Chương 6: Che giấu chuyện lớn
Thôi Phạm Khuê ngồi trong phòng, trời đã tối mà lòng em lại trăn trở không yên. Em biết rằng Trí Nguyên hoàng đế sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng em cần thời gian để suy nghĩ và làm rõ cảm xúc của mình. Em quay sang với Tiểu Châu, nô tì thân cận của mình, nói với giọng nghiêm túc:
- Nếu hoàng đế có đến tìm ta, hãy nói với ngài rằng ta cần nghỉ ngơi và không muốn gặp ngài.
Minh Châu nhìn chủ tử của mình, ánh mắt cô ngập tràn lo lắng.
- Nhưng thưa nam hậu, hoàng thượng rõ là rất quan tâm đến người. Nếu người từ chối gặp mặt, có thể sẽ khiến ngài ấy lo lắng hơn...
- Ta hiểu... - Thôi Phạm Khuê thở dài. - Nhưng ta cần thời gian để suy nghĩ, chỉ cần một thời gian ngắn thôi!
Minh Châu gật đầu, dù vậy trong lòng cô vẫn không yên.
- Vâng, nô tì sẽ làm theo lời người căn dặn. Nhưng người hãy cẩn thận, đừng để hoàng thượng quá lo lắng, thưa nam hậu.
Thôi Phạm Khuê chỉ khẽ mỉm cười nhưng nỗi lo lắng vẫn còn đè nặng trong lòng. Em biết rằng việc này có thể làm tổn thương phu quân của mình, nhưng em không biết cách nào khác để giải quyết mớ bòng bong đang rối bời trong lòng mình. Phạm Khuê chỉ có thể hy vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn định hơn trong thời gian tới.
Đột nhiên lại có tiếng gõ cửa vang lên, Thôi Phạm Khuê liền giật mình và có chút sợ hãi. Em nhận ra rằng đó là giọng nói của Trí Nguyên hoàng đế, tim em đột ngột lại đập nhanh hơn. Không biết phải đối diện như thế nào với hoàng đế nên Thôi Phạm Khuê liền ngay lập tức chui tọt vào trong chăn muốn lẩn trốn ngài.
- Nam hậu, em có ở trong đó không?
Khương Thái Hiền lên tiếng hỏi, giọng nói vừa tràn đầy sự quan tâm vừa lo lắng. Không nhận được sự phản hồi càng khiến tâm trạng của vị hoàng đế nọ thêm phần nôn nao.
- Nếu em không muốn gặp trẫm, thì ít nhất hãy cho trẫm biết!
Phạm Khuê nằm yên trong chăn, cố gắng kiềm chế nhịp thở. Cảm giác xấu hổ và sợ hãi khiến em không dám ra ngoài. Em hiểu rằng mình đang trốn tránh sự thật nhưng không biết phải đối diện ra sao.
- Trẫm chỉ muốn nói chuyện với em, Phạm Khuê!
Khương Thái Hiền nói thêm, giọng ngài nhẹ nhàng như muốn xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Thôi Phạm Khuê.
- Hãy cho trẫm cơ hội được giải thích với em...
Phạm Khuê trong lúc vẫn còn đang trốn trong chăn, nghĩ đến việc không thể kéo dài tình huống này mãi. Em ra hiệu cho Minh Châu, ý muốn cô hãy đi ra gặp mặt Trí Nguyên hoàng đế thay cho mình. Minh Châu liền hiểu ý rồi bước ra bên ngoài gặp hoàng đế.
- Hồi bẩm hoàng thượng, chủ tử của nô tì hiện tại không muốn gặp ngài!
Cô nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ chất giọng điềm tĩnh.
Khương Thái Hiền nghe thấy vậy, lòng ngài lại nặng trĩu.
- Tại sao nam hậu lại không muốn gặp trẫm? - Ngài hỏi, vốn đã không còn giấu nổi vẻ lo lắng.
Minh Châu thận trọng trả lời: - Chủ tử của nô tì đang nghỉ ngơi và từ chối gặp ngài, thưa hoàng thượng!
- Không, trẫm không muốn chờ đợi. - Khương Thái Hiền kiên quyết. - Trẫm cần phải nói chuyện với nam hậu ngay bây giờ!
Thôi Phạm Khuê nằm im, lòng em cảm thấy bất an khi nghe thấy sự quyết tâm trong giọng nói của hoàng đế. Em biết ngài ấy đang lo lắng cho mình nhưng em vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với những cảm xúc đang tràn ngập trong lòng.
Cuối cùng, Minh Châu quay lại vào trong phòng và tiến đến chỗ em, cô nhẹ nhàng nói:
- Ngài ấy thật sự rất quan tâm đến người, thưa nam hậu. Nếu người lại từ chối gặp mặt, e rằng có thể sẽ càng làm mọi chuyện càng tệ hơn...
Thôi Phạm Khuê hít một hơi thật sâu để cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Dù lòng em đang tràn ngập cảm xúc nhưng em vẫn kiên quyết không muốn gặp Trí Nguyên hoàng đế. Em ra hiệu cho Tiểu Châu, ý bảo cô hãy lần nữa ra ngoài mà thông báo cho ngài ấy.
- Hồi bẩm bệ hạ, thật thất lễ nhưng chủ tử của nô tì thật sự không muốn gặp ngài ngay lúc này!
Minh Châu nói, giọng cô kiên quyết nhưng cũng đầy thông cảm.
Khương Thái Hiền đứng bên ngoài, ánh mắt ngài dừng lại một chỗ, không thể giấu nổi sự thất vọng.
- Phạm Khuê, em không cần phải trốn tránh. Trẫm chỉ muốn nói chuyện với em. - Ngài nói, giọng có chút khẩn thiết.
Nghe thấy những lời đó, trái tim Thôi Phạm Khuê dường như thắt lại. Em biết hoàng đế đang lo lắng cho mình nhưng em lại không biết phải mở lòng làm sao.
- Ta cần thời gian...
Em thì thào, dù biết phu quân của mình sẽ chẳng thể nào nghe thấy.
Tiểu Châu nhìn vào trong phòng, hiểu rõ tâm tư của chủ tử mình.
- Hồi bẩm hoàng thượng, xin ngài hãy để chủ tử của nô tì có thêm thời gian...
Khương Thái Hiền cúi đầu lặng thinh rồi sau đó lại gật đầu, mặc dù lòng ngài không hề muốn.
- Được rồi, trẫm sẽ chờ. Nhưng hãy cho nam hậu biết, trẫm luôn sẵn sàng nếu em ấy cần trẫm!
Sau khi Trí Nguyên hoàng đế đã rời đi, em mới từ từ bước ra khỏi chăn rồi ngồi bần thần trên ghế. Thôi Phạm Khuê không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy đau lòng khi thấy hoàng đế lo lắng như vậy nhưng em cũng hiểu rằng bản thân mình cần thời gian để suy nghĩ về cảm xúc và mối quan hệ giữa cả hai.
Cuối cùng, nam hậu lại không thể kiềm chế được nữa, nước mắt lăn dài trên má mà bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt như một con đê vỡ, không thể ngăn lại được.
Tiểu Châu đứng bên cạnh thấy chủ tử mình như vậy, lòng cô cũng đau xót không thôi. Cô nhanh chóng đến bên rồi nhẹ nhàng vỗ về nam hậu.
- Chủ tử, xin người đừng buồn nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Người có thể nói cho nô tì biết, tại sao người lại đau lòng như vậy không?
Thôi Phạm Khuê ngẩng lên, ánh mắt ướt lệ tràn đầy tâm tư.
- Tiểu Châu, ta không biết phải làm sao để đối diện với ngài ấy. Tình cảm của ta… thật sự rất phức tạp.
Minh Châu khẽ gật đầu, cô thấu hiểu những nỗi niềm mà chủ tử của mình đang phải trải qua.
- Thưa nam hậu, tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng nếu người thật lòng yêu hoàng thượng, có lẽ người hãy cho ngài ấy một cơ hội!
- Nhưng ta lại cảm thấy tổn thương khi nghĩ đến việc ngài ấy có thể lập thêm phi tần...
Thôi Phạm Khuê thổn thức, đôi mắt em lại rưng rưng.
- Người không thể chỉ nhìn thấy những điều xấu. Hãy nghĩ đến những gì mà hoàng đế đã làm cho người. Ngài ấy thật lòng rất yêu thương người, chỉ cần người mở lòng và lắng nghe ngài ấy, mọi chuyện có thể sẽ khác!
Thôi Phạm Khuê thở dài, em biết Tiểu Châu nói đúng, nhưng nỗi sợ hãi và sự hoang mang vẫn chưa hề tan biến. Dù vậy, em cũng cảm thấy lòng mình được an ủi phần nào khi có người ở bên cạnh. Phạm Khuê tự nhủ rằng mình cần thời gian để suy nghĩ, nhưng cũng không thể quên đi tình cảm mạnh mẽ dành cho hoàng đế.
.
Sáng hôm sau, những ánh nắng dịu dàng chiếu rọi qua khung cửa sổ, nhưng Thôi Phạm Khuê vẫn cảm thấy lòng mình nặng nề. Em ngồi dậy, cố gắng lấy lại tinh thần sau một đêm đầy những suy nghĩ và nước mắt. Tiểu Châu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng nhưng em lại không còn thấy ngon miệng như trước nữa.
- Chủ tử, hôm nay người định làm gì?
Tiểu Châu chủ động hỏi, cố gắng tạo ra bầu không khí vui vẻ cho chủ tử của mình.
- Ta… không biết nữa! - Nam hậu thở dài. - Có lẽ ta sẽ đi dạo một mình.
Tiểu Châu gật đầu, mỉm cười khích lệ.
- Đi dạo cũng có thể giúp người thư giãn. Hãy để đầu óc của người thoải mái hơn, thưa nam hậu.
Thôi Phạm Khuê thay y phục, một bộ y phục màu xanh bạc hà nhẹ nhàng. Em muốn cảm thấy tự do hơn, không bị ràng buộc bởi những suy nghĩ nặng nề. Sau khi chuẩn bị xong, em tự mình ra ngoài, muốn hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng.
Đi dạo trong vườn, Thôi Phạm Khuê ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Những bông hoa nở rộ, chim hót líu lo, mọi thứ đều đẹp đẽ nhưng lại không thể xua tan được nỗi lo lắng trong lòng. Em nhớ đến Trí Nguyên hoàng đế, nhớ đến những khoảnh khắc ngọt ngào mà cả hai đã trải qua và cả nỗi đau khi em nghĩ đến chuyện ngài ấy có thể lập thêm phi tần.
Lam Tuyết nam hậu cố gắng xua đi những suy nghĩ rối bời trong lòng. Bất chợt Tiểu Châu lại hớt hải chạy đến, cô thở hổn hển nhưng trên gương mặt lại không thể giấu được vẻ hào hứng.
- Chủ tử! Nô tì có nghe được một tin tức quan trọng này, nô tì muốn kể cho người nghe! - Cô thở hổn hển, đôi mắt sáng rực.
- Có chuyện gì sao, Tiểu Châu?
Thôi Phạm Khuê bình tĩnh hỏi lại, cảm giác hồi hộp lẫn hiếu kỳ dâng lên trong lòng em.
- Nô tì nghe mấy nô tì khác nói rằng bệ hạ đã tuyên bố với toàn thể triều thần trong cung rằng ngài sẽ không lập thêm bất kỳ phi tần nào khác!
Minh Châu nói nhanh, như thể muốn từng lời đều được truyền tải ngay lập tức. Nghe xong, trái tim của Thôi Phạm Khuê như thắt lại, cảm giác vừa mừng vừa lo.
- N-Ngài ấy... thật sự đã nói như vậy sao?
- Đúng vậy thưa chủ tử! Ngài ấy muốn dành toàn bộ tình cảm và thời gian cho người, nam hậu! - Tiểu Châu khẳng định. - Ngài ấy chỉ muốn có mỗi một mình người ở bên cạnh mà thôi!
Lời nói của Minh Châu như một làn gió mới thổi vào tâm hồn của Thôi Phạm Khuê. Em cảm thấy niềm hi vọng dâng trào nhưng vẫn còn có chút e dè.
- Nếu vậy, tại sao ta vẫn cảm thấy như ngài ấy đang phải chịu áp lực từ triều đình?
- Đó là vì trách nhiệm của hoàng thượng nhưng ngài ấy thật sự rất yêu thương người!
Minh Châu an ủi: - Nếu người có cơ hội, hãy nói với ngài ấy về cảm xúc của mình!
Thôi Phạm Khuê gật đầu, trong lòng em bắt đầu nhen nhóm quyết tâm. Có lẽ đã đến lúc em cần phải mở lòng và đối diện với hoàng đế một lần nữa.
- Cảm ơn ngươi, Tiểu Châu. Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng!
Cảm giác trong lòng đã dần sáng tỏ hơn nên chính vì vậy mà Thôi Phạm Khuê quyết định sẽ tìm cách để làm rõ mọi chuyện với Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền.
.
Sáng sớm hôm đó, bầu không khí trong Minh Long điện lại trở nên trang nghiêm hơn bao giờ hết khi Trí Nguyên hoàng đế triệu tập tất cả triều thần. Ngài ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc bén rất ra dáng một vị hoàng đế đầy quyền uy. Các quan lại xếp hàng trang trọng, chờ đợi lời tuyên bố từ ngài.
- Các khanh gia!
Khương Thái Hiền bắt đầu, giọng nói dõng dạc vang lên.
- Trẫm đã quyết định rằng bản thân sẽ không lập thêm bất kỳ thê tần nào nữa!
Một sự im lặng bao trùm, các quan thần chỉ thầm nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng. Hoàng đế lại tiếp tục:
- Trẫm đã có một người sẽ cùng trẫm gánh vác trách nhiệm triều chính và xây dựng đất nước, đó chính là Thôi Phạm Khuê tức nam hậu độc nhất hiện tại của trẫm!
Lời tuyên bố của Trí Nguyên đế như một cú sốc đối với tất cả mọi triều thần. Một số người lặng im suy tư trong khi những người khác đang trao đổi ánh nhìn đầy ngạc nhiên. Họ không ngờ rằng hoàng đế của Đại quốc lại công khai tuyên bố như vậy.
- Chính vì vậy mà trẫm mong muốn các khanh gia hãy hiểu rằng tình yêu và trách nhiệm của trẫm không thể tách rời. Thôi Phạm Khuê hiện tại và mãi mãi sẽ là người đồng hành của trẫm trong mọi quyết định!
Khương Thái Hiền nói thêm, vẻ kiên quyết trong ánh mắt ngài khiến mọi người không ai dám phản bác gì.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, các quan lại cuối cùng cũng cúi đầu tỏ vẻ đồng tình nhưng trong lòng họ không ngừng bàn tán. Lời nói của hoàng đế đã tạo ra một dấu ấn mạnh mẽ, khiến mọi người phải xem xét lại vị trí và vai trò của Lam Tuyết nam hậu trong triều đình.
Khi cuộc họp kết thúc, Khương Thái Hiền rời khỏi ngai vàng, lòng ngài tràn ngập hi vọng và quyết tâm. Ngài muốn chứng minh cho Phạm Khuê thấy được rằng tình cảm của mình dành cho em không hề thay đổi.
.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Khương Thái Hiền quyết định sẽ tìm đến Thanh Nguyệt cung, nơi mà Phạm Khuê đang ở, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm và đầy quyết tâm. Ngài biết rằng quyết định của mình sẽ gây ra không ít xôn xao trong triều nhưng ngài sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách chỉ để bảo vệ nam hậu của mình.
Thôi Phạm Khuê cảm thấy rất bất ngờ khi Trí Nguyên hoàng đế đến Thanh Nguyệt cung. Em không ngờ rằng ngài lại đến gặp mình ngay sau cuộc họp quan trọng như vậy. Ánh mắt Phạm Khuê ánh lên sự ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, lòng em lại dâng trào cảm xúc ấm áp.
- Hoàng thượng...
Phạm Khuê thốt lên, giọng em có phần nghẹn lại.
- Tại sao ngài lại đến đây? Ta cũng đã nghe chuyện mà ngài tuyên bố khi sáng. Tại sao ngài lại tuyên bố như vậy?
Khương Thái Hiền bước gần hơn, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên đôi môi ngài.
- Trẫm không thể ngồi yên khi nghĩ đến em. Trẫm muốn chắc chắn rằng em biết những gì mà trẫm vừa tuyên bố hoàn toàn là nghiêm túc!
Thôi Phạm Khuê nhìn ngài, lòng rối bời giữa cảm giác vui mừng và lo lắng.
- Ngài thực sự không sợ bị phản đối sao?
- Trẫm sẽ không cho phép điều đó ngăn cản trẫm!
Trí Nguyên đế khẳng định, ánh mắt ngài sâu thẳm và tràn đầy quyết tâm.
- Tình yêu của trẫm dành cho em là điều quan trọng nhất. Trẫm sẽ bảo vệ em, bất kể là có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!
Thôi Phạm Khuê cảm thấy như có một luồng sức mạnh từ lời nói của hoàng đế. Em không còn chỉ là một cậu thiếu niên yếu đuối nữa, em giờ đây cũng cảm thấy mình có thể trở thành một phần của điều gì đó lớn lao hơn.
- Nếu vậy, ta sẽ cùng ngài đối mặt!
Em chắc nịch nói, giọng đầy tự tin.
Khương Thái Hiền tiến đến bên cạnh Thôi Phạm Khuê, ngài kéo em rồi ôm chặt vào lòng. Cảm giác ấm áp và bảo vệ từ vòng tay của phu quân lại khiến Phạm Khuê bất ngờ nhưng ngay lập tức, em cũng cảm thấy thật bình yên. Ngài thì thầm bên tai em:
- Trẫm sẽ luôn ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh em...
Phạm Khuê cảm nhận được nhịp tim của hoàng đế và em cũng không thể kiềm chế được nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
- Ngài thật sự không sợ điều gì hay sao? - Em hỏi, giọng nói có chút e ngại.
- Không!
Khương Thái Hiền dứt khoát trả lời, lùi lại để nhìn vào mắt của nam hậu, ánh mắt ngài kiên định mà trả lời:
- Với em, mọi thứ trẫm đều thấy vô cùng xứng đáng. Trẫm sẽ làm mọi điều mà bản thân có thể để bảo vệ cho tình yêu này!
Sự chân thành trong ánh mắt của ngài làm Thôi Phạm Khuê cảm động. Em gật đầu, quyết định sẽ không còn lo lắng nữa. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai hiểu rằng tình cảm của họ đã trở thành sức mạnh lớn lao đủ để đối mặt với mọi khó khăn phía trước.
Cả hai hiểu rằng họ đã sẵn sàng cho mọi thử thách phía trước, cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của chính mình.
.
Cuộc sống của Khương Thái Hiền và Thôi Phạm Khuê cứ trôi qua trong những ngày tháng êm đềm, cho đến một buổi sáng, nam hậu bỗng dưng cảm thấy có những dấu hiệu gì đó khác lạ đang xuất hiện trong cơ thể mình. Em nhận ra mình thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, buồn nôn và thỉnh thoảng lại có những cơn thèm ăn bất thường.
Phạm Khuê bắt đầu cảm thấy những triệu chứng lạ lẫm ấy em chưa từng trải qua trước đây. Cảm giác mệt mỏi kéo dài khiến em không còn chút sức lực nào để tham gia vào các hoạt động thường ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, em lại cảm thấy mình không còn tràn đầy năng lượng như trước nữa.
Nam hậu cũng thường xuyên gặp phải những cơn buồn nôn, đặc biệt là vào buổi sáng. Những mùi thức ăn bình thường cũng khiến em trở nên khó chịu, khiến em phải tránh xa nhà bếp. Cảm giác thèm ăn bất thường cũng xuất hiện, em bất chợt muốn ăn những món mà trước đây bản thân không hề thích, như những loại trái cây chua hoặc bánh ngọt.
Ngoài ra, Thôi Phạm Khuê còn cảm thấy tâm trạng thất thường, dễ rơi vào trạng thái buồn bã hoặc lo lắng mà không rõ nguyên do. Nam hậu thường xuyên cảm thấy căng thẳng và bứt rứt trong lòng, dường như có một điều gì đó lớn lao đang diễn ra trong cơ thể mình.
Cuối cùng, em cảm thấy mình cần phải tìm hiểu rõ ràng hơn về những dấu hiệu này. Khi những triệu chứng ấy vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm, nó khiến em lo lắng và cuối cùng Phạm Khuê quyết định sẽ đến gặp thái y để được kiểm tra và tìm ra nguyên nhân cho những điều kỳ lạ đang diễn ra trong cơ thể mình.
Em đã tự hỏi liệu có phải mình đang gặp phải một căn bệnh gì đó quái ác hay không. Cảm giác hồi hộp trỗi dậy trong lòng nhưng lẫn vào đó là sự lo lắng nên em cũng chẳng dám thông báo cho hoàng đế.
Sau khi được thái y thăm khám, ông ấy đã xác nhận rằng nam hậu đang mang thai. Tin này khiến em vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Chính vì vậy mà em đã căn dặn thái y rằng không được tiết lộ chuyện này cho đến khi em cho phép.
Thôi Phạm Khuê trở về Thanh Nguyệt cung, lòng tràn đầy cảm xúc. Em cảm thấy hạnh phúc vì đang mang trong mình long thai nhưng cũng lo lắng về việc Trí Nguyên hoàng đế sẽ phản ứng ra sao khi biết tin này.
Trong những ngày tiếp theo, Thôi Phạm Khuê đã cố gắng giấu diếm tình trạng của mình nhưng em không thể không cảm thấy những thay đổi trong cơ thể. Khương Thái Hiền cũng đã bắt đầu để ý đến sự khác thường của em, ngài thường xuyên hỏi han và lo lắng cho em nhiều hơn.
Một buổi tối, khi cả hai đang thưởng thức bữa tối cùng nhau, thì Trí Nguyên hoàng đế lại bỗng nghiêm túc hỏi han:
- Nam hậu, có chuyện gì khiến em không vui hay sao? Trẫm cảm thấy em dạo này có phần lạ lẫm!
Thôi Phạm Khuê có chút chần chừ, lòng hồi hộp. Nhưng rồi em lại quyết định che giấu đi tình trạng của mình, vì em lo sợ rằng nếu hoàng đế biết được thì ngài sẽ lại cảm thấy căng thẳng hoặc lo lắng quá mức. Mà em thì lại không muốn trở thành gánh nặng của phu quân mình, đặc biệt là trong lúc Trí Nguyên đế đang phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ phía triều đình.
Em cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh rồi nở một nụ cười, mặc dù vẫn cảm thấy mệt mỏi nhưng Thôi Phạm Khuê vẫn tìm cách giấu diếm cảm giác của mình, thậm chí còn làm ra vẻ rạng rỡ để hoàng đế không phải nghi ngờ.
- Hồi bệ hạ, ta không sao... Ta vẫn thấy mọi thứ đều bình thường mà!
Mỗi lần Trí Nguyên hoàng đế hỏi han, Phạm Khuê đều khéo léo chuyển hướng câu chuyện, tránh không đề cập đến những triệu chứng đang làm em khó chịu. Nam hậu chỉ muốn tạo ra một không gian thoải mái cho cả hai, không muốn làm phu quân của mình phải bận tâm.
Tuy nhiên, sự giấu diếm này càng làm Thôi Phạm Khuê cảm thấy áp lực hơn. Em luôn lo lắng rằng một ngày nào đó, sự thật sẽ bị phát hiện và điều đó có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa cả hai người. Nhưng với mỗi ngày trôi qua, Lam Tuyết nam hậu lại càng thêm quyết tâm che giấu bí mật về chuyện bản thân mình đang mang long thai.
.
Vào một buổi tối yên tĩnh nọ, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi khắp Thanh Nguyệt cung, Khương Thái Hiền bước vào với vẻ mặt dịu dàng. Ngài mang theo một món quà nhỏ, muốn tạo bất ngờ cho nam hậu của mình.
Em đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh về đêm, lòng em vẫn còn lăn tăn về chuyện mà bản thân đang cố gắng che giấu tất cả mọi người trong hoàng cung. Khi nhìn thấy hoàng đế bước vào, em liền nở một nụ cười thật tươi, cố gắng giấu đi nỗi lo lắng trong lòng.
- Em đang làm gì mà ngồi đó ngẩn ngơ vậy? - Thái Hiền hỏi, giọng nói trầm ấm và ấm áp của ngài làm em cảm thấy lâng lâng.
Thôi Phạm Khuê chỉ cười nhẹ, em không muốn ngài biết tâm trạng hiện tại của bản thân, nói dối:
- Hồi bệ hạ, ta chỉ đang ngắm trăng thôi ạ!
Khương Thái Hiền mỉm cười tiến lại gần, đưa món quà mà mình đặc biệt chuẩn bị cho Phạm Khuê.
- Đây là một chút quà trẫm tặng cho em. Hi vọng em sẽ thích!
Phạm Khuê đưa hai tay ra nhận lấy từ tay Trí Nguyên hoàng đế, em mở món quà ra và thấy đó là một chiếc vòng cổ tinh xảo, được chế tác từ ngọc bích. Ánh mắt của em sáng lên khi nhìn thấy món quà nhưng bên trong lại cảm thấy một nỗi xao xuyến.
- Cảm ơn ngài, hoàng thượng. Nó thật đẹp, ta rất thích! - Em nói, nhưng lại không thể giấu được chút bối rối.
Khương Thái Hiền nhìn em chằm chằm, dường như cũng nhận ra có điều gì không ổn.
- Em có vẻ không vui lắm. Có chuyện gì sao?
Thôi Phạm Khuê lại lắc đầu, cố tỏ ra vẻ tự nhiên:
- Hồi bẩm bệ hạ, không có gì đâu ạ, chỉ là… dạo gần đây ta cảm thấy hơi mệt mỏi trong người một chút.
Ngài không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không muốn ép buộc em. Khương Thái Hiền chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh em, hai người cùng ngắm nhìn ánh trăng nhưng trong lòng mỗi người đều chất chứa những nỗi niềm riêng.
Lam Tuyết nam hậu cảm thấy áp lực từ việc che giấu sự thật ngày càng lớn dần, trong khi Trí Nguyên hoàng đế lại không ngừng cảm thấy lo lắng về những sự thay đổi gần đây của em. Thời gian trôi qua, không khí trong phòng vừa ấm áp nhưng cũng đầy nỗi lo lắng.
.
Trong bầu không khí ấm áp của buổi tối, Trí Nguyên đế bỗng dưng lại trở nên nghiêm túc hơn. Ngài nắm lấy tay em, ánh mắt chứa đầy khao khát và mong chờ.
- Phạm Khuê, trẫm muốn được cùng em hâm nóng tình cảm. Đêm nay, hãy để trẫm chăm sóc em...
Ngay lập tức Thôi Phạm Khuê liền cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh. Em cũng muốn gần gũi với phu quân nhưng nỗi lo về tình trạng hiện giờ của bản thân lại khiến em chần chừ.
- Hồi bệ hạ, ta… ta cảm thấy không được khỏe lắm. Có lẽ hôm nay không phải là thời điểm thích hợp...
Khương Thái Hiền nhíu mày, cảm giác thất vọng cùng không hài lòng liền thoáng hiện trong lòng ngài.
- Thôi Phạm Khuê, em là đang cố giấu trẫm điều gì đó, có đúng không?
Thôi Phạm Khuê lắc đầu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: - Bệ hạ, thật sự không có gì đâu. Chỉ là ta… ta không thể...
Câu nói ấy tuôn ra như một lời khẳng định nhưng lòng em thì lại trĩu nặng.
Khương Thái Hiền nhận được sự từ chối từ nương tử của mình thì trong lòng liền tràn đầy nỗi tức giận và thất vọng. Ngài không hiểu tại sao Thôi Phạm Khuê lại không muốn gần gũi cùng mình và cảm giác bị tổn thương khiến ngài trở nên cứng rắn hơn.
- Em không thể từ chối trẫm mãi như vậy! - Ngài nói, giọng điệu bất ngờ lại trở nên nghiêm nghị hơn.
- Trẫm là hoàng đế và em là nam hậu của trẫm. Chúng ta phải có trách nhiệm với nhau!
Thôi Phạm Khuê cảm thấy rất lo lắng nhưng em vẫn muốn giữ vững quyết tâm của bản thân.
- Hồi bẩm hoàng thượng, hôm nay ta thật sự không được khỏe. Xin ngài hãy hiểu cho ta...
Trí Nguyên hoàng đế không nói gì mà chỉ tiến lại gần, đôi mắt ngài ánh lên sự kiên quyết.
- Thôi Phạm Khuê, trẫm không muốn phải nghe thêm lý do nữa. Em cần phải hiểu rằng trẫm có quyền đòi hỏi sự thân mật trong hôn nhân này!
Vừa dứt câu hoàng đế đã nắm lấy tay em kéo lại gần. Cảm giác áp lực từ lời nói và hành động của ngài ấy khiến Thôi Phạm Khuê hoảng sợ.
- Bệ hạ, xin ngài… đừng như vậy...
Em định lùi lại nhưng lại bị ngài giữ chặt.
- Em không có quyền từ chối trẫm! - Khương Thái Hiền nói, giọng điệu mang theo đầy sự tức giận. - Chúng ta là phu thê, hãy để trẫm được chăm sóc em, để trẫm được gần gũi em!
Thôi Phạm Khuê cảm thấy trái tim mình như thắt lại và nỗi lo lắng ngày một dâng lên. Nam hậu trước sau vẫn là kháng cự nhưng trước sức mạnh và ý chí của Trí Nguyên hoàng đế, em lại cảm thấy mình như không thể làm gì hơn. Trong khoảnh khắc ấy, em chỉ biết im lặng, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm của phu quân.
Khương Thái Hiền cúi xuống mà dứt khoát vác em lên vai mình. Ngay lập tức Thôi Phạm Khuê liền kịch liệt kháng cự, em cố gắng dùng một tay đánh mấy cái liên tục vào lưng của hoàng đế. Một tay còn lại thì tự ôm lấy bụng mình vì muốn bảo vệ đứa trẻ.
- Hoàng thượng, ta không đồng ý... Ngài... dừng lại đi!
Khương Thái Hiền vẫn lạnh lùng không đáp lại lời em, ngài thả em xuống giường có chút mạnh bạo mà đè lên người em rồi chiếm lấy đôi môi nhỏ kia.
Thôi Phạm Khuê định dùng tay để che bụng mình lại nhưng lại bị Khương Thái Hiền cưỡng chế ép chặt hai tay sang hai bên. Em rất lo sợ nếu lỡ trong lúc Trí Nguyên đế manh động lại vô tình làm ảnh hưởng đến đứa trẻ bên trong bụng em.
Khương Thái Hiền dường như mất trí,
ngài rất bực mình với thái độ hôm nay của nam hậu, nụ hôn mạnh bạo ấy lại đang chuyển dần xuống chiếc cần cổ trắng thơm của em.
Ngài nhanh chóng muốn phanh phui ra hết từng lớp y phục của em nhưng Thôi Phạm Khuê lại không đồng ý mà dùng tay cố gắng che chắn lại cơ thể.
Khi Phạm Khuê đang cố gắng kháng cự, trong một khoảnh khắc không kiểm soát em đã vung tay ra và vô tình trúng vào mặt của phu quân. Cú đánh bất ngờ khiến cả hai đều ngẩn người, không khí bỗng chốc im bặt.
Hoàng đế sau cú vung tay bất ngờ của nam hậu, ánh mắt ngài lóe lên sự tức giận. Ngài chậm rãi đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt mình, trong lòng không thể giấu được cơn giận dữ đang dâng trào.
- Em có biết mình vừa làm cái gì không?! - Giọng ngài trầm xuống rất nhiều, đầy căng thẳng.
Thôi Phạm Khuê cảm thấy một nỗi sợ hãi ùa đến nhưng vẫn kiên quyết không muốn khuất phục.
- H-Hồi bẩm hoàng thượng, ta chỉ… chỉ muốn có không gian riêng...
Em nói, mặc dù trong giọng điệu có phần run rẩy.
- Không gian riêng?
Khương Thái Hiền tiến lại gần hơn, làm tăng thêm phần áp lực.
- Em đang xem trẫm là kẻ thù của em? Trẫm chỉ muốn gần gũi với em, sao em lại từ chối trẫm một cách thẳng thừng như vậy?
Cảm xúc trong lòng Thôi Phạm Khuê dâng trào nhưng em vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
- Hồi bệ hạ, ta không có ý đó, nhưng ta cần thời gian để hiểu chính mình và những gì đang xảy ra...
Trí Nguyên đế nhíu mày, nỗi tức giận không thể che giấu.
- Em không thể làm tổn thương trẫm như vậy rồi lại yêu cầu trẫm tôn trọng quyết định của em. Em đã làm trẫm rất thất vọng, nam hậu!
Thôi Phạm Khuê cảm thấy xót xa trước những lời nói của phu quân. Em biết rằng mâu thuẫn giữa hai người vẫn còn ở đó và cảm giác tội lỗi ngàu càng gia tăng. Nhưng trong lòng em cũng đầy nỗi lo lắng về những gì mình đang trải qua.
- Hồi bẩm bệ hạ, ta không có ý làm ngài thất vọng. - Phạm Khuê thốt lên, giọng em yếu ớt. - Ta chỉ… muốn mọi thứ diễn ra tự nhiên.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Trẫm về trước!
- Hoàng thượng...
Trí Nguyên hoàng đế dứt khoát rời khỏi căn phòng ấy nhưng trong lòng ngài vẫn sôi sục vì cơn giận chưa thể nguôi. Ngài bước đi thật nhanh, những bước chân nặng nề vang vọng trong cung điện tĩnh mịch. Mặc dù Thôi Phạm Khuê đã cố gắng giải thích, nhưng sự từ chối và hành động vô tình của em đã khiến Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền cảm thấy bị tổn thương và không được tôn trọng.
Khi ngài trở về cung điện của mình, người hầu lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và liền vội vàng tránh né. Khương Thái Hiền ngồi xuống phịch xuống giường, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lẽo. Cảm giác giận dữ vẫn không hề tan biến, ngài lặng lẽ nhìn vào khoảng không, tự hỏi tại sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
- Em dám từ chối trẫm, rồi còn đánh trẫm...
Khương Thái Hiền tự lẩm bẩm, lòng ngài tràn đầy mâu thuẫn. Ngài biết mình yêu Thôi Phạm Khuê rất nhiều, nhưng sự kiêu hãnh và quyền lực của một vị hoàng đế đã khiến ngài khó lòng chịu được việc bị kháng cự, đặc biệt là từ người mà ngài yêu thương. Trí Nguyên hoàng đế càng nghĩ thì cơn giận trong lòng ngài lại càng bùng lên, đôi bàn tay nắm chặt lấy mép giường.
Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, một phần nào đó ngài cũng biết rằng Thôi Phạm Khuê đang phải trải qua những khó khăn riêng và ngài không thể ép buộc nam hậu mở lòng khi em chưa sẵn sàng. Tuy vậy, sự giận dữ và tổn thương vẫn còn đọng lại khiến cho Khương Thái Hiền rơi vào trạng thái mâu thuẫn giữa tình yêu và niềm kiêu hãnh của chính mình.
Ngài quyết định rằng mình cần thời gian để nguôi giận trước khi nói chuyện lại với nam hậu. Ngài biết rõ mình yêu Phạm Khuê nhiều đến mức nào, nhưng lòng tự tôn của một hoàng đế đã khiến ngài không dễ tha thứ.
Nhưng trong lòng Khương Thái Hiền, một sự lạnh lẽo dần xuất hiện như một lời cảnh báo rằng nếu Thôi Phạm Khuê tiếp tục đẩy ngài ra xa, có thể mối quan hệ của họ sẽ không còn được như xưa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro