Chương 7: Chưa thể hoá giải
Trong những ngày tiếp theo, Khương Thái Hiền lại hạn chế gặp nam hậu của mình hết mức có thể, không phải vì ngài muốn trừng phạt em mà là vì Trí Nguyên hoàng đế cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo hơn. Mỗi khi nhớ đến nam hậu Thôi, ngài lại cảm thấy lòng mình có một nỗi đau khó tả. Trong Minh Long điện rộng lớn của hoàng đế, dù xung quanh có rất nhiều cận thần nhưng Khương Thái Hiền lại cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Về phía Thôi Phạm Khuê, em cũng đã nhiều lần cố gắng tìm đến phu quân của mình để nói chuyện, thậm chí em cũng đã tự hạ mình, mong muốn được làm lành và hàn gắn mối quan hệ giữa cả hai. Nhưng tất cả những nỗ lực ấy đều bị Trí Nguyên hoàng đế lạnh lùng từ chối. Cảm giác tuyệt vọng len lỏi trong trái tim em sau mỗi lần nhận về sự im lặng hoặc lời từ chối của ngài ấy.
Có những lần nam hậu đã đứng chờ trước cửa Minh Long điện hàng giờ liền, chỉ mong rằng hoàng đế sẽ chú ý đến mình cũng như sẽ lắng nghe những lời xin lỗi của em. Nhưng đáp lại chỉ là cánh cửa lạnh lẽo đóng lại trước mặt. Những nô tì và thái giám xung quanh đều lo lắng cho nam hậu của họ nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng can ngăn hoàng đế. Khương Thái Hiền dường như đang cố gắng giữ khoảng cách, thể hiện một vẻ lạnh lùng dù trong lòng ngài vẫn tràn đầy mâu thuẫn và cảm xúc.
Thôi Phạm Khuê rất đau lòng nhưng em vẫn không hề từ bỏ. Em biết rằng mình yêu hoàng đế và em không muốn mối quan hệ này tan vỡ chỉ vì những hiểu lầm hay tổn thương đã qua. Nhưng càng cố gắng, Phạm Khuê lại càng nhận về những vết thương lòng. Sự từ chối liên tục của hoàng đế khiến Thôi Phạm Khuê cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt, không biết đến khi nào Trí Nguyên đế mới chịu mở lòng.
Một lần nọ, khi nam hậu đứng bên ngoài Minh Long điện, cố gắng để gặp mặt hoàng đế nhưng chỉ có một thái giám đi ra ngoài và nói:
- Hoàng thượng hiện đang không muốn gặp người, thưa nam hậu...!
Nghe đến đó, Thôi Phạm Khuê chỉ im lặng, bàn tay siết chặt lấy chiếc bụng đang dần nhô lên của mình. Em cuối cùng chỉ lặng thinh quay lưng bước đi, cảm giác như tất cả những gì bản thân đang cố gắng đều trở nên vô ích. Mỗi bước chân càng xa Minh Long điện, Thôi Phạm Khuê càng cảm thấy như khoảng cách giữa mình và Trí Nguyên hoàng đế đang ngày một nhiều hơn.
.
Sau khi bị phu quân từ chối quá nhiều lần, Thôi Phạm Khuê đã quyết định âm thầm bỏ về phủ Thôi gia mà không báo trước cho hoàng đế biết. Em cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng, không muốn tiếp tục chịu đựng sự lạnh nhạt từ phu quân của mình nữa. Dù lòng em vẫn đầy sự yêu thương dành cho ngài ấy nhưng những tổn thương liên tục lại khiến Thôi Phạm Khuê không thể chịu đựng thêm được nữa.
Vào một buổi sáng sớm, khi Thanh Nguyệt cung vẫn còn đang chìm trong sự tĩnh lặng, Thôi Phạm Khuê lại lặng lẽ chuẩn bị hành lý. Em đã dặn dò Tiểu Châu và những nô tì thân cận khác của mình rằng không được nói chuyện mà em rời đi với bất cứ ai, đặc biệt là với Trí Nguyên hoàng đế. Và đương nhiên, chuyện em mang thai thì một người nô tì thân cận như Tiểu Châu cũng đã sớm biết được. Cô cũng hứa sẽ giúp em giữ kín luôn cả cái bí mật lớn này.
Thôi Phạm Khuê không muốn tạo thêm bất kỳ rắc rối nào nữa, em chỉ muốn có một khoảng thời gian để tĩnh tâm, rời xa nơi cung cấm và khỏi những cảm xúc phức tạp.
Khi bước ra khỏi cổng Thanh Nguyệt cung, Lam Tuyết nam hậu đã ngoái đầu lại nhìn thoáng qua nơi này lần nữa. Đó từng là nơi mà em và hoàng đế đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhưng giờ đây chỉ còn lại nỗi buồn và sự hiểu lầm. Không ai hay biết về sự ra đi của nam hậu ngoài Minh Châu và một vài người thân tín. Em rời đi trong lặng lẽ, để lại phía sau những ký ức đau buồn, hy vọng rằng thời gian xa cách sẽ làm nguôi ngoai nỗi đau trong lòng mình.
Về tới nhà phụ thân của mình, Thôi Phạm Khuê không nói nhiều về lý do mà mình trở về, chỉ bảo rằng em cần nghỉ ngơi một thời gian. Thôi Bình thấy nhi tử của mình u sầu như vậy nhưng cũng chẳng muốn ép buộc em phải nói ra sự thật. Cả gia đình đều chăm sóc Phạm Khuê với sự ân cần và yêu thương, tạo cho em một khoảng không gian yên bình sau những sóng gió trong cung cấm.
Trong khi đó, Trí Nguyên hoàng đế vẫn chưa hay biết về sự ra đi của nam hậu...
.
Cuối cùng thì Khương Thái Hiền cũng dần nhận ra có điều gì đó bất thường khi suốt một tuần qua, khi ngài không hề nhìn thấy bóng dáng của Thôi Phạm Khuê lảng vảng ở bất cứ nơi nào trong cung điện của mình. Dù lúc đó ngài đã tỏ ra lạnh nhạt và từ chối gặp nam hậu nhưng sâu trong thâm tâm của mình, Khương Thái Hiền vẫn luôn âm thầm quan sát và để mắt đến em. Không còn những lần các thái giám hay cận thần chạy vào báo rằng nam hậu lại đến tìm gặp mình nữa, điều này đã khiến Trí Nguyên đế bắt đầu cảm thấy trống trải đến lạ thường.
Ban đầu, Khương Thái Hiền cũng nghĩ rằng có lẽ Phạm Khuê đang giận dỗi ngược lại mình và chỉ muốn tránh mặt ngài một thời gian. Tuy nhiên, sự im lặng kéo dài từ ngày này qua ngày khác khiến ngài cảm thấy lo lắng. Mỗi khi đi dạo qua Thanh Nguyệt cung, nơi mà Phạm Khuê ở, hoàng đế lại nhận ra sự vắng lặng đến đáng ngờ. Không còn thấy Minh Châu chạy ra nghênh đón, không còn thấy một Thôi Phạm Khuê dõi theo bóng dáng của mình từ phía xa như thường lệ.
Khương Thái Hiền bắt đầu suy nghĩ lại về những lần lạnh nhạt mà ngài đã đối xử với Phạm Khuê. Dù ngài đã cố giữ khoảng cách nhưng lòng ngài vẫn luôn nhớ đến em, đến những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người. Cảm giác trống rỗng càng ngày càng lớn dần, khiến ngài không thể ngồi yên.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hoàng đế rằng:
- Chẳng lẽ... em ấy bỏ trốn?
Ngay lập tức, Khương Thái Hiền liền kéo đến Thanh Nguyệt cung, lòng ngài nóng như lửa đốt, hy vọng có thể tìm thấy nam hậu của mình. Nhưng khi bước vào cung, chỉ thấy một không gian trống vắng, Thôi Phạm Khuê hoàn toàn không có mặt ở đó. Cơn giận bùng lên, ngài liền tóm lấy Minh Châu, là người hầu thân cận của em, khi cô vừa đi ngang qua nơi đó và ép cô phải khai ra tung tích của chủ tử mình.
Minh Châu sợ hãi trước sự tức giận của hoàng đế, cô cố gắng giải thích một cách lấp lửng để bảo vệ Phạm Khuê. Nhưng dưới áp lực mạnh mẽ từ người đàn ông quyền lực nhất thiên hạ, cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận rằng nam hậu đã rời cung và trở về nhà phụ thân của mình.
Và trong lúc vô tình, Minh Châu cũng đã buột miệng làm lộ ra một bí mật lớn:
- Hồi bẩm hoàng thượng, tâm trạng của người đang mang thai vốn dĩ không được ổn định...
Trí Nguyên hoàng đế sau khi nghe nô tì này buột miệng nói ra chuyện ấy, đôi mắt ngài thoáng hiện lên sự bất ngờ, mọi cảm xúc trong ngài liền như ngưng đọng. Ngài nhíu mày, cố giữ sự bình tĩnh nhưng giọng nói lại không giấu nổi sự căng thẳng:
- Nhà ngươi vừa nói cái gì? Nam hậu của trẫm... đang mang long thai sao?
Minh Châu nghe xong thì liền hoảng hốt, biết mình đã lỡ lời. Cô vội cúi đầu, tay run rẩy:
- Hồi bẩm hoàng thượng... đúng là như vậy ạ. Nam hậu đã mang long thai được vài tháng rồi, nhưng người muốn giấu không để ai biết, kể cả hoàng thượng...
Sự xác nhận chắc chắn từ Minh Châu khiến Khương Thái Hiền sững lại. Cảm giác khó tin lẫn lo lắng ùa đến cùng một lúc. Trái tim ngài như nặng trĩu với vô vàn suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu. Làm sao ngài có thể không biết được chuyện trọng đại thế này?
Thôi Phạm Khuê đang mang trong mình giọt máu của ngài? Điều đó khiến tất cả những cơn giận dữ, sự xa cách mà ngài đã gây ra trong thời gian qua đều trở nên vô nghĩa. Khương Thái Hiền không thể tin được mình đã để sự tự tôn và lòng tự ái khiến mối quan hệ với nương tử lại trở nên xa cách đến vậy, thậm chí còn không hề hay biết Phạm Khuê đang mang thai đứa con của cả hai.
Không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, Khương Thái Hiền ngay lập tức ra lệnh chuẩn bị xe ngựa và hộ vệ để đến phủ Thôi gia của Thôi tướng quân với hy vọng có thể mang được Thôi Phạm Khuê cùng đứa con trong bụng em trở về bên mình.
.
Khương Thái Hiền trong bộ trang phục giản dị bình thường, không màng đến sự ngăn cản của các quan viên hay sự khuyên bảo của những người hầu cận, đích thân cưỡi ngựa đến phủ của Thôi tướng quân. Ánh mắt ngài sắc bén và đầy quyết tâm, trái tim lại ngập tràn lo lắng khi nghĩ đến nam hậu của mình. Suốt nhiều ngày không thấy mặt nương tử, ngài cảm nhận một sự trống trải không tên, không thể kìm nén được nữa mà phải hành động.
Khi đã đến được phủ Thôi tướng quân, trời cũng đã tối dần, Khương Thái Hiền bước vào mà không cần bất kỳ sự thông báo nào. Các gia nhân cúi đầu hành lễ một cách đầy kính cẩn nhưng vẫn không thể giấu được sự ngạc nhiên khi thấy đế vương đích thân đến đây. Ngài bước vào phòng lớn, nơi Thôi tướng quân và gia đình đang ở. Mắt ngài lia khắp nơi, tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Phạm Khuê.
Gặp Thôi tướng quân, Trí Nguyên hoàng đế liền thẳng thắn nói:
- Nhạc phụ, trẫm đến đây để tìm nương tử của trẫm. Phạm Khuê hiện giờ đang ở đâu?
Giọng nói của ngài vừa dứt, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng. Tất cả đều ngạc nhiên trước sự dứt khoát của hoàng đế. Thôi Bình tướng quân chỉ biết cúi đầu, im lặng một lát trước khi đáp lời, biết rằng không thể giấu giếm được nữa.
- Hồi bẩm bệ hạ, Khuê nhi đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Hạ thần không dám làm lỡ chuyện của người, thưa bệ hạ!
Nghe đến đây, Khương Thái Hiền không chần chừ thêm, bước nhanh về phía phòng riêng của Thôi Phạm Khuê, lòng ngập tràn lo lắng và cũng có chút giận dữ về việc nam hậu của mình rời bỏ hoàng cung mà không thông báo. Ngài muốn tự mình đối mặt với Thôi Phạm Khuê, muốn giải quyết những hiểu lầm và mong đưa người trở về bên mình.
.
Sau khi Trí Nguyên đế bước vào phòng của Phạm Khuê, ngài thấy em đang ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài với dáng vẻ trầm tư và mệt mỏi. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật gương mặt thanh tú nhưng mang nặng nỗi buồn của Lam Tuyết nam hậu. Khi nhận ra sự hiện diện bất ngờ của hoàng đế, Thôi Phạm Khuê khẽ giật mình, lập tức quay đi không muốn đối diện với ngài.
Khương Thái Hiền chậm rãi tiến đến gần, đôi mắt ngài dịu lại khi nhìn thấy dáng vẻ của nương tử. Ngài đứng đó một lúc lâu mà không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn người mình yêu thương. Cuối cùng, ngài lên tiếng, giọng nói trầm thấp pha lẫn chút bất mãn:
- Nương tử, tại sao không nói cho trẫm biết mà lại tự ý bỏ đi? Trẫm tìm em khắp nơi, em có biết là trẫm lo lắng cho em thế nào không?
Thôi Phạm Khuê không đáp, đôi vai nhỏ run lên. Một lúc sau, em mới thì thầm, giọng nói đầy nỗi tủi thân:
- Hồi bệ hạ, ta không muốn làm phiền ngài nữa. Ta biết ngài có nhiều việc phải lo. Ta, chỉ muốn yên tĩnh một thời gian...
Trí Nguyên hoàng đế cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi nghe những lời ấy, ngài không thể chịu nổi khi nhìn thấy em đau khổ như vậy. Không thể kìm nén được cảm xúc, ngài ngồi xuống bên cạnh em, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào vai nam hậu, ép em phải đối diện với mình.
- Thôi Phạm Khuê, trẫm chưa bao giờ muốn xa em. Em là tất cả đối với trẫm, em có hiểu không? - Ngài nói, giọng nói đầy sự nghiêm túc và chân thành.
- Trẫm không cần bất cứ ai khác, trẫm không cần lập thêm phi tần, chỉ cần có em bên cạnh trẫm thôi là đủ rồi!
Thôi Phạm Khuê nhìn Trí Nguyên hoàng đế, đôi mắt tràn đầy xúc động nhưng vẫn pha lẫn nỗi bất an. Sau khi nghe những lời từ ngài ấy, cảm xúc trong lòng không ngừng dao động. Nhưng rồi, thay vì để mình bị cuốn vào những lời ngọt ngào ấy, Thôi Phạm Khuê lại nhớ về những khoảng cách, hiểu lầm và nỗi đau mà em đã phải chịu đựng. Em hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần lạnh lẽo trở lại.
- Hồi bệ hạ... ngài không cần phải nói những lời này nữa! - Phạm Khuê nói, giọng run rẩy nhưng cũng đầy kiên quyết. - Ta đã quá mệt mỏi rồi!
Nam hậu nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy Trí Nguyên đế ra khỏi mình, em bước lùi lại, tạo khoảng cách giữa hai người. Sự kiên quyết trong hành động của em khiến Khương Thái Hiền khựng lại, không khỏi ngỡ ngàng.
- Ta không muốn tiếp tục như thế này nữa! - Phạm Khuê tiếp tục nói, ánh mắt tránh đi cái nhìn của hoàng đế.
Khương Thái Hiền cố gắng tiến lên một bước, nhưng đã bị em nhanh chóng lùi lại, giơ tay ra chặn ngài lại.
- Bệ hạ, xin ngài hãy đi đi. Ta cần thời gian để suy nghĩ...
Ánh mắt của Khương Thái Hiền ngay lập tức tối sầm lại, sự kiên định và tình yêu mà ngài dành cho nam hậu của mình đã bị chặn đứng bởi cánh tay mảnh khảnh nhưng đầy quyết tâm của người mình yêu. Cảm giác thất bại và tổn thương trào dâng trong lòng ngài nhưng Khương Thái Hiền biết rằng, ép buộc Phạm Khuê sẽ chỉ làm mối quan hệ này thêm rạn nứt.
Trí Nguyên đế dừng lại, đôi mắt nhìn sâu vào em rồi lại im lặng quay người rời khỏi phòng. Tiếng bước chân của ngài dần xa khuất, để lại nam hậu đứng đó trong cảm giác trống rỗng và nỗi đau đè nặng. Em không thể ngăn những giọt nước mắt chảy dài trên má nhưng bản thân vẫn kiên định với quyết định của mình.
Thôi Phạm Khuê cảm thấy cần thời gian để hiểu rõ lòng mình và không muốn tiếp tục sống trong vòng xoáy của cảm xúc, giữa yêu thương và nghi ngờ, giữa sự đau khổ và trách nhiệm.
.
Sau khi rời khỏi phòng của nam hậu, Trí Nguyên đế bước ra ngoài trong trạng thái bất lực và đầy phiền muộn. Ánh trăng đêm chiếu rọi, nhưng lòng ngài lại nặng trĩu và mù mịt như không thể tìm thấy lối ra. Mặc dù là một hoàng đế đầy quyền lực, nhưng trong chuyện tình cảm với nam hậu của mình, ngài lại cảm thấy bản thân hoàn toàn bất lực.
Khương Thái Hiền đứng trầm ngâm một lúc, rồi quyết định muốn đi gặp một người. Ngài không biết làm cách nào để làm lành với nam hậu nhưng trong lúc này, người mà ngài nghĩ tới lại chính là Thôi tướng quân, phụ thân của Phạm Khuê. Ngài cần sự khôn ngoan và lời khuyên từ nhạc phụ, người hiểu rõ cả Phạm Khuê và tình hình hiện tại.
Tướng quân Thôi Bình thấy hoàng đế đến tìm mình vào giờ khuya thế này, liền biết có chuyện quan trọng. Sau khi đàm đạo vài câu xã giao, Khương Thái Hiền không chần chừ mà nói ra vấn đề chính.
- Nhạc phụ, trẫm đã cố hết sức nhưng vẫn không thể làm lành với nam hậu. Phạm Khuê... đã đẩy trẫm ra...
Thôi Bình lắng nghe, đôi mắt già dặn nhưng vẫn tinh tường. Ông không ngạc nhiên trước tình cảnh của hoàng đế, vì dù gì Thôi Phạm Khuê cũng là nam tử của ông, và ông hiểu rõ tính cách của em hơn ai hết.
- Hồi bẩm hoàng thượng, xin ngài hãy cho tiểu Khuê một ít thời gian. - Thôi Bình từ tốn đáp.
- Nhi tử của hạ thần không phải là người dễ bị thuyết phục ngay. Khuê nhi cần thời gian để suy nghĩ và cũng để trái tim nó dịu lại.
Khương Thái Hiền ngồi xuống, cảm thấy nhẹ nhõm khi có người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của mình, nhưng vẫn không giấu được sự bất an.
- Nhưng trẫm sợ rằng... nếu cứ tiếp tục như thế này, nam hậu sẽ ngày càng xa cách trẫm hơn!
Thôi Bình mỉm cười nhẹ nhàng, an ủi ngài:
- Hoàng thượng, tình cảm là thứ không thể ép buộc, càng ép thì càng xa. Tiểu Khuê đã lớn lên trong một gia đình quân nhân, nó mạnh mẽ nhưng cũng rất nhạy cảm. Ngài hãy thể hiện cho Khuê nhi thấy rằng ngài thật lòng và luôn bên cạnh, nhưng cũng đừng vội vàng!
Sau khi lắng nghe những lời khuyên chân thành từ nhạc phụ, Khương Thái Hiền mới cảm thấy đôi phần được an ủi. Ngài biết mình phải kiên nhẫn hơn, không chỉ để hiểu rõ tình cảm của Thôi Phạm Khuê, mà còn phải để Khuê tự quyết định trong mối quan hệ này.
Khi rời khỏi phủ Thôi tướng quân, Trí Nguyên hoàng đế thầm nhủ sẽ không từ bỏ. Ngài nhất định sẽ tìm cách để Thôi Phạm Khuê tin tưởng mình một lần nữa, nhưng trước hết ngài cần phải cho nam hậu của mình không gian và thời gian để suy nghĩ cũng như tự mình quyết định.
.
Sau khi rời khỏi phủ Thôi gia, Khương Thái Hiền đã trở về hoàng cung và ngài đã đến Thanh Nguyệt cung, nơi giờ đây chỉ còn lại những kỷ niệm gắn liền với Lam Tuyết nam hậu. Trái tim ngài đầy nỗi trăn trở và lo lắng, ngài biết rằng phải tìm cách hàn gắn mối quan hệ với em.
Tối hôm đó khi ánh trăng sáng rực chiếu qua cửa sổ, Khương Thái Hiền đã quyết định sẽ ở lại nơi này, không chỉ để nhớ về nam hậu mà còn để suy nghĩ về cách để làm lành. Ngài ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn hoa đang nở rộ, nơi mà cả hai đã có những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau. Ngày hôm nay, tất cả như một giấc mơ đẹp đẽ giờ đây lại trở thành nỗi đau.
Không khí trong cung dần trở nên tĩnh lặng, Trí Nguyên hoàng đế chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua từng tán cây. Ngài ngả người xuống chiếc giường mà cả hai vẫn thường hay mặn nồng cùng nhau, tâm trí vẫn quay cuồng với những suy nghĩ về Thôi Phạm Khuê.
- Rốt cuộc trẫm đã sai ở đâu? - Ngài tự hỏi, cảm giác hối tiếc dâng trào.
Ngài nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc, nụ cười và ánh mắt của em. Mỗi lần nghĩ đến, ngài lại cảm thấy một nỗi đau thấu tận tâm can.
- Trẫm phải làm gì để em trở lại bên mình đây? - Ngài biết rằng mình không thể sống thiếu nam hậu.
Bất chợt, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, kéo Khương Thái Hiền ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngài đứng dậy, đi về phía cửa mở ra thì thấy Minh Châu, người hầu thân cận của Phạm Khuê đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng.
- Khởi bẩm hoàng thượng, xin ngài hãy cho nô tì một chút thời gian để nói chuyện. - Cô nói, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa khẩn thiết.
Khương Thái Hiền gật đầu, mời Minh Châu vào trong. Ngài có linh cảm rằng cô sẽ đem đến cho mình những thông tin quan trọng về nam hậu. Khi cả hai ngồi xuống, Minh Châu mở lời:
- Chủ tử của nô tì thật sự rất buồn. Người vẫn chưa thể tha thứ cho ngài thưa hoàng thượng...
- Trẫm biết! - Khương Thái Hiền đáp, giọng ngài trầm lắng. - Nhưng trẫm thật sự yêu nam hậu. Trẫm chỉ muốn em hiểu điều đó!
- Nếu hoàng thượng thật lòng yêu thương chủ tử của nô tì, thì xin hãy cho người một chút thời gian. Đôi khi, thời gian là thứ cần thiết để chữa lành mọi vết thương.
Hoàng đế gật đầu, nhưng nỗi lo âu vẫn không ngừng hành hạ tâm trí ngài. Ngài cảm thấy mình cần phải làm gì đó hơn là chỉ chờ đợi.
- Có cách nào để trẫm có thể gặp Phạm Khuê không?
Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Hồi hoàng thượng, nếu ngài gửi một bức thư chân thành cho nam hậu, có thể người sẽ xem xét lại ạ...
Nghe vậy, Trí Nguyên hoàng đế cảm thấy niềm hy vọng đã sống lại trong lòng. Ngài sẽ viết cho Phạm Khuê một bức thư để bày tỏ hết thảy những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Ngài muốn em biết rằng tình yêu của mình không bao giờ thay đổi, bất chấp mọi hiểu lầm.
- Được rồi. Trẫm sẽ làm như vậy!
Đêm đó, trong không gian yên tĩnh của Thanh Nguyệt cung, Trí Nguyên hoàng đế đã cầm bút viết thư, lòng ngập tràn những tình cảm dành cho Lam Tuyết nam hậu. Ngài hy vọng rằng bức thư này sẽ xóa tan đi những khoảng cách giữa hai người, để có thể khởi đầu lại từ những hiểu lầm và hàn gắn trái tim đã bị tổn thương.
.
Sáng hôm sau, Khương Thái Hiền thức dậy với tâm trí vẫn nặng trĩu về Thôi Phạm Khuê. Ngài hiểu rằng sự mệt mỏi và khó khăn trong những tháng đầu mang thai sẽ khiến em rất cần sự chăm sóc, vì vậy mà ngài đã quyết định cử Minh Châu đến phủ Thôi gia để chăm sóc cho em.
Khương Thái Hiền ngồi bên bàn, tay nắm chặt bút lông, khi nghĩ về Phạm Khuê, trái tim ngài không ngừng lo lắng. Ngài biết rằng nam hậu đang phải trải qua những thay đổi lớn trong cơ thể, và không có ngài bên cạnh có thể sẽ làm em cảm thấy cô đơn và thiếu thốn.
Sau khi viết một bức thư ngắn gửi cho Minh Châu, ngài đã chỉ định cô đến Thôi phủ. Trong bức thư, ngài nhấn mạnh rằng Minh Châu hãy chăm sóc cho chủ tử của cô thật tận tình và thấu hiểu, đồng thời truyền đạt lời nhắn nhủ của ngài:
- Hãy cho nam hậu biết rằng trẫm luôn yêu thương và lo lắng cho em!
Khi Minh Châu đến phủ Thôi tướng quân, cô cảm nhận rõ không khí u ám và nặng nề bao trùm xung quanh. Thôi Phạm Khuê đang ngồi một mình trong phòng, ánh mắt trống rỗng và cơ thể có vẻ gầy guộc hơn. Tiểu Châu cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy chủ tử của mình như vậy.
- Chủ tử, nô tì đến để chăm sóc người!
Minh Châu nói, cố gắng tạo không khí thân thiện.
- Hoàng thượng đã rất lo lắng cho người!
Thôi Phạm Khuê ngước nhìn, đôi mắt có chút ảm đạm nhưng cũng có chút hy vọng. Em hỏi Tiểu Châu, giọng vẫn còn chút run rẩy:
- Hoàng thượng đã cử ngươi đến đây sao?
- Đúng vậy thưa chủ tử, ngài ấy rất quan tâm đến sức khỏe của người. Bệ hạ biết rằng những tháng đầu mang thai sẽ rất khó khăn, và bệ hạ muốn nô tì đến để giúp đỡ người! - Tiểu Châu trả lời.
Thôi Phạm Khuê thở dài, cảm giác tủi thân lại dâng lên trong lòng. Mặc dù biết Trí Nguyên hoàng đế đã có ý tốt, nhưng em vẫn cảm thấy một khoảng cách giữa hai người.
- Ta không biết mình có thể làm gì lúc này. - Em thổn thức. - Ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Tiểu Châu nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt hai tay lên vai em an ủi và thì thầm:
- Chủ tử, hãy để nô tì giúp người. Hoàng đế rất yêu thương người và chỉ muốn người khỏe mạnh. Người hãy cho bản thân mình một cơ hội để chữa lành!
Những lời nói của Minh Châu làm Phạm Khuê cảm thấy ấm lòng hơn. Em biết rằng mình không thể mãi sống trong đau khổ và sự tự ti. Nam hậu quyết định sẽ cho bản thân một cơ hội, để có thể bước tiếp.
.
Ngày hôm đó, Tiểu Châu đã chuẩn bị những món ăn bổ dưỡng và nghỉ ngơi cho chủ tử của mình. Cô chăm sóc nam hậu từng chút một, từ những ly nước ấm đến việc sắp xếp gọn gàng lại căn phòng. Trong khi làm vậy, Tiểu Châu không ngừng nhắc về Trí Nguyên hoàng đế, truyền tải những tâm tư của ngài dành cho Phạm Khuê.
- Hoàng thượng rất nhớ người. Ngài ấy đã viết một bức thư cho nô tì, nhờ nô tì chuyển lời tới người đó ạ!
Minh Châu nói sau khi giúp Phạm Khuê thay một bộ y phục thoải mái hơn.
- Thật sao?- Phạm Khuê hỏi, tim em có chút chao đảo. - Ta không biết ngài ấy vẫn còn quan tâm đến ta...
- Ngài ấy rất lo lắng cho sức khỏe của người. Đây không phải là thời gian để tạo thêm rào cản giữa hai người.
Dù trong lòng vẫn còn nỗi giận hờn nhưng Thôi Phạm Khuê cũng nhận ra rằng việc tránh mặt Trí Nguyên hoàng đế chỉ khiến em càng thêm đau khổ. Em quyết định sẽ nghĩ lại về mối quan hệ của mình với ngài, cho dù vẫn còn những vết thương chưa lành.
Khi Tiểu Châu rời khỏi phòng, Thôi Phạm Khuê ngồi lại một mình và ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Một phần trong em khao khát được gặp hoàng đế, còn một phần lại sợ hãi sự tổn thương có thể tiếp tục xảy ra.
- Liệu mình... có thể làm lại từ đầu với ngài ấy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro