Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Muraki's Game


Tác giả: frivolous-magpie (Deviantart)

Hình như đây là fanfic của một bộ truyện nào đó, mình cũng không rành lắm, nên xưng hô trong bản dịch dưới đây sẽ không chính xác. Nếu bạn biết thì comment để mình sửa nha.

(Khi Tsuzuki chuyển dạ trong khi trưởng phòng vẫn đang đi nghỉ và Watari và Tatsumi đã ra ngoài, rõ ràng là ca sinh nở không diễn ra như kế hoạch. Bây giờ chỉ còn lại một bác sĩ không mong đợi để giúp anh đỡ đẻ cho đứa con của anh và Hisoka.)

Warning: Có một cú twist bất ngờ khúc cuối, và kết BE nha. Không có phần tiếp theo. Huhu, edit xong mới phát hiện. 

—----------------------

Những cây hoa anh đào không bao giờ ngừng nở hoa nơi các tử thần sinh sống. Luôn luôn không đổi, những bông hoa màu hồng nhẹ nhàng bay trong gió, những cánh hoa bay tự do trên bầu trời. Một thanh niên mắt xanh, tóc vàng đứng bên ngoài và nhìn chằm chằm, đôi mắt ngọc lục bảo sáng ngời của anh ta đang quan sát những cái cây.

Tôi hy vọng trưởng phòng sẽ sớm trở lại, tôi biết anh ấy muốn về kịp thời gian sinh nở. Cậu nghĩ, một vệt hồng nhẹ trên má anh. Cậu dịch chuyển chỗ đứng, và nhìn qua vai về phía chàng trai tóc nâu đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ. Cậu không thể không mỉm cười trước cảnh tượng trước mắt.

Chàng trai tóc nâu hiện đang ngồi trên ghế với một tách trà, đôi mắt tím của anh ta nhìn về một hướng ngẫu nhiên. Một tay cầm tách trà, tay kia đặt trên cái bụng căng phồng.

Hisoka mỉm cười.

Tsuzuki đã mang thai đứa con của họ. Thật bất ngờ, Tsuzuki đã đổ lỗi cho sự thật rằng anh ấy khác biệt. Nhưng ý nghĩ mang một cuộc sống vào thế giới của họ, và có một gia đình cùng nhau là điều quá tuyệt vời để bỏ qua. Trái tim của Hisoka dường như tan chảy lần nữa trước cảnh tượng đó.Cậu sẽ sớm được làm cha.

Lắc đầu, cậu bước đến ngồi cạnh chàng trai tóc nâu. "Anh ăn đủ kẹo chưa?" Cậu hỏi khi thấy rằng đường đã gần như cạn kiệt trong tách trà của Tsuzuki.

Cười khúc khích, người đàn ông mắt tím hướng ánh mắt thạch anh tím về phía cậu. "Chờ chút đi, anh có thể sinh vào bất cứ lúc nào. Anh sẽ cần tất cả năng lượng có thể." Anh ta khịt mũi, đặt tách trà sang một bên. Anh thực sự có thể sinh vào cứ lúc nào, và anh hơi thất vọng khi trưởng phòng vẫn đang đi nghỉ vào thời điểm như thế này.

Nhấc người lên với một tiếng càu nhàu, anh kéo kín bộ kimono của mình thêm một chút vì nó đã tuột khỏi vai, cái bụng phình to của anh khiến việc tìm kiếm bộ quần áo vừa vặn nhất trở nên khó khăn. "Nói đến năng lượng, anh đói rồi. Cho anh chút gì ăn nhé?" Anh cười rạng rỡ với người đàn ông thấp hơn, trẻ hơn.

Đảo đôi mắt xanh sáng ngời của mình, Hisoka cũng đứng dậy. "Em ngạc nhiên là anh không lớn hơn chút nào với lượng thức ăn mà anh đã ăn." Cậu nhẹ nhàng trêu chọc trong khi quay vào trong.

Tsuzuki theo sau anh ta với một tiếng cười khúc khích. "Hãy tử tế đi Hisoka, em biết đấy, anh không chỉ ăn cho một người nữa mà." Anh vòng tay ôm lấy Hisoka từ phía sau, cái bụng nặng trĩu của anh ép vào lưng Hisoka.

Người đàn ông thấp hơn mỉm cười, cảm giác bụng của Tsuzuki áp vào da cậu nhắc nhở cậu về sự sống đang phát triển bên trong người yêu của mình. Cậu ngước nhìn chàng trai tóc nâu với một cái gật đầu. "Em biết, nhưng em không thể không trêu chọc anh." Cậu đưa tay luồn qua những lọn tóc nâu mềm mại, tận hưởng cảm giác gần gũi mà cậu có với Tsuzuki.

Mối quan hệ của họ đã trở nên bền chặt hơn rất nhiều sau mỗi vụ án họ cùng nhau vượt qua, và cậu thực sự không thể cảm thấy hạnh phúc hơn; mặc dù không biểu hiện điều đó thường xuyên. Bây giờ cậu đã có một ngôi nhà, một ngôi nhà thực sự, với một gia đình thực sự quan tâm đến cậu. Lòng cậu ngập tràn niềm vui.


Khi họ ổn định chỗ ngồi và dùng bữa trưa, Hisoka không thể không tự hỏi khi nào thì đứa trẻ thực sự chào đời. Cậu biết Tsuzuki đã đến ngày dự sinh, và cậu thực sự lo lắng khi điều đó sẽ xảy ra. Cậu hướng ánh mắt về phía Tsuzuki, đôi mắt cậu rơi xuống bụng anh. Họ thậm chí còn không biết mình sẽ sinh con trai hay con gái, quyết định tốt nhất là nên để dành bất ngờ khi nó được sinh ra.

Cậu cau mày khi thấy Tsuzuki đặt tay lên bụng và làm rơi nĩa. "Có gì đó không ổn hả anh?" Cậu đứng dậy và bên cạnh Tsuzuki, đôi mắt đầy lo lắng cho người đàn ông lớn tuổi hơn.

"Không có việc gì, cục cưng chỉ là muốn duỗi người một chút." Chàng trai tóc nâu cười khúc khích và nhìn Hisoka với nụ cười ấm áp. "Đừng lo lắng Hisoka, anh ổn. Nó vẫn chưa sẵn sàng để ra đời, anh chắc chắn. Anh nghĩ nó thích tất cả đồ ngọt mà anh cho nó." Anh nháy mắt khi giơ món tráng miệng hiện tại của mình lên.

Lắc đầu, Hisoka lại ngồi xuống, nhưng không thèm ăn nốt bữa trưa của mình. Thay vào đó, cậu để tâm trí mình cứ lo lắng về Tsuzuki và đứa bé.

"A, hai người các chú đây!" Watari bước vào, mái tóc vàng lượn sóng tung bay phía sau khi anh vẫy tay với cặp đôi đang chờ đợi. "Còn đứa nhỏ thế nào?" Anh cười khúc khích, âu yếm vỗ vào bụng Tsuzuki.

Tatsumi bước vào sau anh với một tiếng cười khúc khích nhẹ trong khi anh chỉnh lại kính của mình. "Tốt hơn hết là cậu nên để tay khỏi bụng anh ấy trong năm phút, Watari." Anh trêu chọc, nháy mắt với Tsuzuki.

Người đàn ông mắt tím mỉm cười đáp lại và cảm ơn vì sự giúp đỡ. Kể từ khi mang thai, Watari trở thành kiểu tính cách của một con gà mẹ và dành cho Tsuzuki nhiều tình cảm hơn cả chính Tsuzuki.

"Bỏ qua chú Tatsumi, cháu biết chú thích mà~" Watari cười khúc khích và đứng thẳng dậy. "Thật ra chúng tôi đến tìm hai người. Tôi muốn biết Tsuzuki thế nào trước khi chúng tôi rời đi." Anh vừa nói vừa sửa kính.

"Anh sẽ rời đi?" Hisoka cau mày và nhìn Tatsumi, người đã gật đầu xác nhận.

"Tôi e rằng chúng ta phải làm vậy. Có một vụ án cần được xem xét ngay lập tức, và cậu biết đấy, tử thần của chúng ta không thể làm việc mà không có cộng sự. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ nên đi tối đa một hoặc hai ngày thôi." Tatsumi thở dài. Anh ghét để Tsuzuki và Hisoka ở đây một mình, nhưng họ không thể làm gì được. Anh ấy hy vọng rằng họ có thể làm cho nó nhanh chóng và quay trở lại trước khi có chuyện gì xảy ra.

"Là Muraki sao?" Tsuzuki đột nhiên trở nên nghiêm túc. Bàn tay anh đưa xuống đặt trên bụng anh như một sự bảo vệ.

Mọi người đều biết rằng Muraki thực sự vẫn còn sống bất chấp vết thương chí mạng mà Tsuzuki đã gây ra cho anh ta hơn một năm trước đó. Dấu ấn nguyền rủa của Hisoka đã chứng minh điều đó.

Watari lắc đầu. "Có nghi ngờ, nhưng chúng ta phải xem xét vấn đề theo cách nào đó. Tôi hứa chúng tôi sẽ giải quyết nhanh chóng và quay lại càng sớm càng tốt. Tôi ghét phải để cậu như thế này, Tsuzuki. Đặc biệt là khi trưởng phòng vẫn đang đi nghỉ." Anh mỉm cười xin lỗi với Tsuzuki. Hướng ánh mắt về phía Hisoka, anh gật đầu. "Hãy trông chừng anh ấy và đứa bé cho đến khi chúng tôi quay lại. Hãy đảm bảo rằng anh ấy đứng yên và thư giãn."

Watari tiếp tục liệt kê hàng chục điều có thể giúp Tsuzuki không bị căng thẳng và có thể chuyển dạ khi họ đi vắng.

Khi anh ta làm vậy, và Hisoka cẩn thận ghi chép lại, Tatsumi mỉm cười và ngồi cạnh Tsuzuki. "Cậu dạo này thế nào?" Anh nhìn người đàn ông mắt tím với tình cảm và sự quan tâm rõ ràng trong mắt anh.

Tsuzuki xoa bụng trong khi nhìn Watari liệt kê những thứ để Hisoka ghi nhớ. "Phần lớn là lo lắng. Tôi nghĩ rằng em bé sẽ sớm ra đời, nó đã căng ra và xoay người rất nhiều." Anh khẽ thở dài. Anh cũng cảm thấy hơi kiệt sức.

"Nghỉ ngơi Tsuzuki." Tatsumi nói, vỗ nhẹ vào vai Tsuzuki khi anh đứng dậy. Anh nhìn Watari lắc đầu. "Đủ rồi Watari, chúng ta chỉ đi một hai ngày thôi." Anh mỉm cười với Tsuzuki. "Nhớ thư giãn và nghỉ ngơi, Tsuzuki. Chúng tôi sẽ quay lại sớm thôi."

Sau đó, họ rời đi.


Chỉ còn Tsuzuki và Hisoka, cả hai quay về phòng cho đến hết ngày. Tsuzuki kê chân bằng gối và thậm chí còn ngả người ra sau nhiều hơn, thứ mà Gushoshin đã làm và tặng cho anh ấy chỉ trong một dịp như vậy. "Những chiếc gối này thực sự rất mềm mại, tôi không nhận ra Gushoshin lại tài năng đến vậy." Tsuzuki cười khúc khích khi anh rúc vào chúng.

Anh đặt cả hai tay lên cái bụng căng phồng của mình, và nụ cười của anh nhăn lại. Em bé lại di chuyển mạnh mẽ bên trong anh, và anh cảm thấy nó đang di chuyển về phía xương chậu của mình. Anh khẽ rên rỉ khi ngả đầu vào trong gối.

"Có chuyện gì sao Tsuzuki?" Hisoka nhìn lên từ máy tính xách tay của mình với một cái cau mày. Họ đã làm theo sắp xếp của Watari đến chữ T - Tsuzuki không cần phải cau mày.

Gật đầu, người đàn ông lớn tuổi gượng cười. "Anh chắc chắn là..." Đôi mắt anh đột nhiên mở to và anh bật dậy khỏi gối. "H-Hisoka...!" Anh thở hổn hển, hai tay luồn vào giữa hai chân. Đưa chúng lên, chúng được bao phủ bởi một chất lỏng có màu hơi hồng. Anh tái mặt nhìn người yêu.

Nước ối của anh vừa bị vỡ.

"Anh không thể nghiêm túc được," Hisoka thở ra, đứng dậy. Chắc chắn rồi, khi bước tới giường, cậu nhìn thấy vết bẩn giữa hai chân Tsuzuki, nơi anh ngồi. Khẽ nguyền rủa, cậu ôm Tsuzuki ngồi xuống mép giường. "Họ vừa rời đi một giờ trước!" Cậu chộp lấy điện thoại của mình nhưng dừng lại và chửi rủa.

"Những chiếc điện thoại," Cậu nghiến răng thất vọng. Gushoshin đã làm việc để tìm ra một vấn đề gần đây đã xảy ra với điện thoại của họ. Không thể kêu gọi sự giúp đỡ của Watari và Tatsumi.

"A-anh xin lỗi, anh không... Nnghh...!" Tsuzuki gập người lại và nắm lấy cái bụng căng phồng của mình khi nó co thắt đột ngột và đau đớn. "N-nó đang đến, Hisoka.." Anh khẽ rên rỉ, xoa xoa bụng khi nó tiếp tục co thắt. Cơ thể anh tê liệt vì cơn đau dữ dội ập đến với anh không giống bất cứ thứ gì anh từng chịu đựng; ngay cả khi anh còn sống.

"Chỉ cần thở thôi Tsuzuki, giống như cách chúng ta luyện tập với Watari, nhớ không?" Hisoka nắm chặt một tay của Tsuzuki, đầu óc cậu quay cuồng với thực tế là họ gần như chỉ có một mình trong chuyện này. Với việc Watari và Tatsumi đang giải quyết một vụ án và trưởng phòng vẫn đang trong kỳ nghỉ, mọi thứ không thể trở nên tồi tệ hơn.

Chàng trai tóc nâu thở hổn hển cho đến khi cơn co thắt qua đi, cho phép các cơ bắp của anh thư giãn. Anh rên rỉ, nhìn xuống cái bụng phình to của mình. Đứa bé chắc chắn đã quyết định đến sớm hơn thay vì muộn hơn. "Anh không biết mình có thể chịu được bao nhiêu cơn co thắt nữa, Hisoka..." Anh thở hổn hển, nhìn chàng trai trẻ hơn.

Hisoka lắc đầu. "Anh phải chịu đựng một thời gian." Cậu đưa tay vuốt bụng Tsuzuki với vẻ cau mày khi nhìn chằm chằm vào nó. Cậu không biết Tsuzuki sẽ trụ được bao lâu. "Đây, để em giúp anh cởi bộ quần áo này và mặc bộ đồ khác." Hisoka bắt đầu giúp Tsuzuki cởi quần áo, nhưng ngay khi anh hoàn toàn cởi trần, một cơn co thắt khác lại hành hạ cơ thể anh với cơn đau mới.

"Nnngh!" Anh rên rỉ, cong lưng và xoa xoa cái bụng nặng nề của mình. Nó không nên đến nhanh thế này, anh nghĩ. Khi cơn co thắt cuối cùng cũng dịu đi, anh thở hổn hển và nhìn người yêu đang lo lắng của mình. "Nó đang đến, Hisoka... Đứa bé không còn chờ đợi nữa." Anh cau mày, mắt ngấn nước trước viễn cảnh sinh con mà không có sự trợ giúp của Watari hay bất kỳ ai khác thực sự biết họ đang làm gì.

Lắc đầu thất vọng, Hisoka lấy một bộ kimono mới để giúp Tsuzuki mặc vào. "Chúng ta sẽ vượt qua nó như chúng ta vẫn luôn làm." Cậu kéo lớp vải mềm lên vai Tsuzuki trước khi quấn nó hoàn toàn quanh người anh.

Tuy nhiên, chờ đợi trong phòng có vẻ không hiệu quả, vì rõ ràng là em bé sắp ra đời. Nó đã ở trong tử cung của Tsuzuki đủ rồi; nó muốn đi ra sau đó. Anh ấy hiện đang đau gấp đôi, rên rỉ khi cảm thấy cơ thể mình đang hoạt động để đẩy đứa bé xuống sâu hơn trong xương chậu; sẵn sàng ra ngoài.

Thở hổn hển và rên rỉ, chàng trai tóc nâu lắc đầu và đưa tay ra cho Hisoka nắm lấy. "Gi-Giúp anh dậy, đứa bé này đang đến... ít nhất hãy đưa anh đến bệnh xá nơi có mọi thứ chúng ta cần." Anh rên rỉ khi Hisoka giúp anh đứng dậy.

Hiện tại thứ duy nhất anh ấy mặc là bộ kimono đơn khoác trên vai và kéo sát quanh người, anh ấy thậm chí còn không bận tâm đến việc mặc thêm một chiếc quần lót nữa; anh biết anh sẽ sớm cởi chúng ra. Anh lạch bạch đi về phía cửa với Hisoka bên cạnh suốt thời gian đó, nắm tay anh và đảm bảo rằng anh đứng vững trên đôi chân của mình.

Khoảnh khắc họ ở bên ngoài, anh lại bị đau gấp đôi, rên rỉ vì cơn đau và áp lực vẫn đang tích tụ trong hậu môn. Anh bám lấy Hisoka để đứng thẳng, rên rỉ khi vùi mặt vào vai người kia. Sự thôi thúc để thúc đẩy mạnh mẽ bây giờ. "Hisoka anh không thể, anh không thể... Anh cần phải rặn!" Anh rên rỉ qua hàm răng nghiến chặt.

Hisoka rủa thầm; ổ khóa của họ ngày càng trở nên tồi tệ hơn vào lúc này. "Cố gắng đến bệnh xá Tsuzuki!" Cậu kéo người đàn ông của mình, cố gắng đưa anh xuống hành lang.


Phòng y tế cách nơi họ ở không xa lắm, vì phòng của Tsuzuki đã tạm thời được chuyển đến căn phòng gần nhất ở đó. Khi họ bước qua cửa phòng y tế, Tsuzuki lại phải chịu đựng một cơn co thắt kéo dài và đau đớn khác. Hisoka hầu như không thể đưa anh ta lên giường và nằm xuống.

Với một tiếng rên rỉ, Tsuzuki chống khuỷu tay lên và xoa xoa cái bụng căng phồng của mình bằng tay kia. "Đứa bé không đợi được nữa..." Anh nghiến răng, lại rên rỉ. Những cơn co thắt đủ để cho anh biết rằng đợi thêm một lúc nữa sẽ không phải là câu trả lời cho điều này.

Luồn tay qua mái tóc vàng bẩn thỉu của mình, Hisoka gật đầu. "Được rồi..." Cậu di chuyển đến cuối giường, nơi anh trườn lên đó và dang hai chân của Tsuzuki ra, bộ kimono rơi ra hoàn toàn theo chuyển động. "Trong cơn co thắt tiếp theo, anh sẽ rặn, Tsuzuki."

Đây không phải là thứ mà Hisoka được đào tạo, thực tế là cậu ấy biết rất ít về nó. Cậu chỉ biết được những gì mình có sau khi Tsuzuki mang thai; nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị đặt vào một tình huống mà chính cậu hoặc không ai giúp đỡ Tsuzuki đỡ đẻ cho họ. Cậu lắc đầu và tự trấn an mình; Tsuzuki cần sức mạnh của mình.

Chàng trai tóc nâu đang rên rỉ khi anh cảm thấy một cơn co thắt khác, và anh thở hổn hển trước khi bắt đầu chịu đựng nó. Anh kêu lên, đầu đứa bé di chuyển xuống hậu môn của anh xa hơn với sự giúp đỡ của anh. Anh cố gắng kìm lại những tiếng rên rỉ của mình trong khi rặn, những ngón chân anh cong lại và hai tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường dưới người.

Dang rộng chân hơn một chút, Tsuzuki rặn mạnh cho đến khi cơn co thắt qua đi, khiến anh gục xuống và rên rỉ. "Không có...bất kỳ loại thuốc giảm đau nào em có thể...nngh...cho anh sao, Hisoka?" Người anh run lên vì đau đớn khi anh ngước nhìn người tình trẻ của mình.

Người đó lắc đầu. "Em không biết liều lượng hay thậm chí loại nào phù hợp với người đang chuyển dạ. Em xin lỗi Tsuzuki..." Cậu nghiến răng, tự trách bản thân vì đã không chuẩn bị tốt hơn cho sự ra đời của đứa con họ.

Tsuzuki lắc đầu với một nụ cười mệt mỏi nhưng nụ cười đó ngay lập tức tắt đi khi một cơn co thắt khác xâm chiếm lấy anh. Anh kêu lên và lại gục xuống, vật lộn với cơn đau đang hành hạ anh để sinh nở. Anh bấu chặt vào chân và tì cằm xuống ngực như Watari đã chỉ cho anh, và cúi xuống, rên rỉ khi làm thế.

Đầu của em bé di chuyển xuống gần hậu môn, nhưng từ từ. Mỗi lần đẩy khác anh hầu như không cảm thấy tiến triển, và anh chỉ có thể rên rỉ và càu nhàu trong đau đớn. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống mặt và cổ, đọng thành hạt trên cái bụng đang co thắt nặng nề của anh. "Hahh...hnngh...!" Anh quay đầu lại và khóc.

Anh cảm thấy như thể anh đang xé toạc với mỗi lần đẩy. Đầu của đứa bé to và anh nghĩ rằng bên trong của mình đang bị xé toạc ra khi đứa bé bị đẩy vào gần lỗ hậu của anh. "Arrrghhh!!" Anh lại kêu lên, cú rặn hầu như không tiến triển gì. Anh ngã trở lại giường với một tiếng kêu thất vọng nghẹn ngào khi được nghỉ ngơi một chút.

Hisoka cảm thấy bất lực khi nhìn Tsuzuki đau khổ, và tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu liếc nhìn đồng hồ, thấy Tsuzuki đã chuyển dạ được hơn một giờ; và rặn đẻ ít nhất một nửa thời gian đó. "Anh không sao đâu Tsuzuki. Cố lên nhé." Cậu cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói của mình, nhưng không thể che giấu điều đó trong mắt khi cậu nhìn chằm chằm vào anh, không thể làm gì được.

Quá trình chuyển dạ thật mệt mỏi và đau đớn cho cả hai; cho Tsuzuki về thể xác và Hisoka về mặt tình cảm.


Cuối cùng khi đầu của đứa bé nhô ra, Hisoka nhìn thấy nhúm tóc màu nâu nhạt bắt đầu ló ra và hậu môn của Tsuzuki bắt đầu phồng lên cùng với đầu của đứa bé, cậu cảm thấy như họ sắp làm được. "Hãy tiếp tục đẩy Tsuzuki! Đó là đỉnh đầu của đứa bé!" Đôi mắt cậu mở to khi anh quan sát.

Tsuzuki đang run rẩy khi anh vẫn nắm chặt lấy đôi chân của mình, hai tay anh bị chuột rút vì quá căng khi giữ chúng. Anh ấn cằm vào ngực với một tiếng rên lớn trong khi rặn qua cơn co thắt tiếp theo, và anh cảm nhận được đầu đứa bé đang cố gắng chui ra ngoài. Anh hét lên và ngửa đầu ra sau, cảm giác như bị xé làm đôi sau mỗi lần rặn.

"Anh không thể làm điều này!" Anh đã khóc. Ngực anh phập phồng và mặt anh đỏ bừng vì gắng sức liên tục. Anh thở hổn hển và nhìn Hisoka cầu xin. "Nngh...nó không...sẽ hoạt động như thế này Hisoka, nó quá lớn, anh..." Anh cắn môi khi một cơn co thắt mới ập đến.

Rên rỉ vì đau, anh lại rặn, nhưng kết quả vẫn như cũ mà không có tiến triển gì và chỉ có cơn đau chạy dọc sống lưng.

Tim Hisoka đập thình thịch bên tai. Cậu đứng dậy khỏi giường và nhìn quanh phòng y tế, tìm những dụng cụ khác nhau để cứu người mà họ đã sử dụng. Nhưng không có gì cậu thấy sẽ giúp được nhiều. "Tsuzuki em không..." Cậu nghiến răng. Em không biết phải làm gì!

Tsuzuki đang vật lộn với một cơn co thắt khác, nhưng ngay sau khi nó qua đi, anh thở hổn hển và rên rỉ, nhìn Hisoka với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. "Không...đẩy nó ra được, Hisoka... Cái đầu to quá, anh-anh không làm được..." Anh không phải là người yếu đuối và anh đã đặt tất cả những gì mình có vào mỗi lần rặn.

Nhưng cái đầu không thể bị đẩy ra cho dù anh cố gắng thế nào; nó thậm chí còn không di chuyển nữa. Cơn đau ngày càng tồi tệ hơn và các cơn co thắt của anh kéo dài hơn.

Lấy một con dao mổ từ một trong những cái khay, Hisoka bước lại; tay cậu run. "Em không nghĩ mình có thể làm được điều này..." Cậu biết Tsuzuki hiểu ý cậu khi cậu cầm chặt con dao mổ trong tay. Trở lại giường, cậu đặt tay lên cái bụng căng phồng của Tsuzuki. "Em không nghĩ..."

"Làm ơn Hisoka!" Tsuzuki kêu lên, những ngón chân cong lại khi anh bắt đầu chịu đựng một lần nữa. Vẫn không có gì tiến triển, chỉ có cơn đau nhói lên khắp người khi đầu đứa bé chèn ép vào trong hậu môn của anh như bị xé ra thành từng mảnh. Anh nắm chặt bàn tay còn lại của Hisoka đang đặt trên bụng và nhìn anh, đôi mắt tím cầu xin chàng trai trẻ.

Bây giờ anh đã cạn kiệt sức lực và sức chịu đựng.

Hisoka kìm lại tiếng nức nở và nhìn anh, tay vậu nắm chặt lấy tay Tsuzuki. "Em-em xin lỗi..." Cậu nuốt xuống một cách khó khăn và chớp mắt để kìm nước mắt trong khi đặt con dao mổ lên làn da căng trên bụng bầu của Tsuzuki.


"Nếu cậu làm điều đó, cậu sẽ giết anh ta."

Cả hai ngước lên, mở to mắt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Tsuzuki nổi giận và gầm gừ khi nhìn thấy vị bác sĩ tóc bạch kim. "Murakki!" Anh gầm gừ, rồi rên rỉ khi một cơn co thắt khác đến.

(Muraki theo đề cập ban đầu là kẻ thù của hai bạn này)


Muraki mỉm cười hài lòng với họ, đôi mắt hắn kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng khi đang chuyển dạ của Tsuzuki. Hắn bước tới và đặt tay lên cái bụng căng phồng, nhìn xuống chàng trai tóc nâu. "Trà lúc nãy thế nào?"

Tsuzuki thở hổn hển và nhìn hắn, mắt mở to. "Ng - Người bỏ thứ gì vào đó hả?!"

"Không, thực ra đó là đường tôi đã đánh thuốc mê. Một chút gì đó để bắt đầu quá trình chuyển dạ của cậu, để tôi có thể chứng kiến ​​sự ra đời của con cậu trong khi bạn bè của cậu ra ngoài..." Hắn cười khúc khích và chỉnh lại cặp kính, vẻ thích thú hiện rõ trên mặt khuôn mặt.

Hisoka rút súng ra và dí vào sau đầu Muraki. "Mày chắc chắn là anh ấy đang chuyển dạ mà không có họ ở đây, phải không? Vụ án mà họ đi điều tra là do mày làm. Mày đã lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này! Và vấn đề với lễ tân của chúng ta? Tao sẽ giết mày Muraki!"

"Mày thử đi, và cậu ta và đứa con yêu dấu của mày sẽ chết." Muraki không hề nao núng khi hắn nhìn chằm chằm vào Tsuzuki một cách có chủ ý; hắn là người duy nhất có thể cứu cả hai bây giờ.

Tay Hisoka run lên và anh nhìn nhanh sang Tsuzuki; nhưng cả hai đều biết điều này không phải để tranh luận. Đứa bé cần phải ra ngoài ngay bây giờ, và Muraki là... người duy nhất có thể cứu họ. Cậu hạ súng xuống và lườm người đàn ông. "Tao sẽ giết mày. Nhưng nếu mày cứu họ..."

"Ah, lo lắng cho họ quá. Cậu sẽ là một người cha tốt đấy, Kurosaki." Hắn cười khúc khích và quay sang Hisoka, tay hắn giơ ra và nắm lấy bàn tay vẫn cầm con dao mổ. "Bây giờ nếu bạn không phiền, tôi sẽ lấy cái đó." Hắn vặn tay Hisoka, khiến cậu nhăn mặt và đánh rơi con dao mổ.

Với con dao mổ trong tay, Muraki quay lại nhìn Tsuzuki trước khi bỏ đi. Hắn quay lại ngay khi Tsuzuki bị một cơn co thắt khác, và ngồi giữa hai chân Tsuzuki. "Tôi đã mơ ước được ở một vị trí như thế nào trước đây, Tsuzuki." Hắn vuốt ve phần bụng căng phồng của Tsuzuki.

Chàng trai tóc nâu lườm yếu ớt và cố gắng di chuyển đi. "Dừng lại..." Anh cắn môi và nhìn đi chỗ khác; anh vô dụng với những cơn co thắt đau đớn cuộn lấy anh.

Thích thú, Muraki lắc đầu và bôi thuốc mỡ lên hậu môn đang căng phồng của Tsuzuki. "Điều này sẽ làm tổn thương, nhưng cuối cùng nó sẽ cứu cậu và đứa trẻ khỏi cái chết. Chịu đựng tôi, Tsuzuki." Hắn đặt con dao mổ vào vùng da đang sưng ở hậu môn của Tsuzuki.

"Mày đang làm gì thế?!" Hisoka gầm gừ, đưa tay ra sau để chộp lấy khẩu súng của mình.

Muraki lắc đầu. "Cắt tầng sinh môn. Tôi phải rạch một đường để đầu của đứa trẻ lọt ra ngoài. Nó sẽ chui ra ngoài nếu tôi làm điều này, và cả Tsuzuki và con của cậu sẽ sống sót." Hắn liếc nhìn qua vai, nụ cười duyên dáng nhưng có phần tàn nhẫn. "Mỗi phút chúng ta lãng phí nói chuyện, cơ hội sống của Tsuzuki và đứa trẻ đang bị rút ngắn."

Gầm gừ, Hisoka miễn cưỡng hạ tay khỏi khẩu súng và gật đầu. Cậu đến bên Tsuzuki và nắm chặt tay anh. "Tập trung vào tôi, Tsuzuki." Cậu cố gắng trấn an người đàn ông đang chuyển dạ.

Hài lòng, Muraki gật đầu và quay lại với công việc của mình. Bàn tay của hắn rất điêu luyện, và hắn đã rạch một đường chính xác. Tsuzuki căng thẳng và hét lên vì cơn đau nhói đột ngột khi bị cắt ở đó. Nhưng Muraki có tay nghề cao và đã rạch đúng đường. Đầu của đứa bé ngay lập tức nhô cao hơn, và Muraki đặt một tay lên bụng Tsuzuki. "Bây giờ tôi nghĩ cậu nên rặn."

Tsuzuki ngay lập tức làm như vậy, và hét lên khi đầu của đứa bé bị đẩy ra một cách dễ dàng khi lỗ hậu đã bị cắt. "Tốt. Đầu ra rồi." Muraki đang nói chuyện với anh, và Hisoka thì thầm vào tai anh rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chàng trai tóc nâu rên rỉ khi anh tiếp tục rặn, thở theo từng cơn co thắt. Anh cảm thấy đứa con của mình di chuyển xuống nhiều hơn, cho đến khi một bên vai bị ép ra khỏi người anh. Anh đã khóc trong đau đớn, nhưng cả Muraki và Hisoka đều thúc giục anh tiếp tục rặn. Anh lại áp cằm vào ngực và đẩy mạnh, rên rỉ khi bờ vai thứ hai lướt qua.

Muraki nắm lấy vai đứa bé và giúp Tsuzuki nhấc nó ra. Chất lỏng bắn tung tóe trên tấm ga trải giường màu trắng khi đứa bé cuối cùng cũng được kéo ra khỏi người, khiến Tsuzuki gục xuống thở hổn hển. "Tsuzuki!"

"Cậu ấy sẽ ổn thôi. Giúp tôi xoa bụng cho cậu ấy đi, cậu ấy vẫn cần đẩy nhau thai ra ngoài." Muraki nói trong khi chăm sóc đứa trẻ sơ sinh. Hắn đã lấy một chiếc kẹp và kéo để kẹp và cắt dây, sau đó hắn bắt đầu lau sạch nó bằng khăn tắm.

Hisoka đang xoa bóp bụng cho Tsuzuki, đôi mắt xanh lục của anh ấy nhìn xuống để thấy đứa bé là con gái. "Đó là...một bé gái, Tsuzuki." Cậu nhìn anh cười.

Tsuzuki cố gắng ngồi dậy và nhìn, rên rỉ mặc dù anh cảm thấy mình cần phải đẩy nhau thai ra ngoài. Anh rặn gần như nhẹ nhàng, rên rỉ khi cảm thấy nó trượt ra khỏi người mình. Anh lại ngã xuống giường với một tiếng rên rỉ khi vẫn nắm chặt tay Hisoka. "Anh muốn thấy con bé..."

Muraki đã quấn đứa bé trong một chiếc khăn tắm mới và cũng đã dọn dẹp hậu sản. Hắn ôm cô bé với một nụ cười tự mãn khi anh quay mặt về phía hai người. "Hoàn toàn khỏe mạnh. Và bé con có đôi mắt của cậu, Tsuzuki. Tôi khá hài lòng với việc đó dễ dàng như thế nào, so với những khó khăn trước đó của cậu."

"Đưa con bé cho tôi, Muraki." Hisoka gầm gừ, đôi mắt ngọc lục bảo nheo lại nhìn người đàn ông. "Ngay bây giờ!"

"Tôi e rằng... Tôi không thể làm thế. Nếu không, tất cả những nỗ lực của tôi sẽ là vô ích. Cậu có nghĩ rằng tôi đã trải qua tất cả những khó khăn này, chỉ để xem Tsuzuki của tôi sinh con không? Không. Đứa trẻ là của tôi bây giờ. Nếu tôi không thể có Tsuzuki, thì tôi sẽ lấy đứa con của cậu ấy. Tôi chắc rằng hai bạn có thể...làm một đứa khác." Hắn cười khúc khích.


Trước khi Hisoka rút súng, Muraki đã biến mất trong tiếng cười. Cậu hét lên và bắn vào không trung nơi Muraki đang đứng.

Tsuzuki cố gắng ngồi dậy, mắt mở to. "Không! Muraki!" Anh đã khóc và Hisoka quay sang anh, nước mắt lưng tròng khi cậu đánh rơi khẩu súng và ép Tsuzuki nằm xuống giường. "Không, hắn không thể có được con bé, Hisoka!" Nước mắt chảy ra từ đôi mắt màu tím của anh. Anh không thể để mất con như vậy được!

Hisoka bám lấy anh, lắc đầu. "Chúng ta sẽ đưa con bé trở lại, chúng ta sẽ đưa con bé trở lại Tsuzuki, em thề!" Bọn họ sẽ không bao giờ từ bỏ Muraki dễ dàng như vậy.

Kết thúc :))

------------------------------------------------------------------------------

Hi, như đã hứa ở thông báo từ lâu lắm lắm rồi, mình có 1 drive up các video mpreg thật, chủ yếu là của mấy anh Tây nên hơi bạo tí. Nội dung hơi nhạy cảm nên mình sẽ không share công khai.

Nếu bồ tèo nào có hứng thú, comment email để mình add nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro