VIÊN MÃN
Edit: Nhạc
Nguồn: Tumblr
Cảnh báo: truyện có nội dung 18+, không dành cho người nhỏ tuổi. Khuyến cáo suy nghĩ kĩ trước khi đọc.
________________________
Phú mở mắt thức dậy với những cơn đau âm ỉ ở sản khẩu, đồng hồ vừa điểm đúng 6 giờ sáng. Cậu thầm nghĩ trong giây lát, có thể đứa bé sẽ chào đời trong hôm nay, đây là quả ngọt thứ hai sau khi cậu và chồng kết hôn được 5 năm. Đã có kinh nghiệm từ bé gái đầu lòng nên Phú biết mình sắp phải trải qua điều gì, vì vậy cậu nhắm mắt lại để cố gắng nghỉ ngơi thêm một lúc.
7 giờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên, người đàn ông bên cạnh Phú thức dậy. Anh ấy tắt đồng hồ báo thức, quay sang nhìn Phú và nở một nụ cười ngọt ngào rồi nói thì thầm vào tai người nhỏ "Chào buổi sáng tình yêu, hôm nay em và bé con thế nào?"
Phú híp mắt nhìn chồng mình với một nụ cười trên khuôn mặt, nói với anh ấy, "Em ổn, và bé cưng cũng vậy."
Dương giữ nguyên tư thế nghiêng người, một tay gác đầu, tay còn lại vòng lấy người tình nhỏ bé mà vỗ về. Cứ thế đã 15 phút trôi qua, người đàn ông trưởng thành điềm đạm kề sát và hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt của Phú "Anh yêu em rất nhiều, cảm ơn em khi đã vì anh mà sinh ra những đứa trẻ này" Dương nói, dường như anh đã dành hết sự ấm áp và trân trọng của đời mình vào lời này.
Phú nghe vậy cũng nhẹ nhàng mỉm cười và đáp lại "Em cũng yêu anh, vô cùng yêu anh. Còn bây giờ anh nên đi làm ngay, trước khi bị nhân viên phê phán vì có một người sếp trễ nải trong công việc."
"Được rồi" Dương đặt một nụ hôn lên môi Phú, sau đó xuống giường, bước vào phòng tắm để chuẩn bị đi làm. Phú thấy vậy cũng từ từ ngồi dậy, cậu đặt chân xuống sàn, một cơn đau nhói ập đến bất ngờ, cậu ôm bụng và kìm nén cố gắng không hét lên.
Đợi cơn đau qua đi, Phú bước xuống giường. Cậu mở rèm cửa cho ánh nắng tràn vào phòng. Sau khi gấp chăn xong, cậu ì ạch đỡ lấy bụng bầu chín tháng nặng trĩu của mình đi vào phòng tắm. Dương đã thấy đồ xong, sơ mi đen cùng quần âu làm tôn nên vóc dáng thanh lãnh cùng cơ bắp nở nặng của anh. Thấy chồng nhở bước vào quá hình phản chiếu trong gương, Dương cười phớt "Em đánh thức Elizabeth dậy nhé, anh sẽ xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng" sau đó rời khỏi phòng tắm và xuống cầu thang. Một lúc sau, Phú bước ra khỏi phòng, cậu đi đến phòng ngủ của của con gái và đánh thức cô bé. Elizabeth năm nay 4 tuổi, và bé chính là là thiên thần nhỏ đầu tiên của cuộc hôn nhân này. Cô bé rất vui khi được thông báo mình sẽ trở thành chị vào nhiều tháng trước, cô bé cũng rất thích phụ giúp cậu trong công việc nhà, đặc biệt là ngồi bên cạnh, áp tải vào bụng cậu và hét cho đứa bé trong bụng nghe.
Phú mở cửa phòng Elizabeth, cậu bước đến cạnh giường con bé và xoa đầu cô bé "Đến giờ dậy rồi con gái à" cậu khẽ thì thầm vào tai của người nhỏ nhắn đang nhắm mắt nằm trên giường.
Elizabeth từ từ mở đôi mắt to tròn của mình ra, cô bé trả lời bằng giọng mũi nhỏ xíu của mình "Chào buổi sáng, papa"
"Chào buổi sáng con yêu, đến giờ ăn sáng rồi" Phú nói với con sau đó nắm tay kéo cô bé rời giường.
"Papa ơi, con phải đi vệ sinh," Elizabeth thông báo rồi chạy ra khỏi phòng để đến phòng vệ sinh cạnh góc cầu thang.
Phú mỉm cười rồi đi theo, đứng trước nhà vệ sinh, cậu có thể nghe rất rõ tiếng con gái đang hát vang giai điệu do mình sáng tác trong lúc bất chợt. Tiếng xả nước vang lên, cậu nhìn Elizabeth bước ra lau tay sạch rồi mới hỏi "Sẵn sàng ăn sáng chưa?". Cô bé tươi cười gật đầu rồi nhanh chân chạy xuống bàn ăn bên dưới nhà. Phú lắc đầu bất lực trước dáng vẻ của con gái sau đó chậm rãi bước theo. Đến mép cầu thang, cậu bất ngờ cảm thấy đau nhói ở bụng, điều này càng làm Phú chắc chắn hơn về việc đứa bé sẽ chào đời trong hôm nay và cậu hi vọng điều này sẽ xảy ra sau khi chồng cậu tan làm.
Phú đi vào nhà bếp, cậu thấy Elizabeth đang đổ cacao vào chiếc ly màu hồng của mình nhưng dường như sự vụng về của cô bé đã khiến nó vương vãi khắp bàn ăn "Elizabeth con nên cẩn thận hơn đó!". Cô bé nghe vậy, ngẩng đầu lên với dáng vẻ buồn rầu "Vâng, con biết rồi papa".
"Được rồi, Elizabeth, papa không có ý trách con đâu" Phú nói với cô bé khi đỡ bụng bước đến chỗ chồng tôi mình. Dương đang đứng cạnh máy nướng bánh mì ở bếp.
"Elizabeth, con muốn ăn bao nhiêu lát bánh mì?" Dương hỏi Elizabeth, cô bé đứng trên ghế bàn ăn, bàn tay nhỏ bé giơ lên bốn ngón "Bốn lát nhé daddy". Dương trông có vẻ ngạc nhiên vì yêu cầu của cô bé, anh hỏi lại lần nữa "Con chắc chứ?"
Phú lắc đầu với chồng mình "Elizabeth muốn một lát cắt thành bốn. Còn em lấy hai lát nhé". Cậu mỉm cười rồi ngồi vào bàn ăn, tháng lớn khiến bụng bầu to lớn, nặng trĩu trụy xuống, Phú phải dạng chân chống lấy cạnh bàn mới có thể ngồi xuống. Cậu thở hắt ra rồi lấy ly sữa tươi đã được chuẩn bị sẵn trên bàn nhấp môi. Dương mang bánh mì đã được nướng từ trong bếp bước ra sau đó cũng ngồi xuống cạnh cậu.
Ăn sáng xong, Dương rời khỏi nhà và đến công ty, lúc này đã là 9 giờ sáng. Sau khi tiễn chồng đi làm bằng một nụ hôn nồng nhiệt, Phú quay trở lại bếp để sắp xếp chén dĩa vào máy rửa bát. Cơn đau nhói từ bụng ập đến, cậu chúi người về phía trước, phải nắm lấy mặt bàn bằng cả hai tay để giữ thăng bằng. Phú cố gắng hít thở một cách chậm rãi cơn đau đi qua. Elizabeth nhìn cậu với vẻ mặt rất lo lắng, và hỏi bằng giọng non nớt "Papa ổn chứ ạ?"
Phú gượng cười sau khi cơn đau đi qua rồi an ủi cô bé "Papa ổn, không sao, chỉ là em con nghịch ngợm một chút thôi". Cậu không muốn làm cô bé sợ hãi về tình trạng của mình.
Phú nắm tay trái của Elizabeth, giọng dịu dàng "Con có muốn papa giúp con thay quần áo không?".
"Không ạ, con muốn tự làm", Elizabeth nói đáp lại với dáng vẻ nhanh nhạy chạy về phòng mình để chuẩn bị.
Phú cũng về phòng để thay đồ. Cậu nhớ khi sinh Elizabeth, bản thân đã phải chịu cơn đau chuyển dạ trong suốt một ngày và rặn đẻ trong nhiều giờ liền nên cậu không quá lo ngại đứa bé trong bụng sẽ ra đời ngày bây giờ. Cậu thay đồ ngủ thành một chiếc quần thun rộng rãi cùng chiếc áo phông màu đen lớn, dĩ nhiên Phú không mặc đồ lót, điều này khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn kể từ tháng thứ bảy của thai kỳ.
Elizabeth thò đầu vào phòng cậu, cô bé bước vào với chiếc váy hồng xinh xắn "Papa thấy thế nào ạ?" cô bé ríu rít hỏi và xoay một vòng "Papa ơi! Con tự dọn giường rồi đó ạ". Phú ngạc nhiên khi thấy cô bé đã tự mặc quần áo và dọn giường mà không cần cậu giúp. Phú bông thấy ngậm ngùi, cậu ngồi xuống giường và khóc, Elizabeth thấy vậy liền chạy đến cạnh cậu, cô bé trèo lên giường và ôm lấy papa của mình "Papa sao vậy ạ?".
Phú nhìn thẳng vào mặt Elizabeth, mỉm cười với co bé và nói "Bé cưng Eli giỏi quá! Con ở bên papa mãi mãi nhé!"
Elizabeth mỉm cười với cậu và khúc khích đáp lại "Con luôn ở bên papa mà ạ. Còn sẽ luôn yêu papa! Con còn yêu cả daddy và em bé nữa ạ! Còn daddy sẽ yêu papa" Cô bé hôn lên bụng của Phú.
"Hôm nay chúng ta cùng làm bánh quy nhé! Sắp đến sinh nhật của daddy rồi!" Phú mỉm cười nói với con gái. Elizabeth nghe vậy liền hào hứng rời giường và xuống nhà để chuẩn bị. Phú cũng rời giường nhưng bụng cậu lại bắt đầu đau, cơn đau lần này dữ hơn những lần trước rất nhiều. Nó khiến cậu phải khom người ôm chặt lấy bụng bầu căng cứng, hít thở gấp gáp và cố gắng không hét lên vì đau. Cơn đau kéo dài gần 5 phút, Phú mang cơ thể đầy mồ hôi lạnh của mình rời khỏi phòng.
Thành phẩm cả buổi sáng của Phú và Elizabeth là ba mẻ bánh quy với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau dành cho sinh nhật sắp tới của Dương. Trong suốt quá trình làm, Phú nhiều lần chịu đựng cơn đau nhưng cậu không muốn làm Elizabeth lo lắng nên chỉ nói với cô bé là bé con trong bụng rất khoẻ mạnh và đang vui mừng vì được cùng làm bánh quy.
Cơn đau đẻ của Phú đã kéo dài suốt nửa ngày với những chiếc bánh quy cùng một chiếc bánh kem lớn. Cậu cùng con gái dọn dẹp dụng cụ làm bánh sau đó cả hai ăn trưa với phô mai nướng và súp cà chua trong khu vườn phía sau nhà. Phú cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa, cơn đau đã bắt đầu dồn dập và kéo dài hơn, thời gian giữa các cơn có dường như không còn khoảng cách, nhưng Elizabeth vẫn còn bên cạnh nên cậu chỉ có thể cố nhịn để không hét lên. Ăn xong, Elizabeth giúp cậu bỏ đồ vào máy rửa bát rồi vào phòng để ngủ trưa.
Elizabeth nằm lên chiếc giường nhỏ của cô bé, Phú cũng nén đau để dỗ cô bé vào giấc ngủ. Cậu bật nhạc mà cô bé yêu thích, hôn lên má cô bé rồi rời khỏi phòng. Phú bước vào phòng tắm để lấy một chiếc khăn lớn và vài chiếc khăn tắm nhỏ rồi đi xuống cầu thang đến phòng khách.
Cậu bước xuống phòng khách, ném chiếc khăn lớn xuống sàn còn bản thân nằm xuống ghế sofa cạnh đó. Lúc này, Phú bắt đầu vỡ oà vì cơn đau đẻ, cậu ôm lấy bụng bầu gò cứng của mình khóc nức nở vì đau. Nước mắt lăn dài trên mặt cậu, rơi xuống ướt đẫm chiếc gối dưới đầu."Thôi nào con yêu. Đừng làm papa đau đớn nữa. Papa không chịu đựng được nữa rồi...Hô hô ách..." cậu thì thầm và xoa bụng mình để ăn trong đau đớn.
Suy nghĩ của bắt đầu trở nên mơ hồ. Cậu sẽ sinh con trong chính ngôi nhà này sao? Không bác sĩ, không giảm đau và không có chồng cậu? Điều đó là thật sao?
Phú cố gắng ngồi dậy, với tay cầm điện thoại trên bàn, bắt đầu gọi điện cho Dương, nhưng cậu chợt nhớ ra rằng chồng mình đã thông báo rằng anh sẽ đi khảo sát thị trường cùng đối tác vào đầu giờ chiều và sẽ không sử dụng điện thoại vào thời gian đó. Cậu chỉ đành tắt điện thoại và tiếp tục ngậm ngùi nức nở vì đau.
Bây giờ cậu cảm thấy tuyệt vọng vì không thể gọi cho bất kỳ ai? Cậu cũng không thể tự lái xe vào thành phố vì quá đau, cậu bắt đầu hối hận vì bạn đầu đã lựa chọn căn nhà ở ngoại ô vì sự yên tĩnh của nó.
Phú nằm trên sofa, khó khăn hít thở, ôm bụng bầu gò cứng để vượt qua từng cơn đau, từng phút từng giây đối với cậu giờ đây dài như cả một thế kỉ. Elizabeth thức dậy sau giấc ngủ trưa, cô bé bước xuống cầu thang, thấy cậu trên sofa liền vội vã lại hỏi "Papa làm sao vậy ạ?".
Cậu cố gắng nhịn lại dáng vẻ mệt mỏi của mình, quay sang nhìn cô bé "Ách...Papa ổn, không sao...phù...".
Elizabeth thấy vậy chỉ đành tìm chiếc chăn ở hộc bàn qua để đắp lên người cậu "Papa ngủ một chút đi ạ, con sang nhà dì hàng xóm chơi với Ryan ạ", Elizabeth nói, cô bé hôn lên trán cậu rồi rời khỏi nhà.
Phú nén cơn đau để đứng dậy, ném tấm chăn xuống sàn và đi vào bếp để dọn dẹp. Từ phòng khách đến bếp không xa, nhưng bụng nặng trĩu trụy giữa hai chân và lỗ đít nóng rát khiến cậu không thể khép chân lại chỉ đành dạng háng bước từng bước nhỏ, quãng đường mười giây hằng ngày giờ trở thành mười phút. Phú đang lấy đồ từ máy rửa bát để xếp vào khay thì cảm thấy như có gì đó đang phình ra giữa hai chân mình, nó làm cậu cảm thấy căng chặt ở hậu môn và hít thở không thông. Cậu dang rộng chân thêm một chút để có thêm không gian cho thứ đang trồi ra đó, nhưng một tiếng "Pốc!" vang lên, nước ối của cậu đã vỡ. Chỗ đó đã mở đủ từ lâu, bây giờ không còn gì cản trở càng khiến đứa bé đi xuống một cách nhanh hơn. Phú nhăn mặt, thở hắt ra, hai tay bám lấy bệ bếp, hai chân cậu khuỵu xuống để chịu đựng và chờ đợi cơn gò để bắt đầu rặn.
Phú đứng đó để răn trong một thời gian khá lâu nhưng cậu chợt thấy có điều gì đó không ổn, cậu luồn tay phải vào quần để sờ lỗ hậu kiểm tra vị trí em bé đang ngồi và cậu vô cùng hốt hoảng. Thứ cậu rặn ra từ nãy đến giờ không phải là đầu của đứa bé mà là chân của nó. "Không! Không thể được!" Phú nức nở trong cơn sợ hãi khi tay phải vẫn ở trong quần, bàn tay cậu sờ trên những ngón chân đang thò ra khỏi lỗ hậu của đứa bé. Phú nhanh chóng tụt quần xuống, cậu quỳ xuống. Cậu bắt đầu rặn mạnh hơn và nhiều hơn, cậu biết mình phải đẻ nó ra càng nhanh càng tốt.
Elizabeth quay về nhà, cô bé vào bếp vào thấy cậu đang la hét với hai bàn chân thò ra từ lỗ hậu. Elizabeth chạy nhanh đến bên cạnh cậu với cảm giác lo lắng và hoảng sợ "PAPA ƠI! CÓ...CÓ CHUYỆN GÌ VẬY? TẠI SAO BÊN DƯỚI PAPA LẠI CÓ HAI CÁI CHÂN THÒ RA VẬY?". Cô bé bắt đầu khóc lên vì lo lắng cho papa của mình.
Phú mệt mỏi chống tay xuống sàn, nhìn Elizabeth rồi nhờ cậy "Elizabeth, con phải nghe kỹ nhé...Papa không sao, chỉ là em con muốn ra ngoài và papa phải đưa em ra. Con đến phòng khách và lấy giúp papa mấy cái khăn ở sofa được chứ." Elizabeth kìm nước mắt lại, dáng vẻ cố gắng bình tĩnh và gật đầu, sau đó rời bếp để đến sofa. Elizabeth quay lại với những chiếc khăn tắm rồi đưa cho Phú. "Cảm ơn bé cưng Eli của papa nhiều nhé!" Phú nhận khăn, cậu vừa trải khăn xuống dưới người mình vừa nói với cô bé. Xử lý xong, Phú quỳ lên khăn và tiếp tục công việc rặn đẻ của mình.
"Ách...Hô hô...Uhmmmmm..."
"Gahhhhh...Ra đi.....Ohhhhhhh"
"Không đượccccccc...Hộc hộc...Đau quá aaaaaaa..."
Elizabeth đứng cạnh với dáng vẻ sợ hãi, Phú không còn quan tâm được nữa, cậu quá đau và chỉ có thể tập trung rặn đẻ để sinh đứa bé trong bụng ra. Cậu thở đều để cơn đau có thể giảm đi đôi chút, đưa tay phải xuống để sờ vào lỗ đít mình, cậu cảm nhận được phần chân của con đã thò hoàn toàn ra khỏi cơ thể mình.
Elizabeth nghe thấy tiếng xe quen thuốc đỗ vào gara, cô bé nhanh chóng chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe đề tìm sự giúp đỡ. Dương thấy con gái chạy ra liền ôm lại hỏi "Có chuyện gì vậy? Eli khóc à? Sao con lại khóc? Nói daddy nghe thử nào!"
Cô bé nức nở "Papa...hức...papa không ổn...daddy màu giúp papa đi...huhuu..."
Dương cảm thấy có chút không ổn, anh vừa ôm cô bé vào nhà vừa hỏi kĩ hơn "Papa không ổn! Sao vậy Eli, sao papa lại không ổn?".
Elizabeth hoang mang đáp lại "Hức...có...có bàn chân thò ra bên dưới của papa.".
"CON NÓI CÁI GÌ!" Dương chạy một cách vội vã vào nhà, anh đặt con gái xuống trước cửa rồi nhanh chóng tìm bạn đời nhỏ của mình.
"Em yêu, em ổn chứ? Đứa bé ổn chứ? Sao em không gọi anh?" Dương vào bếp, anh hốt hoảng khi nhìn thấy người buổi sáng còn vui vẻ cười với mình giờ đang đau đớn rặn đẻ, giữa hai chân cậu là chân và mông của đứa bé.
"Ách...Hộc Hộc...hô...Đầu tiên, hãy bình tĩnh... trước khi em lên cơn...ách...đau tim. Thứ hai, em đã cố....Aghhhh...Ựm...gọi cho anh nhưng...anh không nghe máy...hức" Phú tủi thân nói với chồng mình và khó khăn khi phải rặn phần thân béo múp của đứa bé trong bụng. Dương nghe vậy liền biết là do thông báo lúc sáng của mình, nhưng đây không phải là lúc để chờ đợi hay vỗ về, anh nhanh chóng sát trùng tay mình rồi hỗ trợ Phú, anh hi vọng mình có thể giúp cậu được phần nào. "ĐỪNG CHẠM VÀO EM!" Phú hét vào mặt Dương khi tay anh vừa chạm vào lỗ sản đạo để giúp cậu kiểm tra. Cậu cảm thấy khó chịu và tủi thân, cậu đã chịu đau đớn một mình từ sáng đến tận bây giờ sau đó phải rặn đẻ một mình. Cậu không muốn ai chạm vào mình lúc này. Dương nghe vậy chỉ đành ngồi đó an ủi và động viên cậu. Elizabeth đứng nhìn từ xa, có lẽ đây sẽ là khoảnh khắc đáng nhớ của cô bé.
"Ra điiiiii...Áchhhhh...Đau quá...!!!"
"Cầu xin con...màu ra điiii...Ahhhhh..."
Phú rặn mạnh để đưa phần thân của đứa bé ra ngoài, cậu rặn mạnh liên tiếp ba lần rồi nhanh chóng hít một hơi dài để rặn tiếp, lần này cậu đã đưa được cả tay và vai của con ra ngoài. Thân hình đứa bé treo lủng lẳng, trồi ra giữa lỗ đít chật hẹp của cậu khiến nó căng chặt dù đã giản nở hết cỡ để phù hợp với việc sinh nở. Đợi cơn gò lên đỉnh điểm, Phú rặn mạnh để đưa đầu đứa bé ra. "Pốc!" phần đầu của đứa bé đã đi ra cùng nước ối và sản dịch làm ướt đẫm chiếc khăn trắng được lót dưới người cậu. Phú thở ra mệt nhọc, mắt nhắm nghiền để lấy chút sức, cậu nhìn xuống giữa hai chân mình rồi ôm lấy đứa bé đang khóc để vỗ về. "Chúng ta có một đứa con trai" cậu nói với chồng mình bên cạnh.
Dương nhanh chóng chuẩn bị khăn để lau người cho đứa bé. Anh đỡ Phú nằm xuống tấm đệm đã được trải bên cạnh, đắp chăn cho cậu rồi cắt dây rốn, quấn đứa bé lại trong khăn mềm. Xong việc anh tiếp tục kiểm tra phía dưới của Phú, chỗ đó của cậu có phần rách nhẹ và chảy máu, có lẽ do rặn mạnh và đứa bé đi ra mà không có sự cẩn thiệp. Xoa bụng giúp cậu rặn nhau thai vào khay rồi lau sạch máu và nước ối, gọi điện thoại để liên hệ bác sĩ đến kiểm tra hậu sản.
Mọi việc ổn thoả, Dương quay ra phòng khách gọi Elizabeth vào để gặp em trai của mình. Cô bé vui vẻ chạy vào, giây tiếp theo liền đến cạnh Phú để hỏi thăm cậu, Dương ôm cả ba người vào lòng, đây là gia đình hạnh phúc của anh.
Hết.
___________________
Chào mọi người, tôi comeback rồi đây. Tui sống ẩn khá lâu không đăng và dịch truyện do deadline quá nhiều ạ huhu 😭😭😭
Tui sẽ cố gắng sắp xếp để ra truyện. Mọi người có truyện hoặc ý tưởng nào hay có thể gửi cho tui nhé chứ kho tài nguyên của tui dạo này toàn mấy truyện nhạt nhẽo, cảnh sinh làm cái phụt là ra.
Trân trọng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui thời gian quá nhé 🫰🫰🫰💐💖
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro