quyết định của ba
***Giới thiệu***
-Anh:vũ quốc phong, nhà giàu, sống với ba, má mất sớm, anh hiền lành nhưng chỉ khi một mình trong phòng, anh cô đơn, xa lánh mọi người, vẻ như bị trầm cảm, anh rất nam tính, thân hình như một pho tượng tạc của Hy Lạp, tuổi của anh đã là 18 rồi, nhưng vẫn chưa có một mối tình, ko có một đứa bạn thân, mặc dù vậy nhưng anh luôn đứng đầu trường lớp về mọi mặt, được rất nhiều fan nữ hâm mộ...
-Nó:Lê Trần Thanh Thanh, nhà nghèo, má làm người ở cho nhà anh, nó rất đẹp, tính tình hơi bướng bỉnh, nhưng ko kém phần hồn nhiên và đáng yêu, học rất giỏi nhưng bị ba ép đi làm ở đợ cho người ta...và cũng từ đó bé bot 16 tuổi này đã bóp nát trái tim của một cậu chủ lạnh giá, kiêu ngạo...
***Vào truyện***
-Thằng thanh đi học về rồi hả?Vô đây ba biểu này!-Ba nó gọi ngay khi thấy nó từ cổng bước vào.
-Dạ, ba có chuyện gì gọi con vậy ạ?-Nó ngơ ngác hỏi.
-Mày ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói!-Nó ngồi xuống ghế, ba nó tiếp:
-Mày nay đã 16 tuổi rồi, ba cho mày ăn học tới chừng này cũng đủ cho mày hiểu đc số đời phải ko?
-Dạ...dạ, ý ba là sao?Con ko hiểu!-Nó hơi bồn chồn tí xíu.
-Ba muốn mày nghỉ học đến làm ở đợ cho nhà người ta!
-Ba...ko con ko muốn đâu!Con còn phải học mà...hic...con ko chịu đâu!-Nó hoảng sợ trước lời ba nó nói, nó ko muốn làm oshin cho nhà người ta chút nào.
-Mày bình tĩnh đã...mày nghĩ thử coi, mày học 1 năm nữa mày tốt nghiệp 12, rồi 4 năm đại học, cao đẳng gì đó, tốn ko biết bao nhiêu tiền của cha mẹ!...Mày ko nghĩ cho ba mày sao con?...số tiền đó tuy lớn thật nhưng mà sau này mày có nghề rồi, liệu mày có bù lại được con số đó ko?...đúng ko con!...Trong xóm này, đứa thì ăn chơi lưu lỏng, đứa thì nghỉ học sớm đi biển, đi hái caFe,...ba biết mày ko muốn sống trong cảnh lao động tay chân lam lũ 4 mùa...Nhưng mày có hiểu cho ba mày ko?-ba nó nghiêm nghị hỏi.
-Nhưng...con...con ko thể ba à!...Con hiểu cho ba, nhưng ba đừng bắt con phải theo ý của ba!..huhu..-Nó khóc, năn nỉ ba nó hết lời.
-Mày, thiệt là tức ko chịu được mà!
-Ba...con năn nỉ ba mà ba...ba thương con ba đừng biểu con đi ở cho nhà người ta mà ba!Huhu...con ko muốn!-Nó ôm lay tay ba nó, khóc nức nở.
-"Chát", đồ bất hiếu...ngay cả lời ba mày cũng ko nghe sao con!-ba nó giận lên tát nó một cái đau điếng, nó ngã xuống sàn, nước mắt ko ngừng chảy ra...
-Con năn nỉ ba mà ba!Ba đừng bắt con nghỉ học...con xin ba...huhu!
-Kìa ông!...thanh, sao con khóc vậy?...Rốt cuộc có cái chuyện gì mà ông đánh con hả?-má nó đi làm từ nhà anh về, thấy nó nằm dưới sàn ôm mặt khóc thì liền hối hả chạy vào.
-Tui...tui...tui muốn nó nghỉ học!!!-ba nó nói thẳng.
-Ông à!Dù gì nó cũng là con ông mà ông!...có gì thì từ từ ông thương ông dạy...ông nỡ lòng nào mà đánh nó hả ông?-má nó ngẹn ngào ôm nó, má nó thương nó lắm, từ nhỏ đến giờ chưa đánh hay mắng nó một lời nào, nhà tuy nghèo thật, nhưng má nó ko bao giờ để nó thua kém người ta...
-Bà cũng hùa theo nó phải ko hả?...Đúng là con hư tại mẹ mà!-ba nó bực tức lại bàn ngồi chẳng thèm nhìn hai má con nó ngồi đó...
-Ba à!Con xin ba đó, đừng bắt con đi ở cho nhà người ta...huhu...Má ơi, má giúp con năn nỉ ba đi mà má...huhu!-Nó khóc to, ôm má nó rất chặt, lòng nó mong ko phải xa mái trường cùng đám bạn thân yêu...
-Ừ ừ, má thương, con ngoan nào!-quay sang ba nó-Ông muốn nó nghỉ học để làm cái gì vậy hả?
-Tui muốn nó đi làm ở đợ cho nhà người ta đó!Bà nghĩ thử coi, bao năm nó học đến khi ra trường, mình bỏ ra ko ít thì cũng nhiều tiền bạc lo lót cho nó, nhà thì ko có điều kiện, thà bây giờ nó nghỉ học nó đi làm thuê làm mướn cho nhà người ta có phải hơn ko?-ba nó nói.
-Trời ơi!Chưa có ai làm ba như ông hết ó!Con mình nó học giỏi như thế, tương lai nó còn ngời sáng như thế...ông nỡ lòng nào mà bắt con theo cái nghề làm thuê làm mướn như tui, ông cũng từng trải rồi mà ông?Ông hiểu kiếp sống của kẻ nghèo hèn ra sao mà ông?Ông có biết ông làm như vậy là tổn thương cho thằng thanh ko hả?...Tui biết nhà mình nghèo, nhưng ko có nghĩa là tui ko đủ tiền để lo cho con tui ăn học...chuyện này tôi ko thể chấp nhận theo ông đâu ông à!
-Bà dám cãi lời tui?"Chát"-ba nó lại tát má nó một cái, làm má nó ngã nhào.
-Ba...ba đừng đánh má con...con...con sẽ nghe theo ba mà...huhu!
-thanh à...con đừng nghe theo ổng, con hãy tiếp tục đi học đi con, đừng nghe ba con..hic..-má nó sụt sùi.
-Bà im đi, chuyện tui đã quyết thì có cản mấy cũng ko đc!Bà dẫn nó tới nhà chủ của bà xin làm luôn đi, có đc ko?-ba nó trợn mắt hỏi.
-Hừ...tui biết trước ông như vầy thì lúc xưa tui đã ko theo ông về đây rồi...thật tồi tệ mà!
-Hối hận sao?Bà ngon thì biến khỏi nhà tui đi...tui nói như thế bà liệu mà sắp xếp cho nó đi làm...giờ thì chuẩn bị cơm nước cho tui!-ba nó ra lệnh.
Hai má con ko nói gì thêm nữa, tính khí ba nó hai má con quá rõ mà, cãi lại chỉ thêm thiệt thôi...Nó ấm ức, lòng buồn man mác, vậy từ nay nó sẽ xa mái trường cấp III sao?Xa rời những người bạn thân của nó, nó ủ rũ thay đồ, vào phòng lấy điện thoại gọi cho Vân:
-A lô...Vân hả?-Nó hỏi.
-Ừ Vân đây, có chuyện gì ko thanh?
-thanh buồn quá, ba thanh bắt thanh nghỉ học đi làm oshin rồi!-giọng nó buồn thiu.
-Hả?ko phải chứ, thanh ko phản kháng gì sao?
-Vân biết tính ba thanh rồi đấy...Chả nghe ai đâu...hic...đành chịu...
-Nhưng cứ như thế hoài sao được, Vân nghĩ thanh nên tìm cách thoát khỏi chuyện này!
-Cách nào cơ?-thanh hờ hững hỏi.
-Thì làm cho nhà chủ đuổi thanh đi...-Vân lấp lửng.
-Là làm sao?
-Thì ví dụ như thanh đến nhà chủ thì khỏi chào chủ, quét nhà thì quét đi quét lại làm bụi bặm rối tung lên..rửa chén thì cái đầu tiên dơ thì đập, cái thứ hai dơ nữa đập tiếp, cứ như thế đập đến khi nào có cái chén sạch thì dừng lại, đống chén bể đem bán ve chai...còn giặt đồ, thanh ôm đống đồ ra, đồ dơ đem phơi, đồ sạch giặt lại, mà Vân nghĩ, thanh nên giặt đồ lót ko đi, cho chủ nghĩ là thanh biến thái...chủ sẽ bực đuổi thanh đi...thanh thấy sao?
-Chời đất...Vân biết nhà chủ đó là chỗ mẹ thanh làm ko?...Làm như Vân nói hai má con thanh sẽ bị đuổi hết đó...Dù gì cũng cảm ơn Vân nghen!-nó buồn buồn nói, Vân là bạn thân của nó từ hồi mẫu giáo tới giờ nên có gì cả hai đều tâm sự với nhau...
-Ừ...vậy thôi...thanh đừng buồn nữa...Vân sẽ nghĩ cách giúp thanh...-Vân hơi chột dạ vì đứa bạn thân đang lâm vào cảnh khốn cùng.
-Cảm ơn Vân...thôi thanh nghỉ ngơi đây...Bye Vân!
-Bye thanh...
Nó cúp máy ngã người xuống giường thiếp đi, nước mắt vẫn cứ rơi, bữa cơm trưa nó bỏ qua luôn...(Hết chap 1, truyện này thanh tập viết, các bạn đọc cho thanh ý kiến nhé...Dở thì dẹp khỏi viết nữa ạ...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro