Chương 3: Ngày đại hôn
Ngày Thôi Phạm Khuê bị gả đi cũng đã đến, nhưng không phải cho một vị quý tộc giàu có như lời tướng quân đã nói. Đó cũng là ngày Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền chính thức công bố ý định của mình - một sự kiện trọng đại mà ít ai có thể ngờ đến.
Buổi sáng hôm đó, trong bầu không khí u ám của phủ Thôi tướng quân, cậu thanh niên thức dậy với tâm trạng nặng nề. Mặc dù vẫn chưa biết rõ danh tính của người mà mình sắp kết hôn là ai, nhưng em cảm nhận được sự căng thẳng lạ thường lan tỏa trong phủ Thôi gia. Không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, khác hẳn với những ngày bình thường.
Thôi Phạm Khuê biết rằng hôm nay sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của mình, nhưng em chưa chuẩn bị tinh thần cho sự thay đổi này.
Em được chuẩn bị kỹ lưỡng, mặc một bộ hỷ phục của lễ cưới rất lộng lẫy nhưng em lại cảm thấy thật gò bó, nó phản ánh vị trí cao quý mà em sắp trở thành. Ánh mắt của mọi người trong phủ khi nhìn Phạm Khuê đều toát lên sự ngưỡng mộ nhưng cũng đầy bí ẩn. Không ai dám tiết lộ bất kỳ điều gì, bởi lệnh của hoàng đế đã được ban ra, không được phép nói trước cho em biết sự thật.
Khi Thôi Bình bước vào, ông nhìn con trai mình với vẻ mặt khó xử, ánh mắt ẩn chứa bao lo âu nhưng cũng pha lẫn sự bất lực. Thôi tướng quân biết rằng hôm nay sẽ là ngày mọi bí mật được hé lộ, và Thôi Phạm Khuê, nhi tử của mình sẽ phải đối mặt với sự thật mà ông đã phải che giấu bao lâu nay. Nhưng Thôi tướng quân vẫn không thể thốt lên một câu giải thích rõ ràng.
- Phụ thân... người mà con được gả cho, thật sự là ai thế ạ?
Em bần thần mà hỏi, mắt nhìn thẳng vào phụ thân của mình. Giọng nói của Phạm Khuê tràn đầy sự bối rối và mong đợi một câu trả lời rõ ràng.
Phụ thân em chỉ lặng lẽ thở dài, rồi nói một cách mơ hồ:
- Con sẽ sớm biết mà thôi. Mọi chuyện đã được an bài.
Thôi Bình cẩn thận đôi lên cho nhi tử của mình chiếc khăn trùm đầu dày và nặng, màu đỏ thẫm, che kín cả khuôn mặt, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì phía trước. Nó tượng trưng cho một cuộc đời mới mà Thôi Phạm Khuê sắp bước vào. Khăn trùm đầu che kín khuôn mặt, chỉ để lại chút ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp vải, tạo nên một cảm giác ngột ngạt lẫn xao xuyến.
Phụ thân Phạm Khuê với đôi tay mạnh mẽ và cứng cỏi, hôm nay bỗng trở nên nhẹ nhàng, cẩn trọng hơn bao giờ hết. Khi đặt chiếc khăn trùm lên, ông không nói gì, nhưng ánh mắt đầy xúc động không thể giấu nổi. Thôi Bình biết rằng từ nay đứa con trai nhỏ của ông sẽ không còn thuộc về Thôi gia nữa. Trái tim người cha nặng trĩu khi nhìn đứa con bé bỏng sắp phải đối mặt với một số phận đã được định sẵn.
Thôi Phạm Khuê ngồi im lặng, cảm nhận được sự trầm mặc trong từng cử chỉ của phụ thân. Em không dám nói gì, chỉ im lặng chấp nhận số phận mình. Dù lòng em vẫn còn nhiều nỗi lo lắng và mâu thuẫn, nhưng Phạm Khuê biết rằng mình không thể chống lại. Em đã tự hỏi liệu sau chiếc khăn trùm này, số phận sẽ đưa em đi đến đâu, và người mà em sẽ thành thân cùng là ai?
Khi khăn trùm cuối cùng đã yên vị, phụ thân của Phạm Khuê khẽ đặt tay lên vai em, không nói gì nhưng sự động viên và an ủi thầm lặng đã truyền qua cái chạm nhẹ ấy. Đôi mắt Thôi Phạm Khuê mờ đi trong lớp vải đỏ, cảm nhận rõ rằng cuộc đời của mình, từ đây, sẽ bước vào một chương mới, đầy bí ẩn và thử thách.
Em cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác lo lắng và mơ hồ càng lớn dần. Không có câu trả lời rõ ràng, Phạm Khuê được dẫn vào một căn phòng lớn, nơi buổi lễ sẽ diễn ra. Căn phòng tráng lệ, với những bức rèm lụa đỏ và hoa trang trí khắp nơi, nhưng không khí lại mang một sự trang nghiêm khác thường. Trong lúc bước vào, em nhận thấy được sự hiện diện của rất nhiều người ở bên trong, tất cả đều im lặng, quan sát từng bước đi của em.
Và rồi, hoàng đế bước vào, ánh mắt ngài dừng lại trên người em. Không còn sự lạnh lùng như trước mà thay vào đó là sự kiên định, xen lẫn với cảm xúc sâu kín.
Cả căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối khi Trí Nguyên hoàng đế tiến đến trước mặt em.
Thôi tướng quân đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng này với tâm trạng nặng trĩu. Ông biết rằng đứa con trai nhỏ này của mình sẽ rất sốc sau khi biết được sự thật, nhưng đây là con đường mà ông ấy không thể ngăn cản. Thôi Bình chỉ biết cúi đầu, tuân theo số mệnh đã được sắp đặt.
Hoàng đế nhẹ nhàng tiến thêm một bước, cầm lấy tay em mà nâng niu như một thứ báu vật đối với ngài. Đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào em như muốn truyền đạt tất cả những gì mà ngài cảm nhận. Thôi Phạm Khuê không biết phải làm gì tiếp theo, mọi cảm xúc dường như bị dồn nén đến mức không thể biểu đạt ra.
Chiếc khăn trùm đỏ che khuất tầm nhìn khiến em không thể biết được mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Những tiếng cười nói, âm thanh của nhạc lễ vang vọng, nhưng tất cả chỉ như một lớp màn mờ, xa vời và mơ hồ. Thôi Phạm Khuê cảm thấy như bản thân mình sắp bước vào một thế giới xa lạ, với tương lai không rõ ràng và người mà em sẽ cùng chung sống.
Trong lòng, em rất lo lắng và hồi hộp. Em không thể nhìn thấy mặt người đứng đối diện, càng không biết được người ấy là ai. Chỉ biết rằng mình đang bị dẫn dắt bởi số phận, bước vào cuộc hôn nhân này như một con cờ trong ván cờ quyền lực. Phạm Khuê nghĩ về những lời mà phụ thân nói, về một vị quý tộc giàu có mà em sẽ được gả đi. Nhưng ngoài những lời đó, em không hề được biết gì thêm về người mà mình sắp kết hôn.
Khi nghi lễ diễn ra, từng lời thề hứa được đọc lên, lòng Thôi Phạm Khuê không ngừng băn khoăn. Liệu người đàn ông đứng bên cạnh mình là ai? Liệu cuộc sống sau này của em sẽ ra sao? Cảm giác lạ lẫm và bất an len lỏi trong từng hơi thở.
Buổi lễ diễn ra trong nhiều lời chúc phúc của mọi người xung quanh, số phận của Thôi Phạm Khuê đã được quyết định, và dù cho em có muốn hay không, con đường ấy đã mở ra trước mắt.
Nhưng em lại hoàn toàn không biết rằng người đang đứng bên cạnh em, dưới lớp khăn trùm đầu, không ai khác lại chính là Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền. Em không thể ngờ rằng cuộc đời mình sắp rẽ sang một con đường hoàn toàn khác, một mối liên kết định mệnh mà cả hai sẽ không thể chối bỏ.
.
Ngày đại hôn của Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền là một sự kiện chấn động cả Đại quốc, mang đậm dấu ấn của sự quyền lực và vinh quang tột đỉnh. Cả hoàng thành được trang hoàng lộng lẫy với hàng ngàn lồng đèn đỏ rực, treo cao khắp các con đường, từ cổng thành đến tận cung điện chính. Từng dải lụa tơ vàng óng ánh bay phấp phới trong làn gió nhẹ, tô điểm thêm cho khung cảnh rực rỡ. Tiếng chiêng trống vang vọng khắp trời, khắp đất, tạo nên bầu không khí vô cùng hân hoan, hoành tráng.
Phía trước đại điện, đoàn người từ các quan lại, quý tộc cho đến bách tính đều xếp hàng dài chờ đợi, không ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc lịch sử khi Trí Nguyên hoàng đế cưới vị tân nam hậu. Khương Thái Hiền xuất hiện trong bộ long bào thêu rồng uy nghiêm, với mũ miện sáng rực trên đầu, được trang trí bằng những viên đá quý đắt giá và ngọc bích sáng lấp lánh. Mỗi bước đi của ngài khiến tất cả mọi người đều phải kính nể, cúi đầu trước uy quyền của một bậc đế vương.
Còn tân nam hậu, trong một bộ hỷ phục với sắc đỏ quyền quý, càng tôn lên vẻ đẹp thuần khiết và thanh thoát của em. Khăn trùm đầu thêu hoa tinh xảo che đi gương mặt, nhưng ai nấy đều biết chắc chắn người bên dưới lớp khăn ất là một tuyệt sắc khuynh thành, mới có thể làm lay động được tính cách lạnh lùng của một người như hoàng đế Đại quốc. Chiếc kim quan dành cho tân nương trên đầu nam hậu được đính những viên hồng ngọc sáng lấp lánh, phản chiếu dưới ánh mặt trời càng làm tôn thêm vẻ đẹp huyền ảo của người nam hậu tương lai.
Lễ cưới được cử hành tại đại điện hoàng cung, nơi hàng trăm ngọn đèn long phụng sáng rực, ánh sáng tỏa ra như những ngôi sao trong đêm, một khung cảnh cổ kính, tráng lệ nhưng cũng đầy vẻ nghiêm trang. Các vị quan đại thần, quý tộc, và sứ thần từ các quốc gia lân bang đều tề tựu đông đủ để chứng kiến sự kiện trọng đại này. Tiếng nhạc cụ truyền thống vang lên du dương, cùng tiếng chúc tụng tràn đầy khắp nơi.
Không khí bao trùm cả cung điện là sự kết hợp giữa vẻ uy nghi và nét đẹp tinh tế của một buổi hôn lễ hoàng gia. Trên những bậc thềm cao, những bức tường bằng ngọc bích và đá quý phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn lồng lụa treo dọc hành lang, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, tạo nên một không gian huyền ảo nhưng không kém phần trang trọng.
Trung tâm của buổi lễ là một đại sảnh rộng lớn, sàn nhà được trải thảm đỏ kéo dài từ cửa vào đến ngai vàng. Trên tường treo đầy những bức tranh và thảm lụa được thêu tay công phu, mô tả các thần thoại và chiến công của các vị hoàng đế trước đó. Những dải lụa trắng và vàng, tượng trưng cho sự thịnh vượng và sự tinh khiết, treo lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng lay động theo từng làn gió nhẹ. Tiếng đàn cổ và sáo trúc vang lên, hòa quyện cùng tiếng nhạc cung đình trang nhã, mang lại cảm giác thần thánh và tôn nghiêm.
Giữa khung cảnh đó, Thôi Phạm Khuê - nhân vật chính của buổi lễ, được đưa đến đại sảnh trong bộ trang phục truyền thống. Bộ hỷ phục được làm từ lụa tơ tằm màu đỏ sậm, thêu chỉ vàng rực rỡ, mỗi đường nét đều là tác phẩm của những người thợ thủ công tài ba nhất Đại quốc. Trên tay em là một dải lụa đỏ, được cột vào chiếc vòng cưới truyền thống, tượng trưng cho sự gắn kết vĩnh cửu giữa hai người.
Mỗi bước chân của em đều chậm rãi và cẩn thận, được dẫn đi bởi các cung nữ. Đôi chân đi trên thảm đỏ, nhưng trong lòng Thôi Phạm Khuê như đang bước vào một con đường không rõ tương lai. Ánh sáng mờ ảo, những tiếng xì xào của triều thần xung quanh, và cả tiếng nhạc xa xăm làm không gian thêm phần hư ảo, khiến em càng thêm hồi hộp, bất an.
Bên ngoài chiếc khăn trùm đầu, em không thể nhìn thấy được gương mặt phu quân của mình. Chỉ có thể cảm nhận sự hiện diện mạnh mẽ của người ấy qua những tiếng bước chân và không khí quyền uy bao trùm xung quanh. Mọi thứ đều mờ ảo và cách biệt, như thể em đang bị ngăn cách với thế giới thực tại, chìm đắm trong một giấc mơ không lối thoát.
Xung quanh, các quan lại và cung nữ cúi đầu, tuân theo nghi thức nghiêm trang. Những ngọn đèn lồng được thắp sáng khắp nơi, làm không gian vừa ấm áp nhưng cũng gợi lên sự xa cách. Hoa tươi được bày biện khắp đại sảnh, với những cánh hoa trắng tinh khôi và vàng rực tượng trưng cho sự tinh khiết và vương quyền.
Một tay của em vẫn nắm chặt dải lụa đỏ, trong khi tay kia được đỡ nhẹ nhàng bởi một cung nữ. Tiếng nhạc cung đình chợt dừng lại, và không khí trong phòng đột ngột im lặng, chỉ còn tiếng hô vang của vị quan chủ lễ:
- Thiên tử và phu nhân của Người, nay cùng bước vào lễ đường, cam kết sống chung trọn đời, trọn kiếp!
Ngay khi vị quan chủ lễ vừa tuyên bố Thiên tử và em chính thức thành đôi, cả cơ thể của Thôi Phạm Khuê dường như đông cứng lại trong chốc lát. Những lời nói ấy vang lên giữa không gian trang nghiêm, nhưng đối với em, nó như một tiếng sét đánh ngang tai. Em không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Hoàng đế... chính là người mà em vừa kết hôn sao?
Sự thật ấy quá đột ngột, khiến trái tim Thôi Phạm Khuê chao đảo. Cả cơ thể em như mất thăng bằng, đôi chân yếu đi, chực ngã. Sự hoang mang lấp đầy tâm trí, đến mức tân nam hậu gần như không thể kiểm soát được phản ứng của mình. Nhưng trước khi em hoàn toàn sụp đổ, một bàn tay mạnh mẽ nhưng ấm áp đã kịp thời ôm lấy eo em từ phía sau mà đỡ lấy, là Khương Thái Hiền.
Hoàng đế không nói gì, ánh mắt của ngài vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhưng qua cử chỉ nhẹ nhàng, ngài đã âm thầm đỡ lấy Phạm Khuê, không để ai nhận ra sự xao động của em. Bàn tay của Trí Nguyên hoàng đế siết nhẹ lấy eo Phạm Khuê, truyền cho em một cảm giác ổn định và an toàn. Dù không nói một lời, nhưng từ cái chạm ấy, Thôi Phạm Khuê cũng cảm nhận được sự quan tâm âm thầm của ngài.
Trái tim Thôi Phạm Khuê đập loạn, sự hoảng loạn xen lẫn cảm xúc mơ hồ. Tại sao Trí Nguyên đế lại chọn em? Tại sao tất cả lại diễn ra theo cách này? Nhưng khi đứng bên cạnh hoàng đế, cảm giác an toàn mà ngài mang lại cũng phần nào làm dịu đi sự bối rối trong lòng Phạm Khuê, dù câu hỏi trong đầu em vẫn mãi chưa có lời hồi đáp.
Đến cuối cùng, em chỉ có thể cúi đầu, nghe từng lời mà mình không thể nhìn thấy biểu cảm hay ánh mắt của người giờ đây đã trở thành phu quân của mình. Hoàng đế, với vẻ ngoài uy nghi và lãnh đạm, không nói một lời, nhưng sự hiện diện của ngài lại mang theo sức mạnh khôn cùng, khiến không ai dám nói gì ngoài việc thực hiện nghi lễ theo lệnh.
Từng nghi thức tiếp tục diễn ra, mỗi bước chân, mỗi động tác đều theo quy định cổ xưa. Em không thể nhìn thấy, không thể hiểu rõ, nhưng cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm lấy mình.
Khi buổi lễ đã gần đến hồi kết, không gian trở nên im lặng hơn, và tất cả ánh mắt đều dồn về phía Trí Nguyên đế. Vị hoàng đế đứng thẳng, uy nghi và quyền lực, đôi mắt ngài sáng lên dưới ánh đèn cung điện, nhìn quanh một lượt trước khi dõng dạc tuyên bố:
- Trẫm chính thức tuyên bố, kể từ hôm nay, Thôi Phạm Khuê sẽ trở thành nam hậu của trẫm!
Lời tuyên bố ấy như vang vọng khắp cả đại điện, từng từ ngữ mạnh mẽ và đầy quyền uy, không cho phép ai nghi ngờ hay phản đối. Mọi người trong cung điện đều sững sờ, bất ngờ vì hoàng đế không phải lập hoàng hậu, mà là một nam hậu - một điều hiếm thấy và đầy táo bạo.
Thôi Phạm Khuê, đứng bên cạnh hoàng đế, vẫn còn choáng ngợp bởi mọi thứ xảy ra quá nhanh. Em cúi đầu, bàn tay run nhẹ dưới lớp khăn trùm đỏ. Tim em đập rất mạnh, không chỉ vì sự bối rối mà còn vì cảm giác phức tạp đan xen giữa nỗi lo âu và sự xúc động. Những gì vừa diễn ra vẫn như một giấc mơ khó tin. Em, một thanh niên bình thường, nay lại chính thức trở thành nam hậu, đứng bên cạnh vị hoàng đế đầy quyền lực mà em chưa từng có ý nghĩ sẽ có một mối quan hệ gần gũi đến vậy với ngài.
Dưới lớp khăn trùm đầu, Phạm Khuê không thể nhìn rõ phản ứng của mọi người, nhưng em cảm nhận được sự xôn xao, tò mò và cả ngạc nhiên của những người chứng kiến. Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa. Lúc này đây, trước mặt tất cả, em đã trở thành người đặc biệt nhất bên cạnh Trí Nguyên hoàng đế.
Ánh mắt của Khương Thái Hiền vẫn chăm chú nhìn Thôi Phạm Khuê, như muốn truyền tải một thông điệp không lời rằng: Em là người mà trẫm đã chọn và từ hôm nay, em sẽ là người duy nhất đứng cạnh trẫm, cả về nghĩa vụ lẫn tình cảm.
.
Trong căn phòng tân hôn được trang hoàng lộng lẫy, sự yên tĩnh bao trùm khiến không khí trở nên ngột ngạt. Căn phòng rộng lớn, với ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ những chiếc đèn lồng lụa đỏ được treo khắp nơi. Rèm cửa dày màu đỏ thẫm, rủ xuống từ trần nhà, tạo nên không gian bí ẩn và kín đáo, như ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Chiếc giường lớn được phủ bằng chăn gấm thêu hoa văn rồng phượng, biểu tượng cho sự quyền lực và may mắn. Hoa tươi và lụa đỏ được trang trí khắp nơi, càng làm tôn thêm sự uy nghi của căn phòng. Nhưng giữa tất cả những điều đó, em vẫn cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một không gian quá xa lạ, hoàn toàn không thuộc về mình.
Thôi Phạm Khuê vẫn đội khăn trùm đầu, ngồi im lặng trên mép giường, lòng đầy lo lắng và bối rối. Tim em đập thình thịch, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, không biết phải làm gì hay sẽ đối mặt với điều gì sắp tới. Mọi âm thanh bên ngoài đã im lặng, chỉ còn lại sự tĩnh mịch của đêm khuya, khiến cho từng nhịp thở của em đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cánh cửa gỗ lớn mở ra một cách nhẹ nhàng, và Khương Thái Hiền bước vào phòng tân hôn với tình trạng say khướt. Ngài đã uống không ít rượu trong tiệc mừng, vì hôm nay, đối với ngài là một ngày vô cùng đặc biệt và đáng nhớ. Sự phấn khởi của vị hoàng đế đáng kính lộ rõ qua từng bước chân dù có hơi loạng choạng khi ngài đi trên hành lang của tẩm cung, nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm vốn có.
Phạm Khuê ngồi ngay ngắn trên giường, vẫn khoác trên mình chiếc khăn trùm đầu đỏ thẫm. Em nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra và em biết rằng hoàng đế đã trở lại. Tim nam hậu đập mạnh, cảm giác hồi hộp và lo lắng bao trùm lấy em khi nghĩ về đêm tân hôn đang đến gần.
Khương Thái Hiền bước vào phòng, đôi mắt sáng long lanh nhưng chứa đựng một phần mơ màng của men rượu. Ngài đưa mắt nhìn Thôi Phạm Khuê đang ngồi trên giường, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt. Ngài bước chậm rãi về phía em, Phạm Khuê có thể nghe rõ tiếng bước chân của Trí Nguyên hoàng đế đang đến gần, và cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ ngay trước mặt mình, nhưng vẫn không thể nhìn được
Hoàng đế đứng trước em một lúc lâu, không nói một lời, như đang ngắm nhìn Phạm Khuê qua lớp khăn trùm. Không gian im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở khẽ của cả hai. Rồi ngài từ từ đưa tay ra, chạm nhẹ vào chiếc khăn trùm đầu của tân nam hậu. Trong khoảnh khắc ấy, Thôi Phạm Khuê có cảm giác thời gian như dừng lại, và trái tim em dường như ngừng đập.
Chiếc khăn được từ từ được nhấc lên, và trong ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, em cuối cùng cũng được nhìn thấy Trí Nguyên hoàng đế - người mà giờ đây đã trở thành phu quân của mình. Hoàng đế, với gương mặt sắc lạnh lẽo nhưng cũng mang theo sự dịu dàng khó đoán, ngài nhìn thẳng vào em, đôi mắt thâm trầm và sâu thẳm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của Phạm Khuê dần hiện ra, đẹp đẽ và trong sáng. Khương Thái Hiền nhìn chăm chú vào người ngồi trước mặt mình, và dường như men rượu không thể che lấp đi cảm xúc thực sự trong lòng ngài. Ngài nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má Thôi Phạm Khuê, nụ cười của ngài trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
- Cuối cùng, đêm nay... em là của trẫm!
Trí Nguyên đế khẽ nói, giọng ngà ngà nhưng vẫn rõ ràng. Ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên long bào của Khương Thái Hiền, trong ánh mắt ngài hiện lên sự vui mừng và mãn nguyện. Dù trong tình trạng say xỉn, nhưng ngài không thể giấu được niềm hạnh phúc khi có Thôi Phạm Khuê bên cạnh.
Khi này em mới có dịp nhận xét, Trí Nguyên hoàng đế mang một vẻ đẹp uy nghi và cuốn hút, kết hợp giữa sức mạnh và sự tinh tế. Gương mặt của ngài có những đường nét sắc sảo, với đôi mắt sâu thẳm thể hiện sự quyết đoán và thông minh. Lông mày rậm, thanh thoát tạo thêm phần mạnh mẽ cho diện mạo của ngài.
Da Trí Nguyên đế có màu sáng, khỏe mạnh, tôn lên vẻ nam tính. Tóc dài được buộc gọn gàng, thường được điểm xuyết bằng những phụ kiện trang trọng, thể hiện vị thế của một hoàng đế.
Ngài luôn xuất hiện trong những bộ trang phục lộng lẫy, với áo bào thêu rồng và mũ miện quý giá, tạo nên một hình ảnh vừa quyền lực vừa tôn nghiêm. Mỗi khi ngài bước đi, sự tự tin trong dáng vẻ và khí chất tỏa ra xung quanh khiến mọi ánh nhìn đều hướng về ngài, thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ từ mọi người.
Vẻ đẹp của Trí Nguyên Khương Thái Hiền không chỉ nằm ở hình thức bên ngoài, mà còn là ở sự chân thành, quyết đoán và tình yêu mà ngài dành cho những người xung quanh, đặc biệt là đối với nam hậu Thôi Phạm Khuê.
Em cúi đầu, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt ấy, lòng đầy mâu thuẫn và bối rối. Phạm Khuê không biết mình nên cảm thấy gì, ngưỡng mộ, sợ hãi, hay hoang mang trước người đàn ông quyền lực nhất thiên hạ này.
Hoàng đế đưa chiếc khăn trùm lên mũi để ngửi nhẹ một cái, sau đó lại đặt chiếc khăn xuống một cách nhẹ nhàng, ngài bây giờ đều đã ghi nhớ hết thảy những hình ảnh xinh đẹp hiện giờ của em.
Hôm nay, Thôi Phạm Khuê của ngài đội một chiếc kim quan được chế tác rất tinh xảo, và nó được thiết kế là dành riêng cho em. Chiếc kim quan này mang đến vẻ đẹp thanh thoát và quý phái, tôn lên nét dịu dàng của em.
Kim quan có hình dáng mềm mại, với các đường cong uyển chuyển, được chế tác từ vàng và được điểm xuyết bằng những viên đá hồng ngọc quý hiếm. Những viên đá này lấp lánh dưới ánh nắng, tạo nên hiệu ứng ánh sáng ấm áp và rực rỡ.
Bề mặt kim quan được thêu hoa văn phức tạp, tạo nên những họa tiết hoa lá và chim muông đầy nghệ thuật, với những biểu tượng truyền thống mang ý nghĩa may mắn. Ở đỉnh kim quan, một viên đá màu đỏ lớn hình bầu dục được đặt chính giữa, tỏa ra vẻ lấp lánh nổi bật, tạo cảm giác mềm mại và dịu dàng, thu hút mọi ánh nhìn.
Chiếc kim quan này không chỉ là phụ kiện trang trí, mà còn là biểu tượng cho sự trân trọng và địa vị của Phạm Khuê trong triều đình. Khi đội kim quan, em cảm nhận được sự tự tin và niềm tự hào, đồng thời cũng là trách nhiệm lớn lao trong vai trò của một tân nam hậu.
Vẻ đẹp lộng lẫy và dịu dàng của kim quan kết hợp hoàn hảo với trang phục cưới truyền thống, tạo nên hình ảnh một Thôi Phạm Khuê tuyệt mỹ, khiến mọi người không khỏi ngưỡng mộ và say đắm.
Khi Phạm Khuê đội kim quan, mái tóc dài của em được tết gọn gàng, với những lọn tóc buông nhẹ, làm nổi bật gương mặt thanh tú. Kim quan tôn lên vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết của Phạm Khuê, khiến em trở thành hình mẫu hoàn hảo của một nam hậu trong ngày trọng đại.
Mỗi khi em di chuyển, kim quan nhẹ nhàng phát ra âm thanh như tiếng chuông nhỏ, tạo nên một không gian đầy thơ mộng và lãng mạn. Vẻ đẹp của kim quan không chỉ làm nổi bật diện mạo của Phạm Khuê, mà còn thể hiện vị trí đặc biệt mà em nắm giữ trong lòng Trí Nguyên hoàng đế và triều đình.
- Hôm nay... em đẹp lắm!
Ngài không vội vã, cũng không muốn cưỡng ép, mà chỉ lặng lẽ nhìn em, như muốn khám phá từng cảm xúc ẩn sâu trong Phạm Khuê. Sự im lặng giữa họ kéo dài thêm một lúc, trước khi Trí Nguyên đế cất giọng trầm ấm nhưng không thiếu phần quyền uy:
- Em, có sợ trẫm không?
Em ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi mở to vì bất ngờ. Câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến nam hậu không thể trả lời ngay. Thôi Phạm Khuê không biết nên nói gì, vì cảm xúc trong lòng đang quá rối bời. Nhưng em nhận ra rằng, mặc dù đã đứng trước ngai vàng của hoàng đế, nhưng đêm nay lại khác hẳn, Trí Nguyên đế lúc này không còn là người lạnh lùng và xa cách, mà dường như đang cố gắng tiếp cận em bằng một cách nào đó.
Em khẽ lắc đầu, không dám nói thành lời. Hoàng đế cười nhẹ, một nụ cười khó đoán nhưng lại mang theo sự kiên nhẫn hiếm thấy. Ngài lại đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má em, sự tiếp xúc thân mặt khiến em giật mình nhưng cũng không cảm thấy sự cưỡng ép.
- Em không cần phải sợ. - Ngài nói, giọng nói dịu dàng hơn so với trước đây.
- Trẫm sẽ không ép buộc em bất cứ điều gì trong đêm nay. Trẫm đã chọn em không chỉ vì quyền lực, mà vì em là chính em thôi!
Thôi Phạm Khuê không biết phải trả lời ra sao, nhưng ánh mắt của hoàng đế đã khiến em cảm nhận được sự chân thành của ngài dành cho mình. Dù trước đó em đã từng nghĩ rằng cuộc hôn nhân này chỉ là một sự sắp đặt của quyền lực và định mệnh, nhưng giờ đây, Phạm Khuê bắt đầu nhận ra rằng có lẽ mọi chuyện không hẳn chỉ đơn giản như vậy.
Trong không gian yên tĩnh của tẩm cung, ánh nến lung linh chiếu rọi khắp phòng, đôi mắt Thôi Phạm Khuê đầy sự bối rối và hiếu kỳ. Sau một hồi im lặng, em mới ngập ngừng lên tiếng:
- Khởi bẩm hoàng thượng... vì sao ngài lại muốn giấu ta chuyện kết hôn?
Câu hỏi ấy khiến Trí Nguyên hoàng đế như khựng lại, ánh mắt trầm lặng nhìn Phạm Khuê một lúc lâu. Ngài biết đó là điều mà em luôn thắc mắc từ khi nhận ra người mình kết hôn không phải ai khác mà chính là đế vương. Một khoảng lặng ngắn trôi qua, rồi ngài lại từ tốn trả lời, giọng trầm ấm và đầy sâu sắc:
- Trẫm không muốn em vì biết thân phận của trẫm mà trở nên sợ hãi hay xa cách. Từ khi gặp em ở vườn hoa năm ấy, trẫm đã bị thu hút bởi sự vô tư và ngây thơ của em. Trẫm chỉ muốn em yêu trẫm như một nam nhân bình thường, không phải vì ngôi vị hay quyền lực. Khi quyết định kết hôn, trẫm chỉ mong rằng tình cảm giữa cả hai chúng ta xuất phát từ trái tim, chứ không phải vì áp lực của địa vị.
Thôi Phạm Khuê chăm chú lắng nghe, lòng ngổn ngang với hàng loạt cảm xúc. Em không ngờ người trước mặt mình, một bậc đế vương quyền uy, lại có những suy nghĩ như vậy. Phạm Khuê cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Trí Nguyên hoàng đế, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim em dường như đã dịu lại, phần nào hiểu được lý do của mọi chuyện.
.
Đêm động phòng không diễn ra như những gì em lo sợ trước đó. Hoàng đế không vội vã, không cưỡng ép, mà chỉ ngồi cạnh em, như thể để em có thời gian thích nghi và chấp nhận. Trong không gian tĩnh lặng của tẩm cung, giữa sự tráng lệ của hoàng cung, Thôi Phạm Khuê bắt đầu cảm thấy sự thay đổi trong lòng mình - một sự chuyển biến nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc.
Thôi Phạm Khuê, nam tử của Thôi Bình tướng quân, đứng trước phu quân của mình trong đêm động phòng, cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng tràn ngập trong lòng. Em biết rằng đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời, và mặc dù mọi thứ xảy ra quá nhanh, em vẫn không muốn làm phu quân thất vọng.
Em nhận ra rằng đây không chỉ là một nghi thức, mà còn là một sự kết nối sâu sắc hơn, một bước đi mới trong cuộc sống. Phạm Khuê lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt của Trí Nguyên hoàng đế, và trong giây phút ấy, em biết rằng bản đã sẵn sàng cho tất cả.
Thôi Phạm Khuê ngước mắt lên nhìn phu quân của mình, trong ánh mắt ấy là sự quyết tâm. Em đã được hoàng đế chọn lựa, và trong lòng em có một sự kính trọng và cảm mến dành cho ngài. Phạm Khuê hiểu rằng vị hoàng đế này không chỉ là một người có quyền lực, mà còn là một người có tấm lòng sâu sắc, và điều đó khiến tân nam hậu cảm thấy ấm áp hơn giữa không gian lạnh lẽo của hoàng cung.
Khi Trí Nguyên hoàng đế nhẹ nhàng tiến lại gần, Thôi Phạm Khuê cảm nhận được sự gần gũi và dịu dàng mà ngài dành cho mình. Em tự nhủ rằng nếu đây là số phận đã được định sẵn, thì bản thân mình sẽ chấp nhận nó với tất cả trái tim. Thôi Phạm Khuê muốn trở thành người mà Trí Nguyên đế có thể tin tưởng, là người mà ngài có thể dựa vào, và không muốn ngài phải thất vọng.
Với lòng can đảm, em nhẹ nhàng gật đầu, một quyết định tự nguyện dâng hiến bản thân mình cho mối quan hệ này. Em cũng biết rằng đó không chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, mà còn là một khởi đầu cho một mối liên kết sâu sắc hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, Thôi Phạm Khuê cảm thấy như một cánh cửa mới đang dần mở ra, một hành trình mà em sẽ cùng Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền trải qua. Tân nam hậu đã thầm nghĩ rằng, nếu có thể, em sẽ là một người đồng hành tốt nhất bên cạnh Khương Thái Hiền, bất chấp mọi thử thách phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro