Tây nên hơi bạo tí. Nội dung hơi nhạy cảm nên mình sẽ không share công khai.
Nếu bồ tèo nào có hứng thú, comment email để mình add nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro