Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Có rất nhiều điều khiến trẫm phải bận tâm

Vài ngày trôi qua, Thôi Phạm Khuê dần cảm thấy sức khỏe của bản thân dần tốt hơn nhờ có sự chăm sóc của Tiểu Châu. Những kỉ niệm về Trí Nguyên hoàng đế dần hiện lên trong tâm trí em, khiến em cảm thấy lòng mình ấm áp. Em biết rằng tình yêu giữa cả hai sẽ không dễ dàng phai nhòa, và nếu ngài thật sự yêu em, thì mọi hiểu lầm nhất định sẽ được hóa giải.

Thôi Phạm Khuê đứng trước gương, tự ôm lấy y phục của mình, lòng đầy hồi hộp và lo lắng. Khi em điều chỉnh chiếc áo cho vừa vặn hơn liền làm lộ ra chiếc bụng đã nhô lên của mình, dấu hiệu rõ ràng của việc mang thai. Thời điểm này, Phạm Khuê cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể và tâm trạng của mình.

Minh Châu đứng ở gần đó, bất chợt nhìn thấy chiếc bụng đang dần lộ rõ của nam hậu, không thể che giấu nổi niềm vui sướng.

- Chủ tử! Bụng người đã lớn hơn nhiều rồi! - Cô ấy kêu lên, đôi mắt sáng lên như những vì sao. - Nô tì thật sự rất vui mừng cho người đó, thưa chủ tử!

Thôi Phạm Khuê cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không thể không mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của Tiểu Châu.

- Ta không biết mình sẽ đối mặt với điều này như thế nào.

Phạm Khuê thở dài, vẫn còn lo lắng về tương lai phía trước.

- Đừng lo lắng, chủ tử! Hoàng thượng rất yêu người và chắc chắn sẽ chăm sóc người thật tốt. Người chỉ cần thư giãn và tận hưởng khoảng thời gian này thôi!

Thôi Phạm Khuê gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngại. Em cảm thấy mình đang phải đối mặt với một hành trình mới mẻ và đầy thách thức.

- Ta cũng hy vọng ngài ấy sẽ hiểu và chấp nhận tất cả...

- Ngài ấy chắc chắn sẽ làm như vậy. Người hãy để cho mình có cơ hội để hạnh phúc, thưa chủ tử!

Thôi Phạm Khuê nhắm mắt lại, hình dung về tương lai của bản thân, về một mái ấm có Trí Nguyên hoàng đế, có em và cả đứa con em đang mang trong bụng. Có lẽ đã đến lúc em cần phải mở lòng và đối diện với ngài, chấm dứt những hiểu lầm đã kéo dài.

- Cảm ơn ngươi, Tiểu Châu! Ta sẽ cố gắng, ta sẽ không để nỗi sợ hãi ngăn cản mình nữa!

Minh Châu mỉm cười, gật đầu động viên chủ tử của mình. Sự lạc quan từ Tiểu Châu đã lan tỏa đến Thôi Phạm Khuê, em cảm thấy một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong lòng mình. Cùng với sự chăm sóc của Minh Châu và tình yêu thầm lặng của Trí Nguyên hoàng đế, Thôi Phạm Khuê tin rằng em có thể vượt qua mọi thử thách đang chờ đợi phía trước.

.

Lam Tuyết nam hậu ngồi tựa lưng vào thành giường, đôi chân thon dài gác lên nhau, mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí lại không thể nào bình tĩnh. Em cảm thấy trong bụng mình có những cơn gò nhè nhẹ, cùng với cảm giác buồn nôn và khó chịu.

- Tiểu Châu à...

Em bắt đầu, giọng có chút nũng nịu.

- Đứa trẻ trong bụng thật sự hành hạ ta quá nhiều. Không chỉ có bụng căng đau, mà còn luôn khiến ta cảm thấy mệt mỏi và khó chịu.

Minh Châu ngồi bên gọt cắt trái cây cho chủ tử, cô chăm chú lắng nghe, rồi lại dịu dàng an ủi.

- Chủ tử, đây là dấu hiệu bình thường của việc mang thai. Đứa nhỏ trong bụng người đang lớn lên, chắc chắn sẽ khiến người cảm thấy khó chịu hơn một chút.

Phạm Khuê có chút hờn dỗi, em nói:

- Nhưng mà ta không nghĩ là mình sẽ phải chịu đựng nhiều đến vậy. Mỗi lần cơn gò đến thì ta lại như đang phải chiến đấu với một cơn bão vậy!

Tiểu Châu bật cười đáp lại:

- Đứa trẻ có thể làm người khó chịu nhưng cũng chính là dấu hiệu cho thấy sức khỏe của người đang tốt. Người hãy cố gắng thư giãn, đừng suy nghĩ quá nhiều. Nô tì sẽ giúp người chuẩn bị những món ăn nhẹ, dễ tiêu hóa hơn!

- Ngươi nói thì dễ... - Em tự lẩm bẩm. - Nhưng thử một lần bị gò bụng rồi xem, ta nghĩ có thể ngươi sẽ không thấy dễ dàng như vậy đâu!

Thôi Phạm Khuê nhăn mặt, nhớ lại những cơn đau nhói bất chợt khiến mình khó chịu.

- Nô tì biết là người rất bí bách trong khoảng thời gian này nhưng người đừng lo

Nam hậu hơi mỉm cười nhưng sự khó chịu vẫn chưa nguôi.

- Ta biết điều đó, nhưng có lẽ ta cần thời gian để làm quen với nó!

- Thời gian sẽ giúp người, chủ tử. Và nô tì sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho người. Chúng ta cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này! - Tiểu Châu nói, ánh mắt chân thành và ấm áp.

Cảm giác được an ủi khiến nam hậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù cho cơn gò có đến, em vẫn có người bên cạnh để chia sẻ.

- Cảm ơn ngươi, Tiểu Châu. Ta biết mình có thể dựa vào ngươi.

Hai người họ cùng cười, và mặc dù cuộc sống mang thai vẫn còn nhiều thử thách, nhưng Thôi Phạm Khuê cảm thấy mình không còn đơn độc nữa khi ở Thôi phủ nữa.

.

Hôm nay, Tiểu Châu luôn xuất hiện với một nụ cười tươi rói, tay cầm theo những món ăn hấp dẫn mà cô đã chuẩn bị cho chủ tử của mình. Mỗi lần đến, cô đều mang theo những món ăn bổ dưỡng như canh gà, súp đậu, bánh hấp và trái cây tươi ngon. Cô rất hăng hái trong việc chăm sóc cho nam hậu, quyết tâm giúp em có một cơ thể khỏe mạnh hơn trong thời gian mang thai.

- Chủ tử, hôm nay nô tì đã chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt cho người! - Minh Châu nói, ánh mắt đầy háo hức khi bày biện những món ăn lên bàn.

- Người phải ăn nhiều hơn để nuôi dưỡng đứa trẻ trong bụng!

Thôi Phạm Khuê nhìn bàn thức ăn trước mặt, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy hài lòng.

- Tiểu Châu, ngươi thật sự muốn ta trở thành một nam hậu béo ú à?

Phạm Khuê bông đùa, nhưng sự thật là em cảm thấy khỏe mạnh và tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.

- Không phải là béo ú đâu mà là khỏe mạnh, thưa chủ tử. Một người khỏe mạnh thì mới có thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh được. Người phải chăm sóc bản thân mình thật tốt!

Sau vài ngày được Tiểu Châu chăm sóc, Thôi Phạm Khuê nhận ra rằng mình đã có da có thịt hơn hẳn. Bụng em nhô lên rõ rệt, làn da cũng trở nên căng bóng và tươi tắn hơn. Em cảm thấy tự tin hơn về bản thân mình, mặc dù vẫn còn những cơn gò nhẹ thường xuyên ghé thăm.

.

Tuy đã không còn cảm thấy cô đơn khi ở Thôi phủ vì đã có Tiểu Châu bầu bạn. Nhưng đâu đó trong lòng Thôi Phạm Khuê, em vẫn cảm thấy một nỗi nhớ da diết dành cho Trí Nguyên hoàng đế. Sau lần từ chối ngài vào hôm đó khi ngài đã lặn lội trong đêm mà đến Thôi phủ để tìm gặp em, khoảng cách giữa cả hai dường như càng trở nên xa vời. Hoàng đế không còn đến Thôi phủ để thăm em lần nào nữa, và từng ngày trôi qua, nam hậu lại cảm thấy cô đơn trong chính căn phòng của mình.

Mỗi sáng, khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ, Thôi Phạm Khuê lại nhớ về những khoảnh khắc ngọt ngào mà cả hai đã cùng chia sẻ, từ những buổi trò chuyện cho đến những lần ngài ấy ân cần chăm sóc em. Những hồi ức ấy như những mảnh ghép trong tâm trí Lam Tuyết nam hậu, luôn hiện hữu nhưng lại xa vời không thể chạm tới.

- Có lẽ, ngài đang bận rộn với chính sự...

Phạm Khuê tự nhủ, nhưng lòng em vẫn không thể ngăn nổi những cơn sóng buồn bã cuộn trào.

- Nhưng sao ngài không đến tìm ta nữa?

Câu hỏi ấy vang lên trong lòng em, một sự khắc khoải không thể nguôi.

Tiểu Châu nhận thấy sự trầm lắng của chủ tử mình, cô thường xuyên cố gắng kéo em ra khỏi tâm trạng đó.

- Chủ tử, hãy để nô tì đưa người đi dạo, hít thở không khí trong lành. Có thể sẽ giúp người cảm thấy tốt hơn.

Tiểu Châu đề nghị, lòng đầy lo lắng cho chủ tử của mình. Nhưng Thôi Phạm Khuê chỉ khẽ lắc đầu, không muốn ra ngoài. Em cảm thấy mệt mỏi, không chỉ về thể xác mà cả tinh thần.

- Ta muốn ở đây, Tiểu Châu. Ta chỉ cần một chút thời gian để suy nghĩ. - Em đáp, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Người không thể cứ như vậy mãi được, chủ tử! - Minh Châu kiên nhẫn. - Hoàng thượng rất quan tâm đến người mà...

Câu nói của Tiểu Châu như một nhát dao đâm vào lòng em. Phạm Khuê biết rõ sự quan tâm của hoàng đế, nhưng khoảng cách mà họ đã tạo ra lại khiến em cảm thấy đau đớn. Ngài có thể đang bận rộn, nhưng em vẫn không thể không cảm thấy tổn thương vì sự im lặng này.

Trong những lúc rảnh rỗi, em thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra những cánh hoa rơi trong gió mà lòng đầy hoài niệm. Phạm Khuê tự hỏi liệu Trí Nguyên hoàng đế có còn nhớ đến em, liệu ngài có đang nghĩ về em như em đang nghĩ về ngài hay không. Những cảm xúc này cứ quẩn quanh không bao giờ có hồi kết, như một vòng tròn khép kín không thể thoát ra.

.

Vì vậy mà dẫn đến trong lòng của Thôi Phạm Khuê hình thành một nỗi buồn dài dẳng, như một cơn gió lạnh lẽo thổi qua trái tim em, làm mọi thứ trở nên u ám và tăm tối. Nỗi nhớ đối với Trí Nguyên đế đã trở thành một bóng ma theo đuổi em, khiến em không thể yên lòng trong suốt những ngày tháng dưỡng thai ở Thôi phủ.

Mỗi sáng, khi ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, em lại cảm thấy cô đơn, như những tia nắng không thể sưởi ấm được cái lạnh lẽo trong lòng. Mọi thứ xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, những màu sắc tươi sáng của cuộc sống như đã biến mất. Những niềm vui nhỏ bé thường nhật trở nên vô nghĩa, và em chỉ biết ngồi bên cửa sổ, nhìn những cánh hoa rơi mà lòng đầy chua xót.

- Ngài đang ở đâu?

Em tự thầm thì với chính mình, những giọt nước mắt ấm ức lăn dài trên má.

- Sao ngài không đến tìm ta nữa? Ta nhớ ngài lắm...

Câu hỏi không lời đáp ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu em, tạo thành một âm thanh vang vọng không ngừng.

Tiểu Châu cũng nhận thấy sự đau khổ của chủ tử mình, cô luôn tìm cách an ủi và kéo em ra khỏi thế giới tăm tối ấy. Nhưng nam hậu như một chiếc lá mùa thu, chỉ còn lại những ký ức không thể vẫy vùng giữa dòng đời. Ngày qua ngày đi, nỗi buồn cứ lớn dần, như một bóng tối che phủ mọi ánh sáng.

Nam hậu không chỉ nhớ hoàng đế, mà còn nhớ cả những điều bình dị nhất, những cái nắm tay, những ánh mắt dịu dàng và cả những lời nói ân cần của ngài dành cho em. Em cảm thấy trái tim mình như một chiếc bình vỡ, đầy những mảnh vỡ không thể ghép lại. Dẫu biết rằng tình cảm giữa họ vẫn còn đó, nhưng sự im lặng lại như một bức tường ngăn cách không thể vượt qua.

- Có lẽ ta không nên nghĩ về chuyện này nữa...

Phạm Khuê tự nhủ, nhưng chính bản thân em cũng biết đó chỉ là một lời nói dối. Bởi vì tình yêu của em dành cho Trí Nguyên hoàng đế vẫn hiện hữu, mãnh liệt như ánh trăng giữa đêm nhưng lại bị che khuất bởi những đám mây nghi ngờ và tổn thương.

Nỗi buồn ấy không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng của em mà còn tác động đến sức khỏe. Em cảm thấy mệt mỏi hơn, ăn uống không còn ngon miệng nữa và những cơn ốm nghén xuất hiện thường xuyên hơn. Tiểu Châu thấy chủ tử của mình lại trở nên gầy guộc đi, cô đã luôn cố gắng nấu những món ăn ngon và khuyến khích nam hậu ăn uống, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Thôi Phạm Khuê chỉ muốn thu mình lại không muốn gặp ai, cũng không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến Trí Nguyên hoàng đế.

Những đêm dài trôi qua, em lại nằm trằn trọc mà chẳng hề ngủ được, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió bên ngoài. Phạm Khuê cầu nguyện trong lòng, mong rằng một ngày nào đó hoàng đế sẽ hiểu được nỗi lòng của em và trở lại bên cạnh em, nhưng em cũng không thể ngừng nghĩ về những hiểu lầm và sự im lặng đã tạo ra khoảng cách giữa họ. Nỗi buồn chôn sâu trong lòng, nhưng em vẫn hy vọng một ngày nào đó, ánh sáng sẽ trở lại.

.

Thôi Phạm Khuê đã tự mình tìm kiếm niềm vui cho bản thân, chính vì thế mà em quyết định thêu thùa, coi đó như một cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Những chiếc kim, sợi chỉ và những mảnh vải nhiều màu sắc trở thành bạn đồng hành của em trong những ngày tháng tĩnh lặng tại Thôi phủ.

Mỗi lần cầm kim lên, em cảm thấy như có một phần tâm hồn mình được tái sinh. Những mũi thêu cẩn thận, những họa tiết hoa văn hiện lên dưới bàn tay khéo léo của em như những giấc mơ đang dần hình thành. Em bắt đầu thêu những bức tranh nhỏ về cánh đồng xanh, những bông hoa nở rộ và cả những cảnh vật bình dị mà em đã từng yêu thích. Trong từng đường kim, Thôi Phạm Khuê đã gửi gắm nỗi nhớ, hy vọng và cả những cảm xúc lấp lánh của mình vào đó.

Tiểu Châu thấy chủ tử của mình rất say mê với công việc thêu thùa, cũng vui mừng và thường xuyên ghé thăm, đôi khi còn tham gia cùng em. Cả hai thường trò chuyện, cùng cười đùa và tạo nên những bầu không khí vui vẻ, xua tan đi phần nào nỗi buồn trong lòng Phạm Khuê. Em cảm nhận được sự gắn kết chặt chẽ hơn với người bạn thân, và dần dần những khoảng lặng của nỗi nhớ Trí Nguyên hoàng đế cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một ngày nọ, trong lúc thêu em chợt nghĩ đến việc làm một món quà đặc biệt dành cho phu quân. Suy nghĩ này như một luồng gió mới thổi vào tâm hồn em, khiến trái tim em tràn ngập cảm xúc ấm áp. Nam hậu quyết định thêu một chiếc khăn tay với những hoa văn tinh xảo, mang ý nghĩa của tình yêu và sự gắn bó. Trong từng mũi thêu, em như muốn gửi gắm những lời yêu thương, mong rằng Trí Nguyên đế sẽ hiểu được nỗi lòng của em.

Nam hậu thêu một chiếc khăn tay dành tặng cho hoàng đế, từng mũi kim được chạm khắc bằng tâm huyết và tình cảm của em. Chiếc khăn tay được làm từ vải lụa mềm mại, màu trắng tinh khôi, tượng trưng cho sự thuần khiết và tấm lòng chân thành của em dành cho Trí Nguyên hoàng đế.

Phạm Khuê quyết định thêu lên chiếc khăn những họa tiết hoa sen - biểu tượng của sự thanh cao và tinh khiết. Hoa sen nở rộ giữa bùn lầy, tượng trưng cho sức sống mãnh liệt và khả năng vượt qua khó khăn, giống như tình cảm của em dành cho Trí Nguyên hoàng đế. Mỗi cánh hoa được thêu bằng sợi chỉ vàng, lấp lánh như ánh nắng mặt trời, thể hiện sự tỏa sáng và niềm hy vọng.

Trong khi thêu, em thường nghĩ đến phu quân của mình, những kỷ niệm đẹp của cả hai ùa về trong tâm trí. Những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, ánh mắt ấm áp và nụ cười rạng rỡ của ngài luôn hiện hữu trong từng đường kim, khiến em cảm thấy gần gũi hơn. Thôi Phạm Khuê muốn chiếc khăn này không chỉ là một món quà, mà còn là một thông điệp thể hiện tình yêu và sự chân thành của em.

Phạm Khuê dành cả ngày để hoàn thành chiếc khăn với đầy sự tâm huyết và hy vọng. Dù biết rằng giữa cả hai có nhiều hiểu lầm, nhưng em vẫn muốn thể hiện tình cảm của mình theo cách riêng. Khi chiếc khăn đã hoàn thành, nó lại trở nên vô cùng hoàn hảo, đẹp đẽ và đầy ý nghĩa. Thôi Phạm Khuê nhẹ nhàng vuốt ve nó, lòng tràn ngập hồi hộp, nam hậu nhìn ngắm nó thật lâu với đôi mắt ngập tràn nước mắt, vừa vui mừng vừa đầy trăn trở.

- Liệu ngài có thích món quà này không, phu quân?- Phạm Khuê tự hỏi, cảm xúc rối bời trong lòng.

Thời gian trôi qua, những giấc mơ về hoàng đế vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Tuy nhiên, việc thêu thùa đã giúp em tìm lại được phần nào niềm vui và có thể nó sẽ là cầu nối để hai người xóa bỏ khoảng cách. Phạm Khuê quyết định sẽ mang chiếc khăn này, sau khi trở về hoàng cung thì liền tìm đến hoàng đế và tặng cho ngài, hy vọng rằng nó sẽ là một khởi đầu mới cho mối quan hệ giữa cả hai.

.

Khương Thái Hiền ở nơi hoàng cung cũng chẳng khá hơn là bao, ngài bị vây quanh bởi vô số tấu chương chất đống trên bàn, tâm trạng nặng nề và căng thẳng. Đại quốc hiện tại đang phải đối mặt với sự căng thẳng gia tăng ở biên giới phía Bắc, nơi quân đội của một quốc gia láng giềng đã bắt đầu có những hành động khiêu khích và xâm phạm lãnh thổ. Tình hình trở nên nguy cấp khi các báo cáo từ biên giới cho thấy quân đội đối phương đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công toàn diện. Các tỉnh biên giới đã yêu cầu viện trợ quân sự khẩn cấp, đồng thời một số tướng lĩnh cũng gửi tấu chương về, đề nghị tăng cường binh lực để phòng thủ.

Không chỉ có nguy cơ chiến tranh, Đại quốc còn đang phải đối mặt với bất ổn trong nội bộ khi một số thế lực trong quân đội triều đình bắt đầu lợi dụng tình hình này để tranh giành quyền lực. Một nhóm quan lại bảo thủ đã lên tiếng chỉ trích các cải cách quân sự của Trí Nguyên hoàng đế, cho rằng những thay đổi này làm suy yếu khả năng chiến đấu của quân đội. Những thế lực này liên tục gây áp lực, yêu cầu Trí Nguyên đế phải nhượng bộ, lập thêm các thế lực mới trong triều để củng cố sự ủng hộ chính trị.

Sự phức tạp của tình hình cả trong và ngoài nước khiến Khương Thái Hiền phải dành toàn bộ tâm trí để cân nhắc từng bước đi. Ngài phải vừa bảo vệ đất nước trước mối đe dọa từ bên ngoài, vừa dập tắt các âm mưu tranh quyền đoạt lợi từ bên trong.

Sau khi nhận được những báo cáo khẩn cấp từ biên giới và đối mặt với áp lực từ triều thần, Khương Thái Hiền đã tổ chức một cuộc họp với các tướng lĩnh và quan lại thân tín. Ngài quyết định gửi thêm quân đội đến biên giới phía Bắc để củng cố phòng thủ, đồng thời lên kế hoạch chiến lược nhằm đối phó với cuộc tấn công có thể xảy ra từ quốc gia láng giềng. Ngài cũng thảo luận việc áp dụng các biện pháp cải cách quân sự để nâng cao sức mạnh chiến đấu của Đại quốc, mặc cho sự phản đối từ nhóm quan lại bảo thủ.

Trong lúc này, hoàng đế không thể không nghĩ đến nam hậu của mình. Mặc dù tình hình quốc gia hiện đang căng thẳng, nhưng sự xa cách giữa ngài và Lam Tuyết nam hậu càng làm ngài thêm nặng lòng. Tâm trí Khương Thái Hiền thường xuyên bị phân tán bởi hình ảnh của em, và ngài bắt đầu hối tiếc về lần cãi vã trước đó, khi bản thân đã nhiều lần từ chối gặp nam hậu.

Vào một buổi chiều sau cuộc họp căng thẳng, Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền quyết định viết thư gửi đến Thôi phủ, bày tỏ mong muốn được gặp lại Thôi Phạm Khuê và kiểm tra tình trạng sức khỏe của em. Ngài biết nam hậu của mình đang mang thai và trong lòng không khỏi lo lắng cho cả Phạn Khuê và con. Dù bận bịu với chính sự, Trí Nguyên đế vẫn không ngừng nhớ về nam hậu độc nhất của mình.

Trong khi đó tại Thôi phủ, Thôi Phạm Khuê lại ngày càng chìm trong nỗi nhớ và nỗi buồn. Việc thêu chiếc khăn tay dành cho hoàng đế dường như là cách duy nhất để em bày tỏ tình cảm mà bản thân không thể nói thành lời. Khi nhận được thư từ hoàng đế, trái tim Thôi Phạm Khuê vừa cảm thấy vui mừng, vừa lo lắng. Em không biết liệu giữa cả hai có thể hàn gắn hay không, nhưng cũng không thể phủ nhận nỗi nhớ da diết dành cho Trí Nguyên hoàng đế.

Nội dung bức thư mà Trí Nguyên hoàng đế gửi cho em có nội dung như sau:

--

Nương tử thân mến,

Thời gian qua, trẫm biết đã khiến em đã chịu nhiều thiệt thòi và khổ tâm. Mặc dù chính sự quốc gia đang đặt nặng trên vai trẫm, nhưng trong lòng trẫm luôn hướng về em và đứa nhỏ trong bụng em. Trẫm vẫn không thể ngừng nghĩ đến lần cuối chúng ta gặp nhau, những lời chưa nói ra và nỗi đau mà trẫm đã vô tình gây ra cho em.

Trẫm đã biết em đang mang trong mình long thai. Điều này khiến trẫm vừa vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng. Trẫm lo rằng em sẽ phải chịu đựng một mình trong khi trẫm thì lại bận rộn với chính sự ở triều đình. Mong em hãy giữ gìn sức khỏe và đừng quá lo lắng nhé.

Hiện tại, Đại quốc của chúng ta đang phải đối diện với một số khó khăn về biên cương phía Bắc. Quân giặc liên tục quấy phá, đòi hỏi trẫm và các quan viên phải tập trung toàn trí lực để giải quyết. Chúng ta cũng gặp vài vấn đề nội bộ trong triều khi có những thế lực đang âm thầm tìm cách gây rối loạn. Điều này khiến trẫm luôn phải cân nhắc trong từng bước đi, đảm bảo ổn định cho triều đình và đất nước. Vì vậy, trẫm phải thường xuyên ở lại Minh Long điện để giải quyết mọi việc.

Trẫm cũng hy vọng rằng khi mọi chuyện lắng xuống, trẫm có thể dành nhiều thời gian hơn cho em và đứa trẻ trong bụng em. Hãy kiên nhẫn đợi trẫm, Khuê nhé.

Trẫm hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau để nói chuyện. Có lẽ khoảng thời thời gian qua đã khiến cả hai hiểu lầm và xa cách, nhưng trẫm thật lòng mong muốn bù đắp cho những gì em đã trải qua. Đứa trẻ trong bụng em không chỉ là người nối dõi của Đại quốc, mà còn là kết tinh của tình cảm mà trẫm luôn dành cho nam hậu của trẫm.

Nếu em có thể tha thứ, hãy cho trẫm một cơ hội để làm lại từ đầu, để sửa chữa những sai lầm của trẫm đã gây ra. Trẫm sẽ sắp xếp thời gian đến gặp em sớm nhất có thể.

Chăm sóc và yêu thương em là điều trẫm luôn mong muốn, vì vậy đừng ngại mà hãy nói cho trẫm biết nếu em mong muốn bất cứ điều gì.

Hãy để trẫm biết rằng em vẫn ổn.

Trí Nguyên Khương Thái Hiền.

--
.

Dù trong lòng Khương Thái Hiền vẫn đầy băn khoăn về Thôi Phạm Khuê. Nhưng với tình hình chính sự căng thẳng hiện tại, những quyết định quan trọng liên quan đến quốc gia đang đè nặng lên đôi vai hoàng đế.

Những cuộc thương thảo với triều thần diễn ra liên tục, và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trí Nguyên hoàng đế để tìm kiếm giải pháp. Các văn thư khẩn cấp từ các tỉnh biên giới liên tiếp được gửi về, cảnh báo về những mối đe dọa từ phía bắc, buộc Khương Thái Hiền phải tập trung toàn trí lực để xử lý triệt để.

Ngài cảm thấy áp lực không nhỏ, nhưng đồng thời trong lòng cũng rất day dứt vì sự xa cách với nam hậu. Những đêm dài ngồi trước đèn, ngài không ngừng suy nghĩ về em, về những điều đã xảy ra và cách để hàn gắn mối quan hệ giữa hai người. Nhưng mỗi lần cầm bút định viết thư cho em, ngài lại bị gián đoạn bởi các vấn đề cấp bách của triều đình.

Trí Nguyên cũng nhận ra mình không thể để những hiểu lầm kéo dài, nhưng hiện tại, quốc gia cần ngài trước tiên.

.

Hai ngày sau, Thôi Phạm Khuê đã cùng Tiểu Châu trở về hoàng cung trong âm thầm, không muốn làm kinh động hay báo trước với hoàng đế. Em biết rõ rằng ngài ấy đang vô cùng bận rộn với chính sự, đặc biệt với tình hình căng thẳng hiện tại nơi biên cương và những mối đe dọa nội bộ. Thôi Phạm Khuê thầm nghĩ, nếu ngay cả thời gian để nghỉ ngơi hoàng đế còn không có, thì việc ngài đến Thôi phủ để đón em trở về chắc chắn là điều không thể.

Vì vậy, em đã quyết định tự mình trở lại hoàng cung. Tiểu Châu lặng lẽ theo sau, thấu hiểu tâm trạng của chủ tử mình nhưng cũng không dám nói gì. Thôi Phạm Khuê muốn chờ đợi một thời điểm thích hợp để báo với hoàng đế rằng mình đã về trở về hoàng cung, không muốn gây thêm áp lực cho ngài trong những lúc bận rộn như thế này.

Trong lòng, Thôi Phạm Khuê mang theo nỗi nhớ nhung nhưng cũng lẫn vào đó là chút tổn thương. Mặc dù tự mình trở về, nhưng em vẫn băn khoăn không biết Trí Nguyên hoàng đế sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện em đã tự ý trở về mà lại không báo trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro