Quy tắc dành cho chồng (2)
Tag: Chuyển sinh/ GB/ Mpreg/ Trêu đùa dựng phu/Sinh con, đẩy hồi đầu thai(phần viết thêm)
Warning: Ai dị ứng mpreg, GB thì đi ra nhe
Nhân vật:
Lạc Lê: Em bé
Lục Chiến: Nam thụ
Ngụy Niệm: Nữ công
...........................................................
"Giám đốc Lục, phòng họp đã chuẩn bị xong rồi, có cần thông báo ngay không?"
Ngoài cửa, thư ký của Lục Chiến hỏi theo lịch trình.
"...Đợi... ừm... đợi một chút, đợi tôi thông báo..."
Lục Chiến vô thức ôm lấy cái mông ướt át của mình, cau mày cố gắng thoát khỏi xiềng xích của người phụ nữ.
"Anh Lục đang đợi gì vậy? Hả?"
Ngụy Niệm ghé sát vào tai anh, đưa đầu lưỡi lướt qua dái tai mềm mại của người đó. Cánh tay ôm lấy eo người đó từ từ siết chặt. Bụng bầu co thắt dữ dội sau vài lần thai nhi cử động.
"Ưm a! Đừng... bụng... đau! Ngụy...Ngụy Niệm...Ưmmmm..."
Bụng anh co thắt mạnh mẽ, bị người giữ chặt không có không gian để di chuyển, cảm giác đau xen lẫn khoái cảm khiến lưng anh căng cứng, mồ hôi làm ướt đẫm áo sơ mi, vải áo dính chặt vào làn da ướt sũng. Lục Chiến định mở miệng ngăn cản cô lần nữa, nhưng anh chỉ bật ra một tiếng thở hổn hển.
Lạc Lê trong bụng bị quấy rầy, lộn qua lộn lại, cảm nhận được lực từ bên ngoài xoa nắn, chỉ có thể quay vòng trong nước ối. Chân nhỏ đụng phải vách bụng, rồi lại di chuyển vòng quanh, cuối cùng xuyên qua lớp màng mềm mại đá vào dạ dày rồi lại tiếp tục xoay tới tuyến tiền liệt. Bao bọc trong tử cung mềm mại, tay chân của cô di chuyển qua lại để thể hiện sự bất mãn.
Cô cũng không biết mình đã chạm vào đâu của anh, cho đến khi nghe thấy Lục Chiến thở gấp và nôn khan vài tiếng, cả túi thai của anh cũng theo đó mà co lại, cô mới dừng lại một chút.
"Ớ! Đừng chạm... ưm ớ! Ớ... ưm ớ... Đừng...mà!" Lục Chiến cảm thấy khó chịu, khóe mắt anh đỏ lên. Vẻ lạnh lùng và tự chủ thường ngày của anh ấy biến mất, và anh ấy xuất tinh với thân hình run rẩy.
Ngụy Niệm cũng có chút sửng sốt. Cô tựa hồ cũng không có chạm vào dương vật của anh, sao lại xuất tinh như vậy?
"Đã bảo... ưm, đã bảo em đừng chạm vào mà...! Ừm ưm, em đừng chạm vào tôi!"
Lục Chiến khóc.
Không chỉ Ngụy Niệm ngẩn người, mà Lạc Lê đang nằm trong nước ối cũng có chút ngạc nhiên. Cô nhớ rằng trong ký ức của mình, Lục Chiến trong truyện chưa bao giờ rơi lệ. Mắt anh ấy đỏ lên, không thể phân biệt được đó là ham muốn hay đau đớn.
"Lục Chiến, Lục Chiến, chồng ơi, em xin lỗi, em làm anh đau rồi." Ngụy Niệm vội vàng ôm chặt, hôn nhẹ vào giọt nước mắt nơi khóe mắt của người ấy, sờ tay vào bụng của anh, vừa xoa vừa vỗ về an ủi.
Lục Chiến không thể ngừng rơi nước mắt, đôi mắt nhắm lại, cảm thấy xấu hổ và tức giận, muốn làm dịu lại cảm xúc của mình. Anh co người lại, mệt mỏi rúc vào trong vòng tay của Ngụy Niệm, mũi khẽ ngửi thấy mùi chanh tươi mát từ cơ thể cô.
Điện thoại trên bàn lại vang lên, Lục Chiến nhíu mày không muốn nhận. Ngụy Niệm đành phải nhận điện thoại, lại là vấn đề liên quan đến cuộc họp, cuối cùng họ quyết định đổi sang họp qua video.
Khi Lục Chiến ngừng khóc, anh không muốn tiếp tục quan tâm đến Ngụy Niệm, chống lưng đau nhức, đi vào phòng nghỉ bên cạnh để thay đồ. Bộ vest trước đó đã bị xáo trộn đến mức không còn nhìn rõ là vết mực hay mồ hôi, lộn xộn một mảnh khiến anh cảm thấy bản thân thật đáng ghét.
Lục Hiên bước vào phòng thay đồ, đôi chân thoáng chậm lại khi bụng anh nặng trĩu kéo thấp trọng tâm cơ thể. Anh đặt tay lên bụng, khẽ vuốt nhẹ, cảm nhận sự hiện diện rõ rệt của đứa con bên trong. Mỗi cử động giờ đây đều cần cẩn trọng hơn.
Lục Hiên cởi bỏ vest, rồi tới chiếc áo sơ mi trắng đã bắt đầu hơi căng ở phần bụng. Anh với tay lấy bộ vest treo gọn gàng trên giá, hơi khó khăn một chút khi nhấc cánh tay lên cao để luồn vào ống tay áo. Sự chật chội nơi phần bụng làm mọi thứ dường như chậm lại, mỗi cử động đều khó khăn.
Khi cài những chiếc khuy áo, anh phải nén lại một hơi thở dài, đôi mày hơi chau lại khi thấy phần bụng nhô cao làm bộ vest không còn phẳng phiu như thường ngày. Bàn tay anh vuốt nhẹ phần bụng tròn trịa, rồi chỉnh lại ve áo. Chiếc vest màu xám nhạt ôm lấy cơ thể, tạo nên một vẻ ngoài vừa trang trọng vừa mềm mại. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng nghỉ bụng anh bỗng nhiên co thắt.
Lạc Lê vốn đang chìm vào giấc ngủ trong nước ối, nhưng đột nhiên bụng lại co thắt, khiến cô cảm thấy không thoải mái, liên tục trở mình.
"Ưm!" Lục Chiến đau đến mức toàn thân run lên, phải dựa vào tường để hồi phục lại sức lực, rồi từ từ bước quay lại phòng làm việc. Trong phòng đã không còn bóng dáng của Ngụy Niệm nữa, anh tưởng rằng cô đã lặng lẽ rời đi. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác không vui, nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm xúc ấy đã biến mất.
Trên ghế sofa vẫn còn chiếc áo khoác của Ngụy Niệm. Lục Chiến vô thức cầm lên, khẽ ngửi, rồi mặt đỏ bừng, vội vàng đặt lại áo khoác lên sofa, chống tay lên sofa đứng lên trở về bàn làm việc.
Khi anh cúi đầu xuống, tình cờ nhìn thấy bóng dáng Ngụy Niệm đang ẩn mình dưới bàn. Anh bất ngờ đến mức ngừng thở.
Lạc Lê, vốn đang ngủ gà ngủ gật trong nước ối, đâu có hiểu tình hình bên ngoài bụng, chỉ cảm thấy xung quanh bất ngờ run lên mạnh mẽ, cứ tưởng lại là cơn co thắt giả, nên đã theo phản xạ thu lại tay và chân nhỏ xíu.
"Em sao lại ở đây..." Lục Chiến chưa kịp nói xong thì trợ lý ở ngoài đã gõ cửa, mang vào cuộc gọi video đã được chuẩn bị sẵn.
Ngụy Niệm đang cuộn mình dưới bàn làm việc chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
"Được rồi, cô ra ngoài trước đi." Lục Chiến nhận lấy chiếc máy tính, bảo trợ lý ra ngoài, chiếc ghế làm việc liền bị Ngụy Niệm kéo lại gần, bàn tay lạnh lẽo áp lên bụng bầu.
Lúc này, trong bụng Lạc Lê đã hiểu rõ tình hình bên ngoài, lập tức giơ tay nhỏ xíu lên vẫy vẫy qua lớp da bụng, làm nước ối xung quanh cũng chao đảo theo.
"Suỵt." Ngụy Niệm chỉ tựa vào bên cạnh Lục Chiến, nhìn anh vì bụng bầu quá nặng, truỵ xuống mà phải tách đôi chân ra, lớp vải sát vào cơ thể ôm lấy bụng tròn lẳn, thỉnh thoảng rung lên. Không thể phân biệt được là co thắt hay động đậy của thai nhi.
Ở đầu bên kia cuộc gọi video là vài giám đốc công ty đang báo cáo công việc bình thường, nhưng Lục Chiến chẳng thể nghe rõ được mấy lời, đôi chân của anh bị tách rộng ra, những vuốt ve trước đó giờ đã biến thành một vòng tay ôm chặt, Ngụy Niệm tựa vào bụng anh, lắng nghe từng động tĩnh bên trong, khiến anh có chút bối rối, người cứng đờ, mặc cho người kia nằm trên bụng mình. Kỳ thật Ngụy Niệm chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Dù đã không nghe thấy gì nhiều, nhưng Ngụy Niệm vẫn đưa tay ôm lấy vòng eo của người đàn ông, cảm giác như bụng đã to thêm nhiều so với vài ngày trước. Đứa trẻ trong bụng vào giai đoạn cuối thai kỳ dường như phát triển rất nhanh, cô cũng cảm nhận được Lục Chiến đã bắt đầu có phần mệt mỏi, muốn anh về nhà chuẩn bị sinh, nhưng anh lại không chịu.
Ngụy Niệm nghĩ đến đây, liền áp má vào phần bụng ấm áp của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hơi thở chậm rãi của người chồng mang thai.
"Khụ khụ... xin lỗi, xin cứ tiếp tục..."
Bụng tròn lẳn áp sát vào mặt Ngụy Niệm khiến Lục Chiến có chút hoảng hốt, cúi đầu, che miệng ho vài tiếng để lấy lại tinh thần, rồi ra hiệu cho người quản lý dự án trong video tiếp tục báo cáo.
Tuy nhiên, vòng tay của Ngụy Niệm quá ấm áp, khoảng cách gần gũi, cô chỉ lặng lẽ nằm yên như vậy.
Lạc Lê thì lại cảm thấy thích thú, mọi cảm nhận chỉ có thể dựa vào cơ thể cha, có vẻ như cơ thể Lục Chiến cũng khá thích sự tiếp xúc như thế này, bụng dưới nhẹ nhàng co thắt rồi lại từ từ thả lỏng, ngay cả hơi thở cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Cho đến khi Ngụy Niệm đưa tay kéo chiếc áo của chồng mang thai lên, lòng bàn tay áp lên bụng bầu mịn màng, vừa xoa vừa mơn trớn.
"Ừm, khụ... vậy lần này kế hoạch khác với lần trước như thế nào? Trong hai tuần, chỉnh sửa cuối cùng chỉ... khụ... chỉ thay đổi thời gian và trọng điểm..." Biểu cảm và giọng điệu của Lục Chiến vẫn không thay đổi, chỉ có bàn tay cầm bút bi hơi siết chặt lại.
Ngụy Niệm rất thích nhìn anh chăm chú làm việc, dường như dù có bị làm cho lúng túng đến mức không còn chút phong độ nào thì anh cũng có thể nhanh chóng lấy lại trạng thái, trầm tư suy nghĩ một cách tự nhiên. Cô ngẩn ngơ nghĩ, rồi lại vùi đầu vào bụng của chồng, xoa nắn lấy cái bụng tròn trịa được chăm sóc tỉ mỉ, làn da mềm mại, mượt mà, khiến người ta không thể rời tay.
Lạc Lê, đang trong trạng thái mơ màng, chỉ cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ hơn. Đơn giản buông bỏ suy nghĩ, đầu nhỏ áp vào thành túi thai điều chỉnh thành tư thế thoải mái, nhẹ nhàng lắc lư theo sự vuốt ve bên ngoài bụng. Cho đến khi môi Ngụy Niệm thay thế lòng bàn tay, nụ hôn rơi xuống bụng, phía trên bụng và cái rốn nhỏ nhắn màu hồng của Lục Chiến, trong nháy mắt sau gáy của anh đã đỏ bừng, chỉ có thể vội vàng cúi mặt xuống che giấu.
Sự nhẫn nại không làm cho Ngụy Niệm dừng lại, ngược lại còn để cho nàng nếm được vị ngọt. Nụ hôn biến thành răng liếm và cắn, chiếc lưỡi quấn quanh cái rốn mỏng manh, mút, cắn nhẹ như nếm kẹo. Thỉnh thoảng, cô có thể cảm nhận được bào thai bên trong khẽ cựa quậy. Lục Chiến cảm thấy cơn tê dại trong bụng bùng lên như pháo hoa, những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng trước khi anh kịp nuốt chúng trở lại cổ họng. Anh hoảng sợ chỉ có thể tắt máy quay video và micro.
"Huh! Ngụy Niệm... đừng cắn!...Haa....haa...haa..."
Lục Chiến thở hổn hển và ngả người ra phía sau, nhưng Ngụy Niệm lại khóa chặt eo anh.
Lạc Lê bỗng chốc tỉnh ngủ, trong đầu đang tìm kiếm xem trong nguyên văn có cốt truyện này hay không? Cho đến khi việc tìm kiếm không thành công, cô bé mới giơ đôi tay và đôi chân nhỏ bé của mình chèo quanh trong nước ối. Liệu sự xuất hiện của cô ấy có tạo ra một cốt truyện mới? Liệu sự xuất hiện của cô có ảnh hưởng đến sự phát triển cốt truyện của văn bản gốc không?
Nhưng rõ ràng là một bào thai chưa chào đời, Lạc Lê không có nhiều sức lực để suy nghĩ. Gần như theo phản xạ có điều kiện, bàn chân nhỏ bé của cô đá chính xác vào cổ tử cung của Lục Chiến, lỗ hậu mỏng manh lập tức siết chặt. Không thể chịu nổi khoái cảm thầm kín đến từ cơ thể mình, hơi thở của ông bầu trở nên gấp gáp và đứt quãng.
"Lục Chiến... Lục Chiến, anh thích như vậy sao?"
Vừa liếm vừa cắn cái bụng bầu đang căng cứng một lúc, cô vừa nheo mắt hỏi người đàn ông đang run rẩy phía trên mình.
"Anh thích đến vậy sao?"
Lục Chiến không nói được gì ngoại trừ thở dốc. Anh thậm chí còn không thốt ra lời phản bác như thường lệ.
Động tác của Lạc Lê trở nên chậm rãi hơn, nhưng mỗi động tác đều chạm vào điểm nhạy cảm của Lục Chiến túi thai quấn quanh người cô lại co thắt liên tục trong khoái cảm, giống như một cơn co thắt chuyển dạ giả, khiến cô có chút sợ hãi.
"Đủ rồi, ư... áh... hứ! Ngụy Niệm... bụng... ư, sắp... ah!" Lục Chiến thở hổn hển, tay run run tắt cuộc họp.
Ông bầu quá nhạy cảm cảm nhận được khoái cảm giống như cơn co thắt tràn khắp cơ thể mà không cần chạm vào vật cứng trên háng, ngực anh trở nên ẩm ướt, dòng chất lỏng nóng hổi trào ra, thấm ướt chiếc quần anh vừa thay.
Ngụy Niệm kịp thời nhả ra, chỉ khi nghe thấy âm thanh thông báo kết thúc cuộc họp video, cô mới nhẹ nhàng di chuyển chiếc ghế làm việc của anh, rồi từ dưới bàn đứng dậy, nhưng không vội vàng đứng thẳng, chỉ khẽ cúi xuống, cười mỉm khi nhìn lên bụng bầu đang chuyển động của anh.
Nếu cô không cảm nhận sai, Lục Chiến dường như đang chìm đắm nhiều hơn mọi khi.
Ngụy Niệm rất thích nhìn thấy Lục Chiến hơi nhíu mày khi hắn nghiêm túc, cũng thích nhìn thấy Lục Chiến thở dốc khi anh sắp gục ngã trong biển dục.
Cô muốn nhiều hơn nữa, nhưng rõ ràng bây giờ Lục Chiến không thể chịu đựng được nữa. Cô không muốn Lục Chiến rơi nước mắt hai lần chỉ trong vài giờ.
Tất nhiên, người trong bụng không nghĩ vậy, cô muốn ra ngoài.
———————————-
[Hmmm còn 1 phần nữa, để giáng sinh mình up nha, cảnh sau là cảnh đoẻ nè]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro