Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Êm đềm trước bão tố

Những tia nắng sáng chiếu rọi từng tán cây, khẽ len ló qua từng chiếc lá, yếu ớt để lại những vệt đốm sáng trên nền đất. Ấn tượng đầu tiên chính là một cánh rừng xanh mướt đầy sức sống dưới nền trời thăm thẳm. Những cây gỗ đã sống nhiều năm đều là các cây lá rộng, tán lá lớn, che khuất cả một vùng bé nhỏ phía dưới.

Trong khu rừng khá nguyên sơ này, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp vài chú sóc dạn người, vài chú cáo với ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Những chú sóc nhỏ nhanh nhẹn tìm kiếm trên mặt đất những hạt quả, hai chân trước đưa lên rất khéo léo như hai cánh tay đỡ lấy những phần thức ăn đưa lên miệng ăn ngon lành. Chim chóc hót vang, cho người ta có cảm giác như đang ở trong một ngôi làng của những tinh linh, yên bình vô cùng.

Dấu vết của con người cũng ngày càng rõ ràng hơn khi ra khỏi khu rừng. Đằng xa kia là một khu cắm trại, tiếng trẻ con cười đùa, những người lớn thì đứng tán gẫu, trông ồn ào khác hẳn vẻ yên tĩnh lúc nãy.

Hiện tại các kì thi mà học sinh phải trải qua đều đã kết thúc, thời gian nghỉ hè đang gần kề, để tạo cho học sinh những kỉ niệm đẹp và cũng để giải toả những căng thẳng. Các trường học từ cấp một hay cao hơn, đều tổ chức một chuyến đi chơi xa. Trường tiểu học của Bạch Ngân cũng không phải ngoại lệ. Chuyến du lịch dã ngoại của trường tiểu học Thiên Lân, là ở trong rừng.

"Bạch Ngân. Cậu... cùng mình đi nhặt củi để nấu bữa trưa nhé!" Một cô bé buộc tóc đuôi gà, có chút do dự khi mở lời, lời nói cũng vì căng thẳng mà không được rõ ràng, đằng sau cô bé là thêm hai bé gái đang nắm lấy bả vai, gương mặt tỏ vẻ sợ hãi.

Bạch Ngân ngước mặt nhìn cô bạn trước mặt, vừa mở miệng thì chợt thấy hai người phía sau. Trầm ngâm một lúc, khẽ lắc đầu từ chối. "Để mình đi là được rồi."

"A... Vậy thì nhờ cậu cả nhé." Cô bé có chút ngượng ngùng, nhanh chóng chào tạm biệt rồi cùng hai bé gái kia rời đi.

Bạch Ngân dõi theo bóng hình của ba bé gái, nét mặt có chút rầu rĩ. Cô bé đứng dậy, phủi sạch đầu gối, nhanh chóng xoay người chạy về phía cánh rừng.

"Lúc nãy là... Tiêu Uyển Lam phải không nhỉ?" Bạch Ngân chợt nhớ lại cô bé buộc tóc đuôi gà, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình. Hai năm học, với việc mỗi năm vẫn giữ nguyên số học sinh như cũ thì Bạch Ngân lẽ ra phải thân thuộc. Nhưng hiện tại, số người bạn của cô là con số không.

"Này này... Ban nãy có thấy thái độ của cậu ta không? Lam Lam có ý tốt nên mới đưa ra lời đề nghị. Vậy mà trông cậu ta đáp lại kìa..." Cô bé lúc nãy đứng sau lưng Tiêu Uyển Lam lên tiếng, thái độ có chút không hài lòng với tình tiết vừa rồi.

"Đúng a... Người thông minh sẽ không dám từ chối Uyển Lam của chúng ta đâu." Cô bé đi bên cạnh hùa theo, đồng ý với những lời mà cô bé kia vừa nói.

Tiêu Uyển Lam đột ngột dừng bước, trừng mắt nhìn chằm chằm hai cô bé kia.

Cả hai bị bất ngờ trước phản ứng của cô, không khỏi rùng mình. Cả hai bị Tiêu Uyển Lam làm cho khiếp đảm, vội vàng chỉnh lại lời nói.

"Uyển Lam nè...Tụi mình biết lỗi rồi. Kỳ thực là chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà, đừng giận nha."

"Lần sau. Tránh xa tôi một chút." Tiêu Uyển Lam chán ghét nhìn hai người trước mặt. Quả thật, nếu cô không phải là Tiêu Uyển Lam thì hai người này còn bám cô không, lại còn giả vờ làm bạn tốt. Người mà Tiêu Uyển Lam muốn tìm hiểu, chính là Bạch Ngân. Theo thái độ ban nãy, cô chắc chắn Bạch Ngân đã quên cô rồi.

----------------------
Tiêu Uyển Lam gặp Bạch Ngân lần đầu tiên là trong giờ học thể dục cách đây ba tháng, cô không may bị trật chân. Lúc đến phòng y tế chỉ thấy một cô gái đang ngồi đọc sách, vốn tính tình hoạt bát, quen biết nhiều người, nên cô liền biết đây là ai.

Bạch Ngân không thích học thể dục, đơn giản đó là môn mà cô bé dở nhất. Nên từ năm thứ hai, khi biết tin phòng y tế đang tuyển trợ lý, không do dự mà nộp đơn. Với thành tích học tập của cô bé, nhanh chóng chiếm được vị trí này.

May mắn làm sao đứa trẻ này đã mua chuộc thành công cô giáo, sắp xếp giờ trực của mình ngay tiết thể dục trong lớp. Nghe có tiếng động, ngẩng mặt lên, trước mặt là một bạn gái đang vịn tay vào cánh cửa, một chân trụ còn chân kia thì trụi lơ, không có chút sức nào. Bạch Ngân nhíu mày, đặt quyển sách trên bàn, cô bước đến dìu Tiêu Uyển Lam ngồi trên giường. Cẩn thận tháo đôi giày, rồi đến tất, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, thuần thục như người lớn, không hề động mạnh đến vết thương. Tiêu Uyển Lam quan sát từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, thật sự là một người bằng tuổi cô sao.

"Không những bị trật khớp mà ngón chân của cậu còn bị xước, văng mất một móng rồi. " Bạch Ngân xem xét vết thương, ngước nhìn Tiêu Uyển Lam đang ngồi phía trên.

"Mất bao lâu để hồi phục?" Tiêu Uyển Lam hít sâu, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngân.

"Để có thể di chuyển bình thường là hai tuần. Hoạt động mạnh là hai tháng."  Vừa mở tủ lấy thuốc, Bạch Ngân trầm ngâm một lúc rồi mới nói với Tiêu Uyển Lam.

"Lâu quá!" Tiêu Uyển Lam nói lí nhí, có chút không hài lòng.

Cô không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Tiêu Uyển Lam, lại ngồi xuống bôi thuốc rồi mới băng bó vết thương.

Xong xuôi mọi việc, trong lúc Bạch Ngân dọn dẹp, sau đó thuận tiện quan sát người trước mặt thì cánh cửa mở ra, một người phụ nữ đột ngột chạy đến ôm Tiểu Uyển Lam: "Lam Lam!"

Đây là người phụ trách Tổ y tế, cô tên Tiêu Nhiên, nhìn bộ dạng lo lắng, hớt hải kia, Bạch Ngân đoán hai người có quan hệ họ hàng với nhau.

"Cô Tiêu..." Bạch Ngân khẽ cất tiếng.

"Bạch Ngân! Để cô giới thiệu, đây là Tiêu Uyển Lam, chúng ta là chị em."

-----------------------
Trong lớp, Bạch Ngân là người ít nói, gần như tách biệt khỏi mọi hoạt động của lớp. Bên cạnh đó cũng có những lời đồn cô không có cha mẹ, hay là con hoang, vì không ai biết họ của cô là gì, tên của cô chỉ vỏn vẹn hai chữ "Bạch Ngân". Tiêu Uyển Lam căn bản không hề để ý đến những lời đồn ác ý kia, cô thấy rằng việc bàn tán những chuyện chưa có chứng cứ chẳng ích lợi gì.

Chỉ là có chuyện làm Tiêu Uyển Lam rất ngạc nhiên, mới gặp một lần mà Bạch Ngân đã quên cô rồi. Từ nhỏ đến lớn, ai gặp qua cô cũng đều phải nhớ rõ. Hay nói cách khác, cô là người của Tiêu gia, không thể đắc tội. Việc Bạch Ngân không nhớ cô, làm cho Tiêu tiểu thư có phần tò mò.

Bạch Ngân vẫn đang chăm chỉ nhặt củi, hai tay gần như đã rệu rã, những giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt bé nhỏ. Cô bỗng cảm thấy có chút hối hận, biết thế đã không nhận hết việc, để Tiêu Uyển Lam đi cùng là tốt rồi. Nhưng nhớ tới hai cô bé kia, Bạch Ngân lắc đầu, để cậu ấy không đi cùng là tốt nhất.

Nhặt củi xong chuẩn bị trở về trại, chợt có tiếng bước chân. Do đang ở trong rừng, cỏ dại, rễ cây mọc bừa khắp nơi, nên không khó để nghe tiếng động dù là rất nhỏ. Bạch Ngân quay mặt về phía nơi phát ra tiếng động, thấy một cậu bé đứng trước mình, cô bé ngơ ngác như vừa thấy một sinh vật lạ.

Cô đánh giá cậu bé trước mặt, tóc đen anh tuấn, sóng mũi thẳng tắp, môi mỏng đáng yêu, tuy còn nhỏ nhưng ngũ quan tuyệt sắc làm cho người ta phải dè chừng. Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào Bạch Ngân.

Do mãi đuổi theo một con khỉ đã giật túi đồ của cậu, không may chạy sâu vào trong rừng nên bị lạc mất. Trong lúc mò đường trở ra thì may mắn gặp được Bạch Ngân. Cậu cũng âm thầm đánh giá cô bé trước mặt.

Bạch Ngân mặc một chiếc quần lửng, áo cũng là đồng phục thể dục của trường. Mang một đôi giày thể thao trẻ em màu đen, tóc đen buộc cao, đội chiếc nón lưỡi trai, cơ hồ cũng không nhìn rõ mặt.

"Anh là ai?" Bạch Ngân mở miệng hỏi người trước mặt.

"Gọi anh là Thần. Em tên gì?" Tiểu Thần cười cười, từ từ tiến đến gần Bạch Ngân.

"Em là Bạch Ngân." Cô bé nhận thấy trước mặt không phải là người xấu, liền thả lỏng.

"Thế Bạch Ngân. Em mấy tuổi rồi?" Tiểu Thần tò mò, ngày càng tiến gần cô bé

"Em đã tám tuổi rồi." Cô thật thà trả lời.

Sau đó, chợt nhớ đến điều gì, Bạch Ngân vội hỏi: "Anh làm gì ở đây?"

"Anh bị lạc." Tiểu Thần không vui, hậm hực khoanh tay lại.

"Haha...Tại sao bị lạc cơ?" Cô bé cười khúc khích, cô không ngờ một người trông thông minh như vậy lại có thể bị lạc.

"Không đùa nữa. Em có thể giúp anh rời khỏi đây không?" Tiểu Thần bị làm cho cười theo, nhưng cũng không quên mục đích ban đầu của mình.

"Dĩ nhiên." Bạch Ngân tươi cười, kiêu ngạo nói.

Cả hai đứa trẻ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chủ đề hầu như là xoay quanh Bạch Ngân, Tiểu Thần hỏi Tiểu Bạch trả lời. Cậu bé tên Thần, căn bản ngoài cái tên, không thể biết gì, mà Bạch Ngân cũng không để tâm đến chuyện này.

Trên cây có những con chim nhỏ, vừa bay lượn vừa hót vang. Làm cho cả khu rừng đang yên tĩnh đã trở nên nhộn nhịp. Như một bức tranh của thiên nhiên, ở giữa là hình ảnh hai đứa trẻ đang đi song song nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro